• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Tập 01

Chương 16 – Ám ảnh

4 Bình luận - Độ dài: 2,083 từ - Cập nhật:

Tôi quá yếu đuối để chịu đựng bất kỳ điều gì tàn nhẫn hay đáng sợ.

Vậy mà, hắn đã quấy rối tôi, sỉ nhục tôi, biến tôi thành trò cười.

Vậy nên chuyện này là chính đáng.

Nó công bằng, và chẳng có gì sai trái cả.

Sách đã nói như vậy, và Nữ Công tước cũng dạy tôi điều tương tự.

Khi tôi bước tới căn phòng nơi Nữ Công tước thường giảng dạy, tôi để ý thấy đám người hầu đang tụm năm tụm ba trò chuyện ngoài hành lang.

Giữa bọn họ là gã đàn ông khi nãy chặn cửa—kẻ dường như đại diện cho tất cả những kẻ căm ghét tôi. Hắn lập tức nhìn thấy tôi.

Khi tôi tiến đến cửa, hắn đẩy tôi sang một bên và nhếch mép cười khinh bỉ.

Có vẻ như hắn thậm chí không còn buồn che giấu sự khinh miệt của mình nữa.

Dĩ nhiên, hắn và bọn người kia đều biết rõ rằng hôm nay, không một ai trong gia tộc Công tước có mặt tại dinh thự.

Họ đã đi dã ngoại—cố tình loại trừ tôi, như thể đó là lẽ đương nhiên.

Với bọn họ, tôi không phải là con gái của Công tước. Tôi chỉ là con của một kỹ nữ—một vết nhơ, một thứ ô uế.

Đó là lý do tại sao bọn chúng dám ngang nhiên như vậy. Dù tôi có nói gì với Công tước hay Nữ Công tước, họ cũng sẽ chẳng thèm nghe.

Đám hầu hạ này sẽ không bao giờ bị khiển trách. Dù sao thì, kẻ trung thành với chủ nhân đâu có lỗi.

Chúng sẽ nghĩ tôi chỉ đang phát điên tự lảm nhảm mà thôi.

Còn Alina… những vết bầm tím của cô ấy rồi sẽ chỉ ngày một nhiều thêm.

Sẽ có một ngày cô ấy xuất hiện với một cái chân gãy, bảo rằng đó chỉ là tai nạn.

Chỉ vì cô ấy đã bị cô lập và bắt nạt vì tội danh duy nhất—ở bên cạnh tôi.

Alina là người duy nhất quan tâm đến tôi, là người duy nhất cố bảo vệ tôi.

Nhưng điều đó quá sức với cô ấy—một cô bé mới vào làm việc chưa lâu.

Cô ấy chỉ là một đứa trẻ, vẫn chưa trưởng thành, và thật tàn nhẫn khi bắt cô ấy gánh chịu quá nhiều như vậy.

Thậm chí bây giờ, cô ấy cũng không dám cho sữa vào trà nữa, vì sợ rằng nó đã bị hỏng.

Chúng sẽ không dám hại tôi trực tiếp, nhưng chúng đã bắt đầu phục vụ sữa hỏng với một niềm vui độc ác.

Khi có vấn đề xảy ra, thì phải giải quyết nó.

Có lẽ tôi đã rơi vào hoàn cảnh khốn cùng này vì tôi chưa bao giờ thực sự giải quyết vấn đề của mình.

Một kẻ vô dụng, chỉ biết tiêu hao tài nguyên mà không đóng góp gì cho thế giới, đáng bị vứt bỏ như thế này.

Thay vì dựa dẫm vào Alina, rên rỉ, cầu xin cô ấy ôm tôi, hay nhốt mình trong phòng để hút thuốc phiện,

chẳng phải tốt hơn nếu tôi là người bảo vệ cô ấy sao?

“Tiểu thư khóc vì chúng tôi không đáp ứng được một mong muốn nào của người ư?

Hahaha, mắt người đỏ quá! Hay chúng vốn dĩ đã có màu đỏ đáng ngờ như vậy?”

Hắn đang cầm thứ gì đó trên tay phải—à, một ấm trà.

“Cái gì đây? Người định dùng ấm trà này để đánh tôi à?”

Đám người hầu phá lên cười trước lời trêu chọc của hắn. Một người trong số họ miễn cưỡng bảo hắn đừng quá đáng, cảnh báo rằng nếu Công tước trở về, hắn có thể bị trách phạt.

Với bọn họ, tôi chỉ là một kẻ phiền phức mà họ có thể nhạo báng tùy ý, miễn là Công tước không biết chuyện.

Nếu ngay từ đầu đã định đối xử với tôi như thế này, vậy tại sao lại mang tôi đến đây?

Tôi siết chặt tay cầm của ấm trà và đập mạnh nó vào tường.

Tiếng thủy tinh vỡ vang lên chói tai, sắc bén như một nhát dao cắt xuyên không gian.

Tiếng cười lập tức tắt ngúm.

Tôi không cho gã đàn ông kia cơ hội để lùi lại.

Tôi tiến một bước—mặc dù vóc dáng nhỏ bé hơn hắn—và vung mảnh vỡ sắc nhọn về phía mặt hắn.

Về phía mắt hắn.

Khi tôi bị xe tông trong quá khứ, nạn nhân đầu tiên thường không nhận ra mình đã bị thương.

Họ loạng choạng, vô thức cố bước tiếp bằng ý chí thuần túy, dù cơ thể đã bị nghiền nát.

Phải mất hơn 25 năm để xây dựng tất cả những gì tôi có, nhưng chỉ cần một khoảnh khắc thôi—một âm thanh chói tai của còi xe, tiếng kim loại va chạm nghiến vào nhau, những tiếng thét kinh hoàng thất thanh—tất cả đã bị quét sạch, chẳng còn lại gì.

Đó là câu chuyện của tôi. Một câu chuyện đáng thương trước khi tôi tự nhốt mình trong căn phòng này.

Cũng giống như tôi ngày đó, gã đàn ông kia không ngay lập tức nhận ra hắn đã bị cắt.

Hắn chỉ đứng đó, sững sờ.

Thật đáng thương.

Có lẽ hắn đã làm việc rất chăm chỉ để có được vị trí trong dinh thự này, chỉ để rồi tự tay hủy hoại cuộc đời mình.

Ai sẽ thuê một kẻ mù đây?

Mà cũng có thể Nữ Công tước—với lòng bao dung vô tận của bà ta—sẽ bố thí cho hắn một phép trị liệu nào đó.

“Aaaaaa! Mắt của tôi! Mắt của tôi!!”

Sau một khoảnh khắc chết lặng, hắn ôm lấy mắt mình và gào lên thảm thiết.

Không phải cái kiểu la hét rập khuôn “Mắt ta! Mắt ta!” mà là tiếng gào xé ruột gan, đau đớn đến rợn người.

Tiếng hét ấy vang vọng khắp hành lang, khiến sống lưng tôi lạnh buốt.

“Im lặng. Ngươi ồn quá đấy.” Tôi nói, giẫm lên đầu hắn.

Hắn rên rỉ dưới bàn chân tôi.

Tôi chẳng thích nghe đàn ông khóc lóc chút nào.

Mảnh vỡ của ấm trà trong tay tôi nhỏ từng giọt máu xuống sàn, tạo những vũng đỏ lấm tấm.

Mất một lúc, tôi mới nhận ra rằng nguồn cơn chính là bàn tay mình—những mảnh thủy tinh đã cắm sâu vào lòng bàn tay tôi.

Nhưng thế giới này tràn ngập phép thuật, mất một con mắt thì có là gì đâu?

Khi tôi ngước lên, đám gia nhân đứng chết trân, sắc mặt trắng bệch.

Không ai trong số chúng dám tiến lên ngăn tôi lại, cũng chẳng có ai chạy đi tìm người giúp đỡ.

Tôi nhấc chân ra khỏi đầu hắn và túm lấy khuôn mặt nhầy nhụa máu và đờm của hắn, cúi xuống thật gần.

“Ở yên nào. Dù sao thì ngươi cũng chẳng còn nhìn thấy gì nữa.”

“T-tôi sai rồi! Là lỗi của tôi! Xin người tha mạng, tiểu thư!”

Hắn quỳ xuống, hai tay run rẩy chắp lại như cầu xin một vị thần cứu rỗi.

Tôi bật cười, xoay quanh hắn một cách chậm rãi.

“Ngươi đang nói chuyện với ai thế? Ở đây chẳng có ai cả.”

Tôi cố tình di chuyển, để hắn không thể xác định phương hướng. Hắn hoảng loạn quay về phía âm thanh của tôi, lắp bắp những lời xin lỗi.

Tận dụng khoảnh khắc đó, tôi túm lấy cái lưỡi dơ bẩn của hắn.

“Khi làm sai, thì phải chịu trừng phạt.”

Ngay cả khi tôi dùng cả hai tay, nó vẫn không nhúc nhích. Lưỡi hắn cứng hơn tôi tưởng.

Hay có lẽ những gã đàn ông lực lưỡng trong kỹ viện quá mạnh mẽ mà thôi.

Hắn cố đẩy tôi ra, nhưng tôi cắt thêm vài đường lên mặt hắn bằng mảnh thủy tinh sắc lẹm, buộc hắn phải lùi lại.

Dù vậy, cái lưỡi chết tiệt này vẫn chưa chịu đứt.

Vậy nên tôi dồn hết sức giật mạnh nó ra, đồng thời thúc đầu gối lên cằm hắn.

Một âm thanh kinh tởm vang lên—thịt bị xé nát, máu bắn tung tóe.

Tiếng thét của hắn lại vang vọng trong không gian.

“Nhổ lưỡi kẻ lắm lời. Móc mắt kẻ dám nhìn với dục vọng. Nếu bị xúc phạm, hãy thách thức. Nếu là dân thường, hãy thẳng tay trừng trị.”

Tôi nhại lại giọng điệu nghiêm nghị của Nữ Công tước, từng lời từng chữ đầy giễu cợt.

Mặt gã đàn ông, vốn đã bị hủy hoại, lại càng thêm méo mó.

“Nếu đó là những gì Nữ Công tước dạy ta, vậy thì ta chỉ đang làm đúng thôi, phải vậy không?”

Tôi nhấn gót giày xuống phần lưỡi bị cắt ở trên sàn, nghiền nát nó dưới chân.

Đôi giày cứng ngắc mà tôi vẫn ghét bỏ cuối cùng cũng tỏ ra hữu ích.

Cảm giác nhầy nhụa ở mũi giày khiến tôi khó chịu, nên tôi đá mạnh vào đầu gã đàn ông nằm dưới đất.

Rồi, tôi rút từng mảnh thủy tinh ra khỏi lòng bàn tay, chậm rãi tiến về phía đám gia nhân bất động.

Vừa nãy, bọn chúng còn cười cợt tôi—chỉ tay, xì xào, chế giễu mẹ tôi bằng những lời bẩn thỉu.

Không chút do dự, tôi giáng một cái tát vào mặt một kẻ trong số đó.

Dấu tay đẫm máu của tôi in rõ trên má hắn.

Bọn chúng trợn tròn mắt, bối rối đến nực cười.

Tôi nhìn xuống bàn tay mình—rách nát, dòng máu đỏ nhỏ từng giọt xuống sàn.

“Thực sự, đám cặn bã dưới đáy xã hội còn tốt hơn các ngươi.

Ít nhất, chúng sẽ hoặc lao vào sống chết với ta, hoặc bỏ đi trong ghê tởm.”

Tôi nghiến răng, thở dốc.

“Nếu các ngươi sai, thì quỳ xuống cầu xin tha thứ như tên hấp hối kia.

Còn nếu không phục, thì phản kháng đi, chống lại đi. Đánh ta, sỉ nhục ta, làm gì đó đi.”

Cơ thể tôi run lên nhẹ.

“Lũ sâu bọ hèn nhát.”

Những kẻ vừa rồi còn tràn đầy kiêu ngạo, giờ đứng co rúm, tay siết chặt vào nhau.

Một đứa trong số đó nấc lên, đứa tôi vừa tát thì nước mắt giàn giụa.

Nhưng không ai dám bỏ chạy.

Đó là vì lễ nghi quý tộc đã khắc sâu vào đầu bọn chúng?

Vì chúng đã quen với việc đứng im chịu trận khi bị mắng mỏ, đánh đập bởi giới thượng lưu?

Thật ghê tởm.

Nhưng mà… liệu có thứ gì lúc này không khiến tôi kinh tởm không?

Tôi đá bọn chúng.

Tôi tát bọn chúng.

Tôi nhặt mảnh thủy tinh lên và ném thẳng vào mặt bọn chúng.

Những mảnh sắc nhọn rạch vào da thịt, để lại những vết cắt nông và máu bắt dầu ứa ra.

Dù vậy, tôi cũng chẳng đủ sức làm ai bị thương nghiêm trọng.

Dù sao thì, tôi cũng chỉ là một đứa trẻ yếu ớt.

Khi tôi đang trút cơn giận, lão quản gia già—người thường được gọi là Tổng Quản—xuất hiện.

“…Tiểu thư, người đang làm gì vậy?”

“A, lâu rồi không gặp.” Tôi đáp lại, giọng bình thản.

Lão ta ra lệnh cho đám gia nhân đưa người bị thương đi và nhanh chóng giải tán bọn họ.

“Người đang làm cái gì vậy?” Lão lặp lại, giọng trầm nhưng kiên định.

“Ta chỉ đang dạy dỗ bọn chúng, giáo dục chúng về lỗi lầm của mình.” Tôi mỉm cười, giọng nói chứa đầy mỉa mai châm chọc.

Lông mày lão ta giật giật.

“Ý người là sao?”

“…Mà thôi, có lẽ ta đã quá phận rồi. Dù sao thì, ta cũng chỉ là con của ả gái điếm mà thôi.”

Mặt lão quản gia cứng đờ. Lão khẽ nhắm mắt, như thể đang cố nén lại điều gì đó.

Rồi, cúi đầu thật thấp, lão nói:

“Tôi sẽ gọi bác sĩ ngay lập tức.”

Nói rồi, lão vội vã rời đi.

Tôi đứng nhìn hành lang hỗn loạn—thủy tinh vỡ vụn, máu loang lổ.

Rồi, không một lời, tôi quay người, chậm rãi bước về phía phòng học.

Mở cửa, tôi bước đến bên cây đàn piano.

Bình luận (4)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

4 Bình luận

Má sao nó biến chất vậy? Cái kinh nghiệm chịu đựng lúc còn ở khu ổ chuột đâu rồi?
Xem thêm
Còn giun xéo lắm cũng quằn thôi
Xem thêm
Con người ai cũng có giới hạn chịu đựng mà bác. Bác mà bị thế có khi bác cũng điên lên cơ.
|StE|
Xem thêm
Ngầu ghê
Xem thêm