Quyển 03: Cao Trung
Chương 26: Ký ức đau lòng của Mai Phương (C156)
8 Bình luận - Độ dài: 2,010 từ - Cập nhật:
Trans: Waltz - WanVultz
Đọc sớm nhất và hệ thống nhất tại docln.sbs
=====================
Mai Phương một mình ở ngoài tập đàn guitar cả buổi. Khi trở về đã là chiều tối.
Cậu phát hiện khoảng khắc hiếm hoi mà Lâm Hữu Hề và Hạ Duyên cùng nhau ngồi chơi game. Hai người gõ bàn phím lách ca lách cách, không khí vô cùng náo nhiệt.
"Ui da ui da, Hữu Hề tớ sắp chết rồi, sắp chết mất rồi, cứu tớ cứu tớ! Giúp tớ kéo đánh lạc hướng đi!"
Hạ Duyên luôn miệng la hét ồn ào khi chơi game, còn Lâm Hữu Hề thì từ đầu đến cuối đều tỏ ra điềm tĩnh, lạnh lùng. Nhìn là biết ngay phong thái của một cao thủ.
Mai Phương nhìn hai người đang vui vẻ, vừa thay giày vừa hỏi:
"Hai cậu đang chơi《Sữa Bột Độc》[note70279] hay《Dragon Nest》[note70280] vậy?"
"Mấy game cậu nói chơi mệt lắm. Đây là《Latale》[note70281] đấy!"
"Lại là cái kiểu game này à! Chuyện hồi trước bị lừa khi chơi《Maple Story》[note70282] cậu quên hết rồi à?"
Hồi xưa Hạ Duyên từng chơi《Maple Story》cùng Mai Phương và Lâm Hữu Hề. Vì quá thích nên cô đã năn nỉ bố nạp thẻ cho mình.
Lúc đó đang là dịp Tết Nguyên Đán, ngày hôm sau cô gặp một tin nhắn trên kênh chat nói tặng 5E Mạo Hiểm tệ. Hạ Duyên ngây thơ vui vẻ chạy đến website nhận thưởng, rồi tài khoản liền bị hack mất.
Sau đó Hạ Duyên tức giận gỡ cài đặt《Maple Story》, Mai Phương và Lâm Hữu Hề cũng không tiếp tục chơi nữa.
Latale có phong cách đồ họa rất giống《Maple Story》, lối chơi cũng là chiến đấu 2D side-scrolling. [note70283]
Nói vậy chứ thời kỳ đầu nhà phát hành vận hành game này rất có tâm. Các vật phẩm bán trong shop hầu như không ảnh hưởng đến cân bằng game. Mọi người chỉ có thể đi đánh quái, đánh dungeon để nhận trang bị.
Mai Phương đứng sau lưng Hạ Duyên xem hai người chơi một lúc, bỗng nhớ lại thời thanh xuân cùng Hạ Duyên, Lâm Hữu Hề chơi MMO. Lập tức cơn nghiện game lại nổi lên.
"Tớ cũng muốn chơi. Hai cậu ở server nào đấy?"
"Server 3, nhưng bây giờ A Phương mới bắt đầu chơi thì muộn quá rồi. Bọn tớ đã làm xong nhiệm vụ tân thủ cả rồi!"
"Có gì đâu... để tớ đuổi kịp hai cậu trong nháy mắt."
Mai Phương vừa đăng ký tài khoản, vừa mở điện thoại ra bắt đầu bấm số điện thoại để thanh toán.
Năm 2011 thanh toán di động mới bắt đầu nổi lên. Vì vậy nhiều lúc nạp tiền vào game vẫn phụ thuộc nhiều vào thẻ cào và thanh toán qua điện thoại.
Mai Phương để tiện lợi đã nạp mấy ngàn vào điện thoại, giờ chơi game nạp tiền cũng không hề đắn đo.
"Cậu có cần tớ cho cậu ít Cầu Vồng tệ để vượt qua giai đoạn tân thủ không?"
Lâm Hữu Hề ngẩng đầu hỏi Mai Phương, nhưng lúc này cậu lắc đầu.
"Không cần. Tớ đi thẳng ra chợ giao dịch mua là được ấy mà."
Hạ Duyên dường như hiểu ra điều gì đó. Vội vàng rời khỏi chỗ ngồi xem Mai Phương thao tác.
"A Phương! Cái đồ nhóc con tiểu nhân này. Sao vừa vào đã nạp tiền chơi vậy?!"
"Game kiểu này không nạp tiền chơi sao được? Cậu còn ngây thơ đi luyện level đánh quái nữa chứ. Tớ đi trước một bước thôi. Chúng ta là nhà phát triển game, sao có thể bị nhà phát triển game khác chơi đùa, trở thành đồ chơi của các đại gia nạp tiền chứ?"
Hạ Duyên đẩy vai Mai Phương qua lại, "A Phương, cậu như thế này chẳng có gì thú vị cả. Hoàn toàn không cảm nhận được niềm vui thực sự của trò chơi đâu."
"Đ* má [note70284], có người đang đang bán cây cung băng Tuyết Nữ cực phẩm này, giờ chỉ bán 5000W Cầu Vồng tệ. Duyên Duyên tớ nhớ cậu là xạ thủ đúng không? Cậu có muốn cây vũ khí này không? Giờ tớ có hơn chục tỷ trong người đây."
Hạ Duyên nghe thấy là vũ khí chuyên dụng của mình, lập tức mắt sáng lên.
"Cho tớ xem nào! Wow... thuộc tính này quá tốt! Tớ cày cả buổi chiều còn chưa ra được một cây cung băng Tuyết Nữ nữa!"
"Có muốn không? Nếu không tớ đóng giao dịch đấy?"
"Muốn muốn muốn, A Phương! Mua cho tớ đi! Cầu xin cậu đấy! Tối nay tớ sẽ massage và đạp lưng cho cậu mà!"
Hạ Duyên ôm chặt cánh tay Mai Phương không ngừng làm nũng. Mai Phương rõ ràng không chịu nổi những thứ này.
"Được rồi được rồi, mua cho cậu mua cho cậu... Hữu Hề, cậu có muốn xem qua trang bị trên chợ không, xem còn thiếu gì?"
"Tớ tự đi chợ xem, cậu đưa tiền cho tớ là được."
Những ngày đầu của game MMO [note70285], có tiền thật sự có thể chơi rất vui.
Người chơi cày cuốc vất vả cũng vui, đại gia có tiền chơi cũng vui. Mọi người giao dịch định giá với nhau, tận hưởng niềm vui giao tiếp.
Mãi đến sau này, nhà phát triển thích liên tục cắt đứt cơ hội nhận đồ miễn phí của người chơi, trực tiếp niêm yết giá trên cửa hàng.
Chính vào thời điểm này, trò chơi dần dần bắt đầu thay đổi.
Tất cả người chơi đều trở thành nô lệ của nhà phát triển, những cỗ máy nạp tiền.
Hạ Duyên, Mai Phương và Lâm Hữu Hề chơi đến hơn 7 giờ tối mới bắt đầu nghĩ đến việc nấu cơm.
Ba người phân công rõ ràng, Mai Phương vo gạo, Hạ Duyên nhặt rau, Lâm Hữu Hề đảm nhiệm việc nấu nướng.
Trong lúc đó, Hạ Duyên vẫn không ngừng cảm thán: "Giá như chúng ta cũng có thể làm một game client [note70286] hay như vậy thì tốt biết mấy."
"Làm game client à..."
Mai Phương chưa từng nghĩ đến việc làm game client. Bởi vì phát triển game client cần đầu tư lớn, đội ngũ mất nhiều thời gian để hòa hợp, chi phí bảo trì cao, lại dễ bị chửi. Đến năm 2018 khi tựa game client cuối cùng "biết thở" [note70287] ra đời, trên thị trường thực sự không còn mấy ai làm game client MMO nữa. [note70288]
"Cái đó nhìn thì sang chảnh vip pro, nhưng thực tế khá là đau khổ đấy?"
"Tớ chỉ nói vậy thôi mà. Bởi vì tự mình phát triển một trò chơi lớn như vậy, thật sự rất có cảm giác thành tựu nha."
Hạ Duyên vừa nhặt rau vừa lẩm bẩm, "Nếu chúng ta tự làm một trò chơi như vậy, tớ sẽ làm Cẩu GM [note70289] trong game. Ngày ngày nạp tiền để đè đầu cưỡi cổ những đại gia đó. Nạp tiền ngược đãi đám đại gia, muốn nạp bao nhiêu thì nạp, nghe thật là sướng!"
"Xem cái chí hướng của cậu đi kìa. Chỉ vì cái nhỏ nhặt này mà làm game sao..."
"Ừm hừm... đúng vậy nha. Khi các nhà thiết kế tự phát triển trò chơi, chắc chắn họ cũng đã từng mơ tưởng cảnh mình làm mưa làm gió trong game, tự cho mình là bố thiên hạ đấy chứ." [note70290]
"Nhưng thường thì các nhà thiết kế không hay chơi trò chơi do chính mình phát triển cho lắm." [note70291]
"Á, thật à? Tớ không tin đâu."
Hạ Duyên nhíu mày nói, "Nếu thật sự như vậy, thì chỉ có thể nói rằng trò chơi người đó làm thật sự rất tệ thôi."
"Nhưng ngay cả bản thân còn không thích chơi trò chơi do mình phát triển, làm sao có thể mong người chơi thích được chứ? Nói thật, làm trò chơi như vậy rốt cuộc là vì cái gì, tìm khổ à!"
"Đừng nói nữa, đừng nói nữa mà hu hu..."
Lời nói vô tâm của Hạ Duyên đã khơi dậy ký ức đau lòng của Mai Phương. Những ký ức kiếp trước chết đi đang tấn công cậu dữ dội.
Khi còn làm trưởng phòng kế hoạch, vì vài ba miếng lương ba cọc ba đồng ít ỏi, cậu đã luôn làm những trò chơi hút máu nạp tiền mà bản thân cậu còn chẳng hề thích chơi.
Điều này hoàn toàn trái ngược với ước mơ thuở nhỏ của cậu là trở thành nhà sản xuất vàng như Kojima [note70292], Sakurai [note70293] hay Miyazaki [note70294].
"Tớ, tớ có nói là trò chơi A Phương làm không vui đâu chứ. Mấy trò chơi nhỏ cậu làm bao gồm cả mấy cái chúng ta tự viết tớ đều chơi qua cả mà. Số năm sống sót trong《Vương Quyền》của tớ cao nhất trong nhóm bạn đó! Không tin cậu xem điện thoại tớ này. Đây, xem đi..."
Mai Phương bỗng vỗ vai Hạ Duyên, biểu cảm kiên định quyết đoán.
"Một ngày nào đó, nhất định chúng ta sẽ thử làm game client."
"Làm trò chơi mà mọi người đều thích chơi, rất rất có tâm. Tuyệt đối không để bị chê là trò chơi hút máu nạp tiền rác rưởi."
Mai Phương từ lâu đã luôn muốn bù đắp cho sự bất mãn của mình trong lĩnh vực này ở kiếp trước , "Chỉ cần chúng ta buông bỏ gánh nặng kiếm tiền, hướng đến việc thiết kế phát triển tựa game vui vẻ, thì nó nhất định sẽ đánh thức tình yêu của mọi người đối với thể loại game MMORPG thôi. Ta sẽ bảo vệ miền đất hạnh phúc của chính mình!"
Lâm Hữu Hề nghi hoặc, "Đánh thức? Bây giờ mọi người không đều thích chơi MMO sao..."
"Sau này! Tớ nói là chuyện sau này!"
"A Phương có tầm nhìn xa thật nha, nói đến đây tớ cũng thấy ngứa ngáy lắm rồi! A Phương mau ăn chóng lớn nha, rồi làm game cho tớ chơi đấy!"
Mọi người cùng nhau ăn cơm xong, Mai Phương phụ trách rửa bát, Hạ Duyên cắt táo thành từng miếng nhỏ, chia cho mọi người ăn.
Đầu tiên cô ấy ở phòng khách đút táo cho Lâm Hữu Hề ăn, sau đó lại chạy vào bếp đút táo cho Mai Phương.
"Được rồi được rồi... đừng nhét vào miệng tớ nữa."
"Hừm hừm... phải ăn nhiều trái cây mới được."
Hạ Duyên đưa tay nhét táo vào miệng Mai Phương.
"À Duyên Duyên này, nói đến lễ hội nghệ thuật mùa thu thì lần này cậu định hát bài gì vậy?"
Hạ Duyên làm động tác im lặng với Mai Phương.
"Lần này à... là bí mật nha. Tạm thời chưa thể nói cho cậu biết được."
"Còn thần bí nữa chứ..."
"Chứ sao? A Phương cậu cũng vậy còn gì."
Hạ Duyên lè lưỡi với Mai Phương, "Nói là chuẩn bị tiết mục cho lễ hội nghệ thuật mùa thu, vậy mà đến giờ còn chẳng biết cậu định hát bài gì nữa, đến lời bài hát còn chưa thấy qua."
"Cái này à..."
Mai Phương gãi đầu, "Thật ra tớ chuẩn bị gần xong rồi. Tối nay có thể đánh cho mọi người nghe. Nếu mọi người thấy không ổn thì tớ sẽ không đăng ký nữa."
"Vậy hả vậy hả!"
Hạ Duyên vui sướng ôm lấy cánh tay Mai Phương, "Đã chuẩn bị xong rồi thì mau cho tớ và Hữu Hề nghe thử đi. Bọn tớ mong chờ lâu lắm rồi!"
====================
NOTE lão tác:
Tối nay sẽ có cập nhật từ cõi âm, và còn nợ một chương tăng thêm cho đại đại minh chủ.
Giới thiệu một cuốn sách mới. Một câu chuyện linh dị ở Tokyo, có cả nhân vật nữ siêu cấp đáng yêu không thuộc loài người để chinh phục đấy.


8 Bình luận