Hai tiếng trôi qua, bàn tiệc đã bừa bộn với đống chén đĩa, nhưng trước mặt mỗi người vẫn còn một chai Phi Hà Dịch. [note69415]
Dịch Phong liếc nhìn Ninh Phi Bằng và Phùng Trạch, cả hai đều đã uống kha khá, có phần ngà ngà say.
Xem ra thời cơ đã chín muồi rồi.
Dịch Phong nghiêng đầu than thở với Ninh Phi Bằng:
“Anh Ninh, tiệm mới của em dự định khai trương trong thời gian tới, nhưng lại không có đủ vốn để nhập hàng, muốn vay một lô hàng trưng bày cũng chẳng có cách nào. Đúng là khó thật đấy!”
Ninh Phi Bằng vốn rất trọng nghĩa khí, nghe Dịch Phong gặp khó khăn, lại là chuyện thiếu vốn nhập hàng, lập tức vỗ ngực cam đoan:
“Lão đệ yên tâm, trong tiệm của anh có hàng, anh có thể cho cậu vay trước, muốn thì cứ việc nói!”
“Đúng rồi, Phùng ca cũng có mặt ở đây mà, anh ấy là một nhà phân phối lớn đấy.”
Ninh Phi Bằng quay sang Phùng Trạch:
“Phùng ca, lão đệ của tôi là người đáng tin, tôi lấy danh dự ra đảm bảo! Em ấy hiện đang thiếu vốn nhập hàng, anh xem có thể hợp tác theo hình thức bán trước trả sau không, xuất hàng trước cho lão đệ của tôi?”
Phùng Trạch mỉm cười. Trước khi đến uống rượu, ông ta đã biết Ninh Phi Bằng tổ chức bữa tiệc này là để nhờ mình giúp đỡ Dịch Phong nhập hàng.
Ông không vội đồng ý ngay, vì chuyện này có rủi ro. Ông ta cần phải quan sát Dịch Phong trước rồi mới quyết định được có giúp hay không.
Nhưng qua bữa rượu này, ông đã có ấn tượng với Dịch Phong.
Chàng trai này không hề đơn giản!
Nói năng chững chạc, cư xử khéo léo, có tầm nhìn thương mại độc đáo và xa rộng, lại khiêm tốn, không hề khoác lác.
Đúng là tuổi trẻ tài cao, tương lai cậu ta sẽ tràn đầy triển vọng!
Vì vậy, ông sẵn sàng giúp đỡ. Biết đâu được sau này còn có thể hợp tác lâu dài với cậu ta?
“Không vấn đề gì, lão đệ muốn nhập lô linh kiện máy tính nào, lát nữa cứ gửi danh sách cho tôi, tôi sẽ đích thân cho người vận chuyển đến.”
“Hợp tác theo hình thức bán trước trả sau, nếu cậu bán không hết cũng không sao, hàng chưa bóc hộp thì vẫn có thể hoàn trả.” Phùng Trạch mỉm cười.
Lam Thải Y che miệng cười:
“Xem ra Phùng tổng rất xem trọng Tiểu Dịch đây nhỉ?”
“Giúp đỡ người trẻ khởi nghiệp, đó là điều nên làm.” Phùng Trạch ra vẻ nghĩa hiệp.
Dịch Phong không quan tâm ông ta có thực sự muốn giúp hay không, đã nhận lời trước mặt Ninh Phi Bằng thì chuyện này chắc chắn không thể đổi ý.
Cậu lập tức đứng dậy nâng ly, nói với Ninh Phi Bằng và Phùng Trạch:
“Vậy thì tôi xin cảm ơn anh Ninh và Phùng tổng rồi!”
“Khách sáo rồi.” Phùng Trạch nheo mắt cười, cụng ly với cậu.
Trình Bác cũng vội vàng nâng ly nói:
“Lão đệ nếu khai trương thiếu hàng gì, cứ nói với bọn anh, nếu giúp được thì chắc chắn bọn anh sẽ giúp!”
“Đúng đúng, đều là người nhà cả, không cần khách sáo!” Tiêu Đồng Hưng đã uống đến say mèm, nói chuyện líu cả lưỡi.
Vạn Lão Tam ngồi bên cạnh nhìn cảnh này mà ngơ ngác.
Mẹ nó, lão đây nhờ mấy người giúp thì cứ đùn đẩy, không ai chịu mở miệng.
Thằng nhóc này vừa mở lời thì mấy người lại đồng ý ngay tắp lự?
Quái quỷ gì vậy? Nó cho mấy người lợi lộc gì chứ?!
Trong lòng Vạn Lão Tam hậm hực, không hề nâng ly cùng mọi người mà ngồi uống rượu một mình.
Ninh Phi Bằng thấy vậy, hừ lạnh một tiếng.
Đồ nhỏ mọn!
Đáng đời!
Mọi người tiếp tục cụng ly, bầu không khí vẫn rất náo nhiệt.
Chỉ là Dịch Phong đã trở thành trung tâm bữa tiệc, còn Vạn Lão Tam thì bị gạt ra rìa, chẳng ai để ý đến.
Rượu tiếp tục chảy, cuộc vui kéo dài thêm một giờ nữa, mãi đến chín giờ tối mới kết thúc.
Lúc này, Vạn Lão Tam thấy rượu đã uống gần xong, liền đứng dậy bước đến chỗ Phùng Trạch.
“Phùng tổng à, sau này phải nhờ anh chiếu cố rồi!”
“Tôi đợi tin tốt từ anh đấy!”
“Nào, ly này kính anh!” Vạn Lão Tam nói xong, ngửa đầu uống cạn.
Phùng Trạch cười nhạt:
“Vạn tổng khách sáo rồi.”
Vạn Lão Tam cười lớn:
“Bữa nay để tôi mời đi!”
“Phục vụ!”
Cô nhân viên đứng ở cửa bước vào.
“Quý khách có gì dặn dò?”
“Bữa này hết bao nhiêu tiền?”
Nhân viên lấy sổ ra xem rồi đáp:
“Tổng cộng là hai nghìn bảy trăm tệ.”
“Được rồi, tôi thanh toán, đưa hóa đơn cho tôi, ghi vào tài khoản của tôi!” Vạn Lão Tam hào sảng vung tay.
Nhưng trên bàn tiệc, sắc mặt Ninh Phi Bằng, Phùng Trạch, Lam Thải Y và Trình Bác đều trở nên khó coi.
Ninh Phi Bằng lộ ra vẻ giận dữ, Phùng Trạch lắc đầu, trong mắt có chút khinh thường.
Trình Bác thì khoanh tay lạnh lùng nhìn, như thể đang xem trò hề.
Lam Thải Y thấp giọng nói:
“Phùng tổng, người này hết thuốc chữa rồi.”
Bữa tiệc này là do Ninh Phi Bằng mời, hắn lại ngang nhiên giành trả tiền, hơn nữa còn hỏi giá bữa ăn trước mặt bao nhiêu người, có phải đang ám chỉ mọi người ăn uống hoang phí không?
Hành động này của Vạn Lão Tam là một sai lầm nghiêm trọng.
Lúc này, Dịch Phong khẽ cười, nói:
“Này, Vạn tổng, thôi bỏ đi, một tiếng trước tôi đã nhờ Thiết Tử thanh toán rồi.”
“Bữa này coi như tôi nợ anh Ninh một ân tình, chuyện nhỏ thế này, không cần làm phiền anh ấy đâu.”
Ninh Phi Bằng và những người khác đều sửng sốt.
Không ngờ rằng Dịch Phong đã thanh toán từ trước, mà lời nói ra cũng thật khéo léo!
Ninh Phi Bằng nghe vậy trong lòng thoải mái hơn, nét mặt cũng dịu đi, cười nói:
“Cậu đấy, đúng là lanh lợi mà!”
Ánh mắt Phùng Trạch nhìn Dịch Phong càng thêm vẻ tán thưởng.
Chàng trai này thực sự rất biết cách đối nhân xử thế!
Vạn Lão Tam ngạc nhiên:
“Cậu đã thanh toán rồi?”
Nói xong, mặt hắn hơi lúng túng.
“Khụ khụ, vậy thì làm phiền Tiểu Dịch rồi. Vậy để tôi mời mọi người đi xông hơi vậy!”
“Cùng nhau đi xông hơi, mát-xa, thư giãn một chút, sao nào?”
“Đàn ông phải trần trụi với nhau mới dễ nói chuyện chứ! Ha ha ha!” Vạn Lão Tam đề nghị.
Sắc mặt Phùng Trạch lập tức tối sầm, ông xua tay:
“Tôi không đi, mọi người muốn đi thì tự đi đi, tôi còn có việc.”
Ai mà không biết mấy chỗ tắm hơi đó có mấy trò gì.
Bên cạnh còn có Lam Thải Y, Vạn Lão Tam lại nói mấy câu này, đúng là hết thuốc chữa.
Ngay cả cáo già như Phùng Trạch cũng mất hết kiên nhẫn với hắn, trên mặt lộ rõ vẻ chán ghét.
“Vạn tổng, tôi không có sở thích đó, anh hỏi thử Trình tổng, Tiêu tổng đi.” Ninh Phi Bằng thẳng thừng từ chối.
“À, ha ha, Vạn tổng, tôi cũng muốn đi lắm, nhưng muộn rồi, tôi phải về nhà, hôm khác nhé!” Trình Bác kiếm cớ đứng dậy đi về.
Tiêu Đồng Hưng cũng không hứng thú với chuyện đi tắm hơi, bèn đứng dậy xin phép về, nhưng bước đi đã loạng choạng.
Vạn Lão Tam bị từ chối hết lần này đến lần khác, đứng chết trân như một tên ngốc.
Lúc này, Dịch Phong mới đứng dậy nói với Vương Thiết:
“Thiết Tử, cậu đưa anh Trình và anh Tiêu xuống xe đi, nhớ dặn tài xế lái cẩn thận.”
“Được, Phong ca!” Vương Thiết gật đầu, đỡ Tiêu Đồng Hưng xuống lầu.
Sau đó, Dịch Phong quay sang Ninh Phi Bằng và Phùng Trạch:
“Trước khi đến em đã nhờ Thiết Tử đặt một phòng trà gần đây, anh Ninh, Phùng tổng, chúng ta qua đó uống trà cho tỉnh rượu một chút nhé, được chứ?”
“Đề nghị này hay đấy, uống trà cũng giúp tỉnh rượu nữa.”
Ninh Phi Bằng là người mê trà, nghe nhắc đến trà thì lập tức tỏ vẻ hứng thú.
Phùng Trạch khẽ mỉm cười: “Được thôi, vậy chúng ta đi uống trà nào.”
Ông ta liếc nhìn Vạn Lão Tam, người vẫn còn đang đứng chôn chân tại chỗ, trong mắt đầy vẻ khinh thường.
Vạn Lão Tam, ngay cả một thanh niên mà cậu cũng không bằng sao?
Cậu đã sống bao năm rồi, chẳng lẽ lại uổng phí hết sao?
Mọi người lần lượt thu dọn đồ đạc rời đi.
Dịch Phong thuận miệng hỏi: “Vạn tổng, đi cùng không?”
Vạn Lão Tam kìm nén cơn giận, lạnh lùng nói: “Mấy người cứ đi đi, tôi không đi đâu.”
“Ồ.”
Dịch Phong nhếch mép cười, rồi quay người rời đi.
Vạn Lão Tam lạnh lùng nhìn theo bóng lưng Dịch Phong, lửa giận bùng lên trong lòng.
Thằng nhãi này có gì mà ghê gớm chứ?!
Đáng ghét, hôm nay đúng là để nó giành hết hào quang rồi!
...


5 Bình luận