• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Tập 01

Chương 52 - Du hành

1 Bình luận - Độ dài: 2,183 từ - Cập nhật:

Tự do—một cụm từ ngọt ngào và mê hoặc biết bao.

Libian có thể ngồi sau bàn làm việc của anh, là kẻ mà nếu làm tôi khó chịu đủ nhiều, tôi có thể nghiền nát. Nhưng điều đó không làm tự do mất đi ý nghĩa của nó.

Đáng tiếc thay, người cha quá cố của tôi đã để lại cho tôi một khoản tiền đáng kể.

Và Libian, có lẽ vì cảm giác tội lỗi, cũng đã trao cho tôi một số tiền lớn, kèm theo lời đề nghị rằng tôi hãy sống thoải mái và giữ liên lạc.

Với số tiền đó, tôi có thể xây một ngôi nhà—không lộng lẫy như dinh thự, nhưng vẫn đủ lớn và thanh lịch.

Nhưng tôi không hứng thú với điều đó.

Thay vào đó, tôi quyết định cuối cùng cũng làm điều mà tôi đã trì hoãn bấy lâu nay.

Trước khi đến thăm Alina, người được cho là đang sống trong một ngôi làng cách kinh thành một ngày đường, tôi tự hỏi liệu mình có nên gửi thư cho cô ấy không.

Không, không cần vội vàng. Tôi có cả thế giới này trong tay, có thừa thời gian để làm mọi thứ.

Libian đã đề nghị gửi đàn piano của tôi sau, nói rằng nó quá nặng để mang theo ngay lập tức. Tôi đã định bỏ lại nó, nhưng nếu anh sẵn sàng gửi đi, tôi sẽ vui vẻ nhận.

Dù sao thì, tôi có thể tha thứ cho anh vì lần anh bắn tôi.

Anh thậm cậu còn đề nghị cho tôi đi bằng một chiếc xe ngựa rộng rãi, thoải mái, nhưng tôi từ chối.

Đi xe ngựa sẽ tiện lợi, nhưng tôi không muốn xuất hiện trước mặt Alina với dáng vẻ như mình vẫn còn ràng buộc với gia tộc công tước.

Tất nhiên, nếu tôi thực sự nghĩ như vậy, tôi chẳng nên đến gặp cô ấy chút nào.

Nhưng bản chất tôi vốn dĩ đã đầy mâu thuẫn—một quý tộc từ khi sinh ra, nhưng cũng là con gái của một kỹ nữ hèn mọn.

Tôi không nói với ai về việc mình rời đi.

Tôi cho rằng những ai quan tâm thì sẽ tự tìm theo.

Khoác lên mình một chiếc váy trà đơn giản, với một chiếc túi nhỏ vắt qua vai, tôi rời khỏi phòng.

Quấn quanh eo tôi là cây đàn ukulele mà tôi đã mua từ một ngôi làng xa xôi nhiều năm trước, và trong tay tôi là một cây sáo nhỏ.

Trong túi tôi chẳng có gì ngoài ít kẹo và tiền bạc.

Hít một hơi thật sâu, tôi bước ra khỏi dinh thự.

Những người hầu, đang đẩy cánh cổng sắt cũ kỹ mở ra, nhìn tôi với ánh mắt bối rối.

Khi tôi cởi bỏ đôi giày cứng nhắc, chật chội và bước đi chân trần, họ do dự như thể không biết có nên ngăn tôi lại hay không.

Có một số người hầu đã tỏ ra quan tâm đến tôi.

Một cô gái xinh đẹp, không nổi giận với họ và có vẻ như chịu nhiều đau khổ, luôn khơi dậy một sự thương cảm nhất định.

Dù hầu hết bọn họ không thích tôi, chẳng ai công khai giúp đỡ tôi.

Sau khi đi qua cánh cổng một đoạn, tôi quay lại nhìn.

Tòa dinh thự nguy nga vẫn đứng sừng sững phía sau.

Trong số những bức chân dung treo trong đại sảnh, hẳn sẽ có một bức của tôi—mái tóc trắng, đôi mắt đỏ, không thể nhầm lẫn.

Có lẽ một người như tôi sẽ lại xuất hiện một ngày nào đó.

Với cái cách mà Libian chơi đùa với phụ nữ ở các buổi vũ hội, chẳng ngạc nhiên gì nếu lịch sử lại lặp lại.

Cảm xúc trộn lẫn trong lòng, tôi tiếp tục bước đi.

Đi chân trần mang lại một cảm giác mới lạ.

Tôi đã từng đi chân trần trong phòng hoặc lúc tức giận, nhưng lang thang trên mặt đất trần như thế này thì chưa từng, kể từ khi rời khỏi trại trẻ mồ côi.

Dĩ nhiên, tôi dẫm phải một viên đá sắc nhọn, làm rách da chân một chút, và cuối cùng cũng xỏ giày trở lại.

Dù vậy, nó vẫn giống như một hành động phản kháng nhỏ—một trải nghiệm đáng giá.

Khi mặt trời bắt đầu lặn, bầu trời nhuốm một màu đỏ thẫm.

Từ đằng xa, tôi nghe thấy tiếng vó ngựa đang đến gần.

Tôi không buồn quay lại.

Tôi đã biết đó là ai.

Càng tiến đến gần, nhịp bước của kỵ sĩ càng chậm lại.

Cuối cùng, một con ngựa đen một mắt chặn đường tôi.

Người ngồi trên lưng ngựa trông vô cùng uy nghiêm.

Ngước lên nhìn Raphael, tôi thấy khuôn mặt cậu ấy mang một biểu cảm như thể sắp bật khóc.

Trên ngón tay cậu là chiếc nhẫn tôi đã tặng.

“Chào, Raphael,” tôi cất lời.

Cậu ấy đã lớn đến nhường này rồi.

Tôi nhớ khi mang cậu về dinh thự, cậu nhỏ bé đến mức lão viện trưởng gầy gò của trại trẻ mồ côi có thể bế lên cậu bằng một tay.

Raphael không đáp lại.

Thay vào đó, cậu nhảy xuống ngựa, sải bước giận dữ về phía tôi và tát vào má tôi.

Không, có lẽ “vuốt ve” mới là từ đúng hơn.

Cậu không đánh tôi với sự tức giận hay sức mạnh, cậu nhẹ nhàng lướt lòng bàn tay qua má tôi.

Nước mắt tuôn rơi trên khuôn mặt cậu.

Hiệp sĩ cũng có thể khóc thế này sao?

Ngay cả hồi ở trại trẻ mồ côi, cậu ấy cũng chưa từng rơi một giọt nước mắt.

Nhìn cậu đau khổ vì tôi, tôi lại càng cảm thấy tệ hơn.

Cậu bé ngày nào, giờ đã trở thành một người đàn ông bất hạnh, ôm chầm lấy tôi và, với giọng nói run rẩy, cất lời:

“Nếu cậu ghét tớ đến mức không bao giờ muốn gặp lại tớ nữa, thì hãy ném chiếc nhẫn này đi rồi rời đi. Cậu còn nhớ những gì đã nói với tớ không? Cách đây không lâu đâu.”

“Raphael, tớ cậu đang đi dọc con đường thôi mà…”

Trước khi tôi kịp nói hết câu, đôi mắt đẫm nước của cậu lóe lên sự tức giận, và cậu gầm lên:

“Im đi. Không phải chuyện đó.”

“Vậy cậu đang nói về chuyện gì?”

“Cậu đã cố tự sát, đúng không?”

Lời nói của cậu khiến tôi chết lặng.

Những người biết chuyện cậu có Libian, Eileen, mấy người hầu có mặt lúc đó… và Looney.

“……”

“Nếu cậu không ghét tớ, thì hãy ở bên tớ như cậu đã hứa.

Nếu cậu chết, tớ phải làm sao?

Nếu định làm vậy, thì lẽ ra cậu nên để tớ lại trại trẻ mồ côi.

Ít nhất thì, tớ sẽ không phải nhuốm máu đôi bàn tay.”

Nhưng đâu phải vậy.

Thế nhưng, bầu không khí lúc này không thích hợp để tranh luận, nên tôi im lặng.

Dù sao thì, tôi cũng chẳng biết phải nói gì.

Nhưng nếu tôi cứ giữ im lặng, điều đó có thể sẽ trở thành vết thương ngấm ngầm, gặm nhấm mối quan hệ giữa chúng tôi.

Tôi không muốn xa cách Raphael.

Nếu tôi đã làm sai, tôi cần phải xin lỗi.

“Tớ xin lỗi.”

Nếu bản thân làm sai, thì ít nhất cũng nên xin lỗi khi đối phương còn có thể chấp nhận nó.

Nó có vẻ hèn nhát, nhưng Raphael sẽ tha thứ cho tôi. Trong mắt cậu ấy, có lẽ tôi chỉ như một lâu đài cát, có thể sụp đổ bất cứ lúc nào.

Ánh mắt cậu dao động đôi chút.

Có cảm giác rằng, cậu cần tôi tiến lên ôm cậu, chúng tôi có thể làm hòa, vì vậy tôi chậm rãi bước tới.

Nhưng đột nhiên, một lực đẩy mạnh mẽ khiến tôi ngã về phía sau.

Khi tôi định ôm lấy cậu, Raphael hét lên và đẩy tôi ra, như thể đang nhìn thấy ai đó—hoặc thứ gì đó—hoàn toàn khác.

Có lẽ cậu nghĩ rằng mình vừa thấy hồn ma của người phụ nữ mà tôi bị buộc tội đã giết.

Tôi có thể hiểu phản ứng của cậu, nhưng bị đẩy ra vốn chẳng phải chuyện lạ với tôi. Tôi chỉ đơn giản phủi bụi trên váy, bước tới lần nữa và kéo Raphael vào lòng, liên tục thì thầm lời xin lỗi.

“Tớ xin lỗi, Raphael.

Tớ không nên… không nên làm vậy…”

Cố gắng tự sát không chỉ là ích kỷ, mà còn là một sự tàn nhẫn. Nhưng tôi đã không nói hết câu, để những lời đó tan biến vào không khí.

Đưa Raphael đến đây rồi lại chết trước mặt cậu ấy có lẽ là điều hèn nhát và đáng khinh nhất mà tôi có thể làm.

Phải chăng chính tôi đã đẩy cậu vào tình cảnh này? Vì đã cầu xin cậu hãy mãi ở bên cạnh tôi một cách tuyệt vọng, như thể sự ổn định của tôi phụ thuộc vào điều đó?

Nhưng không—dù cậu có muốn hay không, tôi chính là người đã đưa cậu đến cái dinh thự khốn kiếp này. Và bây giờ tôi lại định bỏ trốn.

Chúng tôi ôm nhau và khóc trong một khoảng thời gian dài.

Không ai trong chúng tôi nức nở thành tiếng, nhưng có thể nghe thấy hơi thở của nhau, cảm nhận từng nhịp phập phồng nơi lồng ngực.

Một lúc sau, chúng tôi cưỡi ngựa xuyên màn đêm, bầu không khí giữa hai người có phần gượng gạo.

Raphael và tôi thì thầm lời xin lỗi, chỉ  đủ để đối phương nghe thấy.

“Người hầusẽ sớm đuổi kịp thôi,” Raphael nói. “Họ đang mang theo một cỗ xe đầy đồ đạc của cậu.”

“Vậy cậu nghĩ tớ sẽ ở đâu đây?” tôi hỏi.

“Bất cứ nơi nào mà phép thuật ràng buộc cậu dẫn lối,” cậu đáp.

“Còn đồ đạc của tớ?”

“Đó là lý do tớ mang theo một chiếc xe chở hàng.”

Cuộc trò chuyện dần lắng xuống sau đó.

Sau cơn bão cảm xúc mà cả hai vừa trải qua, sự im lặng giữa chúng tôi trở nên gượng gạo.

Để phá tan bầu không khí căng thẳng, tôi quyết định đổi chủ đề.

“Cậu có biết chúng ta đang đi đâu không?”

“Tớ chỉ đang theo cậu thôi,” cậu thú nhận. “Chúng ta có quay lại thủ đô không? Mùa săn sắp đến rồi, đúng không?”

“Cậu có nhớ chuyện đó không, trước khi tớ đưa cậu về dinh thự—lúc tớ giết gã say rượu đó?”

“…Có.”

“Hồi đó, lý do của tớ rất đơn giản. Nếu hắn ta định tấn công một cô hầu gái khác, có lẽ tớ cũng chẳng quan tâm.

Nhưng hắn ta đã đánh và cố tấn công người duy nhất thật lòng quan tâm đến tớ—người duy nhất trong cái dinh thự chết tiệt đó bảo vệ và đứng về phía mình.”

Lúc đó, tôi hoàn toàn mất đi lý trí. Cảm xúc lấn át tất cả, và tôi hành động không chút do dự.

Tôi đã nghĩ rằng, thà để tôi chết còn hơn là để Alina bị tổn thương vì tôi.

Đó là lý do tôi để cô ấy rời đi khi cô ấy nói rằng không thể chịu nổi cuộc sống trong dinh thự nữa.

Tôi không thể giữ cô ấy lại.

Cô ấy thậm chí còn chẳng có quan hệ máu mủ gì với tôi, vậy mà vẫn ở bên tôi, che chở và chăm sóc tôi trong cái nơi đáng nguyền rủa đó. Đó là một sự tử tế tốt đẹp đến vô lý và tôi hoàn toàn không xứng đáng.

“Gã kỵ sĩ đó đã động đến đồng minh duy nhất của tớ trước khi cậu xuất hiện. Đó là lý do mình làm vậy.

Nghe có vẻ như một cái cớ, nhưng khi đó, Alina không chỉ là một con người đối với tôi. Cô ấy… cô ấy giống như một thứ gì đó còn lớn lao hơn cả thần thánh.

Một người gần gũi đến mức tôi gần như có thể chạm vào.”

Ngay cả khi nói ra những lời đó, tôi vẫn cảm thấy xấu hổ và để phần còn lại của câu chuyện tan biến trong không khí.

“Vậy… cậu định đi gặp cô ấy à?”

“Ừ. Tớ tự hỏi Alina sẽ phản ứng thế nào khi gặp lại mình.”

“Nếu hai người từng thân thiết như vậy, chắc chắn cô ấy sẽ rất vui khi gặp lại cậu.”

Tôi hy vọng là vậy.

Tôi mong rằng người phụ nữ ấy—người đã rời khỏi dinh thự với lời nói rằng nếu còn ở lại, cô ấy sẽ chết mất, người đã xin lỗi vì không thể tiếp tục ở bên tôi—sẽ đón tôi bằng một nụ cười rạng rỡ. 

Bình luận (1)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

1 Bình luận

Đừng nói nhỏ kia chết hay bị bất hạnh nha. Đáng sợ quá.
Xem thêm