• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Tập 01

Chương 22 - Hồ

17 Bình luận - Độ dài: 2,143 từ - Cập nhật:

Chiếc xe ngựa lăn bánh suốt một quãng thời gian dài.

Lần trước khi tôi đi xe ngựa đến dinh thự của Công tước, đó không phải là một kỷ niệm dễ chịu. Nhưng lần này, chiếc xe ngựa được trang trí cho êm ái hơn và không khiến tôi buồn nôn.

Chắc hẳn đây là một cỗ xe hạng sang hơn.

Chúng tôi dừng lại ở một quán trọ ven đường, và mỗi khi đi qua một ngôi làng, tôi lại mua phô mai hoặc bất cứ thứ gì trông có vẻ ngon miệng.

Ở một thị trấn nhỏ nhưng nhộn nhịp, tôi bất chợt mua một cây đàn ukulele. Tôi không hiểu vì sao ở đó lại có thứ này.

Một hiệp sĩ trẻ thấy tôi mua nhạc cụ thì lẩm bẩm gì đó về những nghệ sĩ du hành, nhưng tôi giả vờ không nghe thấy.

Tôi không đủ dũng khí để tranh luận với một kẻ đang cầm kiếm, nhất là khi còn ở ngoài dinh thự của Công tước.

Tôi đã định chơi một đoạn nhạc từ The Good, the Bad, and the Ugly, nhưng không thể nhớ rõ giai điệu. Cuối cùng, cây đàn ukulele bị ném vào góc xe ngựa.

Có lẽ một ngày nào đó, tôi sẽ lấy nó ra nếu bất chợt có hứng thú.

Dù sao đi nữa, cuối cùng chúng tôi cũng đến được hồ nước.

Không biết là do chất lượng xe ngựa hay do những con ngựa kéo nó, nhưng chuyến đi này nhanh hơn nhiều so với hành trình từ khu ổ chuột đến dinh thự Công tước.

Việc đầu tiên chúng tôi làm khi đến nơi là tìm chỗ ở.

Đây không phải là vùng giàu có, nên không có quán trọ xa hoa nào. Đám người hầu thuê một căn nhà và bắt đầu trang trí để nó trông tươm tất hơn.

“Alina, hãy ở bên tôi. Ngươi không cần phải giúp họ làm việc.”

“Oh, không đâu, tiểu thư! Tôi thích trang trí nhà cửa mà!”

“…Nếu cô đã nói vậy.”

Sau một lúc, tôi quyết định uống một tách trà rồi đi dạo quanh hồ.

Hai hiệp sĩ hộ tống tôi theo sát từng bước. Ban đầu, đám người hầu cũng muốn đi theo, nhưng tôi đã khéo léo thoái thác.

Tôi muốn Alina đi cùng, nhưng không biết vì áp lực bên ngoài hay chính cô không muốn rời đi, mà cô không theo tôi.

Khi đến hồ, điều đầu tiên xuất hiện trong tâm trí tôi là nơi này trông thật tồi tàn.

Lần trước khi đến đây từ khu ổ chuột, tôi từng thấy nó thật tráng lệ.

Một đôi tình nhân nắm tay nhau bước qua cây cầu nhỏ.

Một gia đình trải tấm khăn picnic trên bãi cỏ, vừa ăn bánh mì kẹp vừa trò chuyện.

Bọn trẻ chơi đùa, tiếng cười vang vọng khắp nơi.

Một khung cảnh của cuộc sống bình dị và hạnh phúc—một cuộc sống mà tôi chẳng bao giờ có được.

Đừng suy nghĩ như vậy nữa, tôi tự nhủ.

Lẽ ra, tôi nên để họ tận hưởng hạnh phúc của mình, nhưng các hiệp sĩ do Nữ Công tước cử đến chỉ chăm chăm dọn đường cho toi.

Họ nói đó là để đảm bảo an toàn cho tôi.

Tôi cảm thấy như mình chỉ đang làm phiền mọi người, nên cố tình đi con đường ít người qua lại hơn.

Hồ nước lấp lánh ánh đỏ khi mặt trời phản chiếu xuống mặt nước.

Nó đẹp, nhưng tôi cảm thấy nó sẽ đẹp hơn nếu có ai đó bên cạnh.

Lần trước khi đến đây với mẹ, cảnh tượng này còn tráng lệ hơn gấp bội.

Sẽ thật tốt nếu Alina ở đây…

Tôi thực sự cảm thấy thế nào về Alina?

Không phải là sự hấp dẫn về mặt thể xác, mà giống như tình cảm gia đình—một mối liên kết như chị em.

Tôi không thể định nghĩa chính xác, nhưng tôi chắc chắn rằng cô rất quan trọng đối với tôi.

Dù sao đi nữa, mộ của mẹ tôi nằm trong khu rừng phía xa.

Nó không phải là nơi có nhiều người qua lại. Nếu ai đó cố gắng chôn một thi thể ngay chỗ đông người, chắc chắn dân làng sẽ lập tức kéo đến để đuổi đi đứa trẻ mồ côi từ khu ổ chuột.

Đi được một đoạn, một gã ăn mày tiến lại gần, chìa ra một chiếc bát sứt mẻ.

“Ôi, một tiểu thư cao quý thế này sao lại đi lạc đến chốn này?

Nếu có thể bố thí cho kẻ khốn khổ này một đồng xu, tôi sẽ rất biết ơn.”

Hai hiệp sĩ hộ tống tôi nhìn gã đầy khinh bỉ, như thể đang nghĩ, Ngươi lấy tư cách gì mà dám đến gần đây?

Một người trông có vẻ ghê tởm ra mặt, còn người kia lại có vẻ thích thú, như thể hắn vừa tìm được cái cớ để ra tay.

Đây là cảnh tượng quen thuộc ở khu ổ chuột—những kẻ không biết chọn đúng mục tiêu để xin xỏ thường sẽ bị đánh cho nhừ tử.

Các hiệp sĩ, giờ đã lộ rõ vẻ tức giận, dường như sẵn sàng rút kiếm.

Tên ăn mày, không nhận ra nguy hiểm, vẫn đứng đó chờ đợi.

Tôi giơ tay ngăn họ lại và bảo họ đưa cho tôi một đồng xu.

Hiệp sĩ tóc nâu, tôi nhớ mang máng tên hắn là Kesel, rút từ túi ra một đồng xu và đưa cho tối.

Tôi đặt đồng xu vào bát của gã ăn mày.

“Ngươi nghĩ ta dừng bọn họ lại chỉ để làm thế này thôi sao?” gã ăn mày nhìn tôi chằm chằm.

Hắn đang tính toán xem liệu có thể dọa dẫm một tiểu thư ngây thơ để lấy thêm tiền hay không.

Hắn có một bộ râu rậm rạp, nhưng khuôn mặt lại chỉ tầm hơn hai mươi tuổi.

Hắn rõ ràng chưa có kinh nghiệm xin tiền quý tộc.

Tôi thấy một đồng là đủ cho kẻ vô lễ này.

Quyết định rằng đây không phải chuyện của mình, tôi quay lưng rời đi.

“Tiểu thư, liệu chúng tôi có thể ở lại một chút để dạy cho hắn một bài học?”

Gã hiệp sĩ trẻ tuổi hơn Kesel hỏi với nụ cười nhếch mép.

Dù tôi có từ chối, hắn cũng sẽ làm theo ý mình.

“…Tùy các ngươi.”

Ngay lập tức, hai hiệp sĩ siết chặt nắm đấm và bắt đầu đánh đập gã ăn mày không thương tiếc.

Tôi không quay lại nhìn, cố gắng tránh xa sự bạo lực vô nghĩa.

Khi tôi đến cánh rừng gần nguồn nước, tôi tìm thấy một chỗ đất nhô cao hơn bình thường nơi tôi đã đặt một hòn đá làm dấu. Nó vẫn ở đó, chưa ai đả động.

Các hiệp sĩ thì giờ đang bận đánh đập tên ăn mày vì họ vẫn chưa bắt kịp tôi.

Xoắn tay áo lên, tôi tự tay đào nắm đất ấy lên.

Tôi đặt viên đá quý màu xanh mà Công tước đã đưa vào trong mộ.

“Mẹ à, Công tước bảo con nói với mẹ rằng ông ấy xin lỗi.”

Tôi vùi đất lại, lấp hòn ngọc quý.

“Thành thật mà nói, con cũng không biết vì sao ông ấy lại xin lỗi.

Con không biết vì sao ông ấy đưa con đến đây.

Hay liệu ông ấy có thực sự hối hận hay không…”

Cảm xúc cuộn trào trong tôi, những lời nói bật ra khỏi miệng nhanh hơn tôi có thể kiểm soát.

Tôi thậm chí còn không thể thở khi lời cứ tuôn thành dòng.

Có phải vì tôi đang thú nhận trước một người đã chết mà những câu những từ cứ trào ra dồn dập? Hay nó chỉ dơn giản là tôi đang đứng trước mẹ tôi và suy nghĩ thật sự của tôi có thể bộc lộ hoàn toàn?

Tôi chẳng rõ.

Tuổi thơ tôi thực sự là không phải hạnh phúc lắm song nó cũng tương đối rồi sau khi bỏ qua một vài ký ức tệ.

“Mẹ có yêu con không? Có, mẹ chắc chắn đã yêu thương con. Câu hỏi chắc là đã khiến mẹ bị tổn thương rồi.”

Tôi nói bằng cái giọng nhẹ nhàng như đang thì thầm, chẳng ai sẽ nghe được.

Giọng tôi đong đầy cảm xúc, thứ tôi muốn quét sạch bằng cách nào đó. Thay vì vậy, tôi chỉ có thể quẹt đi những giọt nước mắt đang rơi, tôi chẳng hề nhận ra, và vấy bẩn khuôn mặt tôi.

Tâm trạng tôi có tệ đi đôi chút

Khi tôi hoàn thành việc phủ mộ và tay tôi đã hoàn toàn bẩn, các hiệp sĩ đã đến, khuôn mặt bê bết máu và mồ hôi.

 Kesel liếc nhìn tôi với vẻ mặt hơi ngượng ngùng, trong khi hiệp sĩ trẻ hơn nở một nụ cười chế giễu.

 Chà, điều đó không có gì đáng ngạc nhiên. Tôi đã không thèm trả lời đúng câu hỏi của họ, lờ đi bất cứ điều gì họ nói. Không khó để hiểu tại sao họ lại không thích tôi.

 Có lẽ họ được giao cho tôi một cách cố tình.

Thành thật mà nói, tôi muốn họ công khai chế giễu tôi hoặc tát tôi. Ít nhất thì điều đó cũng chân thành hơn.

"... Tiểu thư nên để công việc này cho chúng tôi," Kesel nói.

 "Làm sao tôi có thể gọi các hiệp sĩ bận dạy cho kẻ ăn xin ấy một bài học? Việc đó đã xong rồi. Hãy đi nghỉ ở nơi khác. Anh có thể quay lại quán trọ với những người hầu nếu anh muốn."

 Khuôn mặt của chàng hiệp sĩ trẻ sáng lên khi nghe tôi nói vậy.

"Vậy thì tôi xin phép sẽ về trước!"

Anh háo hức rời đi, nhưng Kesel vẫn ở lại, đứng vững bên cạnh tôi.

Khi tôi nhìn anh với vẻ mặt bối rối, anh gãi đầu và bắt đầu nói.

"Cậu chàng đó là một nhân tố hơi phiền phức, ngay cả trong hội hiệp sĩ."

Anh làm một cử chỉ nhỏ, chạm ngón tay cái và ngón trỏ vào nhau như thể đang ra hiệu điều gì đó nhỏ nhặt nhưng khó chịu.

 "Nhưng cha mẹ cậu ta giàu có kinh khủng. Còn tôi thì... Tôi lớn lên ở cùng một nơi như cô vậy, cô ạ."

"Khu ổ chuột... ý anh là?"

 "Vâng. Tôi ở trong trại trẻ mồ côi cho đến khi một sĩ quan nghĩa vụ quân sự phát hiện ra tôi và kéo tôi ra chiến trường. Ở cái chốn ấy, tôi tình cờ thức tỉnh phép thuật, và Công tước đã nhận tôi vào."

 Câu chuyện có vẻ quá quen thuộc. Công tước đã nhận anh vào nhưng sau đó hẳn đã tỏ ra không mấy quan tâm.

 Là người đến từ khu ổ chuột, Kesel có lẽ đã bị đẩy ra rìa, mãi mãi lạc lõng.

 Đúng là Công tước.

 Nghĩ lại thì, ước mơ trở thành hiệp sĩ của Raphael giờ đây có vẻ không còn quá xa vời nữa.

Trước khi tôi nhận ra tại sao tên cậu ấy nghe quen quen, tôi đã nghĩ cậu chỉ là một cậu bé ngốc nghếch có cái đầu không được thông minh cho lắm.

"Chúng quay lại thôi," tôi nói.

 Kesel gật đầu.

Trên đường trở về, chúng tôi đi qua tên ăn mày. Hắn vẫn còn sống nhưng toàn thân dữ dội và mặt hắn sưng huyết đến mức biến dạng.

Nhìn gã ăn mày nằm run rẩy bên đường, tôi tiếp tục bước đi.

Tôi nghĩ là tôi sẽ cảm thấy tội lỗi hay cảm xúc gì đó tương tự, nhưng thứ duy nhất tôi chỉ có thể cảm nhận được là sự khó chịu- sự bất an còn sót lại.

Khốn nạn.

“Kesel, đưa hắn đến chỗ bác sĩ,” Tôi nói đột ngột

Kesel sững lại. Tôi ném vào tay anh một tờ ngân phiếu trước khi anh kịp cãi lại.

Thông thường thì tôi phải đổi tờ ngân phiếu ở ngân hàng nhưng mà một người vai vế cao như Kesel có thể kiếm cho tên ăn mày hỗ trợ y tế một cách trơn chu.

“…Anh cũng từng lớn lên ở khu ổ chuột, đúng không? Điều đó có phải là một tội đáng chết không?”

Kesel im lặng, lầm bầm một chút trước khi bế gã ăn mày lên và đưa đi chữa trị.

Khi ngẩng đầu lên, tôi thấy hai mặt trăng song sinh trên trời như đang cười nhạo mình.

Ngươi nghĩ mình có thể cứu được ai sao?

Bình luận (17)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

17 Bình luận

CHỦ THỚT
TRANS
Quá chăm chỉ rồi, tha cho sửa đi.
Xem thêm
Đoạn 108: toàn thân dữ dội? sưng huyết?
Xem thêm
CHỦ THỚT
TRANS
đã sửa
Xem thêm
Đoạn 98: Khu ổ chuột... ý anh là?
Xem thêm
CHỦ THỚT
TRANS
bình thường mà, kiểu đang nghĩ rồi mới hỏi thêm.
Xem thêm
@Nameless One:
Ý anh là... khu ổ chuột?
Bác ko biết nắn lại câu cho nó thuận hơn à
Xem thêm
Xem thêm 1 trả lời
Đoạn 53: ngươi - tôi- bọn họ?
Xem thêm
CHỦ THỚT
TRANS
tôi đọc vào thấy ok mà?
Xem thêm
@Nameless One: đù má xưng hô loạn cào cào thế này mà ok à
Xem thêm
Xem thêm 2 trả lời
Đoạn 38: ta->tôi
Xem thêm
Ê sao cảm giác Alina sẽ bị đuổi hoặc chết thế nhỉ
Xem thêm
CHỦ THỚT
TRANS
Suỵt, đừng spoil
Xem thêm
Xem thêm 1 trả lời