Trùng Sinh Rồi Mới Phát H...
Tào Man Quân | 曹瞒君
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Quyển 03: Cao Trung

Chương 23: Lễ hội âm nhạc Blueberry (C153)

15 Bình luận - Độ dài: 2,118 từ - Cập nhật:

    Lễ hội âm nhạc Blueberry [note70237] được tổ chức lần đầu tiên vào năm 2009. Hàng năm đều mời những ban nhạc rock nổi tiếng, ngôi sao đình đám, ban nhạc đường phố, nhóm nhạc nước ngoài và nghệ sĩ indie tham gia biểu diễn, đây là lễ hội âm nhạc đường phố nổi tiếng nhất trong nước hiện nay.

    Trong khuôn viên biểu diễn rộng gần 100.000 mét vuông này, sẽ có sáu sân khấu được dựng lên đồng thời để các nghệ sĩ tham gia biểu diễn.

    Mặc dù hiện tại vẫn chưa chính thức khai mạc nhưng khuôn viên đã đông nghịt người. Bầu không khí phải nói là nhộn nhịp vô cùng.

    Sau khi cả nhóm bước vào khuôn viên, họ nhanh chóng bị cuốn vào không khí lễ hội sôi động này. Mọi người nhìn đông ngắm tây, chụp ảnh dọc đường, vui vẻ không gì tả xiết.

    Trên đường đi, đâu đâu cũng thấy những nghệ sĩ ăn mặc phong cách punk, đeo guitar chụp ảnh khắp nơi.

    Những người chơi nhạc này trông đều là những thanh niên khoảng 20 tuổi, còn những thiếu niên thiếu nữ 15 tuổi như Mai Phương và nhóm bạn thì phải nói là vẫn còn khá nhỏ tuổi.

    Ngay cả Bành Tuyết, người trước đây thường ăn mặc theo phong cách trưởng thành, khi đến đây cũng trở nên vô cùng non nớt.

    "Nhóm nhạc của chị họ tớ năm ngoái thực ra cũng đã tham gia lễ hội âm nhạc Blueberry đấy, nhưng năm đó được tổ chức ở Tiền Hàng cơ."

    "Năm nay chị ấy không đến cùng sao?" Hạ Duyên tò mò hỏi, "Tớ đã nghe bài hát của nhóm nhạc chị ấy rồi, thấy rất thích đấy!"

    Bành Tuyết lắc đầu, "Bây giờ lễ hội âm nhạc ngày càng lớn, còn hiện tại họ lại chưa đủ nổi tiếng nên không nhận được lời mời."

    Văn hóa ban nhạc vốn dĩ là văn hóa nhỏ trong nước nên cơ hội được biểu diễn thực sự rất hạn chế. Nếu mất đi một lần biểu diễn tại lễ hội âm nhạc lớn thì việc tích lũy người hâm mộ và danh tiếng sẽ trở nên khó khăn hơn rất nhiều.

    "Thật không dễ dàng nha... Bây giờ họ thế nào rồi?"

    Đây cũng là một chuyện buồn đối với Bành Tuyết:

    "Chị họ tớ nói rằng họ định cố gắng hết năm nay thôi. Nếu vẫn không tìm được công ty thu âm ký hợp đồng, hoặc sự nghiệp ban nhạc vẫn không khởi sắc thì họ sẽ giải tán ban nhạc, đi làm công nhân trong nhà máy."

    "Khó khăn đến vậy sao..."

    "Vậy còn tốt chán đấy. Chị họ tớ thường nói với tớ rằng, một khi đã chọn con đường này thì ngay từ đầu đã phải chuẩn bị tâm lý sẵn sàng rồi. Ban nhạc không thành công là chuyện thường, nổi tiếng mới là giấc mơ xa vời... Ít nhất khi còn trẻ cũng đã cố gắng hết sức, như vậy cũng là tốt lắm rồi."

    Bành Tuyết đẩy Hạ Duyên đi về phía trước, sau đó khẽ nói với cô: "Lát nữa tớ sẽ kéo những người khác đi xem biểu diễn ở sân khấu khác, cậu nhớ nắm bắt cơ hội nhé."

    "Nắm bắt cơ hội gì chứ... Tớ cũng muốn xem lễ hội âm nhạc đàng hoàng mà."

    Lần này Hạ Duyên chọn đi xem lễ hội âm nhạc cùng mọi người là để học hỏi từ các nghệ sĩ. Việc Bành Tuyết thúc giục cô nhanh chóng tiến tới với Mai Phương thực ra chỉ là ý nghĩ nhất thời.

    "Ai da, không phải là không cho cậu tận hưởng lễ hội âm nhạc đâu, mà là để cậu được tận hưởng cùng Mai Phương đấy!"

    Ngay lúc này, một sân khấu phía trước vang lên tiếng loa. Mọi người theo dòng người đổ về phía trước. Bành Tuyết cũng nhân cơ hội đông đúc này, đẩy Hạ Duyên về phía Mai Phương, rồi cùng mọi người tiến lên phía trước.

    "Nhanh nào! Mau đi xem ban nhạc biểu diễn thôi!"

    "Này Bành Tuyết, cậu lại gây chuyện nữa rồi đúng không..."

    Hạ Duyên vốn định gọi Bành Tuyết kéo Mai Phương cùng đi, nhưng tiếng của cô nhanh chóng bị chìm trong biển người.

    Ngay khi cô đang loay hoay tìm người thì tay cô bỗng bị ai đó nắm lấy. Mai Phương từ phía sau kịp thời xuất hiện, và kéo Hạ Duyên vào lòng mình.

    "Sao chỉ có mình cậu thôi thế này?"

    Vì môi trường xung quanh quá ồn ào, Mai Phương phải cất giọng lớn hỏi.

    "Ừ, đông người quá..."

    Hạ Duyên cứ thế nép vào lòng Mai Phương. Dù đây không phải là ý định của cô khi tham gia lễ hội âm nhạc, nhưng cảm giác được cậu bảo vệ thật sự rất tuyệt vời.

    Cô và Mai Phương từng bước tiến lên phía trước. Với tư thế gần như ôm nhau cứ vậy mà đi được khoảng trăm mét, dòng người mới dần thưa thớt hơn.

    Thấy Hạ Duyên đi lại có vẻ khập khiễng, Mai Phương kéo cô ngồi xuống một gốc cây bên đường.

    "Nghỉ ngơi một chút đã..."

    Mai Phương để ý thấy vết giày in trên đôi giày thể thao trắng của Hạ Duyên, "Cậu vừa bị ai đó dẫm phải à?"

    "Ừ... vừa rồi đông người quá."

    "Có đau không?"

    "Không sao, không sao đâu mà, hoàn toàn ổn cả."

    Hạ Duyên vỗ nhẹ bụi trên giày, "Tớ ngồi một lát là ổn thôi."

    "Mọi người thật sự rất yêu âm nhạc nhỉ."

    "Đúng vậy... có thể cảm nhận được bầu không khí cuồng nhiệt này nha."

    Hạ Duyên cảm thán, "Tớ thấy lễ hội âm nhạc như thế này thuần túy hơn nhiều so với các buổi biểu diễn của ca sĩ nổi tiếng nữa cơ."

    "Vì mọi người thực sự yêu thích bài hát của ban nhạc, kỹ thuật của họ, màn biểu diễn trực tiếp của họ, chứ không phải những yếu tố bên ngoài khác. Bởi vì phần lớn khán giả tham gia lễ hội âm nhạc đều là những người thực sự yêu âm nhạc và làm âm nhạc mà."

    "Đúng vậy. Có cảm giác như vậy thật... À, buổi biểu diễn ban nhạc hôm nay, cậu muốn xem màn nào nhất? Chúng ta chuẩn bị trước đi, kẻo lỡ mất đấy."

    "Tất nhiên là buổi biểu diễn của ban nhạc Ngồi Canh Ruộng Lúa rồi. Ngoài ra tớ cũng muốn nghe bài hát của Bộ Lạc Hạ Nhật nữa. Họ là một ban nhạc nữ rất nổi tiếng đấy, gần đây cực kỳ hot luôn. Tớ rất thích nghe nhạc của họ trên mạng!"

    "Nhưng tớ thích nhất vẫn là ban nhạc Tóc Xoăn Tự Nhiên cơ! Hôm nay họ cũng có đến đấy, mà tiếc là giọng ca chính Wa Wa giờ đã tách ra phát triển hướng đi riêng rồi. Thực sự tớ rất thích giọng của Wa Wa đấy, ngọt ngào lắm!"

    "Chắc chắn cậu đã nghe bài hát của họ rồi. Bài《Đôi nam nữ chó má ngồi ở đầu ngỏ》ấy, cái đoạn dạo đầu của cái quảng cáo "Bước đầu tiên của thiên tài - Tã Giấy" ấy. bùng-bùng-bùng/ la, la la la-la, la la la la, la la la la..." [note70238]

    Hạ Duyên không ngừng nói chuyện với Mai Phương về ban nhạc mà cô yêu thích, thỉnh thoảng còn ngân nga một vài đoạn nhạc nhỏ. Mai Phương cứ nhìn chằm chằm vào mặt Hạ Duyên, khiến cô có chút ngại ngùng.

    "Sao... sao cậu cứ nhìn tớ mãi thế!"

    Mai Phương mỉm cười: "Tớ không ngờ cậu lại biết nhiều về ban nhạc đến vậy... Cậu thật sự rất yêu âm nhạc nha."

    "Tất nhiên tớ cũng có thứ mình thích chứ! Cậu đừng nghĩ ngày nào tớ cũng chỉ biết xoay quanh cậu nhé! Đồ tự luyến..."

    Hạ Duyên chống tay lên hông, ngẩng cao đầu, tỏ vẻ rất đắc ý.

    Mai Phương không nói gì, chỉ nhẹ nhàng tiến lại gần, nhẹ nhàng vén tóc mai của cô. Khuôn mặt hai người gần nhau đến mức khiến Hạ Duyên có chút ngượng ngùng.

    Nhưng sau đó, cô lại hơi hối hận.

    Lúc nãy có nên tận cơ hội hôn cậu ấy luôn không nhỉ...

    Lúc này Mai Phương nắm tay Hạ Duyên, đặt vào lòng mình, ngước nhìn bầu trời xanh ngắt và nói:

    "Tớ nghĩ Duyên Duyên của tớ chẳng thua kém gì những ban nhạc mà cậu kể đâu. Hôm đó xem cậu chơi guitar solo, tớ đã nhận ra rồi... Sau này Duyên Duyên chắc chắn sẽ trở thành một ca sĩ rất giỏi."

    "Đừng chỉ nói về tớ vậy chứ. Cậu còn nợ mọi người một buổi biểu diễn trên sân khấu đấy. Cậu đừng có mà quên nhé."

    "Biết rồi, biết rồi mà."

    Mai Phương mỉm cười, "Chuẩn bị cũng gần xong rồi. Giữa tháng 10 là lễ hội nghệ thuật mùa thu rồi, tớ nhất định sẽ đăng ký thôi! Nhưng cậu cũng phải lên sân khấu biểu diễn đấy. Đừng chỉ xem tớ biểu diễn thôi."

    "Vậy chúng ta thống nhất rồi nhé, cả hai đều phải đăng ký biểu diễn! Ai không lên sân khấu là chó đấy."

    Tiếng loa từ xa vang lên, thu hút sự chú ý của Mai Phương và Hạ Duyên.

    "Xin mời quý vị cùng thưởng thức màn trình diễn đặc sắc đến từ ban nhạc đường phố Đài Loan, ban nhạc Tóc Xoăn Tự Nhiên!!!"

    "Buổi biểu diễn của ban nhạc Tóc Xoăn Tự Nhiên sắp bắt đầu rồi!"

    "Phải nhanh chân đi xem thôi..."

    Hạ Duyên vừa đứng dậy đã suýt ngã.

    "Ơ sao đấy..."

    "Ngồi lâu quá, bị trẹo chân rồi..."

    Hạ Duyên vừa xoa mắt cá chân vừa ấm ức, "Lúc nãy vẫn chưa bị đau mà... hu hu."

    "Nếu vậy thì..."

    Mai Phương nghe xong liền ngồi xổm xuống trước mặt Hạ Duyên, "Nào, để tớ cõng cậu đi xem biểu diễn!"

    Nhưng Hạ Duyên không thẳng thắn được như Lâm Hữu Hề. Ở nơi công cộng chắc chắn sẽ bị người khác nhìn thấy, nên cô vẫn còn e dè.

    "Ngại lắm, tớ không muốn đâu! Tớ tự đi được mà..."

    Hạ Duyên cố gắng bước vài bước, nhưng chân bị trẹo thật sự rất đau.

    "Có gì mà ngại chứ! Nếu cứ lề mề thế này thì sẽ không kịp xem ban nhạc biểu diễn ở hàng đầu đâu!"

    Hạ Duyên bị Mai Phương thúc giục nên đành leo lên lưng cậu ấy.

    Mai Phương cõng Hạ Duyên chạy băng qua đám đông, tiến đến gần sân khấu. Lúc này, ban nhạc Tóc Xoăn Tự Nhiên đang trình diễn ca khúc tự sáng tác của họ, bài《Quả Táo Nhỏ》[note70239].

    "Đúng là biểu diễn trực tiếp mà! Tớ chẳng nhìn thấy gì cả."

    "Đến muộn quá rồi."

    Mai Phương quay đầu nhìn Hạ Duyên đang cố gắng nhìn ngó từ trên lưng mình, rồi đặt cô xuống đất.

    "Sao vậy... cậu mệt rồi à?"

    "Không phải. Cậu ngồi lên cổ tớ đi, tớ đưa cậu xem biểu diễn."

    "Thế... thế... thế thì xấu hổ quá!"

    Hạ Duyên che mặt lẩm bẩm, "Tớ... tớ... tớ không muốn đâu!"

    "Như thế này thì chẳng thấy gì đâu! Đây là ban nhạc cậu thích nhất mà."

    Mai Phương đưa tay về phía Hạ Duyên, "Nào nào, khó khăn lắm mới đến được lễ hội âm nhạc còn gì. Cậu phải tận hưởng hết mình chứ!"

    "Ừm..."

    Hạ Duyên cẩn thận ngồi lên vai Mai Phương. May mắn là hôm nay cô mặc quần ngắn chứ không phải váy, nên cũng không quá xấu hổ.

    Chỉ là để A Phương nắm lấy đôi chân hơi mũm mĩm của mình thôi mà... cũng... cũng không sao đâu.

    Ngồi trên đầu Mai Phương, lần đầu tiên Hạ Duyên được trải nghiệm góc nhìn từ trên cao. Cảm giác mới lạ này khiến cô nhanh chóng đắm chìm vào niềm vui, vừa vỗ tay vừa lắc lư theo nhịp nhạc, hát theo ban nhạc.

    Dù Mai Phương không nhìn thấy buổi biểu diễn nhưng cậu vẫn rất vui. Cậu lắc lư theo nhịp của Duyên Duyên, khẽ hát theo.

    【Là cậu/ mặc bộ đồ dễ thương đến đón tớ】

    【Bên cạnh/ có gì tớ cũng chẳng thấy rõ】

    【Thật tuyệt/ nắm tay ấm áp của cậu ngây ngô】

    【Bên cạnh/ mọi người đều đỏ mặt】

    【Chỉ một chút nữa thôi】

    【Quả táo nhỏ sẽ đỏ mặt】

    Chết tiệt, Duyên Duyên đáng yêu quá!

Ghi chú

[Lên trên]
Gốc là "藍莓音樂" - "Lam Môi Âm Nhạc". Nhìn chung thì mấy cái tên lễ hội kiểu này có hơi chung chung, nhưng mình vẫn tìm được 1 cái ở TQ.
Gốc là "藍莓音樂" - "Lam Môi Âm Nhạc". Nhìn chung thì mấy cái tên lễ hội kiểu này có hơi chung chung, nhưng mình vẫn tìm được 1 cái ở TQ.
[Lên trên]
Về cái quảng cáo, mình chịu bó giò. Tìm không ra. Còn về bài hát thì 99% biến tấu từ bài《坐在巷口的那对男女》-《Đôi nam nữ ngồi ở trong ngỏ》của nhóm nhạc 自然卷 - Tự Nhiên Quyển
Về cái quảng cáo, mình chịu bó giò. Tìm không ra. Còn về bài hát thì 99% biến tấu từ bài《坐在巷口的那对男女》-《Đôi nam nữ ngồi ở trong ngỏ》của nhóm nhạc 自然卷 - Tự Nhiên Quyển
[Lên trên]
Ờm... Ở Trung có bài này thật, nhưng bài nổi tiếng thì của Chopsticks Brother - Khoái Tử Huynh Đệ - Anh Em Đôi Đũa, khá nổi tiếng hay có trong mấy cái điện thoại đồ chơi ấy. Còn của nhóm Tự Nhiên Quyển thì chắc là bài này.
Ờm... Ở Trung có bài này thật, nhưng bài nổi tiếng thì của Chopsticks Brother - Khoái Tử Huynh Đệ - Anh Em Đôi Đũa, khá nổi tiếng hay có trong mấy cái điện thoại đồ chơi ấy. Còn của nhóm Tự Nhiên Quyển thì chắc là bài này.
Bình luận (15)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

15 Bình luận

phải tôi là giờ này 2 em gái có bầu rồi respect main
Xem thêm
CHỦ THỚT
TRANS
xứng đáng vào tù :((
Xem thêm
Xem thêm 3 trả lời
Truyện này phải nói là rất thập cẩm từ làm game đến điều hành trang web, rồi đến làm ứng dụng cho trang C ,lại đến âm nhạc . Sau ko biết có thêm gì ko chứ hiện tại thập cẩm lắm rồi .
Xem thêm
Main quá chad, 10 điểm. TFNC
Xem thêm
Main vip vl
Xem thêm
Respect main (2)
Xem thêm
"blueberries are fucking purple" ah moment
Xem thêm
Hừm ... tôi đồng ý
Xem thêm