• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Tập 01

Chương 48 - Lời thú nhận ghê tởm

0 Bình luận - Độ dài: 1,180 từ - Cập nhật:

Tôi lẽ ra nên làm gì?

Dù tôi có lặp đi lặp lại trong đầu cái câu hỏi ấy bao nhiêu lần, một cảm giác căm ghét bản thân không nguôi vẫn nhấn chìm tôi.

Có vẻ như kế hoạch biến Marisela thành một đứa trẻ bị cả thế giới khinh miệt đã thành công quá mức.

Ngay cả khi tôi hét lên trong căn phòng trống, tuyệt vọng muốn dừng lại giữa chừng, tôi đã đi quá xa. Tôi đã nuôi dạy đứa trẻ ấy theo một cách ghê tởm đến mức không thể cứu vãn.

Không chỉ tàn nhẫn hành hạ và bóp méo một đứa trẻ mồ côi cả cha lẫn mẹ trong khu ổ chuột, tôi còn làm điều đó một cách cố ý.

Và kẻ phải chịu trách nhiệm không ai khác ngoài tôi.

Gọi đây là “nuôi dạy một đứa trẻ” hẳn sẽ khiến tất cả các bậc cha mẹ trên thế gian này phẫn nộ, nhưng tôi không thể nghĩ ra từ nào khác để diễn tả nó.

Khi đó, tôi đã tự thuyết phục mình rằng hủy hoại Marisela là cách trả thù hoàn hảo đối với người đàn bà đã cướp đi tình yêu của chồng tôi.

Có lẽ tôi đã phát điên.

Hành hạ đứa trẻ đó chẳng mang lại cho tôi gì ngoài một sự thỏa mãn tầm thường. Không ai khác bị tổn thương—chỉ có đứa trẻ phải chịu đựng. Tôi hoàn toàn nhận thức được điều đó.

Và tôi không sai. Chỉ nghĩ đến việc có ai đó căm ghét tôi đến mức hủy hoại con tôi sau khi tôi chết cũng đã khiến tôi kinh hãi.

Dù vậy, tôi biết rằng giờ đây việc tự vấn tại sao mình làm điều đó cũng vô nghĩa. Tôi không thể sữa chữa những gì đã xảy ra, và tôi đã vượt xa khỏi điểm có thể hối hận.

Nếu tôi phải đưa ra một lời biện hộ, thì đó là: đứa trẻ ấy giống mẹ nó như đúc.

Mẹ nó, một thường dân tầm thường, lại mang một vẻ đẹp và khí chất vượt xa cả những quý tộc cao sang, và đứa trẻ ấy thừa hưởng toàn bộ điều đó. Dù lớn lên trong khu ổ chuột, nó vẫn đứng thẳng với một sự kiêu hãnh đáng kinh ngạc.

Tôi căm ghét điều đó. Mỗi lần tôi đánh nó, tôi có cảm giác như đang đánh mẹ nó vậy.

Không có ai chỉ tay vào tôi và gọi tôi là kẻ tàn ác, đáng khinh bỉ. Nếu có, thì chính tôi là kẻ đã biến đứa trẻ ấy thành một con ký sinh hèn mọn, dơ bẩn, không biết thân phận mà bò vào dinh thự.

Thậm chí, chính chồng tôi cũng giao đứa trẻ cho tôi chăm sóc. Hắn ta không có lý do gì để phản đối cách tôi đối xử với nó.

Thỉnh thoảng, hắn cũng khuyên răn tôi, nhưng tôi luôn đáp lại bằng cùng một câu nói:

“Nếu chàng cho ta dù chỉ một nửa tình yêu mà chàng dành cho con đàn bà đó, ta đã có thể nuôi dạy đứa trẻ như con ruột của mình.”

Hắn ta chưa bao giờ có câu trả lời cho điều đó.

Nhưng rồi, vào một thời điểm nào đó, sự căm ghét mà tôi dành cho đứa trẻ dần phai nhạt, thay vào đó là nỗi căm ghét chính bản thân mình. Cuối cùng, tôi chỉ muốn dừng lại tất cả.

Tôi nghĩ khoảnh khắc đó là khi tôi nhận ra mình đang đứng trong một căn phòng tối, chỉ được chiếu sáng bởi ánh nến leo lét.

Một cây roi cứng trong tay tôi, đứa trẻ co rúm dưới chân, cầu xin tôi tha thứ. Tôi nhìn vào tấm gương và thấy gương mặt méo mó đến kinh tởm của chính mình.

Không, không phải khi đó. Lúc đó tôi vẫn còn thích thú với việc hành hạ nó.

Có lẽ khoảnh khắc thực sự là khi tôi giáng đòn xuống, nhưng đứa trẻ không xin lỗi, cũng không hét lên. Nó thậm chí không run rẩy vì sợ hãi. Tôi tức giận xô nó thật mạnh.

Cánh tay nó gãy theo một hướng không thể chấp nhận được, chân nó cũng vậy, nhưng nó không thốt ra một tiếng nào. Thay vào đó, nó chỉ ngồi xuống như tôi đã dạy, im lặng chờ tôi ra lệnh.

Đó có lẽ là lúc tôi nhận ra sự thật.

Khi sự căm ghét và giận dữ nhắm vào sai người, chúng không thể kéo dài mãi mãi.

Tôi đã nghĩ rằng mình có thể căm hận người phụ nữ đó đến tận lúc chết.

Thậm chí, nếu tôi có siết cổ ả đến chết bằng chính đôi tay mình.

Có lẽ thứ đến với tôi sau đó không phải là sự hối hận. Mà là sự ghê tởm—ghê tởm trước con quái vật mà tôi đã trở thành, và một khao khát tuyệt vọng muốn quay trở lại con người trước kia của mình.

Trước khi tôi yêu Công tước Vitelsbach.

Trở lại khi tôi chỉ là một cô gái trẻ, mơ về một cuộc sống giản dị tràn đầy tình yêu, dù không lộng lẫy hay xa hoa.

Trở lại thời điểm tôi tin rằng tình yêu có thể vượt qua rào cản giai cấp, khi tôi say sưa đọc những câu chuyện lãng mạn trong các quyển sách lưu hành giữa tầng lớp thường dân.

Cô gái ngây thơ và khờ dại năm đó đã chết.

Chỉ còn lại Nữ Công tước Vitelsbach đáng khinh, người mang theo cả núi tiền nhưng chẳng có gì khác ngoài sự căm hận.

Dưới vỏ bọc của việc dạy dỗ, tôi hành hạ đứa trẻ không chút nương tay.

Mỗi khi Marisela phạm lỗi trong quy tắc ứng xử, tôi quất vào bắp chân hoặc cánh tay nó—không phải nhẹ nhàng để lại vết đỏ, mà đủ mạnh để chuyển màu da thịt nó sang cái tím của những vết bầm.

Tôi tự hỏi mình: có đúng không khi đối xử với một đứa trẻ như vậy? Có ổn không khi bóp méo nó thành một thứ méo mó như thế này?

Nhưng tôi tự bịt tai mình bằng lý do rằng đó là cách duy nhất để tôi tiếp tục sống.

Và thế là, tôi hủy hoại nó.

Hủy hoại đến mức không thể nào vãn hồi.

Giờ đây, Marisela đã trở thành chính thứ mà tôi sợ hãi nhất—một kẻ méo mó đến mức chẳng màng đến chuyện sống hay chết.

Tôi đã nghiền nát linh hồn nó đến mức ngay cả tôi cũng không thể chắp vá lại được nữa.

Và vì thế, tôi sống từng ngày trong sự ăn năn, biết rõ rằng chẳng bao giờ có sự tha thứ dành cho mình.

Khi tôi chết, đấng Toàn Năng Isten sẽ ném tôi vào vực lửa của địa ngục, và tôi sẽ xứng đáng với từng giây phút trong đó.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận