• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

WN

Chương 13: Làm sao có thể không có gì được?

0 Bình luận - Độ dài: 1,453 từ - Cập nhật:

An Yuan và Chen Cheng sống trong cùng một khu chung cư, căn hộ thiết kế giống hệt nhau, diện tích khoảng 80–90 mét vuông, gồm hai phòng ngủ và một phòng khách.

Căn hộ của Chen Cheng theo phong cách hiện đại tối giản, toàn bộ lát gạch trừ phòng ngủ lát sàn gỗ màu ấm. Ngược lại, nhà An Yuan đậm chất cổ điển Trung Hoa, phần lớn là nội thất gỗ, tường phòng khách còn treo bức tranh “Niên niên hữu dư” sặc sỡ nổi bật.

Sau khi cõng Chen Cheng lên tận tầng bảy, An Yuan quay ngoắt xuống tầng bốn về nhà mình. Dù sở hữu thể lực đỉnh cao, cậu cũng không khỏi mệt mỏi rã rời. Vừa bước vào cửa, cậu đã ngã phịch xuống ghế sofa gỗ, gác chân lên bàn trà.

“Về sớm thế?”

“Dạ, hôm nay không đi chơi với bạn học.”

Mẹ cậu bưng đĩa dâu tây đến, tựa vào tay ghế, đút cho cậu một quả, rồi tò mò hỏi: “Dạo này con thân với Chengcheng lắm à?”

“Không thân gì đâu, chỉ đi học chung với nhau thôi.”

“Sao lại là 'không thân' được?”

“???”

An Yuan chớp mắt khó hiểu, trợn mắt: “Mẹ à, con đang học lớp 12 đấy nhé!”

“Chính vì lớp 12 mới phải tranh thủ đấy! Lỡ sau này hai đứa thi không cùng trường đại học,  năm sau Chengcheng sẽ có người khác mất!”

Mẹ cậu tặng ngay một cái đập yêu lên đầu.

“Con ngốc thật đấy! Con bé xinh thế, tính cách thế nào con cũng biết rõ, vậy mà không biết tận dụng? Con đang nghĩ gì thế hả?”

“Con nghĩ đến việc học chứ còn gì!”

“Thế sao không cố mà thi Thanh Hoa hay Bắc Đại đi?”

“Thôi cho con xin~” An Yuan rên rỉ. “Tụi con lớn lên cùng nhau, thế nên cảm thấy lạ lắm. Con coi nó là anh em– à không, là em gái ấy!”

Mẹ cậu nheo mắt nhìn con trai đầy nghi ngờ: “Thật không?”

“Thật mà!”

“Không có chút cảm giác gì đặc biệt à?”

Bỗng dưng trong đầu An Yuan lại hiện lên cảnh vừa nãy, lúc cõng Chen Cheng. Cảm giác mềm mại, ấm áp đè lên lưng… Dù cách vài lớp vải vẫn có thể cảm nhận được đường cong và độ đàn hồi, hơn cả mức tưởng tượng của cậu.

Và cả cặp đùi kia nữa… mềm đến mức có thể ép ra nước, mùi hương con gái thoang thoảng bên mũi…

“Không có! Không có gì hết!”

Cậu bật dậy như bị điện giật, nhanh chóng thoát thân khỏi màn trêu chọc.

“Con đi tắm rồi ngủ đây!”

Vào phòng tắm, cậu dựa lưng vào bồn rửa mặt, thở dài một tiếng.

Nhìn vào gương, thấy gương mặt mình đỏ bừng, An Yuan vớ lấy khăn mặt cọ cọ như điên.

Chẳng lẽ… vừa nãy mình thực sự dao động một chút?

Đúng là phản bội tình huynh đệ rồi!

Cảm giác tội lỗi ập đến như sóng thần.

Đầu óc bị hỏng rồi hả? Hay là bị hormone điều khiển mất rồi?

Cảm thấy có hứng thú với thằng bạn thân của mình đã đủ kỳ cục lắm rồi, đằng này còn không ngừng nghĩ về chuyện đó nữa chứ?

Bàn tay như vẫn còn cảm giác mềm mại từ đùi cô ấy… dù là xuyên qua lớp vải.

Mà nếu không có lớp vải đó thì…

Không! Không! Không được nghĩ nữa!

An Yuan lắc đầu thật mạnh để xua đi mấy ý nghĩ đen tối.

Cái cơ thể trẻ trung tràn đầy năng lượng này nhạy cảm quá thể, một chút kích thích cũng khiến phản ứng sinh lý nổi lên. Cần phải giải tỏa ngay.

Nếu là kiếp trước thì đỡ hơn nhiều. Cả ngày chỉ biết tăng ca, mệt rã rời, chẳng buồn nghĩ gì. Có khi cả tuần không ngó ngàng đến gái.

Giờ thì, tắm nước lạnh là cách duy nhất.

Trong khi đó, tại căn hộ khác, Chen Cheng đang ngồi trên bàn bếp, chờ nước trong ấm đun sôi.

Cô ôm bụng, nghiêng đầu, mắt lờ đờ như thể sắp lìa đời đến nơi.

Khác với An Yuan, đầu óc cô không hề bị mấy chuyện rối rắm chi phối.

Dù sao thì… trước đây cô cũng là đàn ông. Hiểu rõ cơ thể nam giới còn hơn cả An Yuan ấy chứ.

Nhưng mà! Mất mặt thật sự…

Lại để An Yuan cõng lên tầng…

Thế còn ra dáng đàn ông gì nữa!

Mặc dù… không phải tự leo cầu thang thì cũng sướng đấy.

“Mẹ ơi! Thuốc giảm đau đâu rồi? Đau lại rồi này!”

“Mẹ ơi?”

Nước bắt đầu sôi, Chen Cheng gọi mấy tiếng về phía phòng ngủ chính. Không thấy ai đáp, cô bước vào trong thì thấy phòng trống trơn.

Tốt! Chắc lại ra ngoài đánh bài suốt đêm rồi.

Dù đang vật vã vì đau bụng kinh, Chen Cheng vẫn không nhịn được cười.

Vậy là tối nay muốn làm gì cũng được. Tự do rồi!

Không cần gội đầu nữa! Tóc dài thế này mà gội với sấy cũng tốn ít nhất hai mươi phút, bằng cả một trận game đấy!

Cô lục lọi trong tủ thuốc, tìm thấy thuốc giảm đau, bỏ vào miệng nhai một viên, rồi pha nước sôi với nước nguội uống một hơi cạn sạch.

Nước ấm chảy xuống bụng khiến cơn đau dịu đi một chút.

Ngay sau đó, cô hí hửng cầm điện thoại gọi cho An Yuan.

Lúc này An Yuan vẫn đang tắm. Nghe điện thoại đổ chuông, cậu lau tay lấy điện thoại đặt trên nắp bồn cầu, vừa áp vào tai thì—

“AN YUAN! Mẹ tao đi đánh bài rồi! Lên đây chơi đi!”

Giọng hét vang trời như muốn nổ tung màng nhĩ. Cậu vội dụi tai, bực bội đáp lại: “Mày điên à? Tao đang tắm! Không rảnh!”

“Thì tắm xong rồi lên!”

“Giờ tao không được ngủ hả?”

“Ngủ ở chỗ tao luôn đi!”

Khoan…

À thì đúng rồi, hồi trước khi chưa lên đại học, tụi nó cũng từng ngủ lại nhà nhau sau mấy buổi cày game tới khuya.

An Yuan chợt nhận ra: tắm nước lạnh cũng chẳng có tác dụng gì hết, vì đầu óc cậu vẫn chưa sạch sẽ tí nào.

“Nếu mai mẹ mày thấy tao ở nhà mày, bà chặt chân tao mất.” Cậu từ chối khéo. “Hay là tụi mình chơi online sau đi?”

“Chơi online chán chết~”

“Cuối tuần tao dẫn mày ra net, lập team năm người, được chưa?”

“Tsk! Tao thấy mày đang tránh mặt tao đấy.”

An Yuan thở dài: “Tao đâu có tránh, mày nghĩ nhiều rồi.”

Dù đúng là… cậu đang tránh thật.

Cậu biết bây giờ tâm trạng mình không ổn. Nếu lỡ làm gì sai rồi khiến không khí trở nên gượng gạo, thậm chí Chen Cheng hiểu nhầm thì tiêu. Tới lúc đó bạn bè cũng chẳng làm được nữa.

“Thật không đó?”

Giọng cô ở đầu dây bên kia đột nhiên trầm xuống, khàn khàn, nghe xong ai mà chẳng thấy áy náy.

An Yuan dịu giọng: “Mày đang đến tháng nên nhạy cảm tí cũng bình thường thôi. Vài hôm nữa sẽ ổn hơn.”

“Phiền quá! Lại đổ cho đến tháng nữa! Tắt máy đây!”

Cúp.

An Yuan cau mày, nhìn màn hình một lúc rồi đặt điện thoại xuống, quay lại phòng tắm.

Nhưng chỉ vài phút sau, cậu đã thấy bồn chồn.

Cảm giác khó chịu cứ dâng lên trong lòng.

Tắt nước, vơ lấy khăn lau sơ, mặc đại áo thun với quần đùi, cậu lập tức chạy ra ngoài.

“Con đi đâu đấy?”

“Lên xem Chengzi sao rồi. Giọng nó nghe không ổn.”

Chen Cheng vốn không phải người mạnh mẽ về tâm lý. Nếu không thì sau khi tốt nghiệp đã không sống ẩn dật trong phòng trọ.

Giờ bỗng dưng tỉnh dậy trong thân thể khác, mất đi cuộc sống yên bình ngày trước, lại còn bị hormone lẫn đau bụng hành, tâm trạng rối tung là chuyện dễ hiểu.

Mẹ An Yuan mỉm cười hài lòng: “Chờ đã, mang chút đồ ăn lên cho con bé luôn. Làm bữa đêm cho nó đi.”

“Làm bánh nhân thịt nhỉ? Nó thèm cái này lâu rồi còn gì.”

Trước khi xuyên không, Chen Cheng sống một mình ở thành phố khác, hay than phiền với An Yuan là thèm đồ ăn quê nhà, trong đó có món bánh nhân thịt – rouyan.

“Vừa hay nhà còn đấy. Chờ mẹ một lát.”

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận