Trở về năm 2000: Thanh ma...
Phấn Đấu Lão Cửu
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

WN

Chapter 55

3 Bình luận - Độ dài: 1,698 từ - Cập nhật:

Cố Mộc Hi dùng hai chân kẹp chặt Dịch Phong, sau đó nắm lấy cánh tay phải của cậu và cắn mạnh một cái.

"Á!"

Dịch Phong đau đến kêu lên, vội dùng tay trái cù vào eo cô.

Cố Mộc Hi ngoài bị cù lét ra thì chẳng sợ gì cả, bị Dịch Phong cù một cái, cô chỉ có lập tức buông tay, cười lăn cười bò.

"Nhột quá! Đừng, đừng cù tớ!"

"Xem cậu còn dám cắn tớ không?"

"Đồ Dịch Phong thối! Tớ liều với cậu!"

Hai người cứ thế cù qua cù lại, đùa giỡn náo loạn.

Dịch Phong cù cô, cô thì tìm cách gạt tay cậu ra.

Bỗng nhiên, cô bất ngờ kéo tay Dịch Phong lên, đúng lúc đặt ngay lên ngực mình...

"Hả?" Dịch Phong sững sờ.

"Ơ..."

Cậu cảm thấy tay mình vừa chạm vào thứ gì đó, tiện thể bóp một cái.

Sao lại mềm thế này?

Cậu cúi đầu nhìn xuống.

Cố Mộc Hi cũng cảm nhận được bàn tay nghịch ngợm kia, cũng cúi đầu nhìn theo.

Cả hai lập tức hóa đá...

Cố Mộc Hi ngẩn ra một giây, ngay sau đó mặt đỏ bừng như trái táo chín.

"DỊCH—PHONG!"

"Cố Mộc Hi, cậu nghe tớ ngụy biện... không, cậu nghe tớ giải thích đã!"

"Rầm!"

Dịch Phong bị đá văng khỏi giường.

Cố Mộc Hi mặt đỏ bừng, ánh mắt vừa xấu hổ vừa tức giận, đứng dậy định xử lý cậu ngay tại chỗ.

Dịch Phong tất nhiên không thể đứng im chờ chết được, vội vàng nhảy dựng lên, kéo ghế ra chắn trước người.

"Cố Mộc Hi, cậu bình tĩnh đi! Tớ thật sự không cố ý!"

Cố Mộc Hi siết chặt nắm đấm, "Đợi lát nữa nắm đấm của tớ cũng sẽ không cố ý đâu, cậu cứ nói chuyện với nó đi!"

Khóe miệng Dịch Phong giật giật, không chạy bây giờ thì đợi khi nào?

"Cố Mộc Hi, muộn rồi, tớ phải về đây! Bye bye, mai gặp!"

Nói xong, cậu dùng tốc độ nhanh nhất mở cửa, lao ra ngoài, còn tiện tay đóng cửa lại.

Cố Mộc Hi nghiến răng, mặt đỏ đến tận mang tai.

"Đáng ghét! Lại để tên Dịch Phong đáng ghét chiếm lợi rồi!"

"Hả? Sao mình lại nói là 'lại'?"

Lúc này cô mới nhớ lại lần trước bị Dịch Phong hôn ngay trước mặt mọi người, khuôn mặt càng đỏ hơn.

"Dịch Phong thối, mai tớ không chỉnh cậu một trận thì tớ không mang họ Cố!"

Cô hừ một tiếng, hậm hực nằm lại giường, nhìn trần nhà trắng xóa, tim đập rộn ràng nhưng lại chẳng rõ vì sao.

Cô quay sang nhìn con heo bông màu hồng đặt trên đầu giường, lập tức túm lấy nó, dùng cả hai tay ra sức nắn bóp khuôn mặt nó, bóp thành đủ mọi hình dạng.

"Bóp chết cậu! Dịch Phong thối! Lúc nào cũng bắt nạt tớ!"

"Bóp chết cậu!"

Nhưng mặc cô véo thế nào, khuôn mặt chú heo vẫn giữ nụ cười, bây giờ nhìn kỹ lại còn có chút đáng ghét.

Cố Mộc Hi tức giận kéo tai nó.

"Còn dám cười?"

"Đáng ghét!"

...

Bên kia, Dịch Phong vừa thoát khỏi nhà Cố Mộc Hi, chuẩn bị về nhà, nhưng khi đến cửa, cậu bỗng thấy cửa khép hờ, bên trong vọng ra tiếng nói chuyện.

Cha mẹ về rồi sao?

Dịch Phong đang định đẩy cửa vào thì nghe thấy giọng trầm thấp của bố - Dịch Kiến Binh.

"Chị Tư, tình hình nhà em chắc chị cũng biết rồi, thật sự... thật sự là không còn tiền nữa."

"Mẹ đứa nhỏ dạo này phải vào viện khám bệnh, tốn không ít, bây giờ còn nợ một đống tiền thuốc."

"Chị xem... có thể cho em vay chút được không?"

Nghe đến đây, cả người Dịch Phong như bị sét đánh trúng, đứng chết trân tại chỗ, không đẩy cửa vào nữa.

Mẹ ốm rồi ư?!

Tiếp theo là giọng của một người phụ nữ the thé, cay nghiệt.

"Em rể à, giờ chị lấy đâu ra tiền? Đừng thấy chị có hai cửa hàng quần áo mà tưởng kiếm được lắm, mỗi tháng có dư dả gì đâu!"

"Chị thật sự không có tiền cho em vay."

Dịch Phong nhìn qua khe cửa, thấy người phụ nữ trung niên đang nói chuyện, nhận ra đó là dì Tư.

Nhà dì mở tiệm quần áo, trong đám họ hàng là người kiếm tiền nhiều nhất, đã mua nhà ở Quảng Thị từ lâu, đi lại toàn bằng xe Volkswagen.

Nhưng mà... hồi đó bà ta mở cửa hàng cũng nhờ người thân hùn tiền giúp đỡ.

Dịch Phong còn nhớ rõ cha cậu là người cho mượn nhiều nhất – hẳn hai nghìn tệ.

Hồi ấy hai nghìn tệ là toàn bộ tiền tiết kiệm trong nhà, mẹ cậu dù đôi lúc có ca thán nhưng cũng không nói gì thêm.

Về sau dì Tư nhờ số tiền đó mở cửa hàng, làm ăn phát đạt, trả nợ xong thì gần như cắt liên lạc, chỉ có dịp Tết về quê mới gặp.

Từ khi trở nên giàu có, bà ta luôn xa lánh họ hàng, cũng chưa từng nhắc lại chuyện vay tiền ngày trước.

Trong nhà, Dịch Kiến Binh nghe vậy, sắc mặt khó coi, nhưng vẫn thấp giọng cầu xin:

"Chị Tư, không có tiền thì Tiểu Vân không thể tiếp tục chữa trị nữa..."

"Em, em cầu xin chị đấy!"

Mạnh Đình Mỹ khoanh tay, cằm hếch lên, liếc ông một cái:

"Em rể, em cầu xin chị cũng vô dụng, chị thật sự không có tiền."

"Tuy chị cũng thông cảm cho em dâu, nhưng bây giờ ai cũng khó khăn."

"Hơn nữa...chị cho em vay, em lấy gì trả?"

"Em mở miệng vay hẳn hai mươi nghìn, với mức lương còm của em, trong nhà lại có người ốm tiêu tiền như nước, một năm để dành được bao nhiêu? Em định lấy gì mà trả?"

"Em đây chẳng phải đang bắt chị đưa không cho em sao?"

Dịch Kiến Binh nặng nề thở dài, khẩn thiết nói:

"Không đâu, chỉ cần chị cho em vay, em sẽ làm hai việc cùng một lúc để trả."

"Chờ Tiểu Phong vào đại học, nó cũng có thể làm thêm kiếm tiền, chắc chắn sẽ nhanh chóng trả chị."

"Bây giờ chỉ có đoạn khó khăn này, em thật sự cầu xin chị, xem như nể tình bao năm làm họ hàng, trước kia em cũng từng giúp chị mà, cầu xin chị!"

Đứng ngoài cửa, cơ thể Dịch Phong run lên, cậu siết chặt nắm đấm.

Cả đời này, cha cậu luôn kiên cường đứng thẳng trươc mọi hoàn cảnh, chưa từng cúi đầu trước ai!

Nhưng những lời cầu xin hiện tại của ông như từng nhát dao đâm vào tim cậu.

Bên trong, Mạnh Đình Mỹ bĩu môi.

"Hồi đó em chỉ cho chị mượn có hai nghìn, chị đã trả lại rồi, đâu nợ nần gì em nữa."

"Với lại, con trai em từ bé đầu óc đã không sáng sủa, học hành bình thường, có vào được đại học không còn chưa chắc."

"Dù có đỗ đi chăng nữa, chắc gì nó đã vào được trường tốt, còn mong nó đi làm thêm kiếm tiền?"

"Nó mà tự lo nổi học phí đã là trời phật phù hộ lắm rồi!"

Dịch Kiến Binh nặng nề thở dài, giọng trầm xuống:

"Thật sự, thật sự là chị không thể cho em vay một chút nào sao? Nếu hai mươi nghìn không được thì bao nhiêu cũng được."

"Em thật lòng cầu xin chị, giúp nhà em qua được khó khăn này với, chỉ lần này thôi."

Mạnh Đình Mỹ mặt lạnh tanh:

"Không có, chị thật sự không có tiền cho em vay."

"Được rồi, muộn rồi, chị cũng nên về thôi."

"Chị làm ăn bận rộn, nhiều việc lắm, có chuyện gì thì đừng gọi cho chị, chưa chắc chị đã có thời gian nghe máy."

"Thế nhé."

Chưa nói hết câu, bà ta đã đứng dậy đi ra cửa.

Lúc đi đến cửa, bà ta còn lẩm bẩm:

"Vay cái quái gì mà vay, bà đây có tiền cũng chẳng cho mấy người!"

Vừa mở cửa ra, đột nhiên có một người đứng ngay trước mặt, khiến bà ta giật nảy mình.

"Hả? Tiểu Phong?"

Dịch Phong mặt không biểu cảm nhìn bà ta, chỉ gật đầu:

"Dạ, dì Tư đi rồi sao? Không ngồi thêm chút nữa à?"

"À... dì còn bận, để khi khác nhé." Mạnh Đình Mỹ liếc Dịch Phong một cái, rồi đi lướt qua cậu, xuống lầu rời đi.

Dịch Phong quay đầu nhìn bóng lưng bà ta, lắc đầu.

Trông chờ vào loại họ hàng thực dụng thế này giúp đỡ? Quên đi thì hơn.

Cậu bước vào trong nhà.

"Cha, con về rồi."

Khuôn mặt lo âu của Dịch Kiến Binh gượng gạo nặn ra một nụ cười.

"Con trai về rồi à, hôm nay ôn tập thế nào?"

Dịch Phong nhìn ông, khẽ thở dài:

"Cha, tại sao cha mẹ lại giấu con?"

"À... gì cơ? Giấu con chuyện gì?" Trong mắt Dịch Kiến Binh lóe lên sự bối rối.

"Chuyện mẹ bị bệnh, tại sao không nói với con?" Dịch Phong hỏi với giọng bình tĩnh, không hề có ý trách móc.

Bởi vì cậu biết, cha mẹ đã hy sinh quá nhiều cho gia đình này.

Bờ vai của cha đang gánh vác cả gia đình này.

Vì mẹ, người đàn ông luôn kiêu hãnh ấy đã phải hạ mình cầu xin người khác giúp đỡ.

Dịch Phong không trách cha mẹ cậu chút nào, cậu chỉ thấy đau lòng.

Chỉ trách bản thân vô dụng, không thể chia sẻ chút nào những gánh nặng mà họ đang gánh chịu.

Dịch Kiến Binh sững sờ.

Hai cha con lặng lẽ nhìn nhau.

Không khí trầm mặc, nặng nề như một đám mây đen bao phủ lên cả hai.

"Con biết hết rồi sao?"

Bình luận (3)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

3 Bình luận

Năng suất quá
Xem thêm