Quyển 03: Cao Trung
Chương 11: Sợi tơ số phận diệu kỳ (C141)
16 Bình luận - Độ dài: 4,073 từ - Cập nhật:
Mai Phương chưa từng nghĩ rằng có một ngày nào đó trong đời mình sẽ được gặp lại Lưu Tiêu Vũ.
Kể từ khi cậu chọn theo học tại trường Sư Nhất Phụ Giang Thành, rồi đứng trên đỉnh núi chùa Ngũ Tổ ngắm nhìn toàn bộ huyện Bạch Mai và ngân nga bài hát truyền thống của trường Nhất Trung Bạch Mai...
Khoảng khắc đó đã khiến cậu đã nghĩ rằng mình đã cắt đứt hoàn toàn với ba năm trải nghiệm tại trường Nhất Trung Bạch Mai ở kiếp trước.
Lưu Tiêu Vũ là bạn cùng bàn của Mai Phương trong một khoảng thời gian khá dài tại trường Nhất Trung Bạch Mai ở kiếp trước. Hai người có một số sở thích khá tương đồng.
Chẳng hạn như một số thể loại anime, một số loại trò chơi, hay một số thể loại tiểu thuyết... và cả nhạc của A Luân và Hứa Hao nữa.
Tóm lại, cậu ấy và cô ấy luôn tìm thấy điểm chung ở một số khía cạnh và luôn có chủ đề để trò chuyện.
Họ trở nên thân thiết nhờ làm nhiều việc cùng nhau, bao gồm cả việc giúp Mai Phương thành lập câu lạc bộ phát triển game. Lưu Tiêu Vũ lúc đó cũng đã giúp cậu rất nhiều.
Mặc dù mối quan hệ của họ rất tốt, nhưng từ đầu đến cuối cũng chỉ dừng lại ở mức bạn bè thân thiết.
Lúc đó Mai Phương vẫn là một game thủ cừ khôi và cũng là một chàng trai ngốc nghếch, hầu như chưa bao giờ nghĩ đến chuyện tình cảm nam nữ, luôn coi cô ấy như một người anh em tốt của mình.
Điều khiến Mai Phương ở kiếp trước thay đổi suy nghĩ là vào năm lớp 11, trong cuộc thi "Top 10 ca sĩ", Lưu Tiêu Vũ chính là thí sinh năm đó. [note70078]
Ban đầu, Mai Phương chỉ đơn thuần là khích lệ cô ấy với tư cách một người bạn. Nhưng khi cô ấy thực sự bước lên sân khấu, khoác lên mình bộ váy lộng lẫy và lớp trang điểm tinh tế, thể hiện khả năng ca hát xuất sắc của mình...
...Thì một dòng cảm xúc phức tạp bỗng trào dâng trong lòng Mai Phương:
Hóa ra mình và cô ấy vốn không hề thuộc về cùng một thế giới.
Cảm xúc phức tạp này không chỉ khơi dậy trong Mai Phương khát khao trở nên xuất sắc hơn, muốn đứng trên sân khấu tỏa sáng, mà đồng thời cũng kéo xa khoảng cách giữa họ.
Với tính cách vui vẻ hoạt bát của mình nên cô ấy cũng rất được các bạn nam yêu mến, kèm theo gia cảnh lại khá giả, thành tích học tập thì luôn đứng đầu lớp... Tất cả những điều này đều là thứ mà Mai Phương ở kiếp trước chẳng thể nào có được.
Lòng tự trọng yếu ớt đáng thương của cậu thậm chí không cho phép cậu chúc mừng cô ấy như những người khác trong buổi tối hôm đó, mãi đến ngày hôm sau cậu mới nhắc qua một câu về màn trình diễn xuất sắc của cô ấy.
Cô ấy chỉ nhẹ nhàng nói lời cảm ơn, nụ cười vẫn như xưa.
Nhưng tâm thái của Mai Phương đã thay đổi rất nhiều.
Sau đó do việc thay đổi chỗ ngồi, cả hai đều không tiếp tục duy trì tình bạn này, và bản thân Mai Phương cũng cố tình xa cách mối quan hệ này, nên dần dần họ trở nên xa cách.
Lưu Tiêu Vũ có thể trở thành bạn tốt với bất kỳ ai ngồi cùng bàn. Với sở thích rộng rãi bao khắp như vậy, cô ấy có thể dễ dàng tìm được chủ đề để trò chuyện với bất kỳ ai.
Rõ ràng, đối với cô ấy thì Mai Phương chẳng phải là người đặc biệt gì cho cam.
Còn cô ấy đối với Mai Phương thì sao?
Trải qua bao thăng trầm cuộc sống, giờ đây thỉnh thoảng Mai Phương nhìn lại, khó mà nói rằng trong sự cứng đầu ngày đó của mình không hề chứa đựng loại tình cảm thầm thương trộm nhớ ấy.
Nhưng tình cảm thầm kín của học sinh cấp ba thì nhiều vô kể, còn có không ít bạn nam đồng thời thầm thương trộm nhớ "mọi cô gái xinh đẹp trong lớp" nữa cơ.
Ai đã từng làm vậy thì trong lòng người đó rõ nhất.
Tình cảm thầm kín như vậy thì có nghĩa lý gì chứ...
Tuy nhiên phần lớn là do hiệu ứng hào quang từ những thứ bên ngoài như sự xuất sắc và ngoại hình, chứ không phải là thực sự muốn hiểu những gì đối phương mong muốn.
Nhưng kết quả mà nó mang lại trong hầu hết các trường hợp chính là mối tình đơn phương non nớt và đầy đắng cay.
Vì vậy, Mai Phương không thực sự hiểu được suy nghĩ của những kẻ làm "chó liếm" [note70079] kia.
Một mối quan hệ không có sự hướng về nhau từ cả hai phía, thì việc theo đuổi nó có ý nghĩa gì chứ...
Thà thiếu vẫn tốt hơn là chấp nhận một cách tùy tiện.
Ở kiếp trước khi Mai Phương lên đại học, Lưu Tiêu Vũ và cậu không còn bất kỳ giao tiếp nào nữa. Từ đó cậu cũng gói gọn cô ấy vào phần ký ức thời cấp ba.
Trong lòng Mai Phương, cô ấy thậm chí còn không ấn tượng bằng Trương Minh, bởi sau khi tốt nghiệp, cậu vẫn nhớ đến việc cùng Trương Minh chơi game.
Tóm lại, dù tình bạn ngày xưa sau này có ra sao đi nữa, thì tất cả cũng đã trở thành chuyện quá khứ.
Hiện tại, Mai Phương có hai người xứng đáng để trân trọng hơn.
Sự hiện diện của Duyên Duyên và Hữu Hề chính là mối quan hệ mà cậu từng mơ ước. Một loại tình cảm nảy sinh theo thời gian và hướng về nhau từ cả hai phía.
Với nhận thức sẵn có này, sau khoảnh khắc ngỡ ngàng ngắn ngủi khi gặp lại Lưu Tiêu Vũ, Mai Phương đã chủ động tránh mặt cô ấy.
Nhưng sự hoảng hốt khi bị cô ấy gọi lại sau đó lại xuất phát từ một nguyên nhân khác...
Trước tiên, thì kể từ sau khi trùng sinh, Mai Phương đã làm một số việc khiến đường đời vốn có thay đổi, hầu hết những thay đổi này đều hợp lý và nằm trong dự đoán.
Ví dụ như việc em gái Mai Nhã ra đời, là do Mai Phương khiến gia đình trở nên giàu có, bố mẹ no ấm mà XXX;
Và để mang lại một tương lai tốt đẹp hơn cho cả nhà, bố của Mai Phương đã làm việc chăm chỉ không ngừng. Cuối cùng cũng không bị phụ lòng, hiện tại đã lên đến cấp phó cục;
Mai Phương đã thay đổi vận mệnh của gia đình Hạ Duyên, khiến họ từ bỏ việc tiếp tục kinh doanh khách sạn, chuyển sang đầu tư, và giờ đây còn kiếm được nhiều tiền hơn;
Lâm Hữu Hề nhờ sự sống sót của Hạ Duyên và sự đồng hành của gia đình Mai Phương mà được cứu rỗi, cuối cùng không trở thành một học bá lạnh lùng khó gần;
Bành Tuyết nhờ sự cứu rỗi của Hạ Duyên nên dù vẫn xảy ra sự kiện đánh nhau với Hoàng Liên, nhưng cuối cùng cũng tránh được số phận bỏ học đi làm;
Còn Quách Vân do không bị phân vào lớp của Hoàng Liên, cộng thêm sự bảo vệ của Mai Phương, nên không bị bài xích quá nhiều. Xem như là cũng đã trải qua một thời cấp hai tương đối hài lòng;
Tất cả những thay đổi này đều có sự tham gia của Mai Phương và nằm trong phạm vi có thể hiểu được.
Nhưng cho đến nay, Mai Phương chưa từng làm bất cứ điều gì liên quan đến Lưu Tiêu Vũ.
Vậy rốt cuộc điều gì đã khiến cô ấy từ việc thi vào trường Nhất Trung Bạch Mai ở kiếp trước chuyển sang thi vào Sư Nhất Phụ Giang Thành?
Đừng nghĩ rằng ba người Mai, Duyên, Hề đều thi đỗ vào Sư Nhất Phụ Giang Thành thì ai cũng có thể thi đỗ được.
Ở kiếp trước, dù thành tích của Lưu Tiêu Vũ cũng không tệ, nhưng với số hạng 14 trong lớp thì cô ấy khó lòng đạt được thứ hạng cao hơn. Trừ khi cô ấy gặp phải biến cố nào đó khiến cô ấy đột nhiên phấn đấu mạnh mẽ.
Liệu có nên tin vào hiệu ứng cánh bướm hư ảo kia không?
Ban đầu, Mai Phương cũng không nghĩ đến những hướng đi xa vời hơn.
Nhưng câu nói cuối cùng của cô ấy gọi Mai Phương lại và hỏi xem có phải hai người đã từng gặp nhau ở đâu đó không, khiến Mai Phương đột nhiên nảy ra một ý nghĩ kỳ lạ:
Lưu Tiêu Vũ chẳng lẽ cũng giống mình, cũng là người trùng sinh ư?
Sau một thoáng hoảng hốt, Mai Phương nhanh chóng lấy lại bình tĩnh:
"Có ư? Tớ không có ấn tượng gì về cậu cả, là chuyện gần đây sao? Ở Giang Thành hay huyện Bạch Mai?"
Lưu Tiêu Vũ nhíu mày suy nghĩ một lúc, "Chắc là ở huyện Bạch Mai, tớ nhớ hình như là lúc còn rất nhỏ..."
"Ừm, cái này..."
Hạ Duyên lúc này vội vàng giơ tay lên, "Chúng ta đứng đây mãi cũng không ổn, hay là đi ăn cơm trước đi, vừa ăn vừa nói chuyện nhé?"
"Đúng vậy... đi thôi đi thôi."
Mai Phương vỗ vai Hạ Duyên, "Cùng đi ăn cơm nào!"
Lúc này, tâm trạng của Hạ Duyên vô cùng nặng nề.
Ánh mắt A Phương nhìn Lưu Tiêu Vũ thật sự rất kỳ lạ.
Từ nhỏ đến lớn, cậu ấy còn chưa từng nhìn mình như vậy đâu...
Căn tin tầng một của trường Sư Nhất Phụ Giang Thành đa phần là quầy ăn giá rẻ dành cho học sinh. Mỗi ngày đều cung cấp các món ăn cố định, nhưng mỗi suất chỉ có 6 tệ.
Giá cả này ở thị trấn nhỏ cũng tương tự, học sinh đều có thể chi trả được.
Mai Phương và Hạ Duyên là hai người tiêu xài thoải mái nên đều ăn ở quầy 12 tệ bên cạnh. Món ăn sẽ phong phú hơn, thêm một cái đùi gà kho thơm phức.
Lâm Hữu Hề vốn dĩ ăn ít nên cô ấy thường ăn suất 6 tệ. Cô ấy cũng đã quen với điều này, dù sao thì muốn cũng có thể gắp thức ăn từ Mai Phương.
Chỉ là Mai Phương không ngờ Lưu Tiêu Vũ cũng ăn suất 6 tệ.
"Giảm cân sao? Ăn ít thế..."
"À? Ừm, đúng vậy... Bản thân tớ ăn ít mà." Lưu Tiêu Vũ cười nhẹ.
Mai Phương cố gắng tìm ra sơ hở của Lưu Tiêu Vũ trong lúc trò chuyện.
Cậu ấy liên tục lồng vào các chủ đề những từ hot của thế hệ mới như "khẩu trang", "Messi vô địch", "YYDS", nhưng Lưu Tiêu Vũ không có phản ứng gì. [note70080]
Ngược lại, Hạ Duyên và Lâm Hữu Hề lại cảm thấy rất áp lực vì hành động bất thường rõ rệt của Mai Phương, thành ra bữa tối mọi người ăn không được vui vẻ lắm.
Từ những gì hiện tại, khả năng Lưu Tiêu Vũ là người trùng sinh cũng không cao. Dù có trùng sinh cũng không cần phải đặc biệt tìm mình.
Hơn nữa, cũng chưa chắc cô ấy đã biết mình có phải là người trùng sinh hay không.
Nhưng, sự thay đổi số phận của cô ấy thật sự rất bất thường...
Sợi chỉ số phận của cô ấy rốt cuộc đã buộc vào ai?
Mai Phương mang theo sự băn khoăn đến giờ tan học buổi tối đầu tiên, rồi cậu ấy tìm gặp Hạ Duyên và Lâm Hữu Hề.
Trên đường đi cả ba đều có vẻ im lặng. Điều này khiến Mai Phương cảm thấy hơi không quen.
Đến sân vận động, cậu ấy bắt đầu hỏi hai cô bé lý do.
"Hôm nay có mệt không? Sao trông các cậu uể oải thế?"
"Không, không có gì đâu! Ngày đầu tiên mà, hơi căng thẳng thôi."
Hạ Duyên vỗ vai Mai Phương, sau đó nói với Hữu Hề, "Tớ dẫn A Phương đi trước đây, Hữu Hề cậu cứ đợi ở đây đi nhé."
Lâm Hữu Hề giơ tay ra hiệu OK và liếc nhìn đồng hồ để nhắc nhở Hạ Duyên về việc đúng giờ.
Hạ Duyên đi bộ cùng Mai Phương một đoạn ngắn, trò chuyện về những chuyện vụn vặt, sau đó cô quay lại, dang rộng vòng tay về phía Mai Phương và bắt đầu đòi hỏi siêu năng lượng A Phương.
Mai Phương rất thuần thục ôm lấy Hạ Duyên, để cô hoàn toàn chìm vào vòng tay của mình, khiến những người chạy bộ đêm bên cạnh không thể nhìn rõ khuôn mặt của Duyên Duyên.
"Cứ ôm tớ mà đi tiếp đi, vừa ôm vừa dạo bộ, A Phương cậu phải làm mắt cho tớ đấy nhé."
"OK OK."
Mai Phương thế là cùng Hạ Duyên đi bộ chầm chậm quanh bãi cỏ phía trong sân vận động.
Sau khi được ấp ủ trong vòng tay của cậu bạn trúc mã được một lúc, tâm trạng của Hạ Duyên dần lắng xuống.
"A Phương, cậu thích Lưu Tiêu Vũ à? Nếu cậu thích thì thanh mai trúc mã này của cậu, có thể... có thể... Thôi, để tớ nói lại vậy."
Hạ Duyên không thể dễ dàng thốt ra câu "giúp cậu theo đuổi" như vậy, bởi cô không có thói quen lừa dối Mai Phương.
Rõ ràng đã hứa sẽ thoải mái làm chính mình trước mặt A Phương mà...
Sao lại ngại ngùng thế này chứ!
Mai Phương nghe thấy giọng cô đã có chút nghẹn ngào, lập tức hiểu rằng hành động bất thường của mình với Lưu Tiêu Vũ đã làm tổn thương trái tim nhỏ bé của Duyên Duyên, trong lòng cũng cảm thấy có chút áy náy.
Thế là cậu nhẹ nhàng để trán chạm trán, mũi chạm mũi với Hạ Duyên, rồi dịu dàng trách móc:
"Đồ ngốc, làm sao tớ có thể vừa quen một người đã thích ngay được chứ? Trúc mã này của cậu nông cạn đến vậy sao?"
"Vậy... vậy cậu phải quen biết bao lâu mới thích người con gái khác?" Hạ Duyên ngẩng đầu nhìn Mai Phương.
Mai Phương suy nghĩ một chút: "Ít nhất... cũng phải lâu hơn thời gian quen biết cậu và Hữu Hề cơ. Thời gian ở bên nhau cũng phải rất dài mới được nha!"
Câu nói cuối cùng của Mai Phương khiến Hạ Duyên cuối cùng cũng dần yên tâm trở lại, ôm cậu chặt hơn một chút.
Hai người cứ thế vừa ôm nhau vừa đi về phía trước. Hạ Duyên tiếp tục đặt ra nghi vấn của mình với Mai Phương.
"Vậy mà hôm nay tớ cảm thấy cậu rất khác thường đấy. Ánh mắt nhìn cô ấy rõ ràng không giống bình thường."
Hạ Duyên lẩm bẩm, "Chúng ta quen nhau mười năm rồi, cậu còn chưa từng nhìn tớ như vậy..."
"Vậy tớ nhìn cậu thế nào? Nghiêng nhìn, liếc nhìn, nhìn từ trên xuống? Chúng ta quen nhau lâu như vậy, chắc chắn mọi ánh mắt của tớ đều dành cho cậu rồi, cậu chỉ đang ghen thôi nên mới nói vậy."
"Nhưng mà nó rất đặc biệt mà... Đây là trực giác của con gái đấy."
Hạ Duyên vịn vào cổ áo Mai Phương, "Cậu có khúc mắc gì thì phải nói với tớ và Hữu Hề nhé, cứ giấu diếm, tớ chỉ nghĩ cậu đang nghĩ đến người con gái khác thôi."
"Tớ còn nghĩ đến người con gái nào nữa? Bạn thân của tớ dễ thương thế này..."
Mai Phương ôm chặt Hạ Duyên xoay vài vòng.
"Đừng chơi nữa, đừng chơi nữa, chóng mặt rồi."
Hạ Duyên véo má Mai Phương bắt cậu dừng lại, "Biết tớ dễ thương là được rồi."
Mai Phương và Hạ Duyên đang chơi đùa vui vẻ thì bỗng nghe thấy tiếng ho bên cạnh, cả hai suýt chút nữa giật bắn người.
Hóa ra người đến là Lâm Hữu Hề, cô gõ nhẹ vào mặt đồng hồ đeo tay, mặt không biểu cảm nói:
"Quá thời gian một phút rồi, lần sau tớ sẽ đến trước, bù lại."
"Xin... xin lỗi..."
Hạ Duyên lẩm bẩm xin lỗi Lâm Hữu Hề, sau đó vẫy tay nhỏ tạm biệt Mai Phương.
"..."
Mai Phương còn chưa kịp nghĩ ra nói gì với Lâm Hữu Hề, thì cô đã quay lưng lại với cậu.
Hữu Hề khi dựa vào không chủ động như Duyên Duyên, nhưng luôn có thể đưa ra tín hiệu mà Mai Phương hiểu ngay. Mai Phương từ phía sau ôm nhẹ cô, cô thuận thế dựa vào lòng cậu.
Rồi sau đó, chẳng còn gì nữa.
"Cậu... không hỏi tớ điều gì sao?"
Lâm Hữu Hề lắc đầu, "Những gì cần hỏi chắc Duyên Duyên đã hỏi hết rồi. Nếu cô ấy hài lòng với câu trả lời của cậu thì cũng đủ rồi."
"Thế cậu hơi xảo quyệt đấy nhỉ? Để Duyên Duyên đến trước, để cô ấy tốn thời gian hỏi trước, còn mình thì chẳng hỏi gì..."
Lâm Hữu Hề không đáp lại, cứ thế dựa vào Mai Phương như một cái tựa lưng một lúc, sau đó cả hai đều mỏi, nên cô đề nghị ngồi xuống tiếp tục dựa.
Lâm Hữu Hề bảo Mai Phương ngồi xếp bằng, còn mình thì dựa lưng vào ngực cậu.
Bên cạnh, nhiều cặp đôi cũng ngồi tương tự ngẩng đầu ngắm trăng, nhưng Lâm Hữu Hề chỉ nhắm mắt, như thể thực sự đang chợp mắt.
Mai Phương đang ôm Lâm Hữu Hề, thì bên cạnh lại xuất hiện bóng dáng Hạ Duyên. Mai Phương định lên tiếng, nhưng Hạ Duyên vội vẫy tay ra hiệu cậu im lặng, tỏ ý mình sẽ không làm phiền.
Cô đợi một mình ở sân vận động thật là quá cô đơn mà.
Cô cũng ngồi xếp bằng, dựa lưng vào Mai Phương. Chỉ cần được chạm vào cậu như vậy thôi là cô đã thấy yên bình.
Tất nhiên sau đó cô dần trở nên được voi đòi tiên, còn kéo một tay Mai Phương ôm lấy mình.
Khiến những cặp đôi đang hôn nhau bên cạnh sửng sốt cả trăm năm.
Trong lúc ôm ấp hai cô bạn thanh mai, Mai Phương dần được bổ sung năng lượng, tâm trạng cũng dần ổn định trở lại.
Cậu chợt nhớ ra một số manh mối phát hiện được khi tiếp xúc với Lưu Tiêu Vũ chiều nay:
Hiện tại, nhìn từ cách ăn mặc, thói quen ăn uống của Lưu Tiêu Vũ, tuyệt đối đây không phải mức sống của một tiểu thư giàu có mà cậu từng biết ở kiếp trước.
Nhà Lưu Tiêu Vũ theo những gì Mai Phương nhớ trong mơ hồ là còn giàu hơn cả nhà Duyên Duyên, không hiểu sao lại sa sút đến mức này.
Và điều này cũng khớp với giả thuyết trước đây. Đó là gia đình Lưu Tiêu Vũ gặp biến cố, nên cô phải phấn đấu vươn lên.
Vậy nếu có thể biết được nhà Lưu Tiêu Vũ sa sút thế nào, có lẽ sẽ giải mã được bí ẩn về sự thay đổi số phận của cô.
Vì thế sau khi kết thúc cuộc ôm ấp, Mai Phương bắt đầu bịa chuyện với hai cô bạn thời thơ ấu, giải thích lý do trông bất thường như vậy ngày hôm nay.
"Thực ra, trước đây tớ có quen Lưu Tiêu Vũ... Chủ yếu là bố cô ấy, nhưng đó là hồi tiểu học."
"Bố cô ấy từng dẫn Lưu Tiêu Vũ đến nhà tớ ăn cơm. Tớ nhớ hồi đó nhà cô ấy rất giàu, là chủ doanh nghiệp bất động sản, không hiểu sao giờ lại sa sút..."
Duyên Duyên ngạc nhiên: "Ra là vậy sao!"
Lâm Hữu Hề nhanh chóng nắm bắt được điểm mù của vấn đề, "Bố cô ấy là ông chủ bất động sản, còn chú Mai là người của cục đất đai... Hai nhà các cậu cùng nhau ăn cơm, hình như có phải hơi không phù hợp không?"
"Tớ... tớ cũng không biết nữa."
Mai Phương gãi đầu, "Nhưng bố tớ chắc chắn là người liêm chính, sẽ không làm những chuyện như vậy đâu. Không thì cậu nhìn đi, sao bây giờ ông ấy vẫn có thể keo kiệt đến thế..."
"Nhưng vẫn có chút lo lắng, biết đâu bố cô ấy bị bắt rồi dẫn đến gia đình sa sút, vậy thì bố tớ cũng..."
Hạ Duyên cảm thấy trút được gánh nặng trong lòng.
Không trách A Phương lại quan tâm đến Lưu Tiêu Vũ đến vậy... Chắc chắn là lo lắng chú Mai có liên quan đến vụ án nào đó, sắp bị "song X" rồi chăng?
"Vậy... dù sao đi nữa, nếu chúng ta có thời gian thì cứ hẹn cô ấy ra ngoài ăn cơm đi, rồi thử nói chuyện về chủ đề này xem sao? Không biết cô ấy có muốn nói không nữa. Chúng ta có hơi đột ngột quá không nhỉ."
Mai Phương lắc đầu, "Cố gắng khéo léo một chút. Nghệ thuật ngôn từ thì Duyên Duyên cậu đây rất giỏi mà."
Hạ Duyên cúi đầu cầu nguyện thầm, "Mong là không liên quan đến chú Mai. Chú Mai là người tốt, tớ không muốn ông ấy bị bắt, với cả Tiểu Nhã mất bố thì tội nghiệp lắm."
Mai Phương: "Tốt nhất cậu cũng nên cầu nguyện giúp tớ đi. Nếu bố Lưu Tiêu Vũ thật sự có vấn đề thì tớ còn phải đi khuyên chú Mai sớm đầu thú nữa."
"Đừng có nguyền rủa chú Mai như vậy! Có ai làm con mà lại như cậu không chứ..."
Sau một thời gian ở cùng nhau, Hạ Duyên, Lâm Hữu Hề và Lưu Tiêu Vũ đã trở nên thân thiết hơn nhiều, và Lưu Tiêu Vũ cuối cùng cũng vô tình nhắc đến quá khứ của gia đình mình trong một buổi trò chuyện ăn trưa.
Dù đã qua lâu rồi, Lưu Tiêu Vũ tỏ ra khá thoải mái, không hề né tránh như mọi người lo lắng.
"Chuyện là thế này. Nhà tớ hồi tớ học tiểu học thực ra cũng khá giàu."
"Nhưng sau đó bố tớ tiếp quản một khách sạn rất nổi tiếng, chắc các cậu cũng nghe qua... Khách sạn đó bán cho nhà tớ chưa được mấy tháng thì con đường đó liên tục sửa chữa."
"Khách sạn mà nhà tớ mua lại nhanh chóng phá sản. Bố tớ vội vàng bán hết các tài sản khác của gia đình nhưng vẫn mắc một khoản nợ lớn..."
Lưu Tiêu Vũ dụi mắt, "Vì vậy tớ nghĩ, nếu tớ học hành chăm chỉ hơn, sau này thi đỗ vào một trường đại học tốt thì có thể sớm đi làm, giúp gia đình trả nợ."
Lưu Tiêu Vũ suy nghĩ một chút, "À đúng rồi! Tớ nhớ ra rồi! Tên khách sạn đó là『Bạch Mai Nhân Gia』."
Hạ Duyên từ nãy giờ đã định hét lên, may mà có Mai Phương và Lâm Hữu Hề kịp thời ngăn cô lại.
"Sao vậy? Duyên Duyên cậu...?"
"Không, không có gì! Chắc cậu ấy định hắt xì thôi, bọn tớ đang giữ cậu ấy lại."
Mai Phương lộ ra vẻ mặt đau buồn.
"Thật sự, đó là một trải nghiệm không may mắn gì nhỉ..."
"Rất đồng cảm." Lâm Hữu Hề đáp.
Lúc này, cả ba đứa Mai Hữu Duyên đều mặt mày ủ rũ. Dù là Mai Phương vốn dĩ lạc quan, giờ cũng không biết nên an ủi cô ấy thế nào cho phải.


16 Bình luận
Quả này 1 tay MP nấu hết :)))
butterfly effect is real (4)
butterfly effect is real (2)