Trùng Sinh Rồi Mới Phát H...
Tào Man Quân | 曹瞒君
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Quyển 03: Cao Trung

Chương 103: Duyên Duyên bị bệnh (C233)

8 Bình luận - Độ dài: 1,963 từ - Cập nhật:

    Sau khi đi xem phim xong và trở về nhà thì Hạ Duyên cảm thấy không được khỏe. Đến bữa tối, cô cũng chẳng có hứng thú ăn uống gì. Mai Phương và Lâm Hữu Hề đều cho rằng Hạ Duyên bị đau bụng do ban ngày ăn quá nhiều đồ lạnh, nên đã dặn dò cô rằng đêm nay phải nghỉ ngơi cho thật tốt.

    Đến khi gần 12 giờ đêm, từ nhà vệ sinh liên tục vang lên tiếng nôn ọe của Hạ Duyên. Nghe thấy vậy, Mai Phương liền đứng dậy xem xét tình hình của cô ấy. Hạ Duyên bước ra khỏi nhà vệ sinh với khuôn mặt tái nhợt, trông rất mệt mỏi. Thấy Mai Phương, cô lập tức tỏ vẻ đáng thương và bắt đầu khóc lóc kể lể:

    "A Phương à, tớ khó chịu quá..."

    Mai Phương sờ trán Hạ Duyên, sau đó so sánh nhiệt độ. "Đau bụng, nôn mửa, phát sốt... Có vẻ giống viêm dạ dày ruột cấp tính [note72293]. Tớ sẽ báo với dì Lương, rồi đưa cậu đến bệnh viện khám nhé."

    "Dì Lương chắc ngủ rồi, làm phiền dì ấy không tốt đâu..."

    Hạ Duyên lẩm bẩm, "Hay là chỉ hai đứa mình đi thôi, có được không?"

    "Dù sao cũng phải báo với dì ấy một tiếng, không thì quá vô lễ rồi."

    Mấy tiếng xì xào bàn tán của Mai Phương và Hạ Duyên khiến Lâm Hữu Hề cũng thức dậy, bước ra khỏi phòng xem tình hình. Sau khi biết được tình trạng của Hạ Duyên, Hữu Hề liền vào phòng đánh thức dì Lương Mỹ Quyên để thông báo. Bốn người thay quần áo rồi bắt taxi đến bệnh viện gần đó, đăng ký khám cấp cứu ban đêm.

    Lâm Hữu Hề rất lo lắng cho tình trạng của Hạ Duyên. "Đều là lỗi của tớ, lẽ ra tớ nên khuyên cậu ấy đừng ăn nhiều đồ lạnh như vậy."

    "Không liên quan gì đến cậu cả, đừng tự trách mình. Bây giờ quan trọng là phải xác định được vấn đề là gì đã."

    Mai Phương nhìn Hạ Duyên đang dựa vào vai mình, trên xe không nói được lời nào vì quá mệt, lòng cậu cũng thấy đau nhói.

    Sau khi khám tại bệnh viện thì đúng như Mai Phương dự đoán, Hạ Duyên được chẩn đoán bị viêm dạ dày ruột cấp tính, cần phải truyền dịch và nhập viện theo dõi.

    Dì Lương Mỹ Quyên không quen với thủ tục ở bệnh viện lớn, nên Mai Phương là người phải chạy đôn chạy đáo để lo liệu mọi việc, tiết kiệm được rất nhiều thời gian. Chẳng mấy chốc, họ đã vào được một phòng VIP rộng rãi và sáng sủa. Y tá trực đêm tiến hành truyền dịch cho Hạ Duyên, tình trạng cô cũng đỡ hơn phần nào.

    "Sao ở đây chỉ có một giường thôi vậy? Không lẽ là phòng bệnh cao cấp ư... A Phương à, cháu đã tiêu bao nhiêu tiền thế?"

    "Không sao đâu dì Lương, tụi cháu có bảo hiểm học sinh mà, sau này sẽ được hoàn trả thôi."

    "Cái này mà cũng được hoàn trả sao?"

    "Mẹ, đừng lo về chuyện chi phí nữa, ở đây Duyên Duyên cũng sẽ mau khỏe hơn mà."

    Dì Lương Mỹ Quyên vốn sống cuộc đời khó khăn nên tính tình rất tiết kiệm. Nhưng dì biết Hạ Duyên vốn là tiểu thư, bản thân lại không phải người quá có chính kiến nên sau khi được Lâm Hữu Hề khuyên nhủ, dì cũng không hỏi thêm gì về vấn đề chi phí nữa, để tránh tỏ ra quá nhiều chuyện.

    Hạ Duyên nằm trên giường bệnh một lúc lại buồn nôn. Mai Phương vội vàng lấy túi ni lông hứng bãi nôn cho cô ấy.

    Lúc này, Hạ Duyên vừa xấu hổ vừa ngại ngùng, cố gắng nghiến răng nhịn không nôn ra, rồi lẩm bẩm trong chăn.

    "Xin lỗi... Đều tại cháu tham ăn ạ... Hại mọi người bị cháu làm liên lụy đêm nay rồi." [note72294]

    "Con bé này cháu nói gì thế hả? Vốn dĩ phải là dì chăm sóc cháu mà... Chỉ là từ nay về sau phải chú ý hơn đến việc ăn uống đấy, rõ chưa?"

    "Vâng... Cháu biết rồi ạ."

    Hạ Duyên khẽ gật đầu, rồi ánh mắt đọng lại trên người Mai Phương.

    Việc bị Mai Phương và Lâm Hữu Hề nhìn thấy bộ dạng xấu xí của mình thì không sao, nhưng Lương Mỹ Quyên thì lại là bậc trưởng bối. Từ nhỏ Hạ Duyên đã có hình tượng đẹp trong mắt mọi người. Cô là đứa trẻ ngoan ngoãn, biết điều, xuất sắc nhất trong lòng các bậc trưởng bối, nên cô không muốn Lương Mỹ Quyên thấy mình xấu hổ như thế này.

    Mai Phương bị Hạ Duyên liếc nhìn một cái, rồi cậu thấy ánh mắt của cô cứ đặt lên người dì Lương, lập tức hiểu ra, đứng dậy nói với Lương Mỹ Quyên:

    "Dì Lương, bây giờ cũng đã khuya rồi, dì có muốn về nghỉ ngơi trước không ạ? Ở đây có cháu và Hữu Hề là được rồi."

    "Nếu về thì cũng là hai đứa về trước chứ? Để dì ở đây với Duyên Duyên là được rồi. Ngày mai hai đứa còn phải đi học, thức khuya không tốt đâu đấy."

    "Mẹ, mẹ lại đây một chút, con có chuyện muốn nói..."

    Lâm Hữu Hề kéo Lương Mỹ Quyên ra ngoài bàn bạc một hồi, đến khi quay lại thì nói với Hạ Duyên và Mai Phương:

    "Vì tình hình của Duyên Duyên đã ổn định rồi, tớ nghĩ ở đây cũng không cần quá nhiều người chăm sóc nữa nên tớ và mẹ sẽ về nghỉ trước. Ngày mai nếu còn cần tiếp tục nằm viện thì bọn tớ sẽ mang đồ ăn đến."

    Lương Mỹ Quyên lúc này cũng nhắc nhở: "A Phương đừng lo chuyện trường lớp, dì sẽ giúp các cháu xin phép giáo viên chủ nhiệm."

    "Cảm ơn dì Lương ạ."Mai Phương nói xong cũng nhìn về phía Lâm Hữu Hề, "Hữu Hề cậu cũng về nghỉ sớm đi."

    "Có chuyện gì thì nhớ liên lạc với tớ ngay đấy."Lâm Hữu Hề làm động tác gọi điện thoại về phía Mai Phương, "Đừng lo đánh thức tớ dậy."

    "Ừ, tớ biết rồi."

    Sau khi tiễn Lương Mỹ Quyên và Lâm Hữu Hề đi, tâm trạng căng thẳng từ nãy đến giờ của Hạ Duyên mới thả lỏng được phần nào.

    Mai Phương bận rộn đi lấy nước nóng, lấy túi chườm nóng đắp lên bụng Hạ Duyên để giúp cô giảm đau.

    "Bây giờ bụng còn đau không?"

    "Không đau nữa, đỡ nhiều rồi."

    "Thế có muốn đi vệ sinh không?"

    "Ừm... không muốn."

    Nhìn Mai Phương chống cằm ngồi bên giường bệnh, lộ vẻ hơi mệt mỏi, Hạ Duyên rất xót xa.

    Cô khẽ nói, "A Phương cậu có muốn nghỉ ngơi ngủ một chút không? Có thể ngủ cùng tớ."

    "Tớ làm sao ngủ được? Cậu còn chưa truyền dịch xong đấy. Ít nhất cũng phải 1 tiếng nữa chứ?"

    "Ừ..."

    Hạ Duyên ngẩng đầu nhìn chai dịch truyền, rồi quay lại nhìn Mai Phương. Lúc này cậu đã tỉnh táo hơn một chút, đang cúi đầu xem điện thoại: "Hữu Hề bọn họ vừa về đến nhà rồi."

    "Thế thì tốt quá... Úi..."

    Hạ Duyên vì cơn đau co thắt đột ngột mà rên lên, Mai Phương vội vàng xoa bụng cho cô.

    "Cậu đau chỗ nào thế? Chỗ này à?"

    "Ừ... còn nữa."

    "Chỗ này cũng đau?"

    "Ừm..."

    Cứ như vậy giày vò một hồi, thuốc truyền cũng đã hết, tình trạng của Hạ Duyên cũng đã tốt hơn nhiều. Mai Phương dẫn Hạ Duyên vào nhà vệ sinh riêng trong phòng VIP, rồi đỡ cô ấy đi ra, giúp cô nằm xuống giường.

    "Bây giờ chắc cũng đã đến giờ ngủ rồi... Tớ đi lấy giường xếp nhé."

    "Tốn tiền làm gì, cậu ở lại với tớ là được rồi."

    Thực ra trước đây đã từng nằm cùng Hạ Duyên và Lâm Hữu Hề ở khách sạn, nên đương nhiên lúc này Mai Phương cũng chẳng ngại lắm, "Tớ bận rộn chạy đôn chạy đáo cả đêm rồi, người có mùi mồ hôi, không ngủ cùng cậu đâu."

    "Cậu có thể tắm trong phòng tắm mà. Trong phòng bệnh cũng có đồ bệnh nhân để thay đúng không..."

    Hạ Duyên lẩm bẩm, "Hôm nay tớ khó chịu lắm, chỉ muốn có A Phương ôm thôi."

    "Không khó chịu thì chẳng thấy cậu tích cực thế này..."

    Mai Phương nhẹ nhàng véo mũi Hạ Duyên, rồi đi vào phòng tắm tắm rửa.

    Không thể không nói trải nghiệm đắt tiền quả thật rất khác biệt. Trong đây thậm chí còn có khăn tắm, dầu gội, sữa tắm và đồ dùng vệ sinh cá nhân, gần như không khác gì ở khách sạn.

    Khi Mai Phương tắm xong, sấy tóc và lau khô người bước ra, Hạ Duyên dường như đã ngủ.

    Nhìn thấy cô ấy cuối cùng cũng đã ngủ, chứng tỏ các triệu chứng khó chịu đã được cải thiện nhiều, Mai Phương cũng thở phào nhẹ nhõm vì Hạ Duyên.

    Trong thế giới trùng sinh này, điều Mai Phương sợ nhất chính là sự xâm nhập của bệnh tật, bởi vì có một số bệnh dù cậu có giàu đến đâu cũng không thể giải quyết được. Vì vậy cậu luôn tuân thủ nguyên tắc phát hiện sớm, điều trị sớm. Chỉ cần người xung quanh có chút gì bất thường, cậu sẽ tích cực khuyên họ đi kiểm tra.

    Cậu nhẹ nhàng tắt đèn phòng bệnh, rồi lén lút leo lên giường của Hạ Duyên, nằm xuống một bên.

    Trong bóng tối, cậu cảm nhận được Hạ Duyên đang thò tay chọc chọc vào lưng mình.

    "Cậu cũng đắp chăn đi, lạnh thì sao."

    "Tớ khỏe lắm."

    "Trước khi tớ bị bệnh cũng nghĩ như vậy đấy... Trước đây Hữu Hề thường xuyên bị bệnh, tớ hay đến phòng khám gần nhà thăm cậu ấy, cùng xem phim hoạt hình giết thời gian."

    "Vậy cũng tốt."

    Mai Phương nhẹ nhàng kéo chăn của Hạ Duyên, cô ấy dặn dò, "Cậu lại gần hơn một chút được không, đêm nay tớ hơi sợ."

    "Sợ gì... Bệnh viện à?"

    "Ừm... đúng vậy."

    Hạ Duyên lẩm bẩm, "Đây là lần đầu tiên... lần đầu tiên tớ nằm viện, luôn cảm thấy hơi sợ."

    "Chẳng phải tớ vẫn luôn ở bên cậu sao? Cậu sợ gì chứ?"

    "Vậy thì cậu phải ôm tớ thật chặt, không được rời xa tớ nếu không có sự cho phép của tớ đấy."

    "Biết rồi, tiểu thư của tôi ơi."

    Mai Phương làm theo lời Hạ Duyên ôm lấy cô ấy, nhưng vì cơ thể Hạ Duyên còn yếu nên cậu cũng không dám ôm quá chặt;

    Hạ Duyên ôm lấy một tay của Mai Phương, như thể đó là bảo vật của mình không ai có thể lấy đi được.

    "A Phương... cái này..."

    "Cậu muốn hôn à?"

    "Bác sĩ nói viêm dạ dày ruột cấp tính không thể hôn, sẽ lây vi khuẩn đấy. Thêm nữa làm vậy cũng có lỗi với Hữu Hề lắm, nên thôi đừng làm vậy."

    Hạ Duyên vừa nói vừa đưa tay vào trong áo bệnh nhân của Mai Phương, "Nhưng tớ vẫn muốn cảm nhận nhịp tim của cậu, như vậy ngủ mới yên tâm được."

    "Ờ... Đây là vì cậu đang ốm nên tớ mới cho phép đấy nhé."

    "Ừm ừm!"

    Hạ Duyên cuối cùng cũng yên giấc trong vòng tay ấm áp của Mai Phương.

Ghi chú

[Lên trên]
Gốc là "急性腸胃炎" - "Cấp Tính Tràng Vị Viêm" - "Viêm Dạ Dày Cấp Tính". Không rõ bên TQ có phân rõ không nhưng tra baidu thì nó còn gọi là Acute Gastroenteritis - viêm dạ dày RUỘT cấp tính, trong khi nếu theo hán việt thì nó chỉ là Acute Gastritis - viêm dạ dày cấp tính. 2 cái này khác nhau. Hiểu nôm na thì bé Duyên bị tiêu chảy -_-)
Gốc là "急性腸胃炎" - "Cấp Tính Tràng Vị Viêm" - "Viêm Dạ Dày Cấp Tính". Không rõ bên TQ có phân rõ không nhưng tra baidu thì nó còn gọi là Acute Gastroenteritis - viêm dạ dày RUỘT cấp tính, trong khi nếu theo hán việt thì nó chỉ là Acute Gastritis - viêm dạ dày cấp tính. 2 cái này khác nhau. Hiểu nôm na thì bé Duyên bị tiêu chảy -_-)
[Lên trên]
Hốc ít thôi
Hốc ít thôi
Bình luận (8)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

8 Bình luận

Bụng dạ vậy mà hốc lắm, ốm là phải
Xem thêm
Mới hốc thế mà đau bụng rồi
-1 giấy chứng nhận hốc trưởng
Xem thêm
Vậy là hốc nhiều quá cũng ko tốt
Xem thêm
CHỦ THỚT
TRANS
Nên là các bạn à, HỐC ÍT THÔI
Xem thêm