Trở về năm 2000: Thanh ma...
Phấn Đấu Lão Cửu
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

WN

Chapter 90

2 Bình luận - Độ dài: 1,744 từ - Cập nhật:

Sáng sớm hôm sau, tại tầng ba của một công ty nhỏ trong Công viên Công nghệ Sài Bằng, Hoa Cường Nam, Thâm Quyến.

Vì còn quá sớm nên nhân viên vẫn chưa đến, nhưng đã có hai người đàn ông ngồi trước bàn làm việc của mình.

“Lão Ma, tối qua tôi vừa phát hiện một thứ rất thú vị trên Tianya đấy.”

Một người đàn ông khoảng hai mươi bảy, hai mươi tám tuổi, hơi mập, mặt mũi khá ưa nhìn, nhưng lại có đôi mắt thâm quầng nặng nề vì thiếu ngủ. Lúc này, anh ta đang dán chặt mắt vào màn hình máy tính, trên mặt đầy vẻ phấn khích, như thể vừa khám phá ra một vùng đất mới vậy.

Người mà anh ta gọi là "Lão Ma" chính là người thanh niên ngồi bên cạnh. Người này mặc áo sơ mi kẻ caro, đeo kính, trông đậm chất dân kỹ thuật.

“Chuyện gì thế? Anh phát hiện ra cái gì hay ho à?” Ma Đằng ghé đầu lại gần, đẩy gọng kính rồi nhìn vào màn hình của đối phương.

“Tối qua trên Tianya bỗng dưng có một bài đăng hot, có một người chia sẻ về một chương trình kiểm tra máy tính miễn phí, trong đó giới thiệu một phần mềm diệt virus cực kỳ mạnh.”

“Nó tên là ‘361 Quản gia An toàn máy tính’, cái tên nghe cũng hay đấy chứ!”

“Tôi đã tải chương trình này về từ tối qua rồi, anh biết nó sử dụng công nghệ gì không?” Trương Chí Bắc úp úp mở mở, ra vẻ thần bí.

“Còn có thể là công nghệ gì nữa? Phần mềm diệt virus chẳng phải đều dùng công nghệ nhận diện mã đặc trưng sao?” Ma Đằng lắc đầu cười.

Hiện tại, tất cả các phần mềm diệt virus đều sử dụng công nghệ nhận diện mã đặc trưng, giúp nhận dạng và tiêu diệt virus dựa trên đặc điểm cơ chế của chúng.

“Không, lão Ma, anh đoán sai rồi! Đây là một công nghệ mới, và tôi còn biết công nghệ này vẫn đang trong giai đoạn nghiên cứu thử nghiệm, vậy mà không ngờ đã có người thương mại hóa nó trước rồi!” Trương Chí Bắc phấn khích nói.

Anh ta xuất thân từ dân kỹ thuật, đồng thời cũng là CTO của công ty này. Bởi lẽ đó, anh ta có kiến thức sâu rộng về các công nghệ trên internet và rất nhạy bén với những đổi mới.

Khi nhìn thấy một công nghệ mới được ứng dụng, anh ta chỉ có một cảm giác—đó là sự háo hức và khao khát tìm hiểu.

“Hả? Công nghệ gì cơ?” Ma Đằng ngẩn người.

“Công nghệ quét virus theo phương pháp suy luận!” Trương Chí Bắc nhấn mạnh từng chữ. [note69586]

“Cái gì? Đây chẳng phải là công nghệ vẫn đang trong giai đoạn nghiên cứu sao? Sao có thể có người ứng dụng nó vào thực tế rồi?” Ma Đằng giật mình, lập tức đứng bật dậy rồi chen sang chỗ Trương Chí Bắc để xem kỹ hơn.

Quả nhiên, trên màn hình máy tính của Trương Chí Bắc đang chạy phần mềm "361 Quản gia An toàn máy tính". Phần mềm này đã khởi động chương trình quét virus và phát hiện ra nhiều nhóm chương trình bất thường, đánh dấu chúng là các tệp nghi ngờ có chứa virus.

Mắt Trương Chí Bắc lóe lên tia sáng, phấn khích nói: “Này, anh thấy không? Những chương trình bị đánh dấu này đều do tôi tự tạo ra để mô phỏng virus, chúng hoàn toàn mới và không có bất kỳ dấu hiệu thực thi nào, nhưng vẫn bị phần mềm này phát hiện!” [note69587]

“Vậy nên tôi có thể chắc chắn rằng đây là công nghệ quét virus theo phương pháp suy luận. Công nghệ này đòi hỏi phải có một cơ chế kiểm tra nền tảng cực kỳ mạnh mẽ mới có thể thực hiện được!”

“Đây là một cuộc cách mạng trong ngành phần mềm diệt virus!”

“Tôi dám cá rằng phần mềm này chắc chắn sẽ bùng nổ!”

Ma Đằng hít sâu một hơi lạnh, kinh ngạc nói: “Đúng là nhân tài ẩn giấu trong nước ta không ít! Công nghệ quét virus theo phương pháp suy luận mà cũng có người thương mại hóa được!”

“Ai là người đã phát triển và phát hành phần mềm này?”

Trương Chí Bắc cười: “Cứ chờ chút nữa là anh sẽ biết thôi.”

Khi quá trình quét kết thúc, một cửa sổ pop-up xuất hiện.

“Nếu muốn mở khóa thêm nhiều tính năng, vui lòng sử dụng mã kích hoạt.”

Phía dưới có hướng dẫn cách nhận mã kích hoạt: chỉ cần mua sắm tại Tây Phong Điện Tử với một mức chi tiêu nhất định, người dùng sẽ nhận được một mã kích hoạt.

Ngay sau đó, một trang web cũng tự động bật lên—chính là trang chủ của Tây Phong Điện Tử. Trên đó có phần giới thiệu về công ty, danh sách các linh kiện máy tính đang bán, và thông tin về dịch vụ sửa chữa máy tính mà họ chuyên cung cấp.

Nhìn thấy loạt thao tác này, mắt Ma Đằng sáng rực: “Mô hình kinh doanh này… hay đấy!”

“Công ty Tây Phong Điện Tử này là gì vậy? Trong ngành internet hình như chưa từng nghe nói đến.”

“Chí Bắc, anh có biết công ty này không?”

Trương Chí Bắc lắc đầu: “Tôi cũng chưa từng nghe qua, có lẽ… là do một thiên tài nào đó trong nước tự phát triển?”

“Có thể tạo ra công nghệ quét virus theo phương pháp suy luận, thì đúng là rất lợi hại. Tôi tự nhận mình không thể làm được.”

Ma Đằng trầm ngâm một lúc rồi nói: “Nhất định phải tìm cơ hội tiếp cận Tây Phong Điện Tử! Tôi cũng có linh cảm rằng phần mềm diệt virus này chắc chắn sẽ nổi đình nổi đám!”

“Thậm chí… lượng người dùng có thể còn nhiều hơn cả công ty chúng ta nữa!”

“Có thể trở thành một con ngựa ô trên thị trường!”

Trương Chí Bắc nhìn Ma Đằng đầy vẻ kỳ lạ: “Lão Ma, chẳng lẽ anh muốn thâu tóm công ty này?”

Ma Đằng cười khổ: “Thâu tóm? Lấy đâu ra tiền mà thâu tóm chứ?”

“Bây giờ đến tiền mua thêm máy chủ chúng ta còn không có. Hiện tại, công ty chỉ còn lại 100.000 tệ trong tài khoản, nếu không mở rộng thêm máy chủ, hai tháng nữa OICQ của chúng ta sẽ sập mất!”

OICQ, tức QQ, hiện tại số lượng đăng ký đang tăng lên không ngừng, số lượng người dùng online mỗi ngày đều lập kỷ lục mới, khiến hệ thống máy chủ của công ty gần như không chịu nổi nữa.

Nếu không huy động được vốn để mở rộng máy chủ, thì việc hệ thống sụp đổ chỉ còn là vấn đề thời gian.

Nhắc đến vấn đề này, cả hai đều im lặng.

Dự án phần mềm nhắn tin tức thời này tiêu tốn quá nhiều tiền trong giai đoạn đầu, hơn nữa lại chưa có bất kỳ nguồn thu nào, thậm chí cả mô hình lợi nhuận cụ thể cũng chưa định hình rõ ràng.

Bên cạnh đó, thời điểm này đang là giai đoạn bong bóng internet, việc gọi vốn của các công ty công nghệ vô cùng khó khăn, ai nấy đều sợ bị vỡ nợ.

Cho đến hiện tại, vì chưa có mô hình kiếm tiền cụ thể nên công ty họ đã bị rất nhiều nhà đầu tư từ chối.

“Lão Ma, nếu… nếu thật sự không thể cầm cự nổi nữa, anh tính sao?” Trương Chí Bắc trầm giọng hỏi.

Ma Đằng lộ vẻ đau khổ, sau đó thở dài thật sâu.

“Nếu… nếu đến một ngày, chúng ta thật sự không thể tiếp tục nữa, thì đành bán công ty thôi.”

“Công ty này… chắc cũng bán được sáu, bảy trăm ngàn tệ.”

Trương Chí Bắc cười chua chát: “Nếu thật sự đến mức đó, thì tôi không cam lòng chút nào!”

OICQ là phần mềm mà anh cùng các kỹ sư khác đã viết nên từng dòng code một, là toàn bộ tâm huyết của anh suốt những năm qua.

Dự án này giống như đứa con của anh vậy, từng ngày trông thấy nó lớn lên, chứng kiến số lượng người dùng trực tuyến vượt mốc một trăm, một nghìn, rồi một vạn…

Anh đã thức trắng bao đêm để cập nhật phần mềm, sửa lỗi, khiến nó ngày càng hoàn thiện hơn. Mỗi khi có ai đó trầm trồ khen ngợi phần mềm này, anh đều tự hào nói với họ rằng: “Đây là sản phẩm mà tôi và đồng nghiệp cùng phát triển đấy!”

Mục tiêu của cả công ty họ chính là tạo ra phần mềm nhắn tin tức thời đầu tiên và lớn nhất cả nước, và tất cả mọi người đều đang nỗ lực vì mục tiêu đó.

Ai ai cũng muốn trở thành gã khổng lồ tiếp theo trong ngành công nghệ, nhưng lý tưởng thì đẹp đẽ, còn thực tế lại vô cùng khắc nghiệt.

Số lượng người dùng càng tăng, họ càng cảm thấy không phải niềm vui, mà là áp lực.

Bởi vì công ty không còn tiền để mua thêm máy chủ nữa. Hiện tại, chỉ có hai con đường:

Một, là gọi vốn thành công, mở rộng hệ thống máy chủ và tiếp tục duy trì hoạt động.

Hai, bán công ty, nhường lại cho một tập đoàn có tiềm lực tài chính mạnh hơn, và họ… sẽ bị loại khỏi cuộc chơi.

Không còn nghi ngờ gì nữa, Ma Đằng và Trương Chí Bắc đều nghiêng về phương án gọi vốn. Chừng nào còn có thể trụ vững, họ sẽ không bán công ty! Nhưng nếu thực sự đến bước đường cùng… thì cũng chẳng còn cách nào khác.

Ma Đằng ngồi lại vào chỗ của mình, nhìn lên bầu trời xám xịt ngoài cửa sổ – trời vẫn chưa hoàn toàn sáng. Trong ánh mắt anh ánh lên vẻ kiên định.

“Đúng vậy, tôi cũng không cam tâm từ bỏ.”

“Chí Bắc, tôi tin rằng… công ty chúng ta nhất định sẽ sống sót!”

Ghi chú

[Lên trên]
Là phương pháp heuristic mà mình có note ở chương trước. Mình để là suy luận cho dễ hiểu :v
Là phương pháp heuristic mà mình có note ở chương trước. Mình để là suy luận cho dễ hiểu :v
[Lên trên]
Ở đây, dấu hiệu thực thi đề cập đến các đặc điểm hoặc hành vi mà một chương trình máy tính thể hiện khi nó được thực thi (chạy). Trong trường hợp này, Trương Chí Bắc không chạy phần mềm chứa virus, nhưng phần mềm của main phát triển vẫn quét ra được.
Ở đây, dấu hiệu thực thi đề cập đến các đặc điểm hoặc hành vi mà một chương trình máy tính thể hiện khi nó được thực thi (chạy). Trong trường hợp này, Trương Chí Bắc không chạy phần mềm chứa virus, nhưng phần mềm của main phát triển vẫn quét ra được.
Bình luận (2)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

2 Bình luận