Trùng Sinh Rồi Mới Phát H...
Tào Man Quân | 曹瞒君
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Quyển 03: Cao Trung

Chương 10: Buổi học trải nghiệm cùng câu lạc bộ (C140)

16 Bình luận - Độ dài: 3,449 từ - Cập nhật:

    Gần đây Mai Phương luôn có cảm giác như mình liên tục phải làm quen với giáo viên chủ nhiệm mới.

    Giáo viên chủ nhiệm mới của cậu là Đổng Trọng Anh, một giáo viên tiếng Anh. Là một người đàn ông trung niên với khuôn mặt đầy râu và kiểu tóc hói điển hình, dáng người cũng khá cao lớn.

    Vì vậy, dù ông luôn mang một nụ cười tươi tắn trên môi, nhưng vẫn để lại ấn tượng đầu tiên rất đáng sợ.

    Trong phần giới thiệu bản thân, ông cũng thể hiện sự khác biệt của giáo viên trường Sư Nhất Phụ Giang Thành.

    "Những học sinh có thể học tại trường Sư Nhất Phụ Giang Thành của chúng ta, chắc hẳn đều là những nhân tài hàng đầu, am hiểu rộng rãi cả."

    "Vậy những bạn quen thuộc với Tam Quốc chắc hẳn biết rằng Đổng Trác trong Tam Quốc có tự là Trọng Dĩnh. Vì vậy, thầy Đổng luôn có một biệt danh, xem có ai đoán được không nào?"

    Ngay lập tức có học sinh giơ tay trả lời:

    "Ma Vương!"

    "Bạn nào nói Ma Vương chắc là chơi quá nhiều《Chân Tam Quốc Vô Song》[note70070] hoặc《Tam Quốc Sát》[note70071] rồi haha, không phải đâu. Các thế hệ học sinh trước thực ra gọi thầy như thế này..."

    Đổng Trọng Anh viết biệt danh của mình bằng tiếng Anh lên bảng.

    "Mọi người hãy đọc theo thầy, tyrant."

    "Tyrant."

    "T-Y-R-A-N-T, tyrant."

    "Tyrant!"

    "Vậy có bạn nào biết từ này dịch ra sao không?"

    Lại có học sinh mới giơ tay: "Bạo Chúa?"

    Nghe câu trả lời của học sinh, mọi người đều tỏ ra lo lắng, chỉ có Đổng Trọng Anh vẫn giữ nụ cười tươi.

    "Đúng! Nhưng chưa đủ."

    Đổng Trọng Anh tiếp tục giải thích:

    "Ý nghĩa cơ bản của từ này đúng là Bạo Chúa, ý chỉ những vị vua chuyên chế, những kẻ thống trị tàn bạo, và cả những cấp trên, lãnh đạo, sếp, giáo viên chủ nhiệm khiến bạn cảm thấy không vui, đều có thể gọi là tyrant."

    "Nhưng lý do các thế hệ học sinh trước gọi thầy là tyrant còn có một ý nghĩa khác."

    "Tyrant trong một số trường hợp khi kết hợp với local [note70072], cũng có thể gọi là người giàu có và có thế lực tại địa phương. Thầy Đổng đây chính là một người giàu có và có thế lực tại Giang Thành, một đại gia Giang Thành thực thụ!"

    "Nếu các em hết tiền trong thẻ ăn hoặc không đủ tiền ăn, cứ tìm thầy Đổng! Thầy đảm bảo sẽ cho các em ăn no, muốn ăn uống thoải mái bao nhiêu lần cũng được!"

    Những lời nói hài hước của Đổng Trọng Anh khiến cả lớp cười vang, đặc biệt là Hướng Băng Băng ngồi phía sau Mai Phương cười lớn nhất. Cô ấy không phải vì tiếng cười to, mà là vì liên tục đập bàn.

    Mai Phương ngồi dựa vào bàn phía sau, lo lắng rằng bàn của cô ấy sắp đổ vỡ. Thật đau lòng mà.

    "Ví dụ như hiện nay đi, có lẽ nhiều bạn học sinh đang mang theo bên mình chiếc điện thoại Bình Quả [note70075], có một phiên bản được gọi là localtyrantgold, chúng ta thường dịch là 'Đại Gia Vàng', cũng là theo ý nghĩa này."

    "Tất nhiên, nói điều này thực ra là để nhắc nhở các em nhớ cất điện thoại đi. Ngày đầu tiên, thầy chắc chắn sẽ không thu điện thoại của các em đâu, nhưng mà..."

    Đổng Trọng Anh vừa cười vừa nói, giọng điệu đột nhiên trở nên nghiêm túc:

    "Nếu ai không tuân thủ quy định của trường lớp, dám chơi điện thoại trong giờ học thì tôi sẽ không ngần ngại đập nát ngay tại chỗ luôn đấy. Nghe rõ chưa, VẠN-SIÊU-HÙNG?"

    Dưới sự nhắc nhở của Mai Phương, Vạn Siêu Hùng vội vàng giấu chiếc iPhone vào túi, rồi đứng dậy.

    "Vâng, em biết rồi ạ!"

    "Thầy lo là em chưa thực sự hiểu đâu. Nên là thôi, phiền em vất vả thêm một chút, đứng thêm một lúc với thầy nhé."

    Đổng Trọng Anh tiếp tục nói chuyện với cả lớp.

    "Tất nhiên vì thầy là đại gia Giang Thành mà, nên nếu em cảm thấy không phục khi thầy đập vỡ điện thoại của em, em có thể yêu cầu thầy đền. Thầy chắc chắn có tiền."

    "Chỉ cần em gọi bố mẹ đến, thầy sẽ đảm bảo đền cho em một chiếc điện thoại mới nhập khẩu chính hãng."

    "Dù sao thì trong số các em ngồi đây, có ai dám vỗ ngực nói rằng chiếc iPhone 4 của mình thực sự là do mình đổi thận mà có, chứ không phải từ mồ hôi nước mắt của bố mẹ không?"

    Quả thực là một giáo viên chủ nhiệm mới đầy ấn tượng, xử lý mọi việc theo cách riêng của mình. Trong mắt Mai Phương cũng không có gì không ổn.

    Sau phần giới thiệu của giáo viên chủ nhiệm lại không có phần tự giới thiệu truyền thống của cả lớp. Đổng Trọng Anh nói rằng muốn đợi mọi người quen nhau một thời gian rồi mới làm phần tự giới thiệu.

    Tiếp theo, Đổng Trọng Anh sắp xếp một buổi tự học, nội dung chính của buổi học đầu tiên là tự nghiên cứu《Sổ tay học sinh》.

    Sổ tay học sinh của trường Sư Nhất Phụ Giang Thành dày gần năm mươi trang, ghi chép chi tiết các quy định và đặc quyền của trường. Trông giống như một quyển bách khoa toàn thư dành cho học sinh Sư Nhất Phụ Giang Thành vậy.

    Mai Phương vừa chăm chú nghiên cứu nội dung sổ tay học sinh, vừa đột nhiên nhớ đến những cái ôm của Duyên Duyên và sự âu yếm của Hữu Hề.

    Họ không cần siêu năng lượng A Phương mỗi ngày nữa. Mấy ngày nay chỉ chăm chú dính lấy nhau, thậm chí đi mua quần áo ở trung tâm thành phố cũng không cho cậu đi cùng.

    Mặc dù Mai Phương cũng hiểu suy nghĩ của họ, nhưng vẫn cảm thấy hơi cô đơn...

    Vì vậy hôm qua cậu đã tranh thủ thời gian cuối hè thúc giục Trương Minh hoàn thành công việc.

    Mai Phương nhận thấy rằng sau khi năm học mới bắt đầu, giữa hai buổi tự học tối cũng có 30 phút nghỉ ngơi, có thể rủ họ xuống đi dạo cùng.

    Qua nghiên cứu trên diễn đàn, Mai Phương biết được rằng sân vận động lớn của Sư Nhất Phụ Giang Thành cũng giống như sân vận động của bất kỳ trường trung học nào khác, đều có chức năng đặc biệt.

    Mỗi khi đêm xuống, nơi đây sẽ trở thành địa điểm chạy bộ ban đêm của các sĩ tử, cũng như nơi hôn hít của các cặp đôi. Ánh sáng mờ ảo đủ để che giấu mọi sự kiểm tra của quy định trường lớp.

    Tất nhiên, nếu đi cùng hai người, thì đừng nghĩ đến việc bổ sung năng lượng nữa, nhưng đi dạo cùng nhau cũng là một điều tốt.

    Nhưng trước đó...

    Mai Phương vừa nghe tiếng chuông hết giờ liền lao ra khỏi lớp, chuẩn bị lên lầu gặp Hạ Duyên và Lâm Hữu Hề. Kết quả lại gặp họ ngay ở cửa cầu thang.

    "Hai cậu định đi đâu đấy?"

    "Còn phải hỏi sao?"

    Hạ Duyên chống nạnh hỏi Mai Phương, "Thế cậu định đi đâu đây?"

    "Giống nhau thôi."

    Mai Phương mỉm cười, "Cậu qua bên tớ nói chuyện không? Tớ lại cùng lớp với Hướng Băng Băng rồi."

    Hạ Duyên và Lâm Hữu Hề đồng thời biến sắc, "Hai người các cậu sao cứ trùng hợp thế này? Không phải lại ngồi cùng bàn chứ?"

    "Không có đâu. Lần này là ngồi trước sau."

    "Ngồi trước sau cũng nguy hiểm lắm."

    Lần này là Lâm Hữu Hề lên tiếng. Dù sao thì ngồi trước sau cũng từng là con đường giao tiếp độc quyền của cô và Mai Phương mà.

    Trước đây không phải các cậu không để ý sao...

    "À mà này A Phương, để tớ nói cho cậu nghe. Lớp tớ có một bạn nữ cũng từ huyện Bạch Mai thi vào đây, xinh lắm đấy!"

    "Cậu cố tình nhắc đến ngoại hình làm gì? Tớ đâu phải thấy ai xinh cũng thích đâu chứ."

    Mai Phương liếc Hạ Duyên một cái đầy chê bai, sau đó lại dừng lại nói, "Thế cô ấy chắc không phải học trường thực nghiệm của chúng ta đâu nhỉ?"

    "Cô ấy học ở trường Trung Học Tấn Mai. Đúng là bọn mình không quen thật, nhưng cô ấy cũng học mẫu giáo cùng trường Lương Thực với bọn mình đấy, chỉ là lớp bên cạnh thôi."

    "Chuyện mẫu giáo làm sao nhớ nổi..."

    "Nhưng cô ấy nói nhớ chuyện cậu lau mông hồi mẫu giáo. Lúc tan học cô ấy cũng xem cùng."

    "Sao ai cũng nhớ chuyện này thế!"

    Nắm đấm của Mai Phương cứng lại.

    Ba người vừa đi vừa nói cười đến lớp của Mai Phương. Hạ Duyên tìm Hướng Băng Băng chào hỏi rồi ôm nhẹ, Lâm Hữu Hề thì không tham gia tương tác mà chỉ ngồi bên cạnh Mai Phương nói chuyện.

    "Tiết đầu tiên của các cậu cũng xem sổ tay học sinh à?"

    "Ừ, sao thế?"

    Lâm Hữu Hề đặt tay lên vai Mai Phương, "Giờ nghỉ giữa tiết tự học đầu tiên và tiết tự học thứ hai bây giờ có nửa tiếng."

    "Lúc đó chúng ta cũng có thể ra ngoài đi dạo, đúng lúc đi bộ ra sân thể dục."

    "Trùng hợp thật đấy! Tớ cũng đang nghĩ như vậy. Bây giờ thời gian ở trường dày đặc quá, kế hoạch phát triển tiếp theo của chúng ta không có thời gian bàn bạc kỹ..."

    "Không... Lúc đó không bàn bạc công việc phát triển đâu."

    Lâm Hữu Hề nhắc nhở, "Ý tớ là chuyện bổ sung năng lượng. Cậu nghĩ xem, ở nhà chúng ta không tiện lắm nhỉ?"

    Mai Phương nghe xong mà giật cả mình. Bây giờ sao Hữu Hề lại ngày càng không giống người thế? Tốc độ phát triển công kích như này làm sao cậu đỡ cho nổi?

    Cậu vội vàng vẫy tay: "Đó... cũng không hợp lý lắm nhỉ? Nếu ra ngoài đi dạo thì chắc chắn là ba chúng ta cùng đi thì tốt hơn chứ. Sao có thể bỏ rơi Duyên Duyên được..."

    "Cậu hiểu lầm rồi. Làm sao có thể là hai chúng ta?"

    Lâm Hữu Hề mỉm cười, "Tất nhiên là phải thêm Duyên Duyên vào."

    "Ba chúng ta?"

    Lâm Hữu Hề gật đầu, "Tớ và Duyên Duyên đã bàn bạc kỹ rồi. Bổ sung năng lượng ở nhà hơi bất tiện, ở ngoài thì lại muộn quá, vẫn là ở trường an toàn nhất."

    "Từ lúc hai cậu ngồi chung bàn ấy nhé, trên lớp toàn lơ đễnh không học hành gì cả đấy..."

    Lâm Hữu Hề vốn đang rất hào hứng, nhưng thấy Mai Phương liên tục làm giảm nhiệt huyết của cô, đột nhiên trở nên vô cảm.

    "Cậu không muốn đúng không? Nếu không muốn thì thôi vậy."

    "Không phải vậy đâu."

    Mai Phương nhìn thấy động tác trên tay Lâm Hữu Hề liền biết cô ấy chuẩn bị véo cậu.

    Vì vậy cậu vội vàng bày tỏ thái độ của mình, "Sự động viên lẫn nhau giữa thanh mai trúc mã ấy hả, bản thân tớ cũng rất cần mà!"

    "Cậu có nhận thức như vậy là được rồi. Ngoài ra, 10 phút đầu là của Duyên Duyên, 10 phút sau là của tớ. Đi đến sân vận động mất vài phút, cộng thêm thời gian trò chuyện khoảng 10 phút, vậy là vừa đúng 30 phút."

    Cậu được lắm, tính toán kỹ đến từng phút luôn...

    Lúc này Hạ Duyên cũng quay lại nói chuyện với hai người. Cô ấy có chút ngại ngùng, vừa vỗ vai Mai Phương vừa nhẹ nhàng hỏi Hữu Hề:

    "Chuyện tối nay ấy... Hai cậu đã bàn xong chưa?"

    Lâm Hữu Hề gật đầu.

    Kế hoạch này là do Hạ Duyên đề xuất trước, nhưng cô ấy không muốn tỏ ra quá xảo quyệt, nên đã giả vờ thảo luận với Lâm Hữu Hề.

    "Chuyện này không phải là tiến thêm một bước trong mối quan hệ đâu nhé. Dù sao việc ôm ấp để bổ sung năng lượng cũng là điều mà thanh mai trúc mã vẫn luôn làm mà. Tóm lại là chia đều thời gian riêng với A Phương thôi. Nếu Hữu Hề cũng muốn ôm A Phương để bổ sung năng lượng, mình nghĩ cậu ấy cũng sẽ đồng ý..."

    "Được."

    Lâm Hữu Hề không cần suy nghĩ liền đồng ý.

    "Thế thì tốt quá! Chúng ta lát nữa... Nhưng mà, không biết A Phương có đồng ý không..."

    "Dù sao lúc đó trên diễn đàn cũng có nói rằng sân vận động đầy những cặp đôi đang hôn nhau, A Phương lại có thái độ cổ hủ và bảo thủ về chuyện tình cảm... Không biết cậu ấy có nghĩ rằng động cơ của chúng ta không trong sáng không nữa?"

    "Nếu cậu cảm thấy ngại thì lúc đó cứ để tớ nói với A Phương vậy."

    "Tuyệt quá, Hữu Hề đáng tin thật!"

    ...

    Và rồi mọi chuyện đã dẫn đến tình huống hiện tại.

    Sau buổi gặp gỡ ngắn ngủi giữa giờ với hai cô bạn thân, Mai Phương bắt đầu tiết học đầu tiên của năm học mới.

    Tiết học đầu tiên theo thời khóa biểu chính thức, nếu là âm nhạc thì học âm nhạc, nếu là thể dục thì học thể dục, chính trị và lịch sử cũng được giảng dạy nghiêm túc như môn chính.

    Học sinh từ các huyện ở trường cấp hai địa phương hầu như chưa từng trải nghiệm không khí học tập các môn xã hội một cách nghiêm túc như vậy, nên cảm thấy khá mới mẻ. Không khí lớp học cũng khá sôi nổi, áp lực học tập chưa đáng kể.

    Tiết học cuối cùng vào thứ 2 hàng tuần là tiết học trải nghiệm đặc biệt. Hôm nay Mai Phương và các bạn học về trà đạo.

    Mai Phương vốn tưởng rằng tiết học này sẽ giống như tiết trà đạo mà cậu từng học ở trường đại học hạng hai đời trước, chỉ có giáo viên và một số học sinh được chọn tham gia, nhưng thực tế lại trải nghiệm đầy đủ.

    Tất cả mọi người đều có cơ hội trải nghiệm toàn bộ quy trình 13 bước của trà đạo, và được thưởng thức trà do giáo viên chuyên nghiệp pha chế ngay tại lớp học trà đạo.

    Vạn Siêu Hùng vẫn không chịu hối cải, lén lấy điện thoại ra quay video, còn Hướng Băng Băng thì tỏ ra rất thích thú, liên tục uống hết mấy ấm trà, khiến giáo viên phải há hốc mồm kinh ngạc.

    Khi học kỳ mới bắt đầu, buổi sáng trên con đường dẫn đến quảng trường hội nghị của trường bắt đầu xuất hiện lần lượt các gian hàng. Mai Phương là người đã từng học đại học, biết rằng đây là các câu lạc bộ đang tuyển thành viên mới.

    Ngôi trường cấp 3 Nhất Trung Bạch Mai mà cậu từng học trước đây cũng từng có ý tưởng thành lập các câu lạc bộ. Mai Phương còn hào hứng rủ cậu bạn cùng bàn đi đăng ký, thành lập một câu lạc bộ văn hóa game.

    Nhưng sau khi nhận được một tờ giấy thông báo và công bố thành lập câu lạc bộ, mọi chuyện liền chìm vào quên lặng. Trường học không cung cấp phòng ốc hỗ trợ, cũng không dành thêm thời gian cho các hoạt động câu lạc bộ, có thể nói là hoàn toàn chỉ để đối phó với sự kiểm tra của cấp trên.

    Mai Phương vẫn nhớ rõ nỗi buồn khi nhiệt huyết của mình bị phụ bạc lúc đó, cậu đã thương tâm khá lâu.

    Đang say sưa ngắm nhìn các câu lạc bộ học sinh của trường Sư Nhất Phụ Giang Thành, bỗng nhiên cậu bị ai đó từ phía sau bịt mắt.

    "Lại chạy đến đây rồi, khiến tụi tớ tìm mãi. Sao không ngoan ngoãn đợi ở phòng trà đạo dưới lầu vậy?"

    Đó là giọng nói giận dỗi của Duyên Duyên.

    "À... Tớ tưởng hôm nay đi xa thế này thì không ăn cùng nhau nữa. Tớ tưởng đã nói rõ rồi chứ."

    "Chính vì là ngày đầu tiên nên càng phải ăn cùng nhau chứ. Không phải tớ đã nói là quen được một người bạn cùng huyện Bạch Mai, muốn giới thiệu với cậu hay sao?"

    "Cậu lại dẫn bạn vào nhóm nữa rồi. Cậu không sợ Hữu Hề khó chịu sao?"

    "Chỉ cần không ảnh hưởng đến việc cùng nhau đi học, tan trường và dính nhau thì Hữu Hề sẽ không nói gì đâu! Hơn nữa cô ấy cũng không phải là bạn riêng của tớ, Hữu Hề với cô ấy cũng khá thân đấy. Nè, cậu xem kìa!"

    Hạ Duyên xoay đầu Mai Phương về phía cuối con đường, nơi Lâm Hữu Hề đang trò chuyện vui vẻ với một cô gái tóc ngắn.

    Kiểu tóc của cô ấy có lẽ là kiểu tóc bob [note70073], tóc mái ngang, nhưng tai vẫn lộ ra ngoài tóc.

    Đứng cùng một chỗ với Lâm Hữu Hề cao ráo, dáng người cô ấy lại có phần nhỏ nhắn, tạo cảm giác như chị gái dẫn theo cô em vậy.

    Hạ Duyên thấy vậy liền ôm cổ Mai Phương vẫy tay nhiệt tình về phía hai người. Lâm Hữu Hề nhìn thấy Hạ Duyên liền dẫn cô gái kia đi lại.

    "A Phương A Phương, giới thiệu với cậu nhé. Đây chính là người đồng hương mà tớ nói với cậu ban nãy đấy."

    "Ohh, gặp được đồng hương ở đây đúng thật là không dễ! Chào cậu, uầy... nghe tiếng quê hương đúng là cảm thấy thân thiết mà."

    Cô gái bước lên trước, cười vẫy tay chào Mai Phương, "À, tớ tên là Lưu Tiêu Vũ. Cậu là Mai Phương đúng không?"

    "..."

    "A Phương? Cậu sao vậy? Sao từ nãy đến giờ không phản ứng gì... Dang ngẩn người ra làm gì thế?"

    Dưới tiếng gọi của Hạ Duyên, Mai Phương dần tỉnh lại, cậu mỉm cười giơ tay chào Lưu Tiêu Vũ:

    "Vừa nãy đang nghĩ vài chuyện, thật ngại quá... Chào cậu nhé."

    ...

    Sau khi nói xong câu đó, Mai Phương không tiếp tục nói thêm vài câu như mọi khi. Sự lạnh nhạt cố ý này lại khiến Hạ Duyên và Lâm Hữu Hề cảm thấy hơi ngượng ngùng.

    "Vậy... chúng ta cùng đi ăn cơm ở căng tin trước đi, vừa ăn vừa nói chuyện sẽ tốt hơn?"

    Lâm Hữu Hề gật đầu, "Được."

    Còn Lưu Tiêu Vũ sau khi gặp Mai Phương cũng luôn suy nghĩ về điều gì đó.

    Đi được một đoạn, cô bỗng dừng lại giữa đường, gọi với theo Mai Phương, người luôn đi sát bên Hạ Duyên, có vẻ như đang cố tình tránh né cô.

    "Mai Phương này, chúng ta có phải đã từng gặp nhau ở đâu đó trước đây không? Đột nhiên cảm thấy cậu có chút quen quen... À à, tớ không nói về chuyện rửa mông hồi mẫu giáo đâu nhé."

    Mai Phương dừng bước, quay đầu nhìn Lưu Tiêu Vũ, còn Hạ Duyên và Lâm Hữu Hề cũng gần như đồng thời để ý đến sự thay đổi biểu cảm trên khuôn mặt Mai Phương.

    Đó là lần đầu tiên trong hơn mười năm quen biết, họ thấy cậu ấy lộ ra vẻ mặt hoảng hốt, bối rối như vậy.

=================================

NOTE lão tác:

    Mặc dù tôi đã nhấn mạnh vô số lần rằng đây là truyện hai nữ chính, nhưng khi nhân vật mới xuất hiện, vẫn phải nhắc lại một lần nữa. Bởi vì nhân vật mới này không giống như Băng Băng, vốn là một nhân vật được viết ngẫu hứng, mà đây là một nhân vật đã được chuẩn bị từ lâu. Tất nhiên tôi cũng sẽ lắng nghe ý kiến của mọi người, cố gắng tập trung viết về ba nhân vật Mai - Hữu - Duyên, tránh tạo ra thêm những tiếc nuối mới.

Ghi chú

[Lên trên]
Là Dynasty Warrior
Là Dynasty Warrior
[Lên trên]
Là 1 boardgame khá thú vị của YokaGame, ở VN mình cũng khá có tiếng. Boardgame nhập vai thẻ tướng với nhiều chế độ đa dạng
Là 1 boardgame khá thú vị của YokaGame, ở VN mình cũng khá có tiếng. Boardgame nhập vai thẻ tướng với nhiều chế độ đa dạng
[Lên trên]
Khụ, lão này giáo viên Anh nên chỗ này tiếng anh cả, không thêm thắt chỉnh sửa
Khụ, lão này giáo viên Anh nên chỗ này tiếng anh cả, không thêm thắt chỉnh sửa
[Lên trên]
Gốc là "波波頭". Search gg thì ra tóc bob
Gốc là "波波頭". Search gg thì ra tóc bob
[Lên trên]
Apple
Apple
Bình luận (16)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

16 Bình luận

Sao tui ko có ấn tượng gì nv này v? Đúng kiểu trên trời rơi xuống luôn á
Xem thêm
CHỦ THỚT
TRANS
Tại mới có tên thôi mà, nma nhân vật này từng liên quan đến tiếc nuối của MP nhó
Xem thêm
Lão tác cứ bí bí là lại nhét thêm người vào làm tý drama rồi cho nhân vật 1 lý do nào đó rồi mất hút như Bành Tuyết á. Thank for new chap
Xem thêm
CHỦ THỚT
TRANS
ừm bé tuyết thì cũng hơi có lý do sau này. Còn bé Vũ này thì có thể nói là nhân vật gắn chặt với bộ 3 phết đấy
Xem thêm
@WanVultz: nghe như nhân vật quan trọng từ trên trời rơi xuống
Xem thêm
Tối nay có bão kh trans ?
Xem thêm
CHỦ THỚT
TRANS
Hic giờ mà tầm 10 chương hơi khó, vì chương giờ viết dài quá. Nma vẫn cố 5 chương hoặc hơn thôi
Xem thêm
@WanVultz: 5 chương là quá êm ròii
Xem thêm
Người yêu kiếp trước ư :))). Cảm ơn trans
Xem thêm
CHỦ THỚT
TRANS
Kiếp trước độc thân đến lúc chết mà :((
Xem thêm
CHỦ THỚT
TRANS
Khụ, confirm nhân vật này đã được chăm cỡ 30-40 chương trước, và là 1 nhân vật xem như cũng khá quan trọng. Không như Băng Băng là 1 nhân vật ngẫu hứng nhoi nhoi thật sự








(Băng Băng sau này công nhận là phát triển nhân vật khá tệ, ngẫu hứng mà)
Xem thêm
30 40 chương trước ư . Chắc phải dò lại từng chương xem có manh mối nào cái đã
Xem thêm