• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

WN

Chương 05: Bạn thân

0 Bình luận - Độ dài: 1,463 từ - Cập nhật:

“Chengcheng~ Chengcheng~ Mau xuống đây nào! Cậu đang nói chuyện gì với An Yuan thế hả?”

Chen Cheng sững người một lúc, rồi cảm thấy một làn hương nước hoa lướt qua. Chưa kịp phản ứng, một cơ thể mềm mại đã dựa vào người cô, một cánh tay của cô gái khác vòng lấy tay cô.

Cô kinh ngạc quay đầu lại, liền thấy một cô gái hơi mũm mĩm đang mỉm cười nắm lấy cánh tay mình.

“Shuting?”

“Ừm?”

Dù đã mười năm không gặp, nhưng Chen Cheng vẫn nhớ rất rõ tên cô gái này.

Chen Shuting không đặc biệt xinh xắn, nhưng trong đời này lại cao hơn Chen Cheng một chút. Cô có khuôn mặt tròn trịa và tính cách dịu dàng. Điều khiến người ta khó quên là vào năm hai cấp ba, Shuting từng đột ngột tỏ tình với cô. Cô ấy còn tự tay vẽ một nhân vật anime dễ thương để tặng, kèm theo một vài món quà nhỏ.

Nhưng lúc đó, Chen Cheng rất nông cạn, luôn để tâm đến vẻ bề ngoài. Thêm nữa, việc bị bạn học trêu chọc khiến cô cảm thấy khó xử. Vì vậy cô đã thẳng thừng từ chối Shuting, thậm chí còn cố tình nói vài lời tổn thương để cắt đứt hy vọng của đối phương.

Nghĩ lại… đúng là quá ngốc nghếch.

Shuting kéo Chen Cheng đi xuống cầu thang, vừa đi vừa hỏi với vẻ quan tâm: “Cậu bị đến tháng à? Lúc nãy trông cậu như mất hồn luôn.”

“Hả? Không, không có đâu!”

Khoan đã… đến tháng á?!

Chen Cheng chưa từng nghĩ mình sẽ thực sự phải trải qua chuyện này.

Trong một thoáng, cô thực sự thấy ghét việc làm con gái.

“Thật không? Nhưng mà chắc cũng sắp rồi đấy.”

Sắc mặt cô hơi tái đi. Giờ Shuting nhắc mới để ý, bụng dưới đúng là có hơi đau âm ỉ…

Cô bắt đầu vừa lo lắng về chuyện đó, vừa bối rối về mối quan hệ hiện tại giữa mình và Shuting.

Hai người là bạn thân à? Con gái với nhau mà thân đến mức nắm tay sát rạt thế này sao?

Đối mặt với một cô gái khác, Chen Cheng theo bản năng ưỡn thẳng lưng, sải bước dài hơn. Dù sao “trước đây” cũng là đàn ông, không thể hành xử yểu điệu như lúc ở cạnh An Yuan được.

Toàn thân cô căng cứng, ánh mắt lén liếc quanh quất, tay chân không biết đặt vào đâu.

Cô gần như chưa từng thân thiết với con gái đến mức này. Giờ đột nhiên lại có một người bạn thân như thế này, đúng là khiến cô không biết ứng phó thế nào.

“Cậu đang hẹn hò với An Yuan à?”

“Hả?”

Câu hỏi này khiến cô ngớ người.

Cô quay đầu nhìn An Yuan đang cười đùa với mấy bạn học phía trước, khóe miệng co giật.

“Thôi đi, buồn nôn chết được. Ai nói với cậu thế hả?”

Shuting tròn xoe mắt, tò mò hỏi: “Nhưng An Yuan đẹp trai lắm mà! Cậu ấy còn học giỏi nữa. Có gì đáng ghét đâu?”

“Cậu không hiểu đâu…”

Ờ thì, trong tương lai, An Yuan đúng là sẽ biến thành một ông chú hói đầu, bụng bia. Nhưng phải công nhận, hiện tại đúng là đỉnh cao nhan sắc của cậu ta. Cao hơn mét tám, ngũ quan sắc nét, lông mày rậm, ánh mắt sáng, lại ăn mặc chỉnh tề. Đúng là phiên bản hoàn hảo nhất trong vòng mười năm tới.

Nhưng mà… hẹn hò với An Yuan á? Nghĩ thôi đã thấy khó chịu rồi.

Chen Cheng rùng mình: “Tớ thà nhảy lầu còn hơn quen thằng đó.”

“Tớ thấy hai cậu rất xứng đôi mà.”

“Thôi đi! Lớp 12 rồi mà còn có thời gian nghĩ mấy chuyện đó sao?”

Shuting nghiêng đầu nhìn nghiêng gương mặt Chen Cheng, lộ vẻ nghi hoặc. Hôm nay cậu ấy có gì đó… rất lạ.

Khi đến sân thể dục lớn của trường, học sinh và giáo viên đã tụ tập đông đủ, xếp thành từng hàng ngay ngắn. Lần đầu tiên Chen Cheng thấy mình đứng gần hàng đầu, xung quanh toàn là con gái.

Sương sớm đã bị ánh nắng xua tan, chỉ còn lại cái nóng ngột ngạt.

Chen Cheng cảm thấy mình như con cá mắc cạn dưới nắng. Không phải đổ mồ hôi, mà là bị hút sạch sức lực.

Đã nhiều năm rồi cô không phơi nắng như thế này…

Trước khi đến đây, cô sống trong căn hộ thuê bé tí, suốt ngày gõ chữ viết truyện. Ban ngày không bao giờ ra khỏi nhà, chỉ ra ngoài ban đêm để đổ rác hoặc nhận hàng. Trời trên 30°C là bật điều hoà cả ngày.

“Thời đại đang gọi tên~”

Thật ra chỉ riêng mấy động tác thể dục buổi sáng thôi cũng đã vận động nhiều hơn một ngày bình thường của cô rồi.

Tay chân vung vẩy như mì ướt, nhảy lên chẳng cao nổi vài phân. Cô làm theo động tác một cách miễn cưỡng. Cho đến khi liếc thấy giáo viên chủ nhiệm đang lườm mình từ bên ngoài.

Một luồng khí lạnh chạy dọc sống lưng, cô vội chỉnh lại tư thế, làm theo động tác đàng hoàng. Nhưng vừa thấy thầy quay đi, cô lại rũ xuống như cây héo.

Cô tự hỏi người chủ cũ của thân thể này có tính cách thế nào.

Dù là nam hay nữ thì cũng cùng cha mẹ, cùng hoàn cảnh, cùng nền giáo dục… không thể khác biệt quá nhiều được chứ?

Trên lý thuyết là mình “nhập vào” cơ thể này, nhưng cảm giác tội lỗi bắt đầu lấn dần. Cô cũng đang tự nghĩ ra đủ lý do để phòng khi có ai phát hiện ra điểm bất thường.

Buổi thể dục kết thúc rất nhanh, nhưng tiếp theo là chạy hai vòng sân, tổng cộng 800 mét.

Chen Cheng đã bảy tám năm không vận động đàng hoàng. Thân thể này còn yếu hơn cả lúc cô còn là một tên otaku sống khép kín. Mới chạy được mấy bước đã thở không ra hơi, mồ hôi nhễ nhại.

Tệ hơn nữa là, dù đã mặc áo ngực, nhưng mỗi bước chạy ngực vẫn cứ lắc nhẹ, khiến cô mất thăng bằng. Bộ đồng phục rộng thùng thình không rõ có che nổi không. Cô cảm giác cả sân đang nhìn chằm chằm vào mình.

Mặt đỏ bừng, không chỉ vì mệt mà còn vì xấu hổ.

Trong khi đó An Yuan… thằng đó thì lại được ban cho một cơ thể khoẻ mạnh, trẻ trung lần nữa. Giờ thì nó đang phóng như chó được thả xích, bỏ xa cả đám bạn học.

“Sao bắt bọn mình chạy sáng làm gì cơ chứ?”

“Tập thể dục có lợi mà.”

An Yuan đã chạy vượt cô một vòng, giờ chạy chậm lại bên cạnh.

Chen Cheng thở dốc: “Mày nói cứ như thể mày thích thể dục lắm ấy. Rõ ràng là đang khoe thân thể mới thì có.”

An Yuan chỉ cười, không phản bác.

“Này… mày thấy ngực tao có lắc nhiều không?” Chen Cheng hạ giọng, ghé sát lại hỏi.

“???”

Câu hỏi khiến An Yuan cứng đơ: “Lắc? Ý mày là sao?”

“Thôi khỏi.” Cô thở dài. “Không biết ngực tao cỡ B hay C, nhưng tại sao lại phát triển tốt thế chứ? Ngực lép mới là chân ái…”

"Tao chịu mày luôn đó, mày không coi mình là con gái tí nào hả? Nói mấy chuyện đó một cách thản nhiên như vậy được á?"

Lúc này An Yuan mới liếc xuống. Quả nhiên, lớp áo mỏng mùa hè đã thấm mồ hôi, trở nên hơi trong suốt. Có thể thấy lờ mờ màu da, cả dây áo ngực cũng lộ ra rõ ràng.

À… thanh xuân là đây.

Hồi cấp hai, cấp ba, mỗi lần con gái chạy là mấy đứa con trai như tụi nó bị hành hạ không ít. Những cô gái đó không biết ánh mắt tội nghiệp của tụi con trai khổ sở thế nào đâu…

“Tao khuyên mày ngày mai mặc thêm áo lót ba lỗ bên trong.”

“Nóng chết tao đó!”

“Áo ngực mày lộ kìa.”

Chen Cheng đã chuyển từ chạy sang đi bộ nhanh, cố gắng không bị thầy cô bắt gặp. Nhưng nghe câu đó xong, cô lập tức cúi đầu nhìn xuống.

Mặt cô đang đỏ sẵn lại càng đỏ hơn. Cô hoảng hốt nép ra sau lưng An Yuan.

“Chết tiệt! Mày có áo khoác không? Cho tao mượn cái!!”

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận