Sắc mặt của Dịch Phong vẫn điềm tĩnh, cậu khẽ mỉm cười.
"Cảm ơn sự ưu ái của quý trường, nhưng... du học không phải là chí hướng của tôi."
"Vậy nên... xin lỗi, tôi không muốn đến Đại học Stanford học tập."
Lời này vừa thốt ra, cả căn phòng lập tức xôn xao.
Triệu Tuyết lập tức đưa tay túm chặt tóc, mặt đầy vẻ kinh ngạc.
Dịch Phong đang làm cái gì vậy?
Tròấy vừa từ chối một trong những trường đại học hàng đầu thế giới ư?!
Trời ơi! Trò ấy lỡ một cơ hội lớn rồi!
Nếu sang Stanford học, sau khi tốt nghiệp chỉ cần có chút năng lực, trở về nước chắc chắn sẽ trở thành tầng lớp tinh anh, là nhân tài cấp cao, có biết bao doanh nghiệp sẵn sàng tranh giành!
Vậy mà lại thẳng thừng từ chối sao?!
Triệu Tuyết sốt ruột vô cùng, nhưng cũng không tiện nói gì, chỉ cảm thấy tiếc nuối vô hạn.
Dịch Kiều Tú và những người khác cũng sững sờ, không thể tin vào tai mình.
Sao Dịch Phong lại từ chối cơ hội ngàn năm có một này chứ?
Thật khó tin!
Ngược lại, Cố Mộc Hi lại tươi cười, đôi mắt cong lên như trăng lưỡi liềm, bao nhiêu muộn phiền ban nãy lập tức tan biến.
Tên đáng ghét này... cậu thật sự từ chối rồi, vậy thì không được đổi ý đâu đấy!
Tống Văn Bân vội vàng hỏi:
"Sao vậy? Dịch Phong, một cơ hội tốt như vậy, tại sao cậu lại từ chối?"
Dịch Phong nhìn về phía cha mẹ, mỉm cười:
"Ông cha ta có câu 'Phụ mẫu tại, bất viễn du, du tất hữu phương' mà." [note69905]
"Ra nước ngoài, đối với tôi mà nói thì vẫn còn quá xa vời."
"Hơn nữa, cha mẹ tôi cũng đã có tuổi, sức khỏe không còn tốt như trước."
"Cuộc đời chỉ có vài chục năm ngắn ngủi, quãng thời gian còn lại, tôi chỉ muốn ở bên cạnh họ."
Cậu không muốn những tiếc nuối trong quá khứ lặp lại thêm một lần nào nữa.
Cậu không cần danh vọng hay giàu sang, chỉ mong cha mẹ khỏe mạnh, mỗi ngày đều sống vui vẻ không cần lo âu.
Chỉ vậy thôi.
Chỉ vậy là đủ rồi.
Lời nói của Dịch Phong khiến tất cả những người có mặt đều xúc động.
Nhất là Mạnh Hiểu Vân và Dịch Kiến Binh, trên mặt hai người hiện lên nụ cười đầy mãn nguyện.
Mạnh Hiểu Vân dịu dàng xoa đầu con trai, ra vẻ cưng chiều nói:
"Con trai à, con không cần lo cho cha mẹ đâu, chúng ta có thể tự chăm sóc bản thân. Nếu con muốn làm gì thì cứ làm đi."
"Mẹ, con không muốn ra nước ngoài." Dịch Phong lắc đầu.
"Được thôi, vậy thì mẹ tôn trọng quyết định của con."
"Tiểu Phong à, con đã lớn rồi, cũng đã là một người đàn ông trưởng thành, có quyền tự quyết định tương lai của mình." Mạnh Hiểu Vân khích lệ.
Dịch Phong nhẹ nhàng ôm lấy mẹ, cảm kích nói:
"Cảm ơn mẹ, con hiểu rồi."
Tống Văn Bân nhìn cảnh tượng này, sống mũi không khỏi cay cay.
Đúng vậy, có cha mẹ ở bên, cần gì phải đi xa?
Cậu ta lặng lẽ lau đi giọt nước mắt nơi khóe mắt, bật cười nói:
"Được rồi, nếu bạn Dịch Phong đây đã quyết định như vậy thì tôi cũng không miễn cưỡng nữa."
"Nhưng nếu sau này cậu đổi ý thì cứ liên hệ với tôi bất cứ lúc nào."
Tống Văn Bân đưa danh thiếp cho Dịch Phong bằng cả hai tay.
Dịch Phong mỉm cười, nhận lấy, nhìn qua một chút rồi bỏ vào túi áo.
"Học sinh Dịch, tôi xin phép rời đi trước, có duyên sẽ gặp lại!" Tống Văn Bân cúi người chào, sau đó quay lưng rời đi.
"Thầy Tống đi thong thả nhé!" Mạnh Hiểu Vân niềm nở tiễn khách.
Sau khi Tống Văn Bân rời khỏi, Triệu Tuyết mới tiếc nuối nói:
"Dịch Phong à, em từ chối Đại học Stanford, có thể đã bỏ lỡ một cơ hội lớn nhất trong đời rồi!"
"Dẫu tương lai chưa biết thế nào, thầy vẫn có thể chắc chắn như vậy sao?" Dịch Phong mỉm cười hỏi ngược lại.
Triệu Tuyết nghẹn lời, rồi bật cười:
"Ha ha, đúng là thầy lo xa quá rồi. Cũng phải, tương lai thì ai mà biết trước được chứ?"
Đang nói chuyện, bỗng nhiên có tiếng bước chân gấp gáp vang lên từ cầu thang.
Không phải là một người, mà là rất nhiều người!
Một người đàn ông trung niên chạy lên trước, bước vào nhà, ngay lập tức giới thiệu bản thân.
"Đây là nhà của Dịch Phong đúng không?"
"Tôi là thầy Lý của Phòng Tuyển sinh Đại học Thanh Hoa!"
"Chúc mừng em đã trở thành thủ khoa kỳ thi đại học của Quảng Tỉnh, chúng tôi muốn..."
Ông ta còn chưa kịp nói hết câu, một người đàn ông trung niên hơi mập phía sau đã vội vàng ngắt lời.
"Chào em, Dịch Phong! Thầy tên Tăng, đến từ Phòng Tuyển sinh Đại học Bắc Kinh!"
"Thầy là giáo viên của Đại học Thượng Hải..."
"Thầy là thầy Trần của Đại học Quảng Thành!"
Hàng loạt giáo viên từ các trường đại học danh tiếng ùn ùn kéo đến, khiến cả căn phòng trở nên hỗn loạn.
Hiệu trưởng Tô và Triệu Tuyết đứng bên cạnh, mỉm cười chứng kiến tất cả.
Còn Mạnh Hiểu Vân thì ngơ ngác, không biết phải tiếp đón thế nào...
Mẹ con Dịch Kiều Tú thì mặt mày xám ngoét, trông cứ như vừa ăn phải thứ gì đó khó nuốt.
Những người đến đây đều là đại diện của các trường đại học danh tiếng trong nước, từ những trường nằm trong danh sách 958, 211, song nhất lưu, trường nào cũng là mơ ước của vô số thí sinh. [note69906]
Đại học Thanh Hoa và Đại học Bắc Kinh lại càng là hai học phủ hàng đầu của cả nước, mỗi năm số suất tuyển sinh ở từng tỉnh đều vô cùng hạn chế, có người vì tranh suất mà sứt đầu mẻ trán.
Vậy mà giờ đây, các thầy cô từ những trường này lại tranh nhau mời chào Dịch Phong.
Có thể thấy danh tiếng thủ khoa kỳ thi đại học tỉnh Quảng Đông của cậu là ghê gớm đến mức nào.
Dịch Phong chỉ biết cười khổ, giơ tay ra hiệu:
"Các thầy cô đừng vội, hay là chúng ta ngồi xuống rồi từ từ nói chuyện?"
"Được, tôi cũng đang mong vậy đây!" Thầy Tăng từ Đại học Bắc Kinh lập tức tươi cười, là người đầu tiên chiếm lấy chỗ ngồi trên ghế sofa.
Dịch Phong và Cố Mộc Hi cùng nhau rót trà, mang nước mời từng người một, tiếp đón rất chu đáo.
Sau đó, cậu ngồi xuống bắt đầu trò chuyện cùng họ.
Dù trong lòng đã có quyết định về ngôi trường mình muốn học, nhưng điều đó không có nghĩa là cậu sẽ bỏ qua cơ hội mở rộng mối quan hệ với những giáo viên từ các trường Đại học danh tiếng này.
Phải biết rằng, đây đều là những trường đại học hàng đầu, chỉ cần tạo được một chút quan hệ, dù chỉ gặp một lần, thì sau này nếu có cơ hội gặp lại cũng dễ nói chuyện hơn.
Đây chính là mối quan hệ ngầm, là thứ mà Dịch Phong sẽ không bao giờ bỏ lỡ.
Trong suốt cuộc trò chuyện, cậu luôn làm chủ cục diện, thi thoảng còn chủ động đặt câu hỏi về từng trường để đảm bảo không ai bị bỏ sót. Điều này khiến ngay cả các giáo viên đến từ những trường có phần yếu thế hơn cũng cảm thấy được tôn trọng.
Các trường đại học đều đưa ra những điều kiện vô cùng hấp dẫn: miễn toàn bộ học phí, cung cấp học bổng hậu hĩnh, thậm chí có trường còn cam kết sau khi tốt nghiệp có thể bảo đảm học thẳng thạc sĩ và tiến sĩ.
Những điều kiện béo bở này khiến Mạnh Hiểu Vân không khỏi dao động, suýt nữa đã muốn nhận lời ngay, bà cũng phân vân giữa Đại học Thanh Hoa và Đại học Bắc Kinh.
Nhưng Dịch Phong lại không để tâm đến điều đó, cũng không vội vàng đưa ra quyết định, tiếp tục trò chuyện về điều kiện tuyển sinh của từng trường.
Sau hơn hai tiếng nói chuyện, cậu lần lượt tiễn các giáo viên ra về, lịch sự nói rằng mình sẽ suy nghĩ thật kỹ.
Đến khi mọi người đã rời đi hết, Dịch Kiều Tú cũng nhanh chóng đứng dậy chào tạm biệt. Thực chất là vì bà ta đã cảm thấy quá đủ mất mặt nên không muốn ở lại lâu hơn nữa.
"Chị cả, chị Ba không ở lại dùng bữa trưa rồi hẵng đi sao?" Mạnh Hiểu Vân nhiệt tình mời.
"Khụ khụ, thôi thôi, để hôm khác đi." Dịch Kiều Tú cười gượng, kéo con trai rời khỏi nhà trong vẻ chán chường.
Sau khi tất cả đã đi hết, Mạnh Hiểu Vân ngồi phịch xuống sofa, xoa trán rồi hỏi:
"Con trai, con đã quyết định sẽ học ở đâu chưa?"
Dịch Phong lén liếc nhìn Cố Mộc Hi, khóe môi khẽ cong lên, rồi cười đáp:
"Vẫn chưa nghĩ xong đâu mẹ à, chuyện này không cần vội."
"Cha, mẹ, việc chọn trường và điền nguyện vọng cứ để con tự quyết định đi, cha mẹ không cần lo lắng đâu."
Mạnh Hiểu Vân mỉm cười:
"Được rồi, con trai đã lớn rồi, mẹ để con tự quyết định. Mẹ mệt rồi, vào phòng nghỉ một lát đây."
Dịch Kiến Binh đỡ vợ về phòng nghỉ ngơi, để lại Dịch Phong và Cố Mộc Hi trong phòng khách.
Cố Mộc Hi ngồi trên sofa, hai tay ôm gối, chiếc quần jeans bó sát tôn lên những đường cong quyến rũ, càng làm nổi bật vóc dáng hoàn hảo của cô.
Cô khẽ vén lọn tóc đen nhánh ra sau tai, đôi mắt long lanh chớp chớp nhìn về phía Dịch Phong.
"Dịch Phong thối, cậu vẫn chưa quyết định đi đâu à?"
Dịch Phong ngồi xuống bên cạnh cô, ánh mắt chăm chú nhìn cô, cười nói:
"Quyết định rồi."
"Hả? Vậy cậu chọn đâu? Thanh Hoa hay Bắc Kinh?" Cố Mộc Hi lập tức hỏi.
Dịch Phong nhìn cô, trong mắt tràn đầy sự cưng chiều, khẽ mỉm cười:
"Cả hai đều không phải...nơi tớ muốn đến chính là nơi có cậu." [note69907]


8 Bình luận