• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

WN

Chương 22: Bạn cùng bàn

0 Bình luận - Độ dài: 1,536 từ - Cập nhật:

Chen Cheng lẽ ra đã quen với việc ở một mình rồi.

Kiếp trước, sau khi tốt nghiệp đại học, cô thuê một căn hộ nhỏ một phòng ngủ, chừng 30 mét vuông, có kèm nhà vệ sinh. Chưa bao giờ cô cảm thấy chỗ đó chật hay ngột ngạt. Ngược lại, cô thấy nó ấm cúng và đã sống ở đó suốt nhiều năm.

Lúc đó, cô luôn có cảm giác một ngày không đủ dài. Cô phải viết tiểu thuyết, xem livestream game, theo dõi phim truyền hình và anime, rồi còn chơi game nữa. Thậm chí cô vẫn còn thời gian uống vài ly. Mỗi ngày đều trôi qua bận rộn và trọn vẹn trong căn hộ thuê bé nhỏ ấy.

Ngoài việc lúc nào cũng lo lắng không đủ tiền để sống, thì thật ra cô khá hài lòng với cuộc sống tự do và độc lập đó.

Thế mà bây giờ, một lần nữa ở một mình, cô lại ngồi co ro trong ghế máy tính, ôm đầu gối, hoàn toàn lạc lõng.

Cô không biết phải làm gì. Nói đúng hơn, cô không tìm thấy động lực để làm gì cả.

Mới có một tuần thôi mà cô đã không chịu nổi cảnh cô đơn rồi.

Chen Cheng lơ đãng nghịch điện thoại, lướt qua danh bạ, hy vọng tìm được ai đó để trò chuyện hoặc chơi game cùng. Nhưng cô chẳng nghĩ ra được ai phù hợp cả.

An Yuan đang đi mua sắm với chị họ.

Chen Shuting và Hu Wei là bạn thân của cô, nhưng mới chỉ quen được một tuần. Hơn nữa, đi chơi với mấy cô gái thì cũng chẳng thú vị gì lắm.

Còn đám bạn game hồi cấp ba... giờ cô thành con gái rồi, căn bản không còn liên hệ gì với tụi nó nữa.

“Trời ơi! Bực thật!”

Cô vò đầu làm tóc rối như tổ quạ.

Từ sau khi mắc kẹt trong thân xác này, cả vòng quan hệ xã hội của cô đã thay đổi hết. Giờ chỉ còn mỗi An Yuan là bạn thân thiệt sự!

“Pan Jie?” Đột nhiên, cô nhớ ra cậu bạn cùng bàn.

Một tuần qua ngồi cạnh nhau, bầu không khí giữa hai người khá dễ chịu. Pan Jie đối xử tốt với cô, lại còn có vẻ cũng thích chơi game.

Nhưng nhỡ cậu ấy từ chối thì sao?

Nhỡ cậu ấy chưa bao giờ coi mình là bạn thì sao?

Nếu như…

Sau một hồi do dự, cuối cùng cô cũng nhắn tin:

[Đi chơi không?]

Tin nhắn trả lời đến gần như ngay lập tức:

[Đi chứ! Đi đâu vậy?]

[Quán net phố Kuiqiao!]

[???]

Phố Kuiqiao là khu ăn uống và thương mại nổi tiếng.

Nằm trong khu phố cũ, đường bốn làn xe đầy rẫy hàng rong, bán đủ thứ từ thắt lưng đến rau củ, cộng thêm vô số hàng ăn. Sau này, con phố được quy hoạch thành khu đi bộ, nhưng giờ xe cộ và người đi bộ vẫn lẫn lộn, cực kỳ hỗn loạn. Đi bộ thôi cũng phải cẩn thận, không biết chừng có xe máy lao ra bất ngờ.

Đứng trước bến xe buýt phố Kuiqiao, Pan Jie diện nguyên bộ đồ đẹp nhất của mình – áo sơ mi thời trang và quần tây thường ngày. Thậm chí còn dùng gel vuốt tóc gọn gàng, tạo kiểu rẽ ngôi trông rất trưởng thành và lịch lãm.

Cậu không ngừng chỉnh tay áo, thỉnh thoảng nuốt nước bọt vì hồi hộp. Lòng bàn tay trong túi quần toát mồ hôi.

"Pan Jie!"

Chen Cheng bắt xe ôm công nghệ đến. Cô nhảy xuống xe, trả tiền rồi băng qua đường đến chỗ cậu.

“Đi thôi, đi thôi, lên mạng nè!” Chen Cheng liếc qua bộ đồ của Pan Jie một lượt. “Không tệ đó! Sao hôm nay bảnh bao dữ vậy?”

“Bảnh hả? Cũng bình thường thôi mà?”

Nghe cô khen mình bảnh bao, Pan Jie suýt nữa thì cười toe toét, chẳng nhận ra trong giọng cô đầy trêu chọc.

Cậu vội vàng đi theo cô, không dám nhìn thẳng, chỉ len lén liếc từ bên cạnh. Tim đập thình thịch, mặt đỏ bừng suốt cả đường đi.

“Bình thường cậu chơi game gì? Liên Minh hả?”

Ở thế giới song song này, League of Legends vừa vô địch CKTG mùa 5, đang nổi như cồn. Hầu hết con trai trong lớp đều chơi.

“Ờ… DNF.”

“Ồ! Dungeon & Fighter hả? Tớ từng chơi hồi cấp hai đó! Có con Gunslinger cấp 60 luôn!”

Chen Cheng từng chơi qua đủ loại game, nên trò chuyện gì cũng được.

Vừa nhắc đến game, sự ngại ngùng thường thấy của cô lập tức biến mất. Cô nói chuyện rôm rả với Pan Jie suốt dọc đường đến quán net.

Còn Pan Jie, vốn dĩ khá hoạt bát, lại đột nhiên im bặt, mở miệng không ra tiếng, giọng nói nhỏ xíu, do dự mãi mới nói được một câu.

Chen Cheng vốn là người ít nói, nhưng qua một tuần, cậu nhận ra cô thật ra cũng rất tươi sáng, dễ thương. Mà hôm nay?

Hôm nay cô hoạt bát hẳn luôn, đến mức cậu chẳng biết phải đối phó sao cho phải.

“Ăn đậu hũ thối không? Tớ mời.”

Giữa hai người cùng ngại xã giao, ai bớt ngại hơn thì người đó nắm quyền chủ động. Và lần này, đó là Chen Cheng.

Dù Pan Jie không hẳn là kiểu người sợ giao tiếp, nhưng mỗi lần ở gần cô là lại bối rối thấy rõ.

“Không cần, không cần đâu.”

“Thế trà sữa nhé? Vừa chơi vừa uống cho vui.”

Không cho cậu cơ hội từ chối, Chen Cheng thẳng tiến đến quầy trà sữa.

“Chào bạn~ Cho mình một ly trà sữa lài trân châu dừa nha!”

Cô quay sang hỏi Pan Jie: “Cậu thì sao?”

“Ờ… cho tớ ly trân châu dừa đi?”

“Ok.”

Chen Cheng luýnh quýnh móc tiền trong túi quần jean chật cứng bằng hai ngón tay, vừa lẩm bẩm, “Cái túi gì mà nhỏ xíu, lấy tiền cũng cực nữa…”

Cô phải cầm điện thoại suốt vì túi không đủ rộng để nhét vừa.

Chưa kể, quần jean bó sát khiến cô lúc nào cũng có cảm giác bị người ta nhìn chằm chằm, cực kỳ khó chịu.

Tiếc là cô lại không thích mặc quần short, còn quần dài ở nhà toàn loại bó. Quần đồng phục trường đúng là tiện hơn nhiều, vừa rộng rãi vừa nhiều túi.

“Trà sữa của em nè, em gái~” Nhân viên bán hàng cười ngọt như mía lùi. “Chị chọc ống hút giùm luôn nhé?”

“Hả? À, cảm ơn ạ.”

“Chị quấn khăn giấy để tay em không bị ướt nè.”

Cô nhân viên cẩn thận bọc ly trà bằng khăn giấy rồi mới đưa cho cô, còn chọc ống hút luôn. Gì đây, quán trà sữa cao cấp à? Phục vụ gì mà chu đáo dữ vậy trời.

“Của em đây, trà sữa trân châu dừa.”

Pan Jie nhận ly nước mà mặt đỏ như gấc.

Cô ấy chắc chắn thích mình rồi! Không thì sao lại tốt với mình như vậy chứ?!

Đang trong cơn rối loạn nội tâm, ánh mắt cậu chợt rơi vào một tiệm hoa bên đường.

“Pan Jie, cậu đi đâu đấy?”

Chen Cheng mới đi được vài bước thì thấy cậu đột ngột băng qua đường.

“Đợi chút! Tớ mua cái này!”

Cô nhìn theo dáng cậu chạy vào tiệm hoa mà đầy thắc mắc. Không phải ngày Nhà giáo, cũng không phải Ngày của mẹ hay của bố…

Đến khi thấy cậu quay lại, trên tay cầm hai đóa hồng, đầu cô lập tức nổ tung.

Khoan đã… cái đó… là cho mình hả?

Không thể nào đâu, đúng không?

Cô đứng ngây người, nhìn Pan Jie bước tới, dúi hai bông hồng vào tay cô. Da đầu cô tê rần.

Thật luôn hả?! Một tuần bị tỏ tình hai lần?!

Lần đầu còn có thể bỏ qua vì là người lạ, chứ sao cái đứa ngồi cùng bàn lại tỏ tình với cô luôn vậy?!

Cô trợn tròn mắt nhìn cậu: “Cậu làm gì thế?”

“Ờ… cái này… là quà cảm ơn trà sữa… ừm.”

Pan Jie nhìn đi chỗ khác, tránh ánh mắt của cô.

Dù có ngốc đến mấy cũng biết hoa hồng là biểu tượng của gì rồi.

Nếu chỉ là quà cảm ơn, thì phải là đậu hũ thối, bánh trứng hay gà rán chứ!

Sắc mặt cô lập tức lạnh tanh.

Cố nén cảm giác buồn nôn đang dâng lên, cô nhịn không chửi thề, dứt khoát ném thẳng bó hoa vào thùng rác gần đó rồi quay người bước đi.

“C-Chen Cheng?”

“Tớ có việc, về trước đây.”

Khoảnh khắc ấy, Chen Cheng cuối cùng cũng hiểu vì sao trước kia người ta hay nói cô lạnh lùng, xa cách như băng đá.

Tao coi mày là bạn, mà mày lại muốn lên giường với tao?!

An Yuan, anh trai tao, còn đáng tin hơn gấp tỷ lần!

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận