Quyển 03: Cao Trung
Chương 30: Thời gian này thực sự sống rất thoải mái (C160)
6 Bình luận - Độ dài: 1,935 từ - Cập nhật:
Trans: Waltz - WanVultz
Đọc sớm nhất và hệ thống nhất tại docln.sbs
=======================
Sau ba ngày phải vật lộn mà "đấu trí đấu lực" với Hữu Hề và Duyên Duyên, Mai Phương mong ngóng từng ngày, cuối cùng cũng đón được Lương Mỹ Quyên trở về.
"Dì Lương ơi, dì ngồi đi ạ! Cháu đứng cũng được!"
"Dì Lương ơi, dì mệt rồi phải không ạ? Để cháu xách đồ giúp dì nhé!"
"Dì Lương ơi, dì đừng lo bữa trưa nữa nhé. Có Hữu Hề và Duyên Duyên ở nhà đã chuẩn bị sẵn rồi ạ!"
Lương Mỹ Quyên không ngờ rằng người mong chờ cô trở lại nhất lại là Mai Phương, người mà bình thường ít khi giao tiếp với cô. Cậu không chỉ chủ động đón cô về nhà mà còn suốt đường quan tâm hỏi han, rót nước, xách đồ, v.v... còn chu đáo hơn cả con ruột.
"A Phương à, mấy ngày qua ở nhà thế nào rồi? Nếu có chuyện gì thì phải nói với dì đấy nhé..."
"Không sao đâu ạ! Mọi chuyện đều ổn cả..."
Mai Phương gãi đầu, "Chỉ là lâu quá không gặp dì, cháu thấy nhớ dì lắm ạ."
"Thằng bé này thật là. Từ khi nào miệng lưỡi lại ngọt ngào thế... Dì thấy hơi không quen."
Lương Mỹ Quyên vừa nói vừa nhớ ra một chuyện, "À đúng rồi! Lúc dì về thì gặp mẹ cháu đang về huyện Bạch Mai để làm việc. Mẹ cháu nhờ dì mang cho cháu nhiều quần áo mùa đông, có nhiều cái mới mua nữa. Lúc nào cháu thử xem vừa không, nếu không vừa thì dì gửi lại nhé."
"Thảo nào hôm nay dì mang nhiều hành lý thế... Mẹ cháu cũng thật là, cứ gửi thẳng đến đây là được rồi, sao lại làm phiền dì chứ?"
"Gửi qua đây tốn kém lắm. Bố cháu tuy là quan lớn nhưng kiếm tiền cũng không dễ dàng gì, tiết kiệm được chút nào hay chút ấy..."
"Vâng ạ, dì Lương!"
Lương Mỹ Quyên thực sự rất quý Mai Phương, một đứa trẻ biết điều như vậy. Khi cô mới vào nhà họ Lâm, cô và Hữu Hề hoàn toàn xa lạ. Lúc đó nhờ chính Mai Phương chủ động kể cho cô nghe về những thói quen của Hữu Hề, cô mới dần hòa nhập được vào cuộc sống của Lâm Hữu Hề.
Nếu sau này Hữu Hề có thể sống cùng cậu bé này, chắc chắn cô ấy sẽ rất hạnh phúc.
Nhưng như vậy thì Duyên Duyên lại quá tội nghiệp rồi, cô bé kia có vẻ cũng rất thích Mai Phương.
Lương Mỹ Quyên mới gia nhập ba gia đình này được hai năm. Quá khứ đau khổ và cam chịu khiến cô luôn coi mình là người ngoài cuộc, không quan trọng.
Nhưng sau hơn một tháng sống cùng, Lương Mỹ Quyên dần có ý thức trở thành người lớn của ba đứa trẻ. Cô cũng không vì Lâm Hữu Hề là con riêng mà thiên vị cô bé ấy quá nhiều.
Lương Mỹ Quyên, người yêu trẻ con nhưng chưa từng có con, thực sự đã coi ba đứa trẻ như con ruột của mình.
Tình cảm này Mai Phương luôn cảm nhận được, vì vậy cậu cũng luôn rất tôn trọng người mẹ kế của Hữu Hề.
Lương Mỹ Quyên về đến nhà, thấy căn nhà vẫn sạch sẽ, sáng sủa như lúc cô rời đi, còn Lâm Hữu Hề và Hạ Duyên thì đang bận rộn ở trong bếp.
Thấy Lương Mỹ Quyên trở về, Hạ Duyên vội vàng chạy ra giúp xách đồ, rót nước, Lâm Hữu Hề cũng chạy ra chào hỏi rồi lại tiếp tục vào bếp bận rộn. Lương Mỹ Quyên định vào bếp giúp nhưng hai đứa trẻ không cho, vội kéo cô ngồi xuống ghế sofa ở phòng khách.
Ái chà chà, những ngày tháng thế này đúng thật là...
Quá thoải mái nha...
Ở tuổi của Lương Mỹ Quyên, cô đã qua cái tuổi mơ mộng về cuộc sống vợ chồng. Cô luôn quan tâm nhiều hơn đến trải nghiệm gia đình, bởi tận hưởng hạnh phúc gia đình là mục tiêu lớn nhất của cô.
"Duyên Duyên, lại đây một chút. Đây là áo len mẹ cháu đan cho cháu đấy. Cháu mau mặc thử xem có vừa không nhé."
"Vâng ạ!"
Hạ Duyên cầm lấy áo len liền chạy vào phòng tắm. Thực ra chỉ là mặc thử thôi, nên cũng không cần cởi đồ. Thành ra Lương Mỹ Quyên rất ngạc nhiên trước hành động của Hạ Duyên.
"Thay đồ ở đây cũng được mà, có sao đâu nhỉ?"
Chỉ có Mai Phương đứng bên cạnh vẫn im lặng mà nở một nụ cười lạnh lùng.
Hai ngày trước còn dám thay đồ trước mặt mình, giờ phụ huynh về liền trở nên kín đáo thế này đây. Đúng là cô bé giả dối nha.
Tất nhiên, nếu so về sự giả dối, thì Hạ Duyên vẫn còn kém Lâm Hữu Hề một đoạn dài.
Lâm Hữu Hề khi có người khác ở gần thì luôn tỏ ra kín đáo, điềm đạm, không để lộ cảm xúc vui buồn ra ngoài.
Hôm nay cô cũng yên tâm mà nấu nướng ở trong bếp, thể hiện hình ảnh một cô gái đảm đang và trưởng thành, khiến Lương Mỹ Quyên rất hài lòng.
"Cảm giác như mấy ngày không gặp, Hữu Hề của chúng ta đã trưởng thành hơn nhiều rồi."
Lâm Hữu Hề chỉ mỉm cười nhẹ không nói gì, sau đó cúi đầu gắp thức ăn cho Lương Mỹ Quyên.
"Dì Mỹ Quyên, dì ăn thử món này đi, cháu vừa mới học được đấy."
"Ừm ừm... tay nghề của cháu ngày càng giỏi rồi!"
Nhưng nói thì nói vậy, cô ấy phải giữ dáng vẻ này thì mới khiến người ta yên tâm được...
Kỳ nghỉ Quốc khánh kết thúc. Mọi người lại trở về cuộc sống tại trường Sư Nhất Phụ Giang Thành. Trong dịp Quốc khánh, hầu hết học sinh từ các huyện đều về nhà, Hướng Băng Băng cũng không ngoại lệ.
Cô ấy từ Thần Long Giá trở về, mang theo hạt dẻ và kiwi cho mọi người. Nhiều đến mức chất đầy cả một bao tải.
"Đây đều là nhà tớ tự trồng cả đấy, rất ngon, rất ngọt nha. Mai Phương cậu mau ăn thử đi, tớ nói cho cậu biết, hạt dẻ nhà tớ là nhất hạng!"
"Được rồi được rồi... nhiêu đây là đủ rồi."
Mai Phương xách một túi hạt dẻ và một túi kiwi, nhưng trong bao tải của Hướng Băng Băng vẫn còn rất nhiều đặc sản địa phương. Cô ấy chia từng người một trong lớp, tạo cảm giác rất dễ gần.
Hầu hết mọi người cũng đều tôn trọng Hướng Băng Băng. Những bạn học nhận quà đặc sản của cô ấy đều là người rất dễ tính.
Giáo viên chủ nhiệm Đổng Trọng Anh sau khi kết thúc kỳ nghỉ Quốc khánh, việc đầu tiên ông làm là thu bài tập về nhà của mọi người, sau đó nhắc nhở mọi người về sự kiện lễ hội nghệ thuật mùa thu vào giữa tháng này.
"Những ai muốn đăng ký biểu diễn đừng quên thời gian đấy nhé nhé. Năm nhất và năm hai là thời điểm thích hợp nhất để các em thể hiện bản thân đấy. Nếu bỏ lỡ khoảng thời gian này thì sẽ không bao giờ quay lại được nữa đâu, hiểu chưa?"
"Hiểu ạ!"
Mọi người đều trả lời rất nhiệt tình, đặc biệt là những học sinh bản địa. Dường như họ rất quan tâm đến các hoạt động biểu diễn tài năng này.
Hôm nay Mai Phương cũng đến phòng hội học sinh đăng ký tham gia tiết mục hát, sau đó được biết còn phải tham gia bình chọn.
Trường học trước đây của mình chỉ cần có một chương trình là các thầy cô đã cảm thấy may mắn lắm rồi, ai dè đến đây còn phải tham gia bình chọn nữa sao? Thật sự là phiền phức quá đi mất...
Tuy nhiên Mai Phương cũng không có ý định lùi bước. Sau khi đăng ký, cậu được thông báo rằng tối mai trong giờ tự học, cậu sẽ tham gia buổi thử sức.
Mai Phương vừa bước ra từ phía hội học sinh thì tình cờ gặp Lâm Hữu Hề đang ôm tập tài liệu và vở bài tập, đang nói chuyện với một bạn nữ trong lớp.
Hiện tại cô ấy cũng là lớp trưởng lớp 10-3. Hạ Duyên từng nói rằng cô ấy đắc cử một cách vô cùng dễ dàng. Với ngoại hình sẵn có cùng năng lực của mình, quả thật điều đó đơn giản vô cùng.
Tuy nhiên, khi gặp Mai Phương ở trường, cô ấy lại tỏ ra khá kín đáo, chỉ gật đầu với cậu, sau đó tiếp tục nói chuyện với bạn nữ bên cạnh.
Hmm...
Mai Phương quay lại nhìn theo bóng lưng của Lâm Hữu Hề.
Hữu Hề nhà mình lại trở thành một học bá lạnh lùng mất rồi.
Cảm giác này sao mà hoài niệm thật..
Vừa mới cảm thán xong cho tâm trạng của mình, Lâm Hữu Hề đột nhiên quay đầu lại nhìn Mai Phương, vừa vặn phát hiện cậu ấy cũng đang nhìn mình, cô ấy liền mỉm cười với cậu, mím môi rồi quay đi.
Đáng yêu quá!
Thật lòng mà nói, hiện tại Mai Phương cảm thấy khá chán nản khi ở trong lớp.
Bây giờ mọi người đều đang bận rộn chuẩn bị cho chương trình nghệ thuật, Duyên Duyên và Hữu Hề cũng không tìm cậu để chơi đùa trong giờ ra chơi nữa.
Bạn cùng bàn Vạn Siêu Hùng thì luôn mải mê với video và mèo của mình, các bạn khác cũng không nói chuyện nhiều với Mai Phương.
Có lẽ chỉ có Hướng Băng Băng là thú vị hơn một chút, nhưng cô ấy luôn hòa đồng với mọi người xung quanh, nên cậu không thể lúc nào cũng chơi với cô ấy được.
Thôi thì tốt nhất là đến phòng câu lạc bộ làm việc vậy...
Đang nghĩ vậy thì một chú mèo Garfield màu cam đột nhiên kêu meo meo với cậu từ một góc mái hiên.
...
"Không phải Bá Vương đây sao? Sao mày lại ở đây thế?"
Bá Vương là chú mèo yêu quý của Vạn Siêu Hùng. Cậu ấy luôn mang nó đến trường, một phần để quay video, một phần cũng là để thả nó trong môi trường rộng rãi hơn... để tán tỉnh mèo cái chăng?
Mai Phương tiến lại gần vuốt ve bộ lông trên lưng Bá Vương. Chú mèo lười biếng ngáp một cái, phát ra tiếng kêu rừ rừ, sau đó cong người và vươn vai một cái thật dài.
Chú mèo này sống cũng thoải mái thật đấy.
Mai Phương đang lẩm bẩm thì đột nhiên Bá Vương nhảy phốc một cái, từ dưới mái hiên bò xuống.
Cậu hơi tò mò không biết tiếp theo nó sẽ đi đâu, hay liệu có thật sự có cô mèo cái nào để ý đến nó không, nên đi theo nó một đoạn ngắn.
Sau đó, ngay ở cuối con đường nhỏ mà Bá Vương đi, cậu tình cờ gặp một cô gái mà cậu thật sự không muốn gặp một mình nhất...
Lưu Tiêu Vũ.
89!


6 Bình luận