"Thật không? Vậy cậu nói xem, trên người tớ có bao nhiêu sợi lông?" Dịch Phong khẽ cười, còn nháy mắt với cô một cái.
"Hay là cậu muốn vào đếm thử cho kỹ?"
Cố Mộc Hi đỏ bừng mặt lườm cậu một cái: "Hừ, tớ không rảnh đến mức đó đâu!"
Nói xong, cô quay người bỏ đi.
Dịch Phong cười cười, đóng cửa lại rồi tiếp tục tắm.
Sau khi tắm nước nóng thoải mái và thay quần áo xong, Dịch Phong cảm thấy tinh thần khá hơn một chút, nhưng bụng cũng đã đói meo.
Sáng chưa ăn, trưa cũng bỏ bữa, đói muốn xỉu rồi.
"Cố Mộc Hi, đi thôi, tớ đưa cậu đi ăn mì." Dịch Phong vừa lau tóc vừa gọi với ra phòng khách.
Cố Mộc Hi đứng dậy, hỏi với vẻ nghi hoặc: "Dịch Phong thối, hôm nay cậu sao thế? Mặt trời mọc đằng Tây rồi à?"
"Còn chủ động mời tớ ăn mì nữa chứ?"
Khóe miệng Dịch Phong giật giật: "Cậu nghĩ tớ keo kiệt đến vậy à?"
"Sáng nay cậu giúp tớ dọn dẹp, thì tớ cũng phải có chút lòng thành để cảm ơn chứ?"
"Rồi có đi không? Không thì tớ đi một mình đây."
Cố Mộc Hi cười híp mắt: "Ăn chứ, được ăn chùa thì tại sao lại phải từ chối chứ?"
"Tớ cũng đói rồi. Đi nào, Dịch thiếu!"
Hai người cùng nhau ra ngoài, đến một quán mì trước khu tập thể của nhà máy.
Đang giờ trưa nên khách đến quán đông nghịt.
Trước cửa quán nhỏ, người người chen chúc nhau. May mà có nhiều bàn ghế đặt bên ngoài, nếu không chắc cũng chẳng còn chỗ mà ngồi nữa.
Dịch Phong len lỏi qua đám đông, đến quầy thanh toán: "Bà chủ, hai tô mì lòng heo!"
"Sáu tệ."
Bà chủ nhanh chóng thu tiền, đưa phiếu gọi món, rồi quay sang tiếp vị khách khác.
Dịch Phong cầm phiếu, đặt ở quầy chờ đến lượt. Còn Cố Mộc Hi thì đã tìm được một chỗ trống trước cửa, ngồi xuống đợi cậu.
"Hôm nay đông người thật!" Dịch Phong lau mồ hôi trên trán. Giữa trưa nắng nóng, người lại đông, khiến mồ hôi toát ra như mưa.
Thấy thế, Cố Mộc Hi bụm miệng cười: "Nhìn cậu kìa, Dịch thiếu, người cậu làm bằng nước hay gì mà chảy dữ vậy?"
Dịch Phong liếc cô một cái, cười đáp: "Cậu cũng vậy thôi? Dám nói tớ à?"
"Phụ nữ cũng được làm từ nước mà!"
"Nhìn cậu xem, quần ướt hết rồi kìa."
Cố Mộc Hi trừng mắt nhìn cậu: "Tớ… tớ đâu biết hôm nay nóng vậy đâu. Nếu biết, tớ đã thay quần trước khi ra ngoài rồi!"
Hai người vừa trò chuyện vừa cười, chợt nghe trong quán vang lên tiếng gọi:
"Số ba mươi sáu!"
Dịch Phong đáp: "Tới đây."
Cậu đứng dậy rồi đi lấy mì về.
Chạy tới chạy lui hai lượt, cuối cùng Dịch Phong cũng được ăn. Nếu không lấp đầy bụng ngay, chắc dạ dày cậu sẽ lên tiếng biểu tình mất.
Dịch Phong húp một ngụm mì lớn, cảm thấy cực kỳ thỏa mãn.
"Nè, ăn đi." Cố Mộc Hi gắp miếng dồi trường bỏ vào tô của cậu.
Dịch Phong cười, gắp miếng gan heo từ bát mình sang bát cô.
Đây đã là thói quen của hai người từ nhiều năm nay rồi.
Sau khi đổi đồ ăn, cả hai vui vẻ thưởng thức bữa trưa.
Lúc này, có bốn chiếc xe đạp đỗ bên lề đường trước quán. Từ đó, có bốn người phụ nữ trung niên bước vào ăn mì.
Họ mua mì xong liền ngồi xuống bàn phía sau bên trái Dịch Phong.
"Này, các chị nghe chưa? Hình như Nhà máy Cán thép số Ba của chúng ta sắp bị Tập đoàn Thép Thượng Hải thu mua và sát nhập rồi!"
"Ôi trời, ông Lưu nhà tôi cũng nói vậy, nhưng tôi không biết có thật không. Ông ấy bảo nếu bị thu mua, chúng ta sẽ bị sa thải hết!"
"Không thể nào, thế… thế phải làm sao? Cả nhà tôi đều trông hết vào lương của lão Triệu!"
Trong số đó, có một người phụ nữ mặc áo hoa đỏ, quần ống loe, đầu to tai lớn, môi mỏng, khuôn mặt trông có phần đanh đá.
"Tôi còn nghe nói người phụ trách đàm phán lần này chính là Phó giám đốc Cố… Cố Hưng Trung ấy!"
"Có người nói, Phó giám đốc Cố nhận lợi ích từ Thép Thượng Hải, bán rẻ Nhà máy Cán thép số Ba của chúng ta!"
Dịch Phong và Cố Mộc Hi đồng loạt đặt đũa xuống.
Ánh mắt Cố Mộc Hi lộ rõ vẻ tức giận.
Điều cô ghét nhất chính là có người nói xấu người thân sau lưng mình!
Lúc này, một người phụ nữ khác cũng kinh ngạc lên tiếng: "Không thể nào, Phó giám đốc Cố ấy hả? Vậy, vậy đúng là quá đáng, quá đáng thật!"
Người đàn bà môi mỏng nọ hừ lạnh: "Tôi đã cảm thấy nhân phẩm của Cố Hưng Trung có vấn đề từ lâu rồi. Nếu ông ta thực sự ăn hối lộ, tôi cũng chẳng bất ngờ lắm đâu!"
"Vấn đề là, nếu ông ta bán rẻ Nhà máy Cán thép số Ba, chẳng phải chúng ta chẳng phải sẽ mất trắng hết sao?"
"Thằng cha Cố Hưng Trung đó chỉ là một tên phó giám đốc tép riu thôi mà?"
Người phụ nữ mặc váy xanh vội hỏi: "A Tang Bà, vậy phải làm sao? Chẳng lẽ cứ để thằng già đó bán đứng chúng ta?" [note69527]
Nghe thấy ba chữ "A Tang Bà", Dịch Phong lập tức hiểu ra.
Bà ta vốn nổi tiếng là kẻ nhiều chuyện trong khu tập thể, chuyên đặt điều bịa chuyện, còn kiêu căng hống hách. Nhiều người trong khu tránh mặt bà ta như tránh tà.
Nếu không phải vì chồng bà ta là trưởng bộ phận hậu cần vật tư của nhà máy, bà ta sớm đã bị người ta đánh cho vài trận rồi!
"Khốn kiếp!" Cố Mộc Hi nghe bọn họ càng nói càng quá đáng, định đập bàn đứng dậy, nhưng đã bị Dịch Phong giữ lại.
"Chờ đã." Cậu quay đầu nhìn bốn người phụ nữ kia, bình tĩnh nói với Cố Mộc Hi.
Trước hết cứ nghe xem A Tang Bà này định giở trò gì đã.
Người đàn bà môi mỏng tên A Tang Bà hùng hổ nói: "Hai tháng nữa, nhà máy sẽ bổ nhiệm một phó giám đốc mới. Đến lúc đó, về bảo mấy ông chồng ở nhà ủng hộ lão Tạ nhà tôi nhiều vào!"
"Nếu lão Tạ đàm phán với Thép Thượng Hải, chẳng phải tốt hơn cái tên đầu trộm đuôi cướp Cố Hưng Trung kia sao?"
Mấy người phụ nữ khác đều gật gù đồng tình.
Nghe đến đây, Cố Mộc Hi không nhịn nổi nữa, cô đập bàn đứng dậy.
Rầm!
"Các người câm miệng hết cho tôi!"
"Tại sao các người dám đặt điều nói xấu sau lưng cha tôi?!"
"Cha tôi có đắc tội gì với các người? Sao các người lại chửi rủa ông ấy như vậy?"
"Cha tôi bán đứng nhà máy à? Các người có bằng chứng không?"
"Các người ăn nói bừa bãi, đặt điều, vô trách nhiệm!"
"Các người nói 'nghe nói', vậy tôi cũng nghe nói mẹ các người chết rồi đấy!"
Cố Mộc Hi mắng người không chút nể nang, khí thế áp đảo khiến mặt mũi bốn người đàn bà kia tím tái.
Cố Mộc Hi trừng mắt nhìn bốn người kia, chỉ thẳng vào mũi họ rồi tiếp tục mắng:
"Tôi thấy các người rảnh rỗi quá rồi đấy, lưỡi còn dài hơn cả Hắc Bạch Vô Thường nữa! Sao không ngoan ngoãn xuống dưới kia mà ở, còn lảng vảng trên nhân gian làm cái gì?"
"Thật sự bái phục khả năng nói chuyện của các người đấy! Đến đeo mặt nạ phòng độc cũng không ngăn nổi cái mùi hôi thối phát ra từ miệng các người!"
"Ăn mặc thì loè loẹt, nhìn cũng ra dáng lắm. Nhưng vừa mở miệng ra, tôi mới biết hóa ra chỉ là một lũ chó sủa bậy!"
Bốn người phụ nữ bị Cố Mộc Hi mắng đến mức tức run cả người, chỉ tay vào cô định phản bác, nhưng cổ họng lại nghẹn cứng, chẳng nói nổi một lời.
Những thực khách xung quanh đều nhìn Cố Mộc Hi đầy kinh ngạc, hoàn toàn đờ người...
Cô gái này mắng người ghê thật, đúng là khẩu chiến cao thủ mà!
Không ngờ một cô gái xinh đẹp thế này lại có khả năng này!?
Dịch Phong lặng lẽ giơ ngón tay cái lên với Cố Mộc Hi.
Cố Mộc Hi, cậu đỉnh thật đấy!


5 Bình luận
Thề hai anh chị xứng đôi vừa lứa thật,combat với nhà này thì tự đào mồ còn lẹ hơn 🐧