Đầu học kỳ mới, tiến độ các môn học đều hơi chậm một chút. Mọi người cũng đang dần dần ổn định tâm trí, trở lại nhịp sống bình thường của thời cấp ba.
Lúc mới khai giảng, lớp 10-3 đã sắp xếp lại chỗ ngồi. Lần này, giáo viên chủ nhiệm Đổng Trọng Anh mang đến một chiếc hộp bốc thăm, yêu cầu mọi người rút số và chọn chỗ ngồi theo thứ tự. Sau khi chọn xong, sẽ dựa vào chiều cao thực tế để điều chỉnh, sau đó mỗi tháng sẽ di chuyển sang phải một lần.
Lần này Mai Phương may mắn rút được vị trí số 3, cậu có thể chọn chỗ ngồi ngay từ thứ ba.
Cậu chọn chỗ ngồi cũng không có gì đặc biệt, nghe giảng ở đâu cũng gần như nhau, miễn là thuận tiện để chơi cùng các bạn nữ lớp khác là được.
Hàng cuối, ở gần cửa sổ, quê quán của nhà vua.
Mai Phương ngồi gần cửa sổ bên ngoài lớp học chứ không phải cửa sổ bên trong. Vị trí này thực ra không được ưa chuộng lắm, vì đây là điểm chính mà giáo viên chủ nhiệm thường xuyên kiểm tra, chỉ cần làm gì đó nhỏ trên lớp là sẽ bị phát hiện ngay.
Hơn nữa, không phải ai cũng giống như Mai Phương, có bạn thân lớp khác cần liên lạc.
Sau khi Mai Phương điền xong chỗ ngồi và rời khỏi, cậu chú ý thấy mấy cô gái trong lớp đang cúi đầu thì thầm bàn tán điều gì đó.
Khi những cô gái vừa thì thầm đó lên bục giảng để điền chỗ ngồi, Mai Phương để ý thấy họ hoặc chọn ngồi trước sau tổ 1 của cậu, hoặc chọn vị trí sát tường của tổ 4. Đến tháng sau khi luân chuyển, họ có thể ngồi cùng hàng với Mai Phương, và nếu đợi thêm một tháng nữa, họ cũng có thể ngồi cùng bàn với cậu.
Khác với trải nghiệm của Mai Phương ở trường Nhất Trung Bạch Mai ở kiếp trước, tại trường Sư Nhất Phụ Giang Thành, thành tích học tập không chiếm tỷ trọng lớn trong mức độ nổi tiếng của nam sinh.
Lý do là vì mọi người đều không phải dạng vừa, trình độ học lực đến một mức độ nào đó không có sự chênh lệch quá rõ ràng, hơn nữa dù có giỏi giải đề thi khó cũng chẳng quan trọng mấy. Lớp song song có nhiều học sinh địa phương Giang Thành, nhiều người trong số họ hoặc chuẩn bị đi du học hoặc chuẩn bị vào các trường 985 hoặc 211 ở địa phương để an nhàn, cả hai đều không quá quan tâm đến kỳ thi đại học.
Do đó, tài năng âm nhạc mà Mai Phương thể hiện (không chỉ biết chơi guitar, mà còn tự sáng tác nhạc, và rất hay) ở trong lớp này thực sự trở thành một sự khác biệt, khiến cậu thực sự trải nghiệm cảm giác của một chàng trai nổi tiếng trong lớp là như thế nào.
Mặc dù các bạn trong trường, đặc biệt là các bạn cùng lớp, không thể hiện quá nhiều sự cuồng nhiệt, nhưng sự mong đợi được trò chuyện với cậu của họ rất mãnh liệt. Vương Giai Vũ ngồi phía trước thỉnh thoảng còn đem những chủ đề trò chuyện về Mai Phương với nhóm chị em thân thiết ra để trêu chọc cậu. Bề ngoài Mai Phương tỏ ra khó chịu, nhưng trong lòng vẫn có chút thành tựu nhỏ.
Một số cô gái tuy thích điền chỗ ngồi quanh Mai Phương, nhưng có lẽ vì quan ngại hai cô bạn tiểu thanh mai của cậu, nên không có ai đặc biệt chọn ngồi cùng bàn với cậu.
Về phía các bạn nam, những người bạn thân của Mai Phương đều có thứ tự khá xa, còn những người khác không quen biết cậu ấy, tất nhiên cũng không thích nhìn cậu ấy mãi nổi bật, nên cũng chẳng ai chọn ngồi cạnh cậu ấy làm bạn cùng bàn.
Tuy nhiên, khi lần lượt lên bảng điền chỗ ngồi, cuối cùng cũng có một cô gái không biết trời cao đất dày, đã điền tên mình vào chỗ ngồi bên cạnh Mai Phương.
【Hướng Băng Băng】
Hướng Băng Băng điền chỗ ngồi một cách rất tự nhiên, cầm phấn lên việc đầu tiên là tìm tên Mai Phương rồi viết tên mình bên cạnh.
Cô ấy bước xuống dưới ánh mắt đầy tâm sự của mọi người, trước tiên khoa trương khoe khoang với Vạn Siêu Hùng, bạn cùng bàn cũ của Mai Phương, rồi mới quay về chỗ ngồi chọc chọc Mai Phương, cười tươi rói:
"Từ nay về sau chúng ta lại là bạn cùng bàn rồi!"
Mai Phương còn chưa kịp mở miệng, Vạn Siêu Hùng bên cạnh đã giơ ngón tay thân thiện quốc tế về phía Hướng Băng Băng.
"Cậu chết chắc rồi, Hướng Băng Băng. Cậu không thấy hai cô nhóc thanh mai của Mai tổng quản cậu ấy chặt thế nào à? Cậu còn dám ngồi vào vị trí bạn cùng bàn của cậu ấy nữa."
"Có gì đâu, hồi trại hè tớ với Mai Phương cũng là bạn cùng bàn mà."
Hướng Băng Băng cười đáp, "Hơn nữa tớ với Duyên Duyên và Hữu Hề là bạn tốt, hai cậu ấy đâu có để ý chuyện này, đúng không A Phương?"
"?"
Mai Phương vội nhắc nhở Hướng Băng Băng, "Đừng gọi tớ bằng cái tên đó nữa, lần trước tớ đã nói rồi."
"Ha ha... mỗi lần nghe hai cậu ấy gọi cậu như vậy, tớ quen miệng luôn."
Hướng Băng Băng gãi đầu cười, "À mà mọi người nghe tin gì chưa? Bạn cùng phòng tớ bảo, cuối tháng này trường chúng ta sẽ tổ chức đi du xuân đấy!"
"Đi du xuân có gì lạ đâu, năm nào chẳng có, du xuân với chả du thu." Vạn Siêu Hùng là người thành phố nên tỏ ra không lạ gì, "Chỉ là đi bộ leo núi thôi, chán chết."
"Nhưng năm ngoái đâu có chơi thu đâu!" Hướng Băng Băng càu nhàu, "Tớ lớn lên đến giờ, chưa từng tham gia du xuân chơi thu bao giờ."
"Năm ngoái? Năm ngoái chúng ta không cùng đi bắn súng sao? Lần hoạt động xã hội đó chắc coi như là chơi thu rồi."
"Lần đó chán lắm, tớ ở Thần Long Giáp chơi từ lâu rồi, trước đây ông tớ..."
Hướng Băng Băng đang huyên thuyên thì Mai Phương bên cạnh nghe thấy liền khá hứng thú, "Mọi người có biết du xuân là do lớp tổ chức hay toàn trường tổ chức không?"
Hướng Băng Băng nghe xong cười khúc khích, "Cậu muốn đi du xuân cùng Duyên Duyên và Hữu Hề đúng không?"
"Đúng vậy."
Mai Phương cũng không phủ nhận, "Ở quê tớ chưa từng tổ chức du xuân bao giờ. Nếu có thể cùng trải nghiệm thì tốt quá."
Vạn Siêu Hùng lắc đầu, "Ở Giang Thành này chỉ có tiểu học mới tổ chức du xuân toàn trường thôi. Hơn nữa cấp ba chúng ta một khối nhiều người, ngoài hoạt động thực tế ra thì bình thường cũng không tổ chức toàn trường đâu. Nhưng nếu đi cùng một địa điểm, thì cũng có tiền lệ hai lớp liên kết, nhưng phải do ban cán sự lớp và giáo viên chủ nhiệm hai lớp tổ chức thống nhất."
"Ra là vậy."
Mai Phương có rất nhiều cơ hội thân thiết với Hạ Duyên và Lâm Hữu Hề ở trường, nhưng hầu hết thời gian chỉ có thể gặp nhau vào giờ giải lao và giờ ăn. Trong trường hợp không cùng lớp, vẫn có nhiều lúc không thể gặp mặt. Nếu có thể cùng tham gia một số hoạt động tổ chức thì cảm giác sẽ rất tuyệt.
Sau khi đổi chỗ ngồi, giáo viên chủ nhiệm Đổng Trọng Anh cũng đã thông báo về chuyến đi du xuân trong buổi tự học tối nay. Theo quy định trước đây, mọi người sẽ bỏ phiếu dân chủ, thầy cũng đã đưa ra một số phương án lựa chọn. Những địa điểm đi du xuân mà các học sinh khóa trước của trường Sư Nhất Phụ Giang Thành thường đến là đảo Lạc Yến [note71348], công viên rừng rậm Mã An Sơn [note71349] và hồ Mộc Lam Thiên Trì [note71350].
Đảo Lạc Yến nằm gần Đông Hồ, là một công viên đất ngập nước khá đẹp. Mã An Sơn phù hợp để dạo chơi và hít thở không khí trong lành, còn có thể tổ chức nướng thịt ngoài trời [note71351]. Hồ Mộc Lam Thiên Trì thì là nơi leo núi ngắm nước, nhưng vì cách xa khu vực thành phố nên ở đây có thể leo núi, cắm trại và ngắm bình minh. [note71352]
So với hai địa điểm đi du xuân trước đây, những học sinh từ các huyện chưa có nhiều cơ hội chơi ở Giang Thành rõ ràng rất hứng thú với hoạt động cắm trại, và địa điểm được bàn tán nhiều nhất cũng là hồ Mộc Lam Thiên Trì. Mai Phương cũng rất muốn đi. Khi còn học đại học kiếp trước, các bạn cùng phòng của cậu đã từng cùng nhau đi cắm trại ở hồ Mộc Lam Thiên Trì, nhưng lúc đó cậu vì không có tiền nên đã không tham gia. Sau đó, trong suốt bốn năm đại học và cả sau khi tốt nghiệp, cậu không còn có cơ hội nào nữa.
Đổng Trọng Anh giao hoàn toàn việc tổ chức chuyến đi du xuân cho lớp trưởng Hà Lạc Vân cùng các cán bộ lớp. Hướng Băng Băng với vai trò là ủy viên thể dục của lớp 10-3 cũng có tiếng nói nhất định trong lớp.
"Mai Phương, hôm nay tan học cậu đi hỏi Duyên Duyên và Hữu Hề xem, xem họ muốn đi đâu. Chỉ cần đi cùng một địa điểm, mà Hữu Hề lại là lớp trưởng lớp 10-5, nếu cô ấy tổ chức thì chúng ta sẽ rất thuận tiện để cùng đi du xuân nha."
"Cái này thì..."
Trong lúc tự học tối, Mai Phương đã nói chuyện đi du xuân với Hạ Duyên và Lâm Hữu Hề, cả hai đương nhiên cũng rất vui khi được đi du xuân cùng Mai Phương.
Về những địa điểm đi du xuân, Hạ Duyên đã không ngần ngại trả lời...
"Đi hồ Mộc Lam Thiên Trì đi! Có thể cắm trại đó! Tớ nghe nói ở đó còn có suối nước nóng để ngâm nữa, tớ chưa từng được ngâm suối nước nóng bao giờ!"
Mai Phương nghe xong nhíu mày: "Ai bảo cậu có suối nước nóng vậy? Hồ Mộc Lam Thiên Trì làm gì có suối nước nóng, cả Giang Thành cũng không có suối nước nóng, muốn ngâm suối nước nóng thì phải đi đến vùng Hàm Ninh cơ."
Hóa ra truyền thuyết đô thị về suối nước nóng ở hồ Mộc Lam Thiên Trì đã bắt đầu lan truyền từ năm 2012. Khi còn học đại học ở Giang Thành kiếp trước, Mai Phương cũng thường nghe nói. Không biết ai là người bắt đầu lan truyền tin đồn này...
"Sao, sao lại thế được!"
Hạ Duyên nghe xong rất buồn, nhưng cũng nhanh chóng lấy lại tinh thần.
"Được cùng nhau cắm trại cũng tốt! Cảm giác cắm trại cũng khá thú vị mà."
Lâm Hữu Hề thì không lạc quan như hai người kia, "Vấn đề lớn nhất hiện tại chủ yếu là vấn đề kinh phí, bởi vì trường cũng sẽ không cấp tiền. Vé vào cửa cộng với phí cắm trại, dù có dùng thẻ học sinh sinh viên thì ước tính cũng phải tốn gần 200 tệ. Mặc dù chuyến du xuân vốn là tự nguyện, nhưng nếu quá nhiều người không đi, thì đó là trách nhiệm của ban cán sự lớp trong việc tổ chức hoạt động không tốt. Hơn nữa mọi người bầu chọn cũng sẽ không chọn Mộc Lam Thiên Trì."
"Haiz... Tớ còn tưởng vấn đề gì chứ, hóa ra là vấn đề tiền bạc à!"
Mai Phương vỗ ngực, sau đó mỉm cười, "Vậy thì không thành vấn đề, cứ nói thẳng với các bạn trong lớp rằng cậu có người quen ở Mộc Lam Thiên Trì, có thể cho chúng ta thuê lều và túi ngủ với giá rất rẻ."
"Hữu Hề làm gì có người quen cho thuê lều chứ..."
"Chậc..."
Hạ Duyên bị Lâm Hữu Hề liếc một cái, lập tức hiểu ra, vội vàng véo má Mai Phương chất vấn, "Trời ơi [note71353], A Phương, cậu lại định tiêu tiền lung tung phải không? Khai thật đi!"
"Chi tiêu để tạo ra những kỷ niệm đẹp tuổi thanh xuân, sao có thể coi là tiêu tiền lung tung được!"


10 Bình luận
Lạc Yến - GG Map
Mã An Sơn Sâm Lâm - GG Map
Mộc Lam Thiên Trì - GG Map