Trở về năm 2000: Thanh ma...
Phấn Đấu Lão Cửu
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

WN

Chapter 92

8 Bình luận - Độ dài: 1,351 từ - Cập nhật:

Chắc là… không đến mức ấy đâu nhỉ?

Chỉ là phơi ga giường với vỏ chăn gối thôi mà, chắc không bị hiểu lầm gì đâu nhỉ?

Cố Mộc Hi tự trấn an bản thân. Nếu mà cố tình chạy qua giải thích, thì chẳng phải đúng kiểu ‘giấu đầu lòi đuôi’ à?

Nghĩ vậy, cô lắc đầu, tiếp tục ăn cháo. Nhưng trong lòng vẫn thấy hơi bất an.

Ở bên kia, Lý Uyển đi tới trước cửa nhà Dịch Phong, gõ cửa.

"Tiểu Phong, có nhà không?" Bà cất giọng gọi.

Một lúc sau, trong nhà bỗng vang lên tiếng bước chân vội vã, rồi cửa mở ra.

"Ơ… chào buổi sáng, dì!" Dịch Phong dụi dụi đôi mắt ngái ngủ, cười cười chào hỏi.

Thấy dáng vẻ cậu như vừa mới ngủ dậy, Lý Uyển bật cười: "Sao giờ này mới dậy thế? Có phải thi xong rồi nên ngủ nướng không?"

"Đêm qua con bận làm chút chuyện, ngủ muộn ấy mà. Dì vào nhà đi ạ." Dịch Phong vội mời bà vào.

Vừa bước vào, Lý Uyển liền nhìn thấy ngoài ban công có phơi một bộ ga giường và vỏ chăn màu hồng phấn, trên đó còn in hình gấu nhỏ.

Bà sững người.

Đây… chẳng phải là ga giường của Tiểu Hi sao?

"Con đi rót nước cho dì nhé!" Dịch Phong nói rồi xoay người đi vào bếp.

Lý Uyển bước tới ban công, nhìn kỹ một lượt, xác nhận mình không nhầm.

Đúng là của Tiểu Hi thật!

Nhưng… sao lại ở nhà Dịch Phong thế này?

Vẻ mặt bà thoáng chút nghi ngờ, rồi bất chợt, một suy nghĩ lóe lên trong đầu.

Bà hốt hoảng bụm miệng.

Chẳng lẽ… chẳng lẽ hai đứa nhỏ này… đã… đã làm chuyện đó rồi sao?!

Ga giường bẩn, sợ bị bà phát hiện nên đem qua nhà Dịch Phong giặt rồi phơi?

Hình như… khá hợp lý đấy chứ?

Lý Uyển cảm thấy khả năng này rất cao.

Bà lập tức lo lắng, trên mặt đầy vẻ trăn trở.

Hai đứa nhóc này… thật là!

Không biết có làm biện pháp an toàn không nữa?

Có vẻ đã đến lúc phải dạy tụi nó một chút kiến thức về an toàn rồi!

Bà lấy lại bình tĩnh, quay về phòng khách ngồi xuống, giả vờ như không thấy gì trên ban công để tránh bầu không khí xấu hổ.

Đúng lúc đó, Dịch Phong cũng bưng trà ra.

"Dì uống trà đi ạ." Cậu đặt ly trà xuống trước mặt bà.

Lý Uyển trầm ngâm một lát rồi thăm dò: "Tiểu Phong này, mấy hôm nay con với Tiểu Hi có phải… đã làm chuyện gì không nên làm không?"

"Cũng không hẳn là không nên ạ, chỉ là hơi không đúng lúc thôi."

Dịch Phong nghe xong liền hoảng hốt, thầm nghĩ: ‘Chết cha! Chẳng lẽ dì biết chuyện bọn mình cãi nhau với A Tang Bà rồi chọc thủng lốp xe của bà ta?’

Chắc chắn là bà ta lại đi đồn khắp nơi, rồi tin đồn truyền tới tai dì rồi!

"À… dì ơi, đúng là bọn con có làm, nhưng không liên quan đến Cố Mộc Hi đâu ạ, tất cả đều là ý của con!" Dịch Phong vội vã nhận hết trách nhiệm về mình, bảo vệ Cố Mộc Hi khỏi bị trách mắng.

"Hả?"

"Hai đứa… đã làm rồi?"

"Và còn là… ý của con nữa?" Lý Uyển trợn tròn mắt.

Hai đứa nhỏ này… thật sự đã làm rồi sao?!

Mà Tiểu Phong cũng dám nói thẳng như thế luôn á?

Nghe cậu nói thẳng thắn vậy, ngược lại khiến bà cảm thấy hơi ngượng.

Hai đứa nó… đúng là lớn thật rồi.

Nhưng cũng phải thôi, bà nhớ khi mình bằng tuổi Cố Mộc Hi thì cũng đã quen chồng bà rồi, nên có người yêu cũng chẳng có gì lạ.

"Khụ khụ, vậy… hai đứa có làm… biện pháp gì không?" Bà chỉ hỏi vòng vo, không dám nói thẳng.

"Biện pháp? Không có đâu ạ, hoàn toàn không chuẩn bị gì cả, là quyết định bộc phát thôi!"

"Dì ơi, nếu có trách thì trách con đi, thực sự là chủ ý của con!" Dịch Phong rất chân thành.

Lý Uyển sững sờ.

Không chuẩn bị gì hết á?

Chẳng trách ngoài ban công lại phơi ga giường với vỏ chăn!

Nguy hiểm quá!

Nhỡ… có chuyện thì sao?!

Bà cảm thấy cần phải dạy ngay cho tụi nhỏ một khóa giáo dục giới tính!

"Ờ… dì cũng không trách con đâu, dù sao tụi con cũng lớn rồi, dì cũng không quản được nhiều nữa." Lý Uyển lắc đầu cười.

Dịch Phong gãi đầu, có chút ngại ngùng vì để dì Uyển phải lo lắng chuyện của mình.

"Dì ơi, bọn con sẽ không làm nữa đâu, sau này chắc chắn sẽ không làm mấy chuyện như vậy nữa!" Cậu cam đoan.

Lý Uyển bật cười: "Thanh niên các con, sao có thể không làm được chứ?"

"Chỉ là dì muốn nói… phải chú ý an toàn nhé."

"Ơ? Hả? Gì cơ?"

Dịch Phong hoàn toàn ngơ ngác.

"À… vâng, con biết rồi ạ."

Cậu nghe không hiểu lắm, nhưng lời dặn của trưởng bối thì vẫn phải nghe theo.

Lý Uyển lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, cầm ly trà uống một ngụm lớn để trấn tĩnh lại, sau đó nói: "Tiểu Phong à, dì có nấu cháo thịt, lát nữa qua nhà dì ăn nhé, khỏi mất công làm bữa sáng."

"Đừng khách sáo nữa, đều là người một nhà cả mà."

Dịch Phong nghe vậy, cảm thấy ấm lòng, liền gật đầu thật mạnh: "Dạ vâng, con rửa mặt xong sẽ qua ngay ạ!"

Lý Uyển đáp một tiếng rồi rời đi.

Bà trầm tư bước vào nhà, thấy Cố Mộc Hi vẫn đang ăn sáng, còn Cố Hưng Trung thì đang đọc báo trên sofa.

"Cha nó à, anh vào đây với em một chút." Bà gọi chồng.

Cố Hưng Trung đặt tờ báo xuống, tò mò hỏi: "Sao thế? Có chuyện gì à?"

"Ài, vào đây rồi nói." Lý Uyển liếc nhìn Cố Mộc Hi.

Cố Hưng Trung lập tức hiểu ý, đặt báo xuống rồi đi theo vợ vào phòng. Còn Cố Mộc Hi ngẩng đầu nhìn bố mẹ, trong lòng đầy thắc mắc.

Bố mẹ làm sao thế?

Lại có chuyện gì giấu mình à?

Thật là!

_______________________________

Trong phòng, Lý Uyển kể lại chuyện ga giường ở nhà Dịch Phong, cũng thuật lại cuộc trò chuyện vừa rồi với cậu.

Nghe xong, Cố Hưng Trung chết lặng, không thể tin nổi.

"Ơ, không phải đó chứ? Tiểu Hi và Tiểu Phong đã…"

"Thằng bé thật sự nói vậy sao?" Ông sửng sốt hỏi.

Lý Uyển gật đầu: "Nó nói y như vậy đấy."

"Em thấy hai đứa này chắc chắn đang lén lút quen nhau rồi!"

"Làm đến mức đó rồi, chẳng lẽ lại không phải đang yêu nhau sao?"

Cố Hưng Trung cười khổ: "Đúng là… bọn trẻ lớn thật rồi!"

"May mà là Tiểu Phong, nếu đổi thành thằng nhóc nào khác, anh còn lo lắng hơn đấy."

"Thằng bé này anh hiểu rõ, nó tốt tính, có chí tiến thủ, lại biết sửa máy tính, còn biết kinh doanh. Nếu Tiểu Hi ở bên nó, anh cũng yên tâm hơn được phần nào."

"Trước đây anh còn lo tụi nó thân quá, không thành đôi được, giờ xem ra là thừa rồi."

Ông nói xong không nhịn được mà nở nụ cười hài lòng.

Lý Uyển cũng bật cười: "Phải ha, Tiểu Phong đúng là đứa trẻ ngoan, hai đứa nó lớn lên bên nhau, sau này có lấy nhau chắc cũng sống hòa thuận thôi."

"Đến lúc đó, nếu có con, mình còn có thể phụ chăm cháu nữa."

"Ài, ông xã này, anh thấy cháu mình sau này nên đặt tên là gì?"

Cố Hưng Trung: "( ̄ェ ̄;)..."

"Ờm… em có nghĩ là mình tính hơi xa quá không?"

Bình luận (8)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

8 Bình luận

Speedrun <(")
Xem thêm
Chất xúc tác đây rồi
Xem thêm
chết toi chuyến này Dịch Phong bị Mộc Hi vặt cổ chết=)))
Xem thêm
combo vật khóa thôi
Xem thêm
tai hại tai hại cam on trans
Xem thêm