Dịch Kiều Tú trên mặt lộ vẻ kiêu hãnh, mỉm cười nói:
"Em Ba à, chuyện học hành không chỉ cần nỗ lực mà còn phải có chút thiên phú nữa. Đôi khi học vẹt cũng chưa chắc đạt được thành tích tốt đâu."
Bề ngoài thì bà ta như đang an ủi Dịch Phong, nhưng thực chất là chê cậu không có năng khiếu.
Dịch Phong mà so được với con trai mình sao?
Từ cấp hai, bà ta đã đăng ký đủ loại lớp bồi dưỡng cho con trai, nhờ vậy mà nó mới đạt thành tích như hôm nay.
Ở trong nước, thi đậu đại học đã là rất tốt rồi, mà nếu vào được hệ chính quy, sau này tìm việc sẽ không còn phải lo lắng nữa.
Sinh viên đại học chính quy, quý giá biết bao!
"Đúng vậy đúng vậy, chị cả nói rất đúng, vẫn phải nhờ vào thiên phú!"
"Tiểu Thủy học hành giỏi giang như vậy, chị cả lại giỏi kiếm tiền, đúng là có phúc quá đi mà!" Dì Ba cười tít mắt, tiếp tục nịnh nọt.
Trong lòng dễ chịu hơn hẳn, Dịch Kiều Tú nhìn sang Dịch Kiến Binh, cười nói:
"Em trai này, chuyện chị vừa nói, em suy nghĩ lại xem sao?"
Trên mặt Dịch Kiến Binh hiện lên vẻ khó xử.
Nếu không đồng ý thì sẽ bị nói là không biết nể tình họ hàng, nhưng nếu đồng ý, trong lòng lại thấy khó chịu.
"Dì cả à, chuyện ruộng đất thì khỏi cần nghĩ nữa, trước khi mất, ông nội đã dặn đi dặn lại, không được bán ruộng và nhà tổ, dù có nghèo cỡ nào cũng không được bán."
Dịch Phong đột nhiên lên tiếng.
Cậu nhìn sắc mặt của cha, biết rằng chuyện này chỉ có cậu ra mặt từ chối mới được.
Dù sao thì bình thường cậu cũng chẳng liên lạc gì với mấy bà cô này, vậy nên có mất lòng cũng chẳng sao cả.
Sắc mặt của Dịch Kiều Tú trầm xuống nhìn Dịch Kiến Binh, rồi lại nhìn sang Dịch Phong.
Bà ta biết hôm nay có Dịch Phong ở đây thì chuyện này e là khó thành.
Thằng nhóc này đúng là không biết phép tắc, người lớn đang nói chuyện, còn có phần của mày sao?
Chỉ là với tư cách khách khứa, bà ta cũng không tiện lên tiếng ngay lúc này.
"Haha, Tiểu Phong, điểm thi đại học của cháu cũng có rồi đúng không? Được bao nhiêu điểm thế?" Dịch Kiều Tú cười hỏi, định tìm chuyện khiến Dịch Phong khó xử.
Lúc này, Cố Mộc Hi bước vào cửa.
"Chào chú, chào dì ạ."
Dịch Phong cười nói: "Cháu đâu có biết điểm, vẫn đang đợi thông báo đây."
"Đúng rồi, Cố Mộc Hi, hôm nay có cuộc gọi nào từ trường không?"
Cố Mộc Hi kéo lê tấm thân mệt mỏi ngồi xuống bên cạnh Dịch Phong, bất đắc dĩ nói:
"Tớ cũng không biết nữa, hình như điện thoại bàn nhà tớ bị hỏng rồi, sáng sớm nay tớ đem đi sửa, chắc hôm nay chưa xong đâu."
"Nếu sửa không kịp, chiều nay chúng ta đến trường một chuyến đi."
Sự xuất hiện của Cố Mộc Hi khiến mắt Dịch Kiều Tú sáng lên.
Cô gái này xinh quá!
Hôm nay, Cố Mộc Hi mặc áo sơ mi trắng, quần jean, mái tóc đen dài buông xõa, gương mặt tinh xảo tựa như đóa hoa nở rộ đầu xuân, xinh đẹp rạng rỡ, trên người toát ra sức sống tuổi trẻ.
Con trai bà ta, cậu thanh niên tên La Sơn Thủy, sau khi nhìn thấy Cố Mộc Hi thì hai mắt trợn tròn, sững sờ vì kinh ngạc.
"Chào, chào cậu, mình tên là La Sơn Thủy." Cậu ta đẩy gọng kính, mặt đỏ bừng, ấp úng chào hỏi.
Cố Mộc Hi chỉ lạnh lùng đáp lại: "Ồ, chào cậu."
Vì dù sao cũng chẳng phải họ hàng của cô, nên cô cũng không muốn tỏ vẻ thân thiện quá, như thế giả tạo lắm.
"Ôi chao, con gái nhà ai đây? Xinh quá đi mất!" Dịch Kiều Tú tán thưởng, lần này là thật lòng.
Mạnh Hiểu Vân đáp: "Con gái của bác phó giám đốc xưởng bên hàng xóm đấy, nhà chúng tôi với nhà con bé thường xuyên qua lại, đều là người một nhà cả."
Người ta thường nói, "xa không bằng gần", câu này đúng là không sai.
Dịch Kiều Tú vừa nghe Cố Mộc Hi là con gái phó quản đốc xưởng, lập tức nở nụ cười nhiệt tình:
"Thảo nào, bảo sao con bé vừa xinh đẹp lại trông thông minh lanh lợi thế, đúng là người đẹp như tiên!"
Cố Mộc Hi nặn ra một nụ cười gượng gạo, nói: "Cảm ơn cô đã khen ạ."
Sau đó, cô quay sang Dịch Phong, chu môi nói:
"Dịch thiếu, cậu không biết đâu, sáng nay tớ đạp xe ra ngoài thì bất ngờ có một con chó hoang lao ra, làm tớ giật mình té nhào luôn!"
Giọng nói của cô có chút làm nũng, nghe mà đáng yêu vô cùng.
Cô còn đưa cánh tay ra cho Dịch Phong xem chỗ bị bầm tím ở khuỷu tay, còn hơi trầy da.
"Sao lại bất cẩn thế chứ, đúng là..." Dịch Phong cầm lấy cánh tay cô, tỉ mỉ quan sát vết thương, may mà không nghiêm trọng lắm, chỉ hơi rướm máu.
"Đi nào, vào phòng tớ, tớ lấy thuốc sát trùng cho cậu."
"Ồ~~ hì hì!" Cố Mộc Hi cười ngọt ngào.
Hành động thân thiết của hai người rơi vào mắt La Sơn Thủy, khiến cậu ta cảm thấy như có từng cây kim đâm vào tim vậy.
Trong lòng La Sơn Thủy lúc này vừa hâm mộ, vừa ghen tị, lại vừa căm tức!
Đáng ghét! Hai người này rốt cuộc có quan hệ gì với nhau vậy?
Dưới ánh mắt của mọi người, Dịch Phong dẫn Cố Mộc Hi trở về phòng.
"Ờ... hì hì, hai đứa nhỏ này thân thiết thật đấy, giống, giống như anh em vậy." Dịch Kiều Tú cười gượng.
Ban đầu bà ta còn nghĩ Cố Mộc Hi với con trai mình khá xứng đôi, nhưng giờ thấy cô bé thân thiết với Dịch Phong như vậy, ý nghĩ đó đã vơi đi một nửa.
Nếu cô gái này đang hẹn hò với Dịch Phong, vậy sau này nếu La Sơn Thủy cưới cô ấy, chẳng phải là cưới "đồ cũ" của người khác sao?
Không được!
Tuyệt đối không được! Mình sẽ không bao giờ đồng ý chuyện này.
…
Ở một nơi khác, trong văn phòng giáo viên của trường Nhất Trung Đào Nguyên.
Triệu Tuyết đang ung dung uống trà trong văn phòng.
"Lão Triệu này, hôm nay có điểm thi đại học rồi, lớp cậu năm nay chắc nhiều em đậu đại học lắm nhỉ?" Một giáo viên khác, chủ nhiệm lớp bên cạnh - Mạc Phi cười nói.
"Dựa theo kết quả thi thử, chắc cũng chỉ được một nửa thôi." Triệu Tuyết lắc đầu, thở dài.
Trường Nhất Trung Đào Nguyên nếu xét trong toàn thành phố Quảng Châu, cũng có thể xếp vào top mười, nhưng tỷ lệ đỗ đại học cũng chỉ khoảng một nửa.
Số học sinh thi đỗ vào hệ chính quy vẫn rất ít.
"Một nửa là tốt lắm rồi đấy, lớp tôi e là chưa được một nửa nữa kìa." Mạc Phi cười tự giễu.
Hai người đang trò chuyện thì đột nhiên có tiếng bước chân dồn dập từ cửa truyền đến.
Rầm!
Cửa bị ai đó đẩy mạnh, làm các giáo viên trong phòng giật nảy mình, đồng loạt quay đầu nhìn.
Chỉ thấy người xuất hiện ở cửa là hiệu trưởng Tô Duệ với mái tóc bạc trắng.
"Triệu Tuyết! Thầy Triệu Tuyết có đây không?"
Tô Duệ hớt hải gọi.
"Ơ... hiệu trưởng, tôi, tôi ở đây."
Triệu Tuyết ngồi ở góc phòng lập tức đứng lên đáp.
Tô Duệ trên mặt đầy vẻ kích động, nhanh chóng bước đến, nắm chặt tay Triệu Tuyết, xúc động nói:
"Thầy Triệu! Thật sự cảm ơn thầy nhiều lắm!"
"Thầy đã giúp trường Nhất Trung chúng ta giành được vinh quang rồi đấy!"
"Hả?? Gì cơ?"
Triệu Tuyết ngơ ngác, hoàn toàn không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Sao tự dưng mình lại giúp trường giành được vinh quang rồi?
"Ôi trời, thầy Triệu, quả nhiên tôi không nhìn nhầm năng lực giảng dạy của thầy!"
"Kỳ thi đại học lần này, thầy đã mang đến cho tôi một bất ngờ cực lớn đấy!! Haha!" Tô Duệ vô cùng phấn khích.
"Ơ… hiệu trưởng, rốt cuộc là chuyện gì vậy? Sao tôi không biết gì hết?" Triệu Tuyết ngờ vực hỏi.
Tô Duệ hít sâu một hơi, trịnh trọng nói:
"Thầy Triệu, tôi vừa nhận được bảng điểm thi đại học của học sinh trường chúng ta!"
"Thí sinh có điểm cao nhất toàn trường chính là học sinh lớp thầy đấy!"
"Tổng điểm tối đa là 750 điểm, còn học sinh có điểm cao nhất trường ta đạt tới 721 điểm!!! 721 điểm đấy!!!"
Triệu Tuyết cùng tất cả giáo viên trong văn phòng nghe thấy con số này, đều há hốc miệng kinh ngạc, có mấy người còn bật dậy khỏi ghế!
"Cái gì?! 721 điểm?!!"
Ba giáo viên gần như đồng thanh thốt lên đầy sững sờ.


2 Bình luận