• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Tập 01

Chương 8 - Alina

0 Bình luận - Độ dài: 2,097 từ - Cập nhật:

Tôi cảm thấy một cảm giác hơi nhớp nhát trong miệng, có lẽ do đã ăn quá nhiều đồ ngọt.

Trở về phòng, tôi kéo tay cầm gắn trên tường.

Với một tiếng leng keng nhẹ, một cô hầu gái trẻ xuất hiện.

Mỗi lần tôi gọi, cô gái này đều đến. Có lẽ cô ấy được phân công làm hầu gái riêng của tôi.

“Tiểu thư gọi tôi ạ?”

“Cô có thể mang cho tôi thứ gì đó để làm sạch răng hoặc súc miệng không?”

Ban đầu, cô ấy có vẻ bối rối, nhưng sau khi tôi ra hiệu mô phỏng động tác đánh răng, cô ấy liền hiểu ngay.

“Ồ, ý tiểu thư là cành liễu phải không? Tôi sẽ mang một ít lại với bột muối!”

Không đợi tôi trả lời, cô ấy đã vội vã chạy đi, để cửa mở hé.

Tôi tự hỏi có được phép chạy như vậy trong hành lang không.

Một lát sau, cô ấy quay lại, mang theo một vật có lông chải trông giống như cán gỗ được đánh bóng và một nhúm muối mùi gừng.

“Mời tiểu thư nằm xuống giường!”

“Ơ… sao cơ?”

“Tiểu thư không cần nói chuyện trịnh trọng với tôi đâu. Cứ nằm xuống đi.”

Tôi chần chừ, không biết phải làm gì, và cô gái, có vẻ khó chịu vì sự do dự của tôi, liền bế bổng tôi lên và đặt xuống giường một cách nhẹ nhàng.

Cách cô ấy nghiêng người xuống khiến tôi có chút khó chịu, như thể sắp có chuyện không hay xảy ra.

“Được rồi. Há miệng ra nào.”

“Tôi tự làm được—Ưm!”

Bỏ qua lời phản đối của tôi, cô ấy chấm bột muối lên lông chải và đưa nó vào miệng tôi.

Vị muối mặn chát tràn ngập, kèm theo một mùi khó chịu xộc lên mũi.

“Thông thường, hầu gái riêng sẽ làm việc này, nhưng vì tiểu thư chưa có ai phục vụ nên phải chịu khó một chút nhé. Đừng lo! Dù chỉ là một hầu gái, tôi cũng đã được đào tạo bài bản ở phủ công tước.”

Quý tộc không tự đánh răng sao?

Thêm một phát hiện đáng kinh ngạc.

Cô ấy bắt đầu chải răng tôi một cách tỉ mỉ, từng động tác đều chậm rãi và chính xác như đã làm qua cả nghìn lần.

Biểu cảm của cô ấy khiến tôi nhớ đến ông lão quét dọn thư viện, cẩn thận lau đi từng vết ố nhỏ hay quét đi từng lớp bụi.

Ký ức ấy bỗng khiến tôi có chút bùi ngùi.

“Ưm… ưk, a!”

Ban đầu, cô ấy chỉ chải nhẹ răng cửa, nhưng chẳng bao lâu sau, cô ấy dùng tay mở miệng tôi ra và bôi bột muối khắp nơi.

Sẽ không đến nỗi nào nếu cô ấy chỉ tiếp tục dùng lông chải, nhưng cô ấy lại bắt đầu chà răng tôi bằng chính ngón tay của mình cho đến khi chúng phát ra tiếng kêu kin kít.

Cô ấy còn nhẹ nhàng ấn vào nướu và lưỡi tôi, như thể đang kiểm tra độ đàn hồi của chúng.

“Ư…ưm…”

Tôi muốn bảo cô ấy rằng nó quá mặn và yêu cầu dừng lại, nhưng chẳng thể thốt ra lời. Cuối cùng, tôi đành bỏ cuộc.

Sau đó, cô ấy mới dùng lông chải làm sạch răng tôi một lần nữa, cẩn thận như thể đang chăm chút một viên ngọc quý.

Tôi chưa bao giờ nghĩ việc đánh răng lại có thể phức tạp đến vậy.

Khi lưỡi tôi bắt đầu có cảm giác tê nhẹ, cô ấy lau sạch nó một cách nhẹ nhàng rồi mang nước đến cho tôi súc miệng.

Dù bàn chải và ngón tay cô ấy đã rời khỏi miệng tôi, nhưng tôi vẫn có thể cảm nhận được sự hiện diện của chúng.

Có lẽ vì tò mò, tôi khẽ chạm vào hàm răng mới được làm sạch của mình bằng đầu ngón tay.

Cô ấy giúp tôi súc miệng, chúc tôi ngủ ngon, đắp chăn cho tôi rồi quay đi.

Tôi dõi theo bóng dáng cô ấy một lúc trước khi ngồi dậy và nắm lấy tay áo cô ấy.

“…Tên cô là gì?”

“Alina. Còn tiểu thư?”

“Mar… không, Marisela.”

“Ngủ ngon nhé, tiểu thư Marisela.”

Cô ấy mỉm cười ấm áp rồi rời khỏi phòng.

Nếu tôi là một cậu bé tuổi thiếu niên, có lẽ tôi đã phải lòng cô ấy ngay lập tức.

Ai mà biết được?

Mặc dù tất cả người hầu trong dinh thự đều gọi tôi là “tiểu thư,” nhưng rõ ràng họ chỉ làm vậy vì bị ép buộc.

Không phải vì tôn trọng hay trung thành. Hành động quan trọng hơn lời nói, và thái độ của họ đã nói lên tất cả.

Trong mắt bọn họ, tôi chỉ là một kẻ đang làm ô uế nơi này.

Họ nghe theo yêu cầu của tôi, nhưng trong đầu chắc hẳn nghĩ: Con gái của một ả gái điếm mà cũng dám ra lệnh cho ta sao?

Mỗi lần tôi gọi, họ đều giả vờ không nghe thấy lần đầu tiên.

Đến lần thứ hai, họ mới quay đầu lại, và đến lần thứ ba, họ sẽ giả vờ ngạc nhiên, bảo rằng không biết tôi đã gọi.

Khóe môi họ hơi nhếch lên khi nói những lời đó.

Tôi chỉ biết trừng mắt nhìn họ, tràn ngập uất ức, nhưng họ chỉ đáp lại bằng những tiếng cười chế nhạo.

Trong toàn bộ dinh thự này, người duy nhất thật sự đối xử với tôi như một quý tộc là Alina.

Alina. Một cái tên thật ngọt ngào.

Tôi sẽ phải hỏi cô ấy về ý nghĩa của tên cô vào một ngày nào đó.

Khi tôi còn đang mơ màng suy nghĩ, một tiếng gõ cửa vang lên.

Tôi khép lại quyển nhật ký mà mình vừa nguệch ngoạc viết.

Lần này, không phải một hầu gái đến phòng tôi.

Mà là cô gái tôi đã gặp trong bữa tối hôm qua—người đã ngồi khoanh tay, khuôn mặt đầy vẻ khinh miệt.

Cô ấy cầm một quyển sách trong tay và một con búp bê trong tay kia.

Với dáng vẻ đó, cô ấy trông gần như đáng yêu, và trong giây lát, tôi đã muốn xoa đầu cô ấy.

Nhưng rồi tôi dừng lại, nhớ ra rằng chúng tôi bằng tuổi nhau.

Cô ấy đảo mắt nhìn quanh phòng tôi một chút rồi nở một nụ cười nhếch mép.

“Ngươi. Mặc đồ cho chỉnh tề rồi bảo hầu gái đưa đến phòng Mẫu thân. Đến giờ học rồi.”

Giọng điệu của cô ấy kiêu kỳ, như thể đang ra lệnh cho một kẻ hầu.

“‘Đến giờ’ là khi nào?”

Cô ấy nhún vai. “Ta không biết.”

“Mà này, ta nghe nói ngươi đến từ khu ổ chuột. Có thật không?”

Tôi gật đầu.

Cô ấy phá lên cười, siết chặt con búp bê trong tay.

“Đừng có nghĩ đến việc gọi ta là ‘chị’ sau này nhé. Ta không muốn dính dáng đến một kẻ ngu ngốc như ngươi.”

Tôi liếc nhìn quanh phòng.

Thật không may, có hai hầu gái đứng gần hành lang, và một quản gia đang lảng vảng phía sau cô ấy.

Nếu không có ai ở đây, có lẽ tôi đã đấm thẳng vào mặt cô ta rồi.

Nhưng tôi chỉ siết chặt nắm đấm, rồi từ từ buông lỏng.

Khi tôi không phản ứng, cô ấy hơi do dự, môi mấp máy như định nói gì đó, nhưng rồi lại quên mất và bỏ đi.

Tôi nhìn theo cô ấy rời khỏi, sau đó chuyển ánh mắt sang sợi dây chuyền trên cổ, ngón tay mân mê viên đá quý lấp lánh.

Cảm giác này thật khó chịu.

Tôi cứ nghịch sợi dây chuyền một lúc lâu, lắng nghe tiếng đá quý khẽ chạm vào những chiếc nhẫn trên tay.

Lũ trẻ ở trại mồ côi—những đứa chưa từng trực tiếp bị bỏ rơi—thường giữ khư khư những món đồ thuộc về cha mẹ chúng, nâng niu chúng như báu vật, tin rằng cha mẹ vẫn luôn ở bên.

Còn tôi? Tôi không có hồn nhiên để tin vào những điều như vậy.

Tôi kéo chiếc tay cầm trên tường một lần nữa.

Tiếng chuông quen thuộc vang lên, và từ đâu đó trong hành lang, tiếng bước chân vang lên đều đặn.

Khi Alina đến, tôi bảo cô ấy đưa tôi đến phòng tắm, giúp tôi tắm rửa và thay đồ.

Cô ấy đáp rằng sẽ gọi thêm vài người khác để hỗ trợ. Một lúc sau, cô ấy quay lại cùng năm hầu gái nữa.

Họ cùng nhau dẫn tôi đến phòng tắm.

Như lần trước, họ hạ tôi xuống bồn nước, chà rửa cơ thể tôi bằng dầu thơm và xà phòng.

Họ khoác lên tôi một chiếc váy trắng tinh khôi, rồi xỏ vào chân tôi đôi giày khiến mỗi bước đi đều đau nhức.

Ban đầu, tôi từng nghe lỏm họ bàn tán về làn da rám nắng của mình.

Nhưng sau nhiều ngày ngâm mình trong bồn tắm, bị bao phủ bởi những bọt xà phòng, tinh dầu, và những thứ mà người ngoài khu ổ chuột—hoặc có lẽ chỉ có kỹ nữ—mới có thể sử dụng, những vệt bụi bẩn bám chặt trên da tôi dần biến mất.

Cả mùi bụi bặm thoang thoảng từng bám vào tôi cũng không còn nữa.

Lần đầu tiên, tôi thực sự cảm nhận được rằng mình đã rời khỏi khu ổ chuột.

Ở những khu phố tốt hơn, không có bụi bẩn hay rác rưởi như ở khu ổ chuột.

Tôi đã nhận ra điều đó ngay lần đầu tiên mẹ đưa tôi ra hồ nước.

Con đường đi đến đó thoang thoảng hương thơm của cỏ cây và nước trong lành, nhưng khi trở về, mọi thứ dường như xám xịt và ngột ngạt hơn.

Tôi rời khỏi phòng tắm, quay sang Alina.

“Alina, sau khi tắm xong, tôi phải đến phòng Công tước phu nhân. Cô có biết đó là đâu không?”

“Dĩ nhiên. Vậy là hôm nay tiểu thư bắt đầu học rồi nhỉ?”

Cô ấy cẩn thận chỉnh lại quần áo của tôi khi nói, kéo khóa ẩn phía sau, cài lại cúc áo, vuốt phẳng những lớp bèo nhún để trông gọn gàng và hoàn hảo nhất có thể.

“Mà này, tôi đã bảo rồi, tiểu thư không cần nói chuyện quá trịnh trọng với tôi đâu.”

“Ồ… học à? Học những gì?”

Alina có vẻ ngập ngừng, tay cô ấy khẽ dừng lại khi đang chỉnh trang phục cho tôi.

“Họ nói là chủ yếu về phép tắc, quy tắc ứng xử và những điều tiểu thư phải tuân theo…

Thành thật mà nói, tôi không chắc nữa. Có thể vì tôi chỉ là một thường dân.”

“Thường dân hay quý tộc, thì tất cả—”

Trước khi tôi kịp nói hết câu, mắt Alina mở to, cô ấy hoảng hốt nhìn quanh rồi nhanh chóng bịt miệng tôi lại.

“Mmph—!” Tôi ú ớ, cố nói rằng cô ấy hãy buông tay ra, nhưng ánh mắt cô ấy, lo lắng đến mức hơi mất tập trung, chỉ dán chặt vào tôi khi cô ấy thì thầm đầy căng thẳng.

“Suỵt! Nếu ai nghe thấy, họ có thể sẽ—ồ.”

Nhận ra tôi về mặt danh nghĩa vẫn là một quý tộc, cô ấy lúng túng buông tay, vẻ mặt đầy áy náy.

“Xin lỗi… Lúc nãy tôi quên mất rằng tiểu thư là...”

Vì tôi không hề giống một quý tộc chút nào, đúng không?

“Tôi hiểu rồi. Tôi không nên nói mấy lời đó.”

“…Tôi chỉ lo cho tiểu thư thôi.”

“Vậy đi thôi, đến phòng Công tước phu nhân.”

Tôi không muốn nhìn thấy vẻ bối rối của cô ấy nữa.

Thông thường, tôi sẽ đi cạnh cô ấy, nhưng lần này, tôi đi sau vài bước.

Những hành lang dài vô tận vẫn ngột ngạt như mọi khi.

Ánh mắt của đám người hầu chĩa vào tôi như những chiếc kim nhọn hoắc.

Những bức chân dung trên tường dường như cau có nhìn tôi, như thể muốn hét thẳng mặt tôi: "Ngươi không thuộc về nơi này".

Không khí trong hành lang nặng nề, bụi bặm bám vào cổ họng khiến miệng tôi khô khốc.

Tôi căng thẳng đến mức không thể tập trung vào bất cứ thứ gì quá lâu.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận