Trùng Sinh Rồi Mới Phát H...
Tào Man Quân | 曹瞒君
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Quyển 03: Cao Trung

Chương 74: Chơi pháo hoa (C204)

8 Bình luận - Độ dài: 2,005 từ - Cập nhật:

    Quảng trường văn hóa là tụ điểm vui chơi quan trọng nhất của cư dân huyện Bạch Mai. Cứ mỗi dịp lễ hội đến là nơi đây lại tụ tập đủ loại quầy hàng nướng, quầy đồ ăn vặt, quầy đồ chơi, quầy tạp hóa,... Đến mức nhiều học sinh cấp ba cũng tranh thủ bày bán kiếm thêm chút tiền tiêu vặt. Đặc biệt vào dịp Tết, nơi đây càng trở nên nhộn nhịp, không chỉ có thêm nhiều quầy hàng lễ hội hiếm thấy, mà còn có rất đông người tụ tập để đốt pháo hoa. Mai Phương và nhóm bạn cũng vì thế mà đến đây.

    "Phù... Sao ở đây đông người thế này... Không tìm được chỗ đỗ xe luôn."

    Mai Nguyệt lái xe từ từ tiến lên giữa dòng người đông đúc, Hạ Duyên ngồi bên cạnh, dán mặt vào cửa kính ngắm cảnh đêm bên ngoài. Thỉnh thoảng, những ánh pháo hoa lại bừng sáng ở phía xa, tạo nên vẻ rực rỡ lộng lẫy.

    "Đang xem gì mà say sưa thế?"

    Mai Phương đè người lên Hạ Duyên, xoa xoa cái đầu nhỏ của cô, "Năm nào mà chẳng đến đây, năm nào lại chẳng trông như thế này."

    "Sao lại năm nào cũng thế... Những trò chơi như kéo xúc xắc hồi nhỏ giờ đâu còn nữa."

    Hạ Duyên quay đầu lại càu nhàu, "Cậu nhớ không, hồi đó tụi mình chơi một lúc là trúng được kha khá tiền đấy."

    "Năm đó à... Tớ nhớ là năm đầu tiên tụi mình thả đèn trời."

    Mai Phương quay sang nhìn Lâm Hữu Hề, "Hữu Hề chắc chắn còn nhớ đúng không?"

    Lâm Hữu Hề mỉm cười gật đầu, "Lúc đó tớ làm mất cái trâm tóc của Duyên Duyên, tớ đã khóc rất lâu để tìm nó."

    "Cái gì cái gì! Chị Hữu Hề cũng khóc nhè sao!"

    Mai Nhã bám vào ghế xe hào hứng xen vào, "Thật không thể tưởng tượng nổi."

    "Có nhiều thứ em không tưởng tượng được lắm, Hữu Hề hồi nhỏ..."

    "Duyên Duyên, nếu cậu cứ nói thế này thì lại thành buổi bóc phốt "lịch sử đen tối" của nhau đấy, cậu không muốn mất mặt trước mặt Tiểu Nhã chứ?"

    Lâm Hữu Hề vươn tay qua Mai Phương, nắm lấy gáy Hạ Duyên, khiến cô rùng mình co rúm người lại.

    Hạ Duyên vội vã khoát tay, "Thôi thôi... Chuyện từ lâu lắm rồi, không nhắc lại nữa."

    "Sao lại thế! Gợi tò mò cho người ta rồi mà! Kể cho Tiểu Nhã nghe đi, Tiểu Nhã muốn nghe lắm! Tiểu Nhã hồi trước có nhiều bạn nam chơi thân lắm, nhưng rồi lại phải chuyển trường về Bạch Châu học, mà em không thích mấy bạn học ở Bạch Châu lắm... Vì thế em cực kỳ ghen tị với anh hai vì có được thanh mai trúc mã như này đó."

    Mai Phương nghe xong lời càu nhàu của Mai Nhã, lập tức trầm giọng.

    "Em còn cần thêm thanh mai trúc mã làm gì nữa, có anh hai là đủ rồi. Đừng có dây dưa với mấy thằng con trai khác..."

    "Ơ hay, anh hai còn mặt mũi mà nói thế, không biết ngượng à! Chỉ cho phép mình có thanh mai, không cho phép em có trúc mã hả!"

    "Ha ha ha... Tiểu Nhã đừng giận nữa mà! Tụi chị cũng nhìn Tiểu Nhã từ hồi còn là "Tiểu Bảo Bảo" lớn lên từng ngày còn gì. Vậy nên theo một cách nào đó, tụi chị cũng là thanh mai trúc mã của Tiểu Nhã mà?"

    Lâm Hữu Hề cũng vỗ nhẹ đầu Mai Nhã và nói, "Chị vẫn nhớ lần đầu tiên ôm em lúc nhỏ đấy. Hồi đó chị và Duyên Duyên cùng ôm em nha."

    "Đúng không đúng không?! Chúng ta cũng là bạn từ thuở nhỏ nha."

    "Nhưng người đầu tiên ôm Mai Nhã chính là chị Nguyệt Nguyệt đây đấy nhé!" Mai Nguyệt vừa lái xe vừa nói, "Dù sao thì Mai Nhã cũng sinh ra ở Ngạc Thành mà!"

    Tất nhiên Mai Nhã cũng không thực sự giận Mai Phương. Cô bé biết rõ rằng mình lớn lên trong vòng tay yêu thương của mọi người, nên tính cách mới vui vẻ hoạt bát như vậy. Sau khi được các chị an ủi vài câu, Mai Nhã nhanh chóng trở nên sôi nổi trở lại.

    "Được rồi... Cuối cùng cũng tới được rồi."

    "Đi chơi thôi nào!"

    "Ê ê, nhớ mang theo pháo hoa đấy nhé!"

    Để tránh phải cầm quá nhiều đồ, mọi người quyết định đốt pháo hoa trước ở một khoảng đất trống góc quảng trường văn hóa cùng với những người khác.

    Mai Nhã là người thích phiêu lưu, trong khi những bạn nhỏ hơn hay thậm chí cả những bạn lớn hơn đều cần bố hoặc anh trai giúp đốt lửa, thì Mai Nhã luôn tự mình cầm bật lửa chạy đi đốt. Cô bé đứng cách xa pháo hoa, nghiêng người dùng bật lửa châm ngòi, châm mấy lần không được, cuối cùng khi thấy ngòi pháo bắt đầu nổ tí tách, cô bé liền cười lớn rồi chạy ùa vào vòng tay của Hạ Duyên hoặc Hữu Hề.

    Xì xì, đùng đùng...

    Những viên pháo hoa hình nón nhỏ này luôn phun ra một đống tia lửa trước, sau đó bắn lên trời cao thành những luồng ánh sáng rực rỡ, tạo cảm giác như cây lửa bạc, rồi pháo hoa từ từ nổ ra những bông hoa nhỏ, tiếp tục nổ lách tách không ngừng. Mọi người đều cùng nhau tránh xa, chỉ có Mai Phương và Lâm Hữu Hề vẫn đang chăm chú chụp ảnh quay phim.

    Que pháo sáng là thứ dễ đốt và mang lại niềm vui, mọi người đều cầm que pháo sáng vẫy vẫy như đang nhảy múa, chỉ có Mai Phương đứng yên một chỗ...

    Vì chiếc áo choàng mới của Hạ Duyên khá vướng víu khi chơi đùa, mà cô lại sợ làm cháy áo choàng nên đã nhờ Mai Phương mặc giúp áo choàng của mình. Cô và Hữu Hề cùng nhau đốt hai que pháo sáng, Hạ Duyên vung vẩy que pháo như đang nhảy múa, còn Lâm Hữu Hề thì thích cầm que pháo đứng yên ngắm ánh lửa cháy dần.

    Trong bốn cô gái, chỉ có Lâm Hữu Hề là không nghịch ngợm, còn Mai Nhã và Mai Nguyệt hai người họ Mai, cũng cầm que pháo sáng nghịch không ngừng như Hạ Duyên.

    Họ đốt hết que này đến que khác, dùng que sắp tàn để đốt que mới, chẳng mấy chốc đã đốt hết sạch đống que pháo sáng.

    Mọi người lại thử đủ các loại pháo hoa kỳ lạ, cuối cùng chỉ còn lại pháo thăng thiên là chưa chơi, nên Hạ Duyên đề nghị ra bờ sông ở quảng trường văn hóa để chơi cho nốt. Mọi người xách pháo thăng thiên ra bờ sông, nhìn thấy bên kia sông có rất nhiều người đang thả đèn Khổng Minh. Hạ Duyên, Lâm Hữu Hề và Mai Phương nhìn nhau mỉm cười, rồi tiếp tục đi dọc theo cây cầu nhỏ.

    "Chỗ này chắc không ảnh hưởng đến người khác thả đèn đâu..."

    Mai Phương đang mải mê tháo dây pháo hoa, còn Mai Nguyệt đang đứng cách xa một chút đột nhiên nhìn về phía nào đó, "Mấy đứa có nghe thấy không? Phía trước hình như có ai đó đang đánh guitar thì phải."

    "Đâu đâu!"

    Hạ Duyên bước lại gần theo hướng Mai Nguyệt chỉ, lắng nghe kỹ hơn.

    "Em biết là ai rồi! A Phương, Hữu Hề, cùng đi thôi!"

    Hạ Duyên kéo Lâm Hữu Hề và Mai Phương đi dọc theo cây cầu, rồi họ nhìn thấy một cô gái tóc ngắn buộc dải đỏ đang đeo một cây bass, say sưa chơi một bản nhạc mang phong cách đường phố. Không nghi ngờ gì nữa, đó chính là Bành Tuyết.

    Mặc dù khuôn mặt Bành Tuyết còn non nớt, nhưng giọng hát của cô lại mang một chút khàn khàn, toát lên vẻ ngầu và quyến rũ. Xung quanh cô chủ yếu là các cô gái đang lắng nghe.

    Trước mặt cô đặt một chiếc hộp tròn lớn, bên trong đã có khá nhiều tiền xu.

    Trong quá trình biểu diễn, mọi người lần lượt tiến lên ủng hộ cô.

    Dù nhiều hay ít, Bành Tuyết đều gật đầu cảm ơn.

    Cô cảm ơn cho đến khi có người bỏ vào hộp ba tờ tiền đỏ.

    Bành Tuyết ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn, phát hiện ra đó là Hạ Duyên, Lâm Hữu Hề và Mai Phương, lập tức vui mừng khôn xiết. Khi kết thúc bài hát, cô nhiệt tình chào hỏi ba người.

    "Hello hello [note71307]! Tối giao thừa mà các cậu lại tìm thấy tớ đang biểu diễn đường phố ở đây, các cậu cũng may mắn thật đấy!"

    Bành Tuyết nói điều này tất nhiên là với Hạ Duyên. Hạ Duyên cũng nắm tay Bành Tuyết mỉm cười, "Sao cậu lại chạy đến đây biểu diễn đường phố thế, cũng không gọi tớ đi cùng nữa."

    "Gọi cậu làm gì, cậu thì là chắc đang tình tứ với A Phương nhà cậu rồi, haha! Tớ không muốn làm bóng đèn đâu."

    "Ai da, cậu nói gì thế Tiểu Tuyết, xấu lắm nha."

    Hạ Duyên véo má Bành Tuyết, "Thực ra tớ cũng rất muốn thử cảm giác hát rong trên đường phố xem như nào. Lần sau cậu đến Giang Thành chơi, tớ nghĩ chúng ta có thể cùng nhau thử xem sao."

    "Được đấy được đấy, lúc đó để chị Tuyết dẫn cậu "bay" [note71308] nhé!"

    Bành Tuyết vỗ vai Hạ Duyên, sau đó giơ nắm đấm về phía Mai Phương và Lâm Hữu Hề mỉm cười, "Hữu Hề, ông chủ Mai, chúc mừng năm mới nhé haha!"

    "Chúc mừng năm mới."

    Mai Phương rất biết điều, đáp lại bằng cách chạm nắm đấm với Bành Tuyết, "Cậu ở đây đến mấy giờ? Bọn tớ đi xe đến, lát nữa đưa cậu về."

    "Wow, ông chủ Mai chu đáo thế à? Làm người ta thấy ngại đó nha..."

    Bành Tuyết khẽ đùa cợt với Mai Phương, sau đó vỗ vai cậu nói, "Haha đùa thôi, nhà tớ ở ngay cạnh quảng trường văn hóa, tớ đi bộ về là được. Sau Tết tớ sẽ biểu diễn quanh đây, ông chủ Mai rảnh thì ủng hộ tớ nhé, không thì tớ không trả nổi nợ ông chủ Mai đâu."

    "Số tiền đó tớ đâu có bảo cậu phải trả gấp đâu..."

    Mai Phương mỉm cười, "Dù sao thì cũng đừng cố quá nhé."

    "Biết rồi biết rồi, các cậu đi chơi đi!"

    Mai Phương và mọi người tạm biệt Bành Tuyết, sau đó quay lại chỗ Mai Nhã và Mai Nguyệt đang đứng. Lúc này, hai cô gái đã bắt đầu chơi pháo hoa.

    "Xấu tính quá, hai người không đợi bọn em gì cả!"

    "Ai bảo chị Duyên Duyên và mọi người chậm chạp thế chứ!"

    "Chị chơi đây chị chơi đây!"

    Hạ Duyên và Mai Phương mỗi người cầm một cây pháo hoa chơi, nhưng Lâm Hữu Hề lại không tham gia như mọi khi.

    "Hữu Hề, cậu không chơi sao?"

    "Chỉ còn lại bốn cây thôi, bốn người mỗi người đốt một cái là vừa đẹp."

    Lâm Hữu Hề mỉm cười, "Tớ sẽ chụp ảnh giúp mọi người nhé."

    Phía đông bầu trời đêm là những màn bắn pháo thăng thiên, nổ tung như lễ hội hoa đầy màu sắc, phía tây là những chiếc đèn Khổng Minh bay đung đưa ngập trời. Từ xa đến gần tiếng pháo nổ vang lên không ngớt.

    Đêm Giao thừa mỗi năm một lần, mọi người đều trải qua trong sự ấm áp, náo nhiệt, và hạnh phúc khi có người thân yêu bên cạnh.

    Chúc mừng năm mới.

Ghi chú

[Lên trên]
Kể ra thì có đôi lúc mình quên mất mợ nó Bành Tuyết là 1 cô gái cá tính, hay chào kiểu Hi, Hello
Kể ra thì có đôi lúc mình quên mất mợ nó Bành Tuyết là 1 cô gái cá tính, hay chào kiểu Hi, Hello
[Lên trên]
Hư quá, sao lại đi bay? Nói chứ bay ở đây có nhiều nghĩa, chơi game mà bảo mang bay, dẫn bay thì hiểu là để bố mài gánh. Ở đây hiểu như là dẫn Hạ Duyên đi hát rong cho biết, mà hát phải kiểu thành công, nhiều người nghe
Hư quá, sao lại đi bay? Nói chứ bay ở đây có nhiều nghĩa, chơi game mà bảo mang bay, dẫn bay thì hiểu là để bố mài gánh. Ở đây hiểu như là dẫn Hạ Duyên đi hát rong cho biết, mà hát phải kiểu thành công, nhiều người nghe
Bình luận (8)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

8 Bình luận

Sao chap này flag dữ :v
Xem thêm
CHỦ THỚT
TRANS
nhanh vậy sao :((?
Xem thêm