Trùng Sinh Rồi Mới Phát H...
Tào Man Quân | 曹瞒君
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Quyển 03: Cao Trung

Chương 01: Phương án thuê nhà chung (C131)

7 Bình luận - Độ dài: 1,887 từ - Cập nhật:

===============================================    

P15

Hạ Duyên cao trung - cấp 3. Tuổi 15-18

B15

Lâm Hữu Hề cao trung - cấp 3. Tuổi 15-18

===============================================    

    Về việc ba đứa nhỏ có nên thuê nhà sống cùng nhau hay không, thì cuối cùng đã kết thúc bằng sự xuất hiện của gia đình họ Lâm.

    Thấy hai bên tranh cãi không ngừng, nên Lương Mỹ Quyên, mẹ kế của Lâm Hữu Hề đã đưa ra một phương án mới.

    Dì ấy dự định từ bỏ công việc bán hàng tại cửa hàng tạp hóa của trường Nhất Trung Bạch Mai, sau đó cùng ba đứa nhỏ thuê nhà sống ở Giang Thành.

    Công việc trước đây của Lương Mỹ Quyên lương không cao, hơn nữa vốn là hợp đồng ngắn hạn nên việc nghỉ việc cũng không có gì đáng lo.

    Dì ấy đến chăm sóc ba đứa nhỏ Mai-Hạ-Lâm, có thể tiết kiệm được khoản tiền lương dự định trả cho dì nấu ăn trước đây.

    Một điểm nữa chính là dù không phải mẹ ruột, nhưng sự chăm sóc của Lương Mỹ Quyên dành cho Hữu Hề thì mọi người đều đã nhìn thấy, nên cũng yên tâm rằng dì ấy sẽ chăm sóc tốt cho ba đứa trẻ.

    Sau khi ba gia đình bàn bạc, quyết định rằng nhà họ Mai và nhà họ Hạ sẽ chia đều tiền thuê nhà, kèm theo mỗi tháng sẽ trả thêm cho Lương Mỹ Quyên 4000 tệ.

    Khoản tiền lương này bao gồm giặt giũ, nấu ăn, dọn dẹp và các chi phí sinh hoạt khẩn cấp hàng ngày. Ngoài ra, học phí và sinh hoạt phí của ba người sẽ do mỗi người tự chi trả.

    Về cơ bản thì đây là phương án mà nhà họ Hạ và nhà họ Mai xuất tiền, còn nhà họ Lâm xuất người.

    Sau khi biết tin, Hạ Duyên đã vui đến mức cả đêm không ngủ được.

    Khi trại hè của trường Sư Nhất Phụ Giang Thành sắp khai giảng, ba đứa nhỏ cùng gia đình của mình đã đến Giang Thành. Bố mẹ đi xem nhà trước, còn bọn trẻ ngồi xe của Hạ Tầm, đi chơi một vòng quanh Giang Thành.

    "Wow! Giang Thành quả nhiên vui hơn Bạch Châu nhiều!"

    Mai Nhã năm nay đã tròn 8 tuổi, đang học lớp ba. Đây là lần đầu tiên cô bé được chiêm ngưỡng cảnh quan của một thành phố lớn.

    Hạ Duyên và Lâm Hữu Hề, những người đã từng đến đây trước đó, nên mấy ngày nay dẫn cô em gái nhà họ Mai đi chơi khắp các địa điểm tham quan, bởi sau này sẽ ít có cơ hội gặp lại cô bé.

    "Tiểu Nhã sắp chuyển về Bạch Châu học rồi, em không cảm thấy buồn sao?"

    "Tất nhiên là buồn rồi... Em sẽ rất nhớ bạn bè của mình á."

    Mai Nhã cúi đầu suy nghĩ một lúc, "Nhưng mà... bố đã hứa mua cho em một chiếc kính thiên văn nè, sau đó em sẽ còn có phòng riêng nữa, nên cũng có thể chấp nhận được."

    "Kính thiên văn?"

    Hạ Duyên ngạc nhiên hỏi, "Em thích nghiên cứu các vì sao à?"

    "Đúng vậy!" Mai Nhã chống nạnh nói, "Em đã quyết định sau này sẽ trở thành phi hành gia rồi. Việc khám phá vũ trụ là một phần rất cần thiết."

    Mai Nhã cười khúc khích, "Chị biết không, những ngôi sao chúng ta nhìn thấy bây giờ thực ra là ánh sáng chúng phát ra từ rất rất lâu trước đây đấy. Có khi đã lên đến mấy nghìn, mấy vạn năm rồi cơ!"

    "Wow! Em giỏi thật..."

    Hạ Duyên xoa đầu Mai Nhã, vừa cười vừa lắng nghe cô bé nói chuyện, còn Lâm Hữu Hề thì đang kể cho Mai Phương nghe về tình hình gần đây của trang C.

    Nhạc Hân Di từ Mai Phương và Lâm Hữu Hề mà biết được chuyện về trang C. Giờ cô ấy được giao phụ trách công việc vận hành trang web, tương tự như việc Mai Phương trước đây giả làm Lâm Hữu Hề tương tác trên diễn đàn.

    Tuy nhiên, Mai Phương đã đăng ký cho Nhạc Hân Di một tài khoản quản trị mới, cô ấy tự đặt cho mình biệt danh là【Đại Tỷ Team Duyệt Hề】, và hiện tại đã hòa nhập rất tốt với các thành viên trên diễn đàn.

    Thực ra, Lâm Hữu Hề vẫn còn một chút lo lắng về việc này, "Việc này giao cho bạn bè trên diễn đàn làm có được không? Nhạc Hân Di còn phải đi học đấy. Liệu giao cho cô ấy việc này liệu có ảnh hưởng đến việc học của cô ấy không? Tớ thấy cô ấy gần đây rất nhiệt tình."

    "Ngoài bạn bè trên mạng, chúng ta cũng cần một số người bạn đáng tin cậy trong đời thực để giúp làm những việc đơn giản nhưng quan trọng."

    "Còn việc học thì... Nhạc Hân Di chắc cũng tự có ý thức cả rồi. Chúng ta sẽ đặt cho cô ấy một chỉ tiêu KPI, nếu điểm số giảm quá nhiều thì không cho cô ấy tiếp tục giúp đỡ nữa."

    "Ừm..." Lâm Hữu Hề gật đầu, "Nếu A Phương đã nói vậy thì cứ làm theo thôi."

    Mai Phương vỗ vai Lâm Hữu Hề, "Cậu có ý kiến gì thì phải nói với tớ đấy. Không được giấu đâu nhé."

    "Tớ không có ý kiến gì."

    Lâm Hữu Hề im lặng một lúc, rồi lại nhìn Mai Phương một cái, "Tớ chỉ là... không thích có quá nhiều người trong cuộc sống biết việc chúng ta làm. Nhất là về phía website, cảm thấy giải thích sẽ rất phiền phức."

    "Làm? Làm việc gì vậy?"

    Hạ Duyên đột nhiên thò đầu ra, tò mò tiến lại gần Mai Phương, "Nói mau đi!"

    "Chúng tớ đang nói về việc điều chỉnh lại trang C trước đây thôi... Sao trông cậu lại hào hứng thế?"

    Hạ Duyên lè lưỡi với Mai Phương, "Tớ chỉ tò mò thôi mà!"

    Khi nói câu này, Hạ Duyên còn liếc nhìn Lâm Hữu Hề một cái. Cả hai lại bất giác cùng nhau cười.

    Hiện tại, mối quan hệ giữa hai người đã trở nên hơi vi diệu sau lần cãi nhau đó. Đặc biệt là khi nói về Mai Phương, họ bắt đầu đề phòng lẫn nhau, sợ rằng đối phương sẽ "ăn vụng".

    Nhưng nhìn chung, tình cảm giữa họ vẫn rất sâu sắc, và họ vẫn rất coi trọng mối quan hệ của nhau.

    Ba gia đình đã chơi ở Giang Thành được một tuần. Căn hộ ba phòng ngủ một phòng khách thuê ở Giang Thành cũng đã dọn dẹp xong.

    Căn nhà này nằm trong khu dân cư đối diện trường Sư Nhất Phụ Giang Thành, có rất nhiều học sinh đi với phụ huynh thuê nhà ở gần đây. Căn nhà không lớn lắm, chỉ khoảng hơn 90 mét vuông, nhưng đầy đủ tiện nghi, có thể dọn vào ở ngay.

    Hạ Duyên và Lâm Hữu Hề ở chung phòng ngủ chính, Mai Phương và Lương Hiểu Quyên mỗi người một phòng ngủ phụ. Phòng của Mai Phương là phòng gần phòng khách nhất, cũng coi như tạo ra một khoảng cách nhất định.

    "Được rồi... Giường cũng đã trải xong cho con rồi đấy. Ngày mai phải tham gia trại hè rồi, tối nay ngủ ngon nhé... Nhìn con kìa, cúc áo sơ mi còn cài lệch một cái."

    "Không sao đâu, cái này con tự làm được mà mẹ..."

    Mai Phương đang nói thì đột nhiên phát hiện mẹ mình, Hướng Hiểu Hà, đã hơi đỏ mắt.

    "Nhìn con kìa, đứa bé này... Làm sao mẹ yên tâm để con một mình đi học xa được."

    Con đi xa thì mẹ lo lắng. Đó vẫn luôn là đạo lý bất biến từ xưa đến nay.

    Vốn dĩ Mai Phương cũng không cảm thấy có gì đáng lo, nhưng khi nhìn thấy biểu cảm này của mẹ, cậu cũng không khỏi xúc động.

    "Không sao đâu, con trai mẹ đâu phải một mình đâu mà. Dì Lương sẽ giúp chăm sóc con, với lại không phải còn có Duyên Duyên và Hữu Hề ở đây sao?"

    "Ừm... nghe con nói vậy mẹ lại thấy hơi đau đầu."

    Hướng Hiểu Hà xoa xoa thái dương của mình, "Mẹ luôn phản đối việc các con thuê nhà ở, lo lắng điều gì, chẳng lẽ trong lòng con còn không rõ hay sao?"

    Mai Phương gãi đầu, "Mẹ đừng nói vậy chứ. Trước đây không phải con đã chứng minh với mẹ rằng mình sẽ không làm chuyện quá đáng sao?"

    "Bây giờ mẹ lo đâu phải chỉ mình con đâu chứ..."

    Hướng Hiểu Hà kéo con trai lại gần thì thầm, "Mẹ thấy gần đây Duyên Duyên khi tiếp xúc với con không có chút khoảng cách nào nữa rồi. Bây giờ con bé lại càng đáng yêu hơn, con nhất định phải chú ý đấy, hiểu không!"

    "Đây không chỉ là vì con, mà còn là vì tương lai của Duyên Duyên nữa."

    "Haiz... con biết rồi mà."

    Xem ra mẹ hoàn toàn không lo lắng liệu Hữu Hề có làm chuyện quá đáng với mình hay không rồi, chỉ có thể nói thường ngày cậu ấy vẫn ngụy trang rất tốt.

    Mấy đứa trẻ lần lượt tạm biệt bố mẹ của mình, Hạ Duyên và cô Du ôm nhau, Mai Phương cũng ôm mẹ mình là Hướng Hiểu Hà.

    "Ôi... con trai yêu quý của mẹ, thằng nhóc con của nhà họ Mai, giờ cũng đã cao gần bằng bố rồi."

    Hướng Hiểu Hà véo vai Mai Phương vài cái. Hai người đang trò chuyện vui vẻ thì Lâm Hữu Hề đột nhiên tiến lên ôm lấy Hướng Hiểu Hà.

    "À... Hữu Hề, cháu làm sao vậy?"

    Lâm Hữu Hề lắc đầu, "Chỉ là muốn ôm dì thêm chút thôi."

    "Con bé này thật là..."

    "Cháu và Duyên Duyên, cùng với dì Lương sẽ giúp dì chăm sóc tốt cho Mai Phương mà. Dì cứ yên tâm đi nhé."

    "Có các cháu ở đây, làm sao dì có thể không yên tâm được cơ chứ."

    Hướng Hiểu Hà vuốt ve đầu Lâm Hữu Hề. Lúc này Hạ Duyên cũng đột nhiên chạy đến muốn ôm Hướng Hiểu Hà cùng, khiến cô Du cảm thấy rất ngượng ngùng.

    "Ôi trời... hai đứa thích dì đến vậy sao... hay là lại thèm tay nghề của dì rồi?"

    Hạ Duyên gật đầu mạnh: "Đúng vậy đúng vậy! Nhưng mà, từ nay về sau chắc khó mà được ăn món của dì nữa rồi... buồn quá."

    "Vậy thì, lúc nào cũng chào đón các cháu đến Bạch Châu chơi nhé!"

    Hướng Hiểu Hà mỗi tay ôm một đứa, ngoài miệng thì nói những lời xã giao vui vẻ, nhưng trong lòng lại sầu thôi rồi...

    Lòng bàn tay hay mu bàn tay, bên nào cũng là thịt cả. Thế này là bắt người mẹ như mình biết phải chọn như nào đây hả?

    Cũng không biết "Mai Tiểu Trư" nhà mình với hai con bé "bắp cải" kia bây giờ đã tiến triển đến đâu rồi... [note69924]

Ghi chú

[Lên trên]
Hmm... Gốc là Mai Tiểu Trư thật, kiểu như nói thằng con nhà mình như heo ấy, kiểu gọi yêu thôi, cảm giác không nên dịch ra. Còn cái bắp cải kia thường ví như con gái nhà người ta chờ heo đến rước ấy
Hmm... Gốc là Mai Tiểu Trư thật, kiểu như nói thằng con nhà mình như heo ấy, kiểu gọi yêu thôi, cảm giác không nên dịch ra. Còn cái bắp cải kia thường ví như con gái nhà người ta chờ heo đến rước ấy
Bình luận (7)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

7 Bình luận

Bâc gái này cũng buồn cười. Người lớn cả rồi ai lại chọn, phải lấy hết
Xem thêm
Tương lai nào đó :
Hạ Duyên:dạ dì Mai cháu muốn cưới con dì
Hữu Hề : cháu cũng thế
Dì Mai : các cháu có thấy ổn không khi chỉ 1 người lấy Mai Phương nhà dì và làm người kia phải buồn
Hạ Duyên : sao lại chỉ 1 người ạ
Hữu Hề : cả 2 bọn cháu cùng muốn cưới A Phương ạ
Dì Mai : ...
Xem thêm
Cảm ơn trans
Xem thêm
Tại sao phải chọn <(")
Xem thêm
CHỦ THỚT
TRANS
yep yep, chọn làm giề
Xem thêm