Trùng Sinh Rồi Mới Phát H...
Tào Man Quân | 曹瞒君
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Quyển 03: Cao Trung

Chương 45: Chuẩn bị trước kỳ thi (C175)

13 Bình luận - Độ dài: 2,661 từ - Cập nhật:

    Hai tuần tiếp theo, ba đứa nhỏ đều bận rộn chuẩn bị cho kỳ thi giữa kỳ, và trường Sư Nhất Phụ Giang Thành cuối cùng cũng đã thể hiện được áp lực học tập của mình với tư cách là ngôi trường hàng đầu của Giang Thành, thậm chí là toàn tỉnh Sở Bắc.

    Bạn gần như có thể thấy mọi người xung quanh lúc nào cũng cặm cụi làm bài trên chỗ ngồi của mình, ngay cả trong hai tiết tự học buổi tối vốn được coi là thư giãn nhất. Ở đây không có những thiếu niên thiên tài chỉ cần học qua loa là có thể đạt được thành tích như ý, ít nhất là ở lớp bình thường mà Mai Phương đang theo học. Ngay cả những học sinh giỏi nhất, những người thường xuyên đứng trong top 100 của khối trong các bài kiểm tra, lúc này cũng đang cắm cúi làm bài.

    Hiện tại, kết quả thi trên lớp của Mai Phương chỉ ở mức khoảng top 10. Thành tích này theo các năm trước thì chắc chắn đỗ vào trường 985 không thành vấn đề, nhưng so với thành tích mà cậu đạt được khi còn là "chuyên huyện sinh" thì đã giảm sút đáng kể.

    Một mặt là do việc học của cậu không tập trung, Mai Phương còn phải bận rộn với âm nhạc, game, thậm chí là việc bàn giao website. Ngoài thời gian làm bài tập ở trường, cậu gần như không có thêm thời gian để học thêm. Mặt khác, khả năng học tập của cậu cũng đã dần không theo kịp.

    Trường Sư Nhất Phụ Giang Thành là nơi quy tụ rất nhiều nhân tài. Ngay cả khi chú tâm làm bài trong lớp, thì nếu không nỗ lực hơn nữa, cậu cũng chỉ có thể đạt được mức độ này.

    Nhưng tình hình hiện tại vẫn nằm trong tầm kiểm soát của cậu. Dù sao cậu cũng không chỉ trông chờ vào thành tích học tập để vào được trường danh tiếng, cậu còn đang chờ đợi kỳ thi NOI vào tháng 7 năm sau, hiện tại chỉ là chuẩn bị cả hai hướng.

    Theo những gì cậu hiểu hiện tại, việc giành được huy chương vàng trong kỳ thi NOI có thể trực tiếp nhận được tư cách tuyển thẳng vào các trường danh tiếng. Ngôn ngữ lập trình được sử dụng trong kỳ thi này là C, C++ hoặc Pascal.

    Mai Phương và Lâm Hữu Hề đã học C# và Java từ rất lâu trước khi thành thạo ngôn ngữ C, chuyển sang C++ cũng rất hiệu quả, nên cũng không cần quá lo lắng.

    Bỏ qua những kế hoạch tương lai này, gần đây mọi người đều bận rộn với việc học và chuẩn bị cho kỳ thi.

    Khi thời tiết dần trở lạnh, khoảng thời gian ôm ấp giữa giờ tự học buổi tối để nạp thêm năng lượng trở nên quý giá hơn bao giờ hết.

    Mỗi khi tiếng chuông báo hiệu giờ giải lao vang lên, chỉ cần Mai Phương chậm đứng dậy một hai phút, cậu sẽ thấy Hạ Duyên và Lâm Hữu Hề đang gõ cửa sổ lớp của cậu, bởi vì khoảng thời gian này Mai Phương ngồi ngay cạnh cửa sổ, nên rất tiện để gọi nhau.

    Mai Phương cùng Lâm Hữu Hề và Hạ Duyên đi dạo trong khuôn viên trường Sư Nhất Phụ Giang Thành vào tiết trời cuối thu. Mùa thu là mùa của sắc vàng, lá rụng phủ kín lối đi, nhưng dọc đường lại ngập tràn hương thơm của hoa quế.

    Gần đây, trường đã siết chặt việc quản lý tình yêu học đường. Trên sân trường dường như đã có nhân viên giáo vụ giám sát, nên ba bạn nhỏ cũng không thể đến những nơi nổi bật như sân trường để ôm ấp.

    Nhưng may mắn là Trường Sư Nhất Phụ Giang Thành đủ rộng, khắp nơi đều có chỗ để họ có thể ở bên nhau một mình.

    "Khu vực gần cái đình này không có ai này, hay là ở đây đi. Duyên Duyên, hôm nay cậu trước hay tớ trước?"

    "Hữu Hề cậu trước đi... Tớ sẽ đi canh chừng cho các cậu."

    Trước đây, Hạ Duyên luôn háo hức được ôm Mai Phương, sau đó Lâm Hữu Hề lại tiếp tục, khiến cô có cảm giác như mình đang làm nhiệm vụ hâm nóng giường cho người khác.

    Vì vậy, bây giờ cô bắt đầu thay đổi cách nghĩ. Thỉnh thoảng sẽ đổi thứ tự, nhưng cũng không để bản thân lùi lại quá lâu, không để ý đồ của mình quá lộ liễu.

    Lâm Hữu Hề luôn nhường nhịn Duyên Duyên trong chuyện này. Cô không bao giờ bận tâm, chỉ quan tâm đến việc kiểm soát thời gian mà thôi.

    Gần đây, Lâm Hữu Hề thường ôm Mai Phương mặt đối mặt, như vậy sẽ dễ dàng ôm lấy cậu để sưởi ấm hơn.

    "Trời lạnh rồi, bổ sung năng lượng cũng chẳng cảm nhận được gì."

    "Bây giờ còn chưa mặc áo bông đã bắt đầu chê không có cảm giác rồi, đợi đến lúc phải mặc áo bông thì mới thực sự là không có cảm giác đấy."

    "Ừm..."

    Mai Phương tận hưởng quá trình bổ sung năng lượng cùng Lâm Hữu Hề và Hạ Duyên, nhưng cậu cũng hiểu rằng cuộc sống thoải mái như thế này không thể kéo dài mãi được, bởi vì việc cân bằng chỉ là phương tiện chứ không phải mục đích.

    Hiện tại, bạn bè xung quanh dường như đều mong đợi cậu sẽ lựa chọn giữa Hạ Duyên và Lâm Hữu Hề, kể cả hai cô ấy có lẽ cũng nghĩ như vậy.

    Nhưng Mai Phương không thể để suy nghĩ này tiếp tục được củng cố kỹ càng hơn. Cậu phải tìm cách thúc đẩy một chút ý nghĩ về việc duy trì mối quan hệ giữa ba người, nếu không đến khi tốt nghiệp cấp ba, cậu sẽ không thể đưa ra bất kỳ lời giải thích nào.

    Vì vậy bài hát《Tớ Sẵn Lòng》mới quan trọng đến thế. Quan trọng đến mức phải chọn làm tiết mục biểu diễn trong lễ hội nghệ thuật. Quan trọng đến mức nhất định phải hát cho cả hai người họ cùng nghe.

    Và ngay khi Mai Phương đang suy nghĩ về những điều này, Lâm Hữu Hề đột nhiên nhón chân lên, áp sát vào tai cậu.

    "Tay tớ hơi lạnh rồi, có thể cho vào sưởi ấm không?"

    "À... Ừ. Đừng có quá đáng như lần trước là được."

    "Biết rồi mà."

    Đây không phải lần đầu Lâm Hữu Hề làm như vậy, nhưng Mai Phương vẫn bị cảm giác lạnh lẽo từ lòng bàn tay cô khiến cậu giật mình, sau đó mới dần dần bình tĩnh lại.

    Lúc này, Lâm Hữu Hề đang áp sát vào ngực cậu, vừa xoa lưng vừa hát nhẩm giai điệu của một bài hát.

    "Đây là bài gì vậy? Nghe quen quen..."

    "Đây là giai điệu Duyên Duyên sáng tác dựa trên bản nhạc đơn giản của bài《Mặt Mộc》[note70744] mà cậu viết trước đây đấy. Tối qua cậu ấy vừa làm xong và chơi cho tớ nghe, tớ thấy khá thích."

    Lâm Hữu Hề ngẩng đầu nhìn Mai Phương, "Nhân tiện, sao cậu có thể viết được lời bài hát như này thế? Tớ cảm thấy hoàn toàn không giống phong cách sáng tác trước đây của cậu."

    "À... Đều là học hỏi, tham khảo cả thôi. Không phải tài năng thật sự của tớ."

    Lâm Hữu Hề không để tâm đến lời của Mai Phương, cô tiếp tục gợi ý:

    "Cảm giác có thể hát trong đêm giao thừa."

    Lâm Hữu Hề nhắc nhở Mai Phương, "Tớ nghĩ cậu và Duyên Duyên hát chung sẽ rất hợp."

    "Đã là tình ca rồi mà còn phải song ca nam nữ nữa sao? Hay là cậu và Duyên Duyên hát đi."

    Lâm Hữu Hề lắc đầu, "Duyên Duyên chắc chắn muốn hát cùng cậu hơn. Cậu cũng biết tính cậu ấy mà."

    "Với lại sau buổi biểu diễn lần trước, trường đánh giá rất cao phần biểu diễn của chúng ta rồi. Bây giờ chắc sẽ không phản đối đâu."

    "Ngoài ra video mà Vạn Siêu Hùng làm cho chúng ta trên trang C cũng đã rất nổi rồi đấy. Lượt xem đã vượt mười nghìn từ lâu rồi. Đặc biệt là một số bình luận, cũng thú vị phết. Chắc cậu cũng đã xem rồi chứ?"

    "Bình luận á? Bình luận gì... Tớ không để ý lắm."

    Mai Phương nói câu này với vẻ hơi ái ngại, ngẩng đầu nhìn lên bầu trời đêm. Cử chỉ nhỏ này tất nhiên không thể qua được đôi mắt tinh tường của Lâm Hữu Hề, cô nhẹ nhàng véo vào eo Mai Phương.

    "Nhiều bình luận nói rằng cậu trái ôm phải ấp, là người chiến thắng trong cuộc đời đấy. Bạn học Mai Phương này, cậu có suy nghĩ gì về điều này không nhỉ?"

    "Suy nghĩ của tớ là: những người trong đầu lúc nào cũng nghĩ đến chuyện nhạy cảm, thì nhìn cái gì cũng thấy nhạy cảm..."

    Khi Mai Phương lẩm bẩm, Lâm Hữu Hề vẫn không rời mắt khỏi cậu. Cuối cùng cậu bị nhìn đến mức không thở nổi, đành bật cười.

    "Nhưng mà khiến người ta cảm thấy ghen tị như vậy, thì tớ thấy cũng bình thường thôi haha... Dù sao tình cảm lâu dài như chúng ta cũng khá hiếm có mà."

    Lâm Hữu Hề dường như rất hài lòng với câu trả lời của Mai Phương. Nghe xong liền ôm chặt cậu và tiếp tục đung đưa.

    Mặc dù đôi lúc A Phương tỏ ra e dè với những chủ đề như tình yêu, có vẻ ngây thơ và đơn giản, nhưng cậu ấy không phải là không có chút trưởng thành nào.

    Ví dụ như trước đây cậu thường gọi mối quan hệ giữa ba người họ là tình bạn chân thành, nhưng bây giờ lại dùng những từ trung tính như "tình cảm, tình nghĩa" để miêu tả.

    Nhưng cũng không cần phải giả vờ làm gì.

    Mình đã tấn công đến mức này rồi, nếu cậu ấy vẫn không hiểu thì đúng là quá giả tạo rồi.

    Mặc dù bước đầu là nhờ siêu năng lượng từ Duyên Duyên, nhưng việc Lâm Hữu Hề phát huy nó cũng rất quan trọng.

    Lâm Hữu Hề không mong đợi Mai Phương đưa ra câu trả lời cuối cùng, vì cô cảm thấy hiện tại như vậy cũng không tệ.

    Tất nhiên nếu Mai Phương muốn đưa ra câu trả lời, cô cũng sẽ bình thản chấp nhận.

    Sau một lúc ôm ấp, Lâm Hữu Hề và Mai Phương mới nhìn thấy Hạ Duyên đang đứng bên cạnh, ngượng ngùng vặn vẹo các ngón tay.

    "Duyên Duyên, tớ có lấn quá thời gian không?"

    "À... Có sao đâu mà. Cũng bình thường thôi haha..."

    "Tối mai bù cho cậu nhé." Lâm Hữu Hề suy nghĩ một chút, "Ngày kia là thi giữa kỳ rồi. Tối mai tớ nhường hết cho cậu đấy."

    "Hả? Ừm... À không, không cần đâu. Tớ cũng không..."

    Hạ Duyên vừa mới đỏ mặt ngượng ngùng bảo không muốn, nhưng ngay sau đó khi ôm Mai Phương lại siết thật chặt.

    "Hôm nay sao ôm chặt thế..."

    "Có đau không?"

    Hạ Duyên ngẩng đầu nhìn Mai Phương, "Quần áo mùa thu dày lắm, siêu năng lượng không dễ bổ sung nha, nên phải ôm chặt hơn một chút."

    "Ừ... Đúng vậy thật..."

    Càng tiếp xúc và so sánh giữa Hạ Duyên với Lâm Hữu Hề, Mai Phương càng cảm nhận được sự ngây thơ của Duyên Duyên. Thực ra hồi nhỏ cô cũng có tính cách như vậy, chỉ là lúc đó Lâm Hữu Hề còn ngại ngùng và hướng nội hơn nhiều, khiến cô trông như một chị đại.

    Trong hành trình mười năm dài đằng đẵng, chính tính cách của Lâm Hữu Hề đã thay đổi, còn Hạ Duyên ở một mức độ nào đó gần như không thay đổi nhiều. Nhưng sự "không thay đổi" này, trong một ý nghĩa nào đó, cũng là một điều đáng trân trọng.

    "À phải rồi, A Phương, bài hát《Mặt Mộc》mà cậu đưa cho tớ hôm trước ấy, tớ đã làm xong phần nhạc đệm dựa trên bản nhạc đơn giản của cậu rồi. Khi nào rảnh cậu nhớ nghe thử nhé."

    "Không chịu học hành, lại lén đi viết nhạc nữa rồi. Bài tập vật lý làm xong chưa?"

    "Cậu xấu tính quá! Còn cố tình nhắc đến vật lý."

    Hạ Duyên tức giận, nhẹ nhàng đấm vào người Mai Phương, "Vật lý lớp 10 bây giờ đâu có khó, tớ cũng làm được điểm khá mà."

    "Ừ ừ, ai dám nói tiểu thư Duyên Duyên của chúng ta không giỏi, tớ hứa sẽ đi đánh người đó cho cậu."

    "Chẳng phải là cậu đó sao..."

    Hạ Duyên dụi dụi vào ngực Mai Phương, rồi đột nhiên lên giọng đóng kịch, "Ai da, vòng tay của A Phương ấm quá, chắc chắn là do Hữu Hề ủ ấm cho tớ rồi."

    "Phụt."

    "Sao lại cười tớ thế."

    "Chiêu cũ dùng lại sẽ rất buồn cười đấy."

    "Có, có sao đâu!" Hạ Duyên đỏ mặt, lẩm bẩm, "Tớ chẳng thấy vậy chút nào..."

    "Nhưng mà cơ thể Hữu Hề rất lạnh đấy. Tay tớ vừa bị cậu ấy làm lạnh, giờ vẫn còn hơi mát."

    "Thật sao? Để tớ sờ thử."

    Hạ Duyên nắm tay Mai Phương, rồi nhắm mắt lại cảm nhận.

    "Ừm... Tớ thấy cũng không lạnh lắm..."

    "Cậu nắm tay kiểu này thì làm sao mà thấy được chứ. Phải làm thế này..."

    Mai Phương có thể cảm nhận được sự e thẹn của Hạ Duyên, vì nhiều lúc cô không dám nói ra những điều mình muốn. Nếu muốn cân bằng mọi thứ, phía Hữu Hề cậu có thể để mặc, nhưng phía Duyên Duyên thì cậu phải tự mình xử lý.

    Vì vậy, Mai Phương chủ động đan ngón tay vào tay Hạ Duyên, hai người nắm chặt tay nhau. Hạ Duyên cũng không từ chối, cảm nhận được ý định của Mai Phương, cô nhanh chóng hợp tác và nắm chặt tay cậu.

    "Ừ, có hơi lạnh một chút... nhưng cũng không sao!"

    Hạ Duyên một tay nắm chặt tay Mai Phương, tay kia ôm lấy cậu. Cứ như đang nhảy múa vậy, thật vui.

    Hạ Duyên cảm nhận được tình cảm mà Mai Phương thể hiện, nhịp tấn công của cô cũng tự nhiên tăng lên.

    "À, A Phương... Tớ muốn bàn với cậu một chuyện. Bây giờ nói có thể hơi sớm, nhưng... vào đêm giao thừa..."

    "Đêm giao thừa chúng ta cùng lên sân khấu biểu diễn đúng không? Được thôi, hát bài《Mặt Mộc》nhé."

    "À, tớ muốn cậu và Hữu Hề cùng hát bài đó."

    "Cậu không muốn hát với tớ sao?"

    "Không phải... Tớ nghĩ giọng Hữu Hề cũng hay mà. Biết đâu cậu ấy..."

    "Tớ sẽ hát với cậu. Hữu Hề cũng đã nói chuyện với tớ rồi, cậu ấy cũng muốn cậu lên sân khấu."

    "Vậy, vậy à... Vậy thì tớ... cứ thế này đi..."

    Hạ Duyên tham gia kỳ thi giữa kỳ học kỳ một khối 10 của trường Sư Nhất Phạm Giang Thành với trạng thái tràn đầy hạnh phúc, nên cô ấy đã phát huy rất tốt.

    74!

========================

NOTE lão tác:

    Viết về sự nghiệp bị nói là "lảm nhảm", ngày thường bình dị cũng bị chê là "nói dai nói dài". Giờ tôi xem thử có ai nói tôi là "dông dài" không nhé. [note70745]

    MỘT BỨC THƯ GỬI ĐỘC GIẢ NHÂN DỊP CHÀO MỪNG NĂM MỚI! [note70746]

Ghi chú

[Lên trên]
Chỗ này tất cả từ trong dấu "" lão tác đều dùng từ "水" - "Thủy". Nghĩa đen là nước, nghĩa bóng là dài dòng, vô thưởng vô phạt, làm loãng câu chuyện
Chỗ này tất cả từ trong dấu "" lão tác đều dùng từ "水" - "Thủy". Nghĩa đen là nước, nghĩa bóng là dài dòng, vô thưởng vô phạt, làm loãng câu chuyện
[Lên trên]
Link đây, mình cũng sẽ ghim trong cmt. Bạn nào muốn đọc hãy ấn vào dòng màu xanh
Link đây, mình cũng sẽ ghim trong cmt. Bạn nào muốn đọc hãy ấn vào dòng màu xanh
Bình luận (13)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

13 Bình luận

Không cần mang giày cao gót, không cần phấn son cầu kì....
Xem thêm
CHỦ THỚT
TRANS
Cái thư kia dài gấp 2-2.5 lần 1 chương bình thường. Mình sẽ làm tà tà sau
Xem thêm
Vcl. 3p mà vẫn ko lấy đc tem :') tfnc
Xem thêm
3p mà đòi lấy tem á???
Xem thêm
CHỦ THỚT
TRANS
dữ dằn nha
Xem thêm
@WanVultz: nay đang đọc tự dưng thấy chương mới nên vào luôn, nọ bỏ để cày 1 bộ hơn trăm chương rồi nên chăm tí :))))
Xem thêm
Xem thêm 2 trả lời