Lớp 12 đúng là vừa nhàm chán vừa mệt mỏi.
Ngày nào cũng như ngày nào: đề cương luyện thi chất đống, bài tập ngập mặt, đến cả giờ nghỉ ngắn giữa các tiết cũng bị giáo viên tận dụng để giảng thêm.
Giống y như cơn ác mộng mà Chen Cheng cứ gặp đi gặp lại…
“Đại hội thể thao sắp diễn ra rồi đó~”
Đến giờ nghỉ trưa, Chen Cheng đã như cái xác không hồn. Mua một cái bánh mì ruốc ở căng tin, cô định mang về lớp ăn dần.
Nhưng vừa xoay người, cô đã thấy ai đó đang vẫy tay gọi mình từ phía sân thể dục.
Chen Cheng nheo mắt, đẩy nhẹ gọng kính để nhìn rõ hơn — là hai đứa bạn thân của cô.
Chắc thị lực mình lại tệ đi rồi…
Sau một thoáng do dự, cô bước về phía thảm cỏ.
“Lại đây, ngồi đi, ngồi đi!” Chen Shuting phấn khích đứng bật dậy, kéo tay cô ngồi xuống. “Mày mua gì đó?”
“Bánh mì ruốc.”
Chen Cheng liếc nhìn Hu Wei đang ngồi bên cạnh. Dù cô gái nhỏ nhắn dễ thương kia đúng kiểu của cô, nhưng từ sau tiết thể dục hôm nọ, chẳng hiểu sao Chen Cheng lại có chút bực bội mỗi lần nhìn thấy cô nàng.
“Hai người ra đây làm gì vậy?” Cô ngồi khoanh chân, đảo mắt nhìn đám giáo viên và học sinh đang chuẩn bị cho sự kiện sắp tới.
“Trời đẹp nên tụi tao ra tắm nắng nói chuyện thôi.”
“Ồ…”
Trời thật sự rất đẹp, tầm 27–28 độ. Nắng nhẹ, gió hiu hiu phả vào tóc mái, vừa đủ xua đi cảm giác oi bức. Ngồi thế này đúng là thư giãn thật.
“Mày không đi cùng An Yuan à?”
Chen Cheng nhăn mặt chỉ về phía sân bóng rổ, “Có tí thời gian rảnh là nó chạy ra đó ném bóng liền, đến ăn trưa còn chưa ăn.”
Chẳng hiểu sao thằng bạn thanh mai trúc mã của cô lại nghiện bóng rổ đến thế, cứ như thể không trút hết năng lượng mỗi ngày là không chịu được.
Trong khi đó, Chen Cheng thì lúc nào cũng thấy mệt mỏi. Hết học chỉ muốn nằm vật ra một góc nào đó nghỉ ngơi, xả não.
“Chengcheng, bộ đồ này xinh không~?”
Chen Shuting vừa chơi game thời trang vừa giơ điện thoại khoe “con gái” ảo của mình.
“Ừ, đẹp đó…”
“Tải về chơi chung với tụi tao đi~”
“Tao không thích game điện thoại.”
Cô chẳng hứng thú gì với mấy trò thay đồ đó cả. Ngáp một cái, cô ngả người nằm xuống thảm cỏ, ngửa mặt nhìn bầu trời xanh ngắt không gợn mây.
Thấy vậy, Chen Shuting cũng nằm xuống theo, gối đầu luôn lên đùi Chen Cheng.
“......”
Hu Wei liếc nhìn hai người rồi cũng đổi tư thế nằm, tạo thành một tam giác vững chắc. Cô nàng mỉm cười thân thiện, ngỏ ý, “Chengcheng, nếu mày muốn thì có thể gối đầu lên đùi tao nhé?”
…Phải công nhận là đùi con gái mềm thật, hơn hẳn gối bông.
Nhưng Chen Cheng vẫn hơi ngượng, cả người cứng đờ. Từ trước đến giờ cô chưa từng quen với mấy kiểu tiếp xúc thân mật giữa con gái với nhau.
“Lớp mình có tham gia đại hội thể thao không nhỉ?” Hu Wei hào hứng hỏi. “Nếu có thì chắc được nghỉ học luôn đúng không?”
“Lớp 12 rồi mà. Đại hội thể thao đâu còn liên quan đến tụi mình nữa.”
“Sao mày biết vậy, Chengcheng?”
Bởi vì ở thế giới cũ của cô, học sinh cuối cấp không được nghỉ cho mấy vụ này!
“Cùng lắm thì chọn vài người thi đấu thôi. Còn lại vẫn phải học bình thường.”
Chen Cheng tháo kính, điều chỉnh tư thế nằm để tìm chỗ êm nhất trên đùi Hu Wei. Nhắm mắt lại, cô định tranh thủ ngủ một giấc trong hai tiếng nghỉ trưa.
Con gái lúc nào cũng thơm thơm… Không biết mình có thơm không ta?
Cô cố gắng để đầu óc trống rỗng, nhưng mấy suy nghĩ vớ vẩn cứ tự động tràn vào.
Khi đậu đại học rồi, có nhiều thời gian hơn thì phải làm gì đây? Mình nên sống thế nào?
Dù là thế giới song song, nhưng nhiều thứ vẫn theo quy luật quen thuộc — ví dụ như ngành livestream đang bắt đầu phát triển mạnh.
Nhưng mà làm streamer á? Không đời nào. Cô ghét bị chú ý, chẳng hài hước, nói chuyện cũng không khéo, chơi game thì gà.
Viết tiểu thuyết? Càng tệ hơn. Nếu định làm vậy thì việc xuyên tới thế giới này cũng vô nghĩa luôn rồi.
“Này! Chengcheng! Dậy đi!”
Ai đó lắc tay cô. Chen Cheng mở mắt lờ đờ, thấy vẻ mặt căng thẳng của Chen Shuting đang chỉ tay về phía xa.
“Gì thế?”
“An Yuan đang đi với một con nhỏ lạ hoắc! Mà nó còn cao quá trời!”
Chen Cheng đảo mắt. “Thì đi với con gái thì sao…”
Bộ tụi mày còn quan tâm chuyện tình cảm của nó hơn tao nữa hả?
Dù nói vậy, cô vẫn không nhịn được mà đeo kính lại, bật dậy nhìn theo hướng Chen Shuting chỉ.
Quả thật, An Yuan đang vừa đi vừa cười nói với một cô gái lạ hoắc, cả hai vừa bước vào căng tin.
Hả?
“An Yuan chơi trò bắt cá hai tay à?” Hu Wei bò lại gần đầy hứng thú, mắt long lanh như phát hiện tin sốt dẻo. “Chengcheng, mày định để yên vậy luôn hả?”
“Liên quan gì đến tao?” Chen Cheng quay mặt đi, không buồn nhìn tiếp. “Tao nói rồi mà, tao với nó chỉ là bạn thôi.”
“Thật hả?”
“Thật.”
Nhưng dù miệng thì nói vậy, trong lòng cô lại dâng lên cảm giác chua lè quen thuộc, như thể bị hắt cả xô giấm vào người. Gương mặt cũng cứng đờ lại.
Cô biết trước sau gì An Yuan cũng sẽ hẹn hò. Sớm muộn gì hai đứa cũng sẽ có lối đi riêng. Nhưng biết là một chuyện, chấp nhận được lại là chuyện khác...
“Chắc chỉ là bạn thôi,” cô phân tích một cách lý trí. “Không thấy thân thiết lắm.”
Huống chi An Yuan chưa từng nhắc đến cô gái nào khác trước đây.
“Thấy chưa, mày quan tâm nó mà Chengcheng~” Chen Shuting cười tinh ranh.
“Chuẩn luôn, chuẩn luôn!”
“Chuẩn cái đầu mày!”
Chen Cheng nằm vật xuống thảm cỏ. Cô thừa nhận mình có chút tính chiếm hữu với An Yuan, nhưng đó là kiểu bạn bè thân thiết thôi. Ai mà chẳng thấy khó chịu khi bạn thân thân thiết với người khác hơn?
“Tụi nó ra rồi! Hình như mua hai chai nước, đang quay lại sân bóng!”
Nghe Hu Wei cập nhật, Chen Cheng chống khuỷu tay ngồi dậy, liếc nhìn về phía An Yuan.
Cô thấy lòng bứt rứt. Cầm cái bánh chưa mở ra, cô đứng dậy.
“Mày đi đâu thế?” Chen Shuting hỏi.
“Về lớp làm bài.”
“Không định đi hỏi An Yuan à?”
Chen Cheng liếc cô một cái. Cô không đến mức nhiều chuyện đến độ phải đi hỏi từng người bạn của nó là ai!
…Dù trong lòng cũng hơi muốn biết.
“Tụi tao đi chung!”
Hai đứa kia lon ton đi theo, vừa đi vừa thì thầm với nhau. Không cần nghe cũng biết tụi nó lại đang buôn chuyện rồi.
Trời đất ơi, cuối cấp rồi mà vẫn còn rảnh đi tám mấy chuyện này nữa sao?
Khi quay lại lớp, chỉ còn khoảng sáu bảy học sinh. Có đứa đang gục đầu ngủ, có đứa im lặng làm bài tập.
Chen Cheng ngồi xuống, kiểm tra điện thoại — không có tin nhắn — rồi mới mở bánh ra ăn.
Nhưng ăn được vài miếng, cô đã bắt đầu chống cằm, vô thức nhìn ra hành lang bên ngoài cửa sổ.
Nếu An Yuan định yêu ai đó, thì ít nhất cũng nên đợi lên đại học chứ? Hẹn hò vào năm cuối cấp chỉ tổ ảnh hưởng đến việc học. Lỡ đâu hai đứa học khác trường thì yêu xa mệt lắm...
Khoan, mắc gì mình quan tâm đến chuyện yêu đương của nó dữ vậy trời?!
Cô thở dài một tiếng, đúng lúc nghe tiếng bước chân. Ngẩng đầu lên, cô thấy Gao Dong bước vào từ cửa sau, cầm theo áo khoác đồng phục mùa thu, bên trong chỉ mặc mỗi áo ba lỗ trắng, trông nhàn nhã hết mức.
Rõ ràng là mới chơi bóng xong.
“Gao Dong, lại đây một chút,” Chen Cheng gọi.
Gao Dong khựng lại, rồi chậm rãi đi tới bàn cô. “Gì vậy?”
Chen Cheng hạ giọng, hơi nghiêng người tới hỏi: “Nè, con nhỏ đi với An Yuan là ai vậy?”
Đồng thời, cô liếc mắt canh chừng Hu Wei và Chen Shuting, sợ tụi nó nghe thấy. Cô nghi ngờ hơn nửa số tin đồn giữa cô với An Yuan là từ hai đứa kia mà ra.
Gao Dong nhìn cô, rồi bỗng như hiểu ra gì đó. Giọng nói đổi tông, khẽ cười:
“À, con nhỏ hay chơi bóng chung với bọn tao ấy mà… Học sinh thể thao lớp 3. Ngoại hình bình thường thôi, mày khỏi lo.”
Phù, nhẹ cả người!
“Lo cái đầu mày! Tao chỉ tò mò thôi, nhớ đừng có nói với An Yuan là tao hỏi đấy!”
“Biết rồi, biết rồi~ Tao kín miệng lắm!”


0 Bình luận