Quyển 03: Cao Trung
Chương 65: Cùng về quê A Phương nào! (C195)
9 Bình luận - Độ dài: 1,987 từ - Cập nhật:
Sau khi trải qua buổi huấn luyện đặc biệt, Mai Phương trằn trọc cả đêm, mãi mà chẳng thể ngủ được.
Cậu nhẹ nhàng đưa tay lên môi, cảm giác mềm mại ấm áp của Duyên Duyên vẫn khiến cậu không thể nào quên. Dù trước đây mối quan hệ giữa cậu với Duyên Duyên và Hữu Hề đã vô cùng thân thiết, nhưng hành động hôn nhau vẫn là thứ không gì có thể thay thế được.
Dù Mai Phương luôn tự nhận mình là người biết cân bằng mọi thứ, và dù không biết hậu quả sẽ ra sao nếu lúc đó cậu không kéo Duyên Duyên lại, nhưng giờ đây cậu đã thực sự tiến thêm một bước trong việc xây dựng mối quan hệ sâu sắc hơn với Duyên Duyên. Một khi đã làm rồi thì phải chịu trách nhiệm.
Sau khi tận hưởng niềm vui, Mai Phương giờ đang đau đầu không biết phải đối mặt với Hữu Hề như thế nào.
Về lý thuyết, việc giấu Hữu Hề quả thực là lựa chọn hợp lý, nhưng về mặt tình cảm, Mai Phương lại không muốn làm vậy. Một bí mật luôn cần thêm nhiều bí mật khác để che đậy, lâu dần sẽ tích tụ thành một quả bom lớn. Đó là điều mà Mai Phương không muốn thấy.
Ừm... Vì giờ cậu và Duyên Duyên đã là người có lỗi, vậy thì cứ tìm cách tiếp tục cân bằng, đưa mối quan hệ với Hữu Hề lên cùng một mức độ là được.
Hai người cùng giữ một bí mật, khi bí mật bị phát hiện, trách nhiệm sẽ không đổ lên họ nữa. Cùng lắm thì cứ để bọn họ xử mình thôi.
Mai Phương thà bị hai người cùng ghét, còn hơn là nhìn thấy Hữu Hề và Hạ Duyên trở mặt thành thù.
Bởi vì nếu không có Mai Phương, ở kiếp trước Duyên Duyên và Hữu Hề vốn dĩ đã là đôi bạn thân thiết. Duyên Duyên là ánh sáng duy nhất tỏa sáng trong cuộc đời Hữu Hề, chỉ tiếc là đã tắt quá sớm. Ở kiếp này, nhờ nỗ lực của Mai Phương, hai người họ đã có thể tiếp tục sánh bước cùng nhau. Cậu đương nhiên không muốn hai người vì những yếu tố khác mà phá hỏng điều tốt đẹp này.
Thực ra trong lòng Mai Phương cũng hiểu, sự lo lắng này có phần hơi thừa. Hữu Hề và Duyên Duyên giờ đây thậm chí đã có thể chấp nhận việc ngủ chung một chăn, mong muốn cả ba người cùng bên nhau có lẽ không khó khăn như cậu từng nghĩ.
Nói đến đây, mình đúng thật là tên tra nam cặn bã khốn kiếp vô đạo bất lương mà... Ở kiếp trước mình thậm chí còn chưa từng nắm tay cô gái nào, sao kiếp này lại trở thành một tên cặn bã thế này!
Mai Phương đã trở thành con người mà cậu ghét nhất.
Đúng lúc cậu đang dằn vặt không nguôi về chuyện này, điện thoại bỗng nhận được tin nhắn từ Lâm Hữu Hề.
【Bố tớ ngày mai phải đi công trường để nhận tiền, ông cậu khốn nạn kia cũng không đến, nên tớ có thể đi cùng cậu về nhà từ đường.】
【Được ('ω')】
【Sao đột nhiên lại làm vẻ dễ thương thế? Trước giờ cậu có bao giờ dùng emoji đâu.】
Đang lúc Mai Phương suy nghĩ xem nên trả lời thế nào, Hữu Hề đã gõ chữ nhanh như viết code:
【Hay là... cậu đã làm gì có lỗi với tớ?】
Nhìn thấy tin nhắn này, Mai Phương lập tức toát mồ hôi lạnh, vô thức quay đầu nhìn xung quanh xem có camera giám sát nào không. Với tính cách của Hữu Hề, biết đâu cô ấy thực sự sẽ làm vậy.
【Cậu đang nói cái gì kỳ vậy!】
【Đùa thôi, dọa cậu chút... Ngày mai cậu và Duyên Duyên qua đón tớ nhé, tớ vẫn chưa từng đến nhà từ đường của cậu bao giờ.】
【Ok ok】
Mai Phương vừa tắt tin nhắn bên này, thì tin nhắn từ Duyên Duyên bên kia lại gửi sang.
【A Phương A Phương cứu tớ cứu tớ!】
【Cậu nói chuyện đừng có như spam chiêu "Phong Nộ" [note] thế chứ, sao vậy?】
【Chúng ta làm chuyện như thế rồi, ngày mai sao mà gặp Hữu Hề đây! Tớ chắc chắn không còn mặt mũi nào gặp cậu ấy nữa rồi.】
Có vẻ như Duyên Duyên đã bật "hiền triết mode" tỉnh táo lại rồi. Vừa nãy còn hưởng thụ cái nụ hôn kia lắm mà, giờ đã thấy xấu hổ rồi đúng không?
【Có gì mà ngại gặp cậu ấy đâu. Chúng ta cứ làm như quên chuyện hôm nay đi là được rồi】
【Làm sao mà quên được chứ! Hôm nay tớ về tắm mà còn không dám sờ vào miệng nữa】
【Tóm lại cậu cứ bình tĩnh đi đã... Ngủ một giấc ngày mai sẽ ổn thôi】
【Tớ thà nói thẳng với Hữu Hề còn hơn, không thì tớ cảm thấy có lỗi với cậu ấy lắm】
【Vì thế nên tớ mới bảo cậu bình tĩnh lại đó!】
Mai Phương đã dành khá nhiều thời gian để dỗ dành tâm trạng của Hạ Duyên, mở cuộc gọi thoại dỗ cô ấy ngủ rồi mới yên tâm đi ngủ.
Hôm sau, Mai Phương hẹn Hạ Duyên cùng đến nhà từ đường, nhưng Hạ Duyên vẫn chưa dậy, cô Du bảo Mai Phương đợi ở phòng khách một lát.
"A Phương, con muốn uống gì không?" [note]
"Không sao đâu ạ cô Du. Con tự lo được mà, cô cứ bận việc của cô đi ạ."
"Vậy cô không khách sáo với con nữa nhé. Hôm nay nhà có khách, cô phải bận chuẩn bị nấu ăn."
Mai Phương nghe xong hơi giật mình, "Vâng... cô Du, cô một mình chuẩn bị nấu ăn như vậy cũng vất vả quá, cô có muốn thuê một đầu bếp hay một dì về nấu ăn không? Chú Hạ quen biết khá nhiều người như vậy đấy."
Cô Du nghe xong lập tức lộ ra biểu cảm giận dỗi giống hệt Hạ Duyên: "A Phương, con coi thường tay nghề nấu ăn của cô Du đến vậy sao? Giờ cô đã tiến bộ nhiều rồi đấy."
"Con không có ý coi thường cô đâu ạ, chỉ là..."
"Đã không coi thường thì trưa nay con phải ăn cơm ở nhà cô. Hôm nay cô muốn thấy con ăn ba bát cơm. Nếu không ăn hết thì cô sẽ cho rằng con đang chê cô."
"Hả? Như vậy không ổn đâu... Toàn là khách thân quen của cô Du mà..."
"Hôm nay cô mời các giáo viên tiểu học, nhiều người cũng từng dạy con, bao gồm cô Dương dạy toán, cô Lý dạy đạo đức, cô Lâm dạy tiếng Anh... Từ nhỏ con đã là học sinh xuất sắc nhất trong lòng họ. Vừa hay giờ là lúc để họ gặp lại con."
"Thôi được rồi ạ... Dù sao cô Du cũng là giáo viên chủ nhiệm mà, vậy cứ nghe cô Du vậy."
Cô Du là người giữ gìn nhan sắc tốt nhất trong số các bà mẹ. Dù đã mười năm kể từ khi trùng sinh, cô ấy vẫn xinh đẹp như lần đầu Mai Phương gặp. Dù sao cũng là mẹ vợ tương lai, Mai Phương không có lý do gì để không lấy lòng cô ấy, dù có phải ép mình ăn món ăn do cô Du nấu.
Hôm nay Hạ Duyên chậm chạp hơn mọi khi. Khi cô ấy xuống lầu thì Mai Phương đã đợi ở nhà cô ấy nửa tiếng đồng hồ.
"..."
Sau buổi huấn luyện bí mật tối qua, lần đầu gặp lại, hai người có chút ngượng ngùng, không biết nói gì.
"Sao lâu thế?"
"Tớ ngủ quên mất rồi."
Hạ Duyên gãi đầu, nhìn Mai Phương vẫn đang ngồi ung dung trên ghế sofa nhà cô, lập tức không vui, liền vỗ nhẹ lên đầu Mai Phương một cái.
"Ngồi đó làm gì nữa, mau lên đường đi chứ."
"Cậu còn dám thúc giục tớ? Ai mới là người lề mề cả buổi vậy hả?"
Mai Phương đuổi theo Hạ Duyên chạy quanh phòng khách, ôm cô ấy vào lòng rồi véo má cô ấy một cách mạnh tay, khiến Hạ Duyên kêu ầm ĩ. Cô Du đi ngang qua thấy vậy chỉ mỉm cười nhắc nhở: "Thôi nào, hai đứa đừng nghịch nữa. Mau ra ngoài làm việc đi. Hôm nay còn phải về nhà sớm ăn cơm nữa đấy."
Hạ Duyên đi theo sau Mai Phương trên đường đi tìm Lâm Hữu Hề. Hôm nay là ngày 29 tháng Chạp, ngày mai là đêm Giao thừa.
"Nhắc mới nhớ, hôm nay mới đúng là sinh nhật thật của A Phương này." Hạ Duyên và mọi người ở Giang Thành đã tổ chức sinh nhật sớm cho Mai Phương, nên bây giờ không nhắc đến chuyện ăn mừng nữa. Cô hỏi Mai Phương: "Bây giờ cậu đã đủ 15 tuổi tính là 16 hay đủ 16 tuổi tính là 17?"
"Chắc chắn là cái trước rồi. Ngày sinh trên chứng minh thư của tớ là giả, nên tớ mới có thể đi học mẫu giáo và lớp 1 sớm được."
"Vậy tớ và Hữu Hề đều lớn hơn A Phương một tuổi rồi..."
Hạ Duyên bực bội nói, "A Phương từ nhỏ đến lớn chưa từng gọi tớ và Hữu Hề một tiếng chị nào cả, chẳng đáng yêu chút nào."
"Nói vậy thì, các cô gái rất thích người khác gọi mình là chị à?"
"Con trai các cậu chẳng phải cũng thích người khác gọi mình là anh sao."
"Không, bọn tớ thích làm bố người khác hơn." Mai Phương cười nói, "Dù là con trai hay con gái, đều muốn làm bố của họ cả."
"Kỳ lạ thật..." Hạ Duyên suy nghĩ một lúc rồi thở dài, "Nhưng tớ cũng không có tư cách nói cậu đâu."
"Đúng vậy, Duyên Duyên thích làm mẹ người khác."
Giọng nói của Hữu Hề đột nhiên vang lên từ phía sau, khiến cả Hạ Duyên và Mai Phương giật mình. Hạ Duyên thậm chí còn lao vào vòng tay Mai Phương, hành động vô thức này khiến cô ấy rất xấu hổ.
"Hữu Hề! Sao, sao cậu lại đi từ phía sau vậy!"
"Tớ ở nhà đợi các cậu đến tìm thấy chán quá, lại nghĩ không biết các cậu có bỏ tớ lại đi đến nhà từ đường một mình không, nên đến nhà các cậu xem thử..."
"Tớ tuyệt đối sẽ không bao giờ bỏ rơi Hữu Hề đâu, Hạ Duyên tớ xin thề với trời cao!"
Hạ Duyên vốn đã cảm thấy áy náy vì chuyện tối qua, thấy Hữu Hề nói vậy liền vội vàng bày tỏ lòng trung thành với cô ấy. Một tay cô ấy đặt lên ngực, một tay chỉ lên trời.
Sau đó cô ấy thấy Lâm Hữu Hề bật cười, Mai Phương nhẹ nhàng gõ lên đầu cô ấy: "Cậu đừng nghe Hữu Hề dọa, tớ đã nói với cậu ấy là cậu ngủ quên nên xuất phát muộn, nên cậu ấy tự nói sẽ đến tìm cậu đấy."
"Thì, thì ra là vậy! Làm hết hồn luôn."
Hạ Duyên vỗ vỗ ngực thở phào, Lâm Hữu Hề vừa nhìn biểu cảm của cô ấy, vừa tiến lên nắm tay cô ấy: "Chúng ta cùng đến quê của A Phương xem thử nhé?"
"Ừm ừm!"
Hạ Duyên cũng nở một nụ cười ngọt ngào với Lâm Hữu Hề. Có Hữu Hề ở bên cạnh, giờ đây cô đã không cần đến huấn luyện bí mật hay siêu năng lượng từ A Phương nữa!


9 Bình luận
mission failed
câu này ko cãi dc, đúng là thanh niên nào cx muốn làm bố thiên hạ