Trùng Sinh Rồi Mới Phát H...
Tào Man Quân | 曹瞒君
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Quyển 03: Cao Trung

Chương 56: Xa nhau chút còn hơn cái gì cơ? (C186)

5 Bình luận - Độ dài: 1,770 từ - Cập nhật:

    Cuộc thảo luận giữa Mai Lợi Hùng và Mai Lợi Quân đã đi đến phương án cuối cùng. Xét đến việc con gái Mai Nguyệt đã đi làm, hơn nữa vợ chồng Mai Lợi Hùng cũng đã nghỉ hưu, giờ là lúc trở về quê an hưởng tuổi già. Trở về định cư tại huyện Bạch Mai là một phương án không tồi, căn nhà từ đường bị giải tỏa sẽ do Mai Lợi Hùng thừa kế.

    Còn người em gái nhỏ Mai Lợi Dung đang ở Tinh Thành xa xôi chưa thể về quê, hai anh em bàn bạc sẽ bù đắp cho bà ấy một khoản tiền sau này.

    Sau khi mọi việc được sắp xếp ổn thỏa, hai anh em cùng nhau lái xe về nhà.

    Quãng đường từ Bạch Châu đến huyện Bạch Mai chỉ mất 2 tiếng đồng hồ. Mai Phương nhắn tin vào nhóm trước đó, chẳng mấy chốc đã trở về quê hương Bạch Mai sau bao ngày xa cách.

    Do cận kề Tết, đường phố huyện nhỏ vẫn có cảnh xe cộ nhộn nhịp, tiếng còi inh ỏi khắp nơi. Mai Nhã dán mặt vào cửa kính nhảy cẫng lên, bị Mai Phương vỗ vào mông.

    "Ngồi yên cho ngoan nào."

    "Anh hai à, anh không thấy phấn khích chút nào sao? Sắp được gặp chị Duyên Duyên và chị Hữu Hề rồi đó."

    "Có gì mà phấn khích chứ, mới có bao lâu không gặp đâu."

    Mai Phương kéo em gái ra khỏi cửa xe.

    Hướng Hiểu Hà liếc nhìn Mai Phương qua gương chiếu hậu, "Này A Phương, bây giờ các con toàn được dì Lương Mỹ Quyên chăm sóc, con có thấy Hữu Hề gọi dì Mỹ Quyên là mẹ không?"

    Mai Phương lắc đầu, "Vẫn gọi là dì thôi ạ, nhưng giờ là gọi dì Mỹ Quyên, con thấy cũng thân thiết hơn chút rồi."

    "Ừ..."

    "Vốn dĩ không phải mẹ ruột, đột nhiên đổi sang gọi mẹ cũng khó quen mà."

    Mai Nhã xen vào, "Nói chứ, nếu mẹ con ngỏm củ tỏi thì..."

    "Phương!"

    "Rõ ạ!"

    Theo lệnh của Hướng Hiểu Hà, Mai Phương lập tức ghì chặt em gái, quay mặt em về phía mẹ. Hướng Hiểu Hà giơ tay tét vào miệng Mai Nhã,

    "Ngày Tết nói bậy, để mẹ "rửa miệng" cho con nhé!"

    "Hu hu... Con xin lỗi mẹ mà... Dạ... Con không dám nói bậy nữa đâu!"

    Nhà họ Mai không có khái niệm "trẻ con nói không suy nghĩ", nhất là vào dịp Tết lại càng không được nói bừa.

    Gia đình họ Mai về đến khu tập thể cũ. Mai Phương gõ nhẹ cửa, cánh cửa liền được mở ra.

    Người mở cửa là Hạ Duyên đang đeo tạp dề. Khi ánh mắt cô chạm vào Mai Phương, đôi mắt cô lóe lên một tia xúc động.

    Nhưng cô chỉ mỉm cười nhẹ với Mai Phương rồi nhanh chóng đảo mắt nhìn về phía người lớn phía sau.

    "Chú Mai, dì Tường, mọi người về rồi ạ!"

    "Ừ ừ... Về rồi."

    Hướng Hiểu Hà đã lâu không gặp Hạ Duyên, lần này gặp lại cũng vô cùng vui mừng, "Nửa năm không gặp, Duyên Duyên thay đổi nhiều quá. Đúng là mỗi ngày một khác."

    "Haha... Năm nay cháu ăn hơi nhiều, trông có vẻ mập lên rồi ạ."

    Hạ Duyên ngượng ngùng gãi đầu.

    "Không mập đâu, con gái phải đầy đặn một chút mới xinh!"

    "À, nhà mình thì cháu và Hữu Hề đã dọn dẹp từ hôm qua rồi. Chắc cũng tương đối sạch sẽ rồi ạ."

    "Ái chà... lại phiền hai đứa các cháu làm chuyện này, thằng bé Mai Phương đúng là quá đáng thật."

    "Không phải đâu ạ, là bọn cháu tự nguyện làm thôi! Dì đừng trách A Phương."

    Mai Lợi Quân đứng một bên nhìn ngắm căn nhà nhỏ đầy ắp kỷ niệm giờ đã sáng sủa hẳn lên, trong lòng bỗng dâng lên đủ mọi cảm xúc lẫn lộn.

    "Tốt lắm, dọn dẹp ngăn nắp thế này là tốt lắm rồi."

    Hạ Duyên dẫn cả nhà bước vào, nhưng khi thấy những người đi phía sau thì cô hơi ngập ngừng.

    "À... hai vị này chắc là bác trai và bác gái của A Phương phải không ạ? Cháu chào bác ạ!"

    "Ừ, chào cháu. Cháu là..."

    Mai Lợi Hùng và vợ không ngờ khi gia đình Mai Lợi Quân về lại có cô gái lạ mặt ra đón.

    Trong khi hai người còn đang bối rối thì Mai Nguyệt đã vô cùng háo hức khi được gặp Hạ Duyên, vừa vào cửa đã túm lấy tay cô siết chặt:

    "Chào em nha! À, đây là một trong hai bạn gái nhỏ của thằng Mai Phương nhà ta, Duyên Duyên phải không nào?"

    "Không phải đâu! Không phải đâu ạ!"

    Hạ Duyên vội vàng đỏ mặt phủ nhận, "Em là thanh mai trúc mã của A Phương thôi ạ, cũng là... bạn thân của cậu ấy ạ."

    Bạn thân thời này là kiểu thân thiết đến mức có thể giao chìa khóa nhà cho nhau hả...

    "Haiya, cái quái gì mà bạn thân với chả bạn bè chứ... Thế còn cô em kia nữa, ẻm đâu rồi, cho chị xem với."

    Từ trong bếp vọng ra tiếng xèo xèo nấu nướng, Mai Phương vào nhà liền đi chào Lâm Hữu Hề trước, sau đó bị cô túm lên bắt phụ đảo chảo, còn cô thì lau tay bước ra gặp gia đình họ Mai.

    "Cháu chào chú Mai, chào dì Hướng."

    Lâm Hữu Hề cúi đầu chào rất ngoan ngoãn.

    "Chào cháu Hữu Hề... trông cháu cao hơn rồi đấy."

    Hướng Hiểu Hà bước tới chỉnh lại tóc mai cho Hữu Hề, "Con bé này... Tết nhất thế này, chạy sang nhà người ta nấu nướng làm gì hả? Thật là..."

    Lâm Hữu Hề không phản đối lời trách của Hướng Hiểu Hà, chỉ mỉm cười với bà:

    "Vì lâu rồi cháu không gặp dì, nên muốn dì thử xem tay nghề cháu có khá hơn không ạ."

    "Mùi thơm lan tỏa khắp nhà rồi... chắc chắn là khá hơn rồi! Để dì nấu tiếp nhé, cháu nghỉ đi, mấy vị này là..."

    "Cháu biết ạ. Cháu chào bác trai, chào bác gái bác gái ạ."

    Lâm Hữu Hề trực tiếp gọi bác trai bác gái. Đây cũng là cách mà nhiều người chọn để xưng hô khi gặp họ hàng của nhà bạn thân, bởi nếu cứ cái gì cũng gọi chú dì thì dễ loạn lắm.

    Thực ra kể cả là cặp đôi yêu đương thắm thiết đến đâu, khi gặp họ hàng bên kia cũng sẽ có chút miễn cưỡng, bởi đằng nào cũng chẳng phải người quen.

    Nhưng Lâm Hữu Hề và Hạ Duyên dường như đang có chút ganh đua ngầm, đều rất tích cực thể hiện trước mặt Mai Phương và gia đình cậu để lấy điểm.

    Sau khi chào bố mẹ Mai Nguyệt xong, Lâm Hữu Hề cũng quay sang chào cô chị đang nắm tay Hạ Duyên:

    "Chị Nguyệt Nguyệt phải không ạ... Đúng như A Phương nói luôn này, trông chị xinh thật đấy."

    Mai Nguyệt vốn đang khoác tay Hạ Duyên để thể hiện thân phận "phe Duyên" của mình, nhưng ấn tượng đầu tiên về Lâm Hữu Hề quá sâu sắc khiến cô vui mừng khôn xiết, một tay kéo Hữu Hề, một tay kéo Hạ Duyên ôm ấp:

    "Ái chà, Tiểu A Phương lại còn khen chị họ mình trước mặt người khác nữa à, ngại quá đi mất... Nhưng mà chị thấy hai đứa lớn lên chắc chắn sẽ xinh hơn chị đấy."

    Tiểu Mai Nhã đứng một bên không xen vào được liền kéo tay anh trai Mai Phương, "Anh hai này, anh thật hạnh phúc nha..."

    Mai Phương mỉm cười véo má em gái:

    "Em cũng hạnh phúc mà."

    Nhìn cảnh tượng trước mắt, Mai Phương quả thực có chút gì đó cảm khái. Hồi mới quen Lâm Hữu Hề, cô ấy là cô bé kỳ lạ không dám nói chuyện với người lớn, giờ đã có thể nói chuyện lưu loát.

    Hạ Duyên và Lâm Hữu Hề cứ như được thuê làm đầu bếp và phục vụ, sau khi trò chuyện một lúc với gia đình họ Mai liền xin phép về nhà ăn cơm để không làm phiền buổi sum họp của nhà họ Mai ở huyện Bạch Mai. Hướng Hiểu Hà không giữ được họ nên trước tiên ép Hữu Hề và Hạ Duyên nhận phong bao lì xì, sau đó sai Mai Phương tiễn các cô gái về tận nhà.

    Thế là, bằng nỗ lực của mình, Hạ Duyên và Lâm Hữu Hề đều giành được cơ hội ở riêng với Mai Phương.

    Mai Phương tiễn Hạ Duyên và Lâm Hữu Hề xuống lầu, trong thang máy cả ba đột nhiên cùng im lặng rất ăn ý.

    Hạ Duyên ngượng ngùng chỉnh tóc trước cửa thang máy, Lâm Hữu Hề thì liên tục chạm vào mu bàn tay Mai Phương.

    ... Rõ ràng là đang ám chỉ mình đây mà.

    Mai Phương lên tiếng: "Này, hay là ra đình nghỉ nói chuyện một lát nhé?"

    "Đồng ý!"

    Hạ Duyên lập tức gật đầu.

    Cái đình trong khu là nơi Mai Phương và Hạ Duyên thường nạp "siêu năng lượng", ngồi ở đình một lúc cũng chẳng khác gì ám chỉ việc nạp năng lượng.

    Còn với Hữu Hề mà nói, nơi lần đầu cô được bổ sung siêu năng lượng "dính dính" cũng là ở đây.

    Ban ngày dịp Tết thì khu tập thể đông đúc xe cộ qua lại, nhưng may là cái đình không nổi bật, không cần cảnh giác. Lâm Hữu Hề ngồi cạnh đình xem Hạ Duyên "dính dính" trước, rồi mới tới mình "dính dính", sau đó cả ba mới thỏa mãn.

    "Cảm giác siêu năng lượng của A Phương hôm nay đặc biệt dồi dào nha."

    "Chắc do lâu ngày chưa nạp lại thôi."

    "Nói đến đây, trạng thái này giống như... như cái gì ấy nhỉ... À, là xa nhau chút còn hơn..."

    Hạ Duyên đột nhiên ngậm miệng không nói, cô cảm thấy xấu hổ.

    "Xa nhau chút còn hơn [note70933] cái gì cơ?" Lâm Hữu Hề nghiêng đầu hỏi Hạ Duyên.

    "Không, không có gì đâu!"

    Hạ Duyên cúi đầu đẩy Lâm Hữu Hề về phía trước, rồi đỏ mặt nói với Mai Phương: "Tớ về nhà ăn cơm trước đây! A Phương đưa Hữu Hề về nhà nhé."

    "Ừ, được."

    63!

Ghi chú

[Lên trên]
Gốc chỗ ngập ngừng này là "小別勝" - "Tiểu Biệt Thắng...". Chắc Hạ Duyên muốn nói câu thành ngữ "Tiểu Biệt Thắng Tân Hôn", tức là xa nhau lâu ngày gặp lại còn hơn cả đám cưới mới.
Gốc chỗ ngập ngừng này là "小別勝" - "Tiểu Biệt Thắng...". Chắc Hạ Duyên muốn nói câu thành ngữ "Tiểu Biệt Thắng Tân Hôn", tức là xa nhau lâu ngày gặp lại còn hơn cả đám cưới mới.
Bình luận (5)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

5 Bình luận

Có lại đường rồi , thi xong vất vả quá may có 5 chương mới để đọc
Xem thêm
Tem.tfnc
Xem thêm