• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Tập 01

Chương 30 - Khu vườn

7 Bình luận - Độ dài: 2,266 từ - Cập nhật:

Đã bao lâu kể từ lần cuối tôi đến hồ và sống mà không có Alina? Khoảng ba năm, có lẽ vậy.

Cuộc sống đã trở nên đơn điệu.

Mỗi sáng, tôi thức dậy, nhét thứ gì đó—bất cứ thứ gì—vào miệng, rồi chơi piano.

Sau bữa trưa, tôi đọc sách một lúc, rồi lại chơi piano đến khi hoàng hôn buông xuống.

Buổi tối, tôi ăn tối và đọc sách cho đến khi cơn buồn ngủ kéo đến.

Kesel, vệ sĩ duy nhất còn lại sau vụ việc với chàng kỵ sĩ trẻ—vì những kỵ sĩ còn lại nhất quyết từ chối tiếp tục làm vệ sĩ của tôi—thực ra cũng chẳng có nhiều tác dụng. Dù sao thì tôi cũng hiếm khi rời khỏi dinh thự.

Vì vậy, tôi đã đề nghị họ huấn luyện Raphael thành kỵ sĩ thay thế, và có vẻ như họ đã xem xét yêu cầu của tôi một cách nghiêm túc.

Nghĩ lại, tôi hầu như không nhìn thấy mặt Raphael, vì bất cứ khi nào tình cờ gặp cậu ta, cậu ta đều đang tập luyện.

Đôi lúc, tôi tự hỏi liệu Raphael có đang cố tránh mặt tôi hay không.

Tôi chính là người đã đưa cậu ta đến dinh thự này, vậy tại sao cậu ta lại né tránh tôi chứ?

Lý do hợp lý duy nhất mà tôi có thể nghĩ đến là vụ việc ở hồ.

Nhưng đó đâu phải lỗi của tôi. Tên rác rưởi đó thậm chí còn không phải là kỵ sĩ nữa.

Mỗi khi suy nghĩ của tôi mất kiểm soát, chúng thường trượt dài theo hướng tiêu cực.

Cố gắng chống lại điều đó, tôi nghĩ đến người phụ nữ Romani uốn éo hông trong quán rượu, nhưng tâm trạng cũng chẳng khá hơn. Có lẽ do bản tính của tôi—hoặc có lẽ là do làn da rám nắng của cô ta.

Nhắc mới nhớ, dạo này tôi hiếm khi nhìn thấy Nữ công tước.

Nói chính xác hơn thì, người phụ nữ nhút nhát đó dường như đang cố ý tránh mặt tôi.

Sau ngày hôm đó, Công tước bảo tôi không cần tham dự bữa tối nếu không muốn.

Ông ấy thậm chí còn đưa cho tôi một túi đầy tiền vàng và một phong bì nhét chặt tiền giấy—có lẽ ông ấy đã biết chuyện tôi đưa hết tiền cho Alina.

Vì tôi hầu như không ra khỏi dinh thự, phần lớn số tiền ấy vẫn chưa hề được động tới.

"Dù có nhiều tiền đến đâu thì cũng chẳng có gì để tiêu cả."

Là khi nào nhỉ?

Khoảng một năm trước, tôi nghĩ vậy.

Tôi đã hỏi Công tước liệu tôi có thể rời khỏi dinh thự và sống một mình hay không.

Câu trả lời của ông ấy là: "Đừng nói những điều vớ vẩn nữa. Nếu con muốn thứ gì, cứ nói với ta."

Giả vờ như không thất vọng, tôi bảo ông ấy mua cho tôi một cây guitar.

Ông ấy tặng tôi một cây đàn được trang trí bằng vàng lòe loẹt—quá diêm dúa đến mức tôi không thể chịu nổi mà chơi nó.

Mỗi lần gảy dây đàn, những món trang trí vô dụng ấy lại phát ra tiếng kêu kỳ lạ. Tôi nhét nó vào góc phòng, không bao giờ động đến nữa.

Sự quan tâm của Công tước, cũng giống như cây đàn guitar ấy, hoàn toàn vô giá trị.

Ít nhất thì cây đàn piano vẫn hoạt động tốt. Có lẽ tôi nên biết ơn vì điều đó.

Thời gian trôi qua, cơ thể tôi trưởng thành.

Bàn tay tôi, vốn chỉ có thể vươn tới một quãng tám, giờ có thể dễ dàng kéo dài đến một quãng chín, từ C đến D.

Nhờ vậy, tôi cuối cùng cũng có thể thử một số bản nhạc của Rachmaninoff, dù hầu hết tôi chỉ loay hoay với những bản dạo đầu đơn giản trước khi bỏ cuộc.

Mười lăm năm đã trôi qua trong thế giới khốn nạn này, vậy mà những nốt nhạc và giai điệu của vô số bài hát dường như chưa bao giờ phai nhạt khỏi tâm trí tôi.

Như thể chúng đã khắc sâu vào linh hồn tôi vậy.

Tôi điều chỉnh hơi thở và nhấn phím đàn.

Bản nhạc là Prelude Op. 23 No. 5 của Rachmaninoff: Alla marcia, nghĩa là "theo phong cách hành khúc."

Đáng tiếc, cơ thể tôi vẫn chưa đủ sức để tạo ra âm thanh như mong muốn.

Khi tôi tiếp tục gõ đi gõ lại những nốt nhạc ấy, đẩy ngón tay đến giới hạn, một tiếng gõ cửa cắt ngang dòng suy nghĩ của tôi.

Cốc, cốc.

Vì không có một hầu gái cố định nào kể từ khi Alina rời đi, tôi đứng dậy khỏi đàn piano và bước tới cửa.

"Ai đó?" Tôi khẽ hỏi.

"Là tôi, Marisela."

Là Eileen.

"Nếu đã là ‘tôi’ thì cũng nên nói tên đi chứ." Tôi đáp.

"Là Eileen! Đừng đùa nữa, mở cửa mau!"

Tôi mở cửa, và Eileen bước vào mà chẳng thèm chờ sự cho phép, kéo ghế ra ngồi xuống.

"Bản nhạc mà cậu vừa chơi—cậu sáng tác nó à?"

"Tôi cũng không biết nữa."

Cô ta đến đây làm gì?

Chúng tôi hầu như không nói chuyện với nhau dù chỉ một lần một tuần.

"Mẹ nói đã đến lúc cậu diện kiến Hoàng hậu rồi."

Cô ta đang nói về việc ra mắt giới thượng lưu.

Gặp Hoàng hậu, tạo ấn tượng, và trao đổi lời xã giao là những điều kiện tiên quyết để bắt đầu các hoạt động xã hội, dù là tham gia vũ hội hay săn bắn.

"Nhưng tôi là con lai giữa quý tộc và thường dân mà?"

"Trên danh nghĩa, cậu vẫn là con gái của mẹ tôi."

Vậy à? Tôi chưa từng để ý điều đó.

Eileen nhích lại gần tôi hơn.

"Cậu đã lớn rồi. Đã đến lúc ăn mặc đẹp lên rồi đấy."

Cô ta bắt đầu chỉnh lại tay áo và vuốt phẳng quần áo của tôi.

Khi bàn tay cô ta lướt qua sợi dây chuyền của tôi, tôi nhẹ nhàng đẩy cô ta ra.

"Ai sẽ là kẻ xui xẻo trở thành hôn phu của cậu đây nhỉ?

Tất nhiên, cha và mẹ sẽ quyết định, nhưng ta không thể không cảm thấy tiếc thay cho hắn ta."

"Nếu định kiếm chuyện, thì cút đi, Eileen."

Cô ta lại định nói ra điều vô nghĩa gì lần này?

Không giống như đám người hầu, tôi không thể đuổi cô ta đi một cách thô bạo.

Trên danh nghĩa, cô ta vẫn ở trên tôi.

"Gọi ta là chị đi."

"Tại sao tôi phải gọi ai đó là chị khi tất cả những gì họ giỏi chỉ là nông cạn và trưng diện?"

"Cô… cô lúc nào cũng…"

Mặt Eileen đỏ bừng, hai nắm tay siết chặt run rẩy. Tôi đưa má phải ra, như thể đang thách thức cô ta đánh tôi.

"Sao thế? Lần này định đẩy tôi mạnh đến mức gãy mũi nữa à?

Hay lại ném thức ăn vào tôi và gọi tôi là rác rưởi?"

Nghe tôi nói, cơn giận trong mắt Eileen dần tan biến, thay vào đó là sự hối lỗi.

Cô ta chỉ dừng hành hạ tôi khi đến tuổi dậy thì, nhưng trước đó thì không ngừng nghỉ.

Sau khi tôi gãy mũi, việc bắt nạt chỉ giảm xuống còn ném rác vào người tôi hoặc đổ nước từ trên cao.

"…Anh em tôi và tôi đã cố gắng làm hòa với cô. Sao cô cứ mãi đẩy chúng tôi ra xa?"

"Đó là lý do tôi nói cô ngu ngốc.

Cô nghĩ chỉ cần nói thế thì chúng ta có thể cười đùa với nhau như chưa từng có chuyện gì sao?"

"Ta có thể làm được…!"

"Không, tôi không thể. Tôi ghét cô. Tôi cũng ghét cả anh em cô.

Và đừng lấy cái cớ rằng đó chỉ là hành vi trẻ con khi cô chưa hiểu chuyện."

"…Dù sao thì, mẹ bảo cô đến bàn trong vườn sau bữa trưa."

"Được thôi."

"Và có lẽ cô nên vứt cái thái độ ‘tôi giỏi hơn tất cả mọi người’ vào sọt rác đi.

Dù có xinh đẹp đến đâu, với tính cách kiêu ngạo như thế, chẳng ai muốn nói chuyện với cô đâu."

Eileen cố tỏ ra sắc bén, giọng điệu mang theo chút cay nghiệt, nhưng lại vụng về—có lẽ là di sản từ người mẹ nhút nhát của cô ta.

Tôi không muốn cảm nhận sự khác biệt giữa chúng tôi ngay cả trong huyết thống, nhưng dường như điều đó là không thể tránh khỏi.

Dù sao đi nữa, tôi cũng chẳng có hứng thú với chuyện hôn nhân.

Thế nên, tôi đáp lại lời cảnh báo ngớ ngẩn của Eileen bằng một nụ cười mỉa mai.

"Nghe thật tuyệt vời."

Eileen nhìn tôi như thể đang đối diện với một kẻ điên trước khi rời khỏi phòng.

Đầu tôi nhức nhối.

Bữa trưa? Tôi sẽ ăn món cháo nhạt nhẽo và nuốt nó xuống cùng một liều thuốc phiện.

Tôi với tay kéo chiếc tay cầm trên tường, tiếng chuông quen thuộc vang lên.

Từ khi Alina rời đi, người duy nhất đến khi tôi rung chuông chỉ có một cô gái.

Tôi đã biết tên cô ấy: Looney.

"Looney, mang cho tôi cháo, trà đen với thật nhiều đường, và ít sữa."

Looney gật đầu rồi nhanh chóng quay lại với bữa ăn.

Tôi xúc cháo nhạt một cách hời hợt, thỉnh thoảng hít một hơi khói thuốc phiện để dễ nuốt hơn. Chỉ sau đó tôi mới động đến tách trà sữa ngọt gắt.

Từ khi tôi đuổi đi hầu hết những người hầu mà Nữ công tước phân cho tôi, những kẻ còn lại bắt đầu phục vụ sữa chua và đồ ăn dở tệ.

Lúc đầu, tôi tức giận, báo cáo với Công tước, thậm chí còn đuổi một vài kẻ ra khỏi dinh thự. Nhưng chẳng có tác dụng gì nhiều.

Khoảng một tháng sau, chúng lại tiếp tục trò hèn hạ của mình.

Ngay cả khi tôi đối mặt với bọn chúng và hỏi ai đã chuẩn bị sữa, không ai trả lời.

Những kẻ im lặng đều bị tát đến khi mặt đỏ bừng rồi bị đuổi ra khỏi dinh thự.

Chắc hẳn chúng cảm thấy như những kẻ chính nghĩa trừng phạt một nữ phản diện độc ác.

Tôi ăn xong bữa một cách uể oải.

Cảm thấy hơi choáng váng và lâng lâng vì thuốc phiện, tôi rời khỏi phòng.

Tôi bước dọc theo hành lang dài.

Trước đây tôi ghét tiếng giày cứng nện xuống sàn vang vọng. Nhưng giờ, tôi gần như chẳng cảm nhận được sự khó chịu ấy nữa.

Qua một ô cửa sổ, tôi nhìn thấy các hiệp sĩ đang chạy và hát khi tập luyện.

Tôi không chắc Raphael có trong đó không; tôi không phải kiểu người quan tâm đến cậu ta. Nhưng lần cuối tôi thấy cậu ta mặc giáp, có vẻ như cậu ta đã trở thành một giám mã.

Khi nhìn ra ngoài, tôi nhận thấy một lớp bụi mỏng bám trên khung cửa sổ.

Lẽ ra phải có người hầu dọn dẹp khu vực này.

Tôi quay lại và thấy một người phụ nữ đang phủi bụi.

Bà ta trông già hơn, và vì đang lau dọn một mình chỉ với một chiếc chổi lông, có lẽ bà ta đã làm việc ở đây rất lâu.

Tôi không thích bà ta.

"Đây mà gọi là dọn dẹp sao?"

Tôi lướt bàn tay đeo găng qua khung cửa sổ, để lộ một vệt bụi mờ bám vào lớp vải trắng.

Người hầu đang run rẩy lau dọn, liền đứng khựng lại khi nghe tôi nói.

"Trả lời đi. Đây mà gọi là dọn dẹp à?"

"Tôi… tôi xin lỗi, Tiểu thư!"

Chát.

Tôi tát nhẹ bà ta, không hề dùng sức.

Nó không đau, nhưng chắc chắn sẽ làm tổn thương lòng tự trọng.

"Nếu ngay cả công việc được giao cũng làm không xong, thì biến đi.

Bà không muốn tiếp tục làm việc ở đây nếu phải nghe những lời như thế này, đúng không?"

"Không… không, Tiểu thư."

"Vậy thì đừng đứng đó như một kẻ ngốc nữa. Đi lấy một cái giẻ—loại giống bà—và lau sạch khung cửa sổ này cho đàng hoàng."

"…Vâng, Tiểu thư."

Hành động và lời nói của bà ta có vẻ khuất phục, nhưng trong mắt lại ánh lên chút phản kháng.

Tôi chẳng buồn gây sự.

Sau khi để lại một lời cảnh cáo nhẹ, tôi tiếp tục bước xuống hành lang.

Tôi liếc nhìn những bức chân dung treo dọc hai bên tường.

Lúc mới đến đây, tôi căm ghét chúng.

Chúng như đang trừng mắt nhìn tôi, lặng lẽ thúc giục tôi rời đi.

Bây giờ, chúng lại có vẻ đáng thương một cách lố bịch.

Có lẽ những con người ấy đã bị giam cầm mãi mãi, bị đóng khung và treo trên những bức tường này—một suy nghĩ thật nực cười.

Cuối cùng, tôi đến khu vườn.

Dưới một chiếc dù che nắng, ngồi tại chiếc bàn, là Nữ công tước, đang ngắm nhìn những bông hoa.

Tôi liếc quanh, thấy không có ai khác, liền khạc một bãi nước bọt lên một bông hoa gần đó.

Phọt.

Bình luận (7)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

7 Bình luận

Who can fix her now?
Xem thêm
CHỦ THỚT
TRANS
Ca này khó một sợi thòng lọng
Xem thêm
Ai đó cứu chị tui, tội chị quá
Xem thêm
I can fix her 😭
Xem thêm
Có vẻ cái bộ này nó ko hợp với t, bỏ đọc thôi 🙃
Xem thêm
TRANS
Tôi cũng có suy nghĩ gióng bác này, càng đọc càng thấy main vừa đáng trách lẫn đáng thương, tâm lý bất ổn vãi lều.
Xem thêm
haiz, hơi ấm cuối cùng trong cái thế giới lạnh lẽo đó mà rời đi thì ai chả phát điên, hi vọng raphael làm gì đó thôi
Xem thêm