• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

WN

Chương 19: Cũng hợp lý đấy chứ

0 Bình luận - Độ dài: 1,402 từ - Cập nhật:

Sáng thứ Bảy, kết quả kỳ thi tháng được công bố.

Chen Cheng xếp gần cuối lớp.

Từ hồi cấp hai, điểm số của cô vẫn luôn trung bình – không cao cũng chẳng thấp. Có lúc cô còn làm bài xuất sắc, lọt top đầu. Nhưng lần này thì… thật sự quá mất mặt!

May mà mới chỉ là gần cuối lớp thôi, vẫn còn vài đứa trong khối điểm còn tệ hơn.

Trên tay ôm chồng bài kiểm tra, Chen Cheng đi bộ về nhà, vẻ mặt đầy tội lỗi và lo sợ. Cô sợ giáo viên chủ nhiệm sẽ nuốt lời, gọi điện mách mẹ mình.

“Chengcheng!”

“Hả?”

Tim Chen Cheng nảy lên một nhịp, giọng nói cũng run run.

“Mẹ mai đi du lịch với mẹ của An Yuan. Tầm thứ Tư mới về.”

Mẹ đang bôi kem dưỡng da trong nhà tắm, tiện miệng hỏi: “Tháng này thi tháng chưa? Sắp sang tháng Mười Một rồi còn gì.”

“Dạ…” Chen Cheng trơn tru nói dối, “Tháng này không thi ạ. Trường đang bận chuẩn bị hội thao nên không kịp tổ chức.”

“Năm cuối rồi mà vẫn phải tham gia hội thao à?”

“Chắc là giáo viên ra đề cũng phải tham gia ấy mà. Trường bận lắm luôn.”

Mẹ cô vốn chẳng bao giờ tới trường hay trò chuyện với giáo viên. Người bạn học duy nhất bà từng tiếp xúc là An Yuan… nên tạm thời, Chen Cheng vẫn an toàn.

Mẹ liếc nhìn gương, thấy Chen Cheng ló đầu vào.

“Lại đây mẹ bảo cái.”

“Gì thế ạ…?”

“Mẹ mua đồ dưỡng da cho con đấy. Nhớ dùng vào!”

Bà chấm một ít kem dưỡng lên ngón tay rồi thoa lên mặt Chen Cheng.

“Tưởng da đẹp rồi là được quyền lười hả? Không chăm sóc cẩn thận thì sau này da còn tệ hơn của mẹ!”

Chen Cheng ngớ người, sau đó ngoan ngoãn xoa đều kem lên mặt.

Cô nịnh khéo: “Mẹ ơi, da mẹ đẹp cực! Không biết chắc lại tưởng chị gái con ấy~”

“Xạo vừa thôi!” Mẹ lườm cô một cái, nhưng rõ ràng là đang vui, còn cười hỏi, “Học đâu ra cái kiểu miệng dẻo thế hả?”

“Con nói thật mà!”

Mẹ cô đảo mắt, nhưng rồi nhanh chóng quay lại chủ đề chính.

“Mẹ để tiền ăn trên bàn rồi. Đừng tiêu bậy bạ đấy.”

“Dạ biết rồi ạ.”

Chen Cheng sướng rơn. Mẹ đi rồi, cả căn nhà sẽ thuộc về cô. Tự do tuyệt đối! Muốn làm gì cũng được, chẳng ai càm ràm nữa.

“Mai con được nghỉ đúng không?”

“Dạ đúng!”

“Đừng có chạy lung tung. Ở nhà học bài cho mẹ. Bớt dùng máy tính lại, sắp thi rồi…”

Chen Cheng gật đầu răm rắp, nhưng mẹ vẫn không quên liếc cô một cái đầy nghi ngờ.

“Giờ mẹ vào phòng nghỉ chút. Tí nữa tắm sau.”

“Nhớ gội đầu đấy nhé! Cứ để mẹ nhắc mãi. Tóc bết mà vẫn đi ra đường – con không thấy ngại à?”

“Rồiiiii~”

Thật ra hồi nhỏ, cô từng nghĩ chẳng hiểu sao có người lười đến mức phải nhắc mới nhớ gội đầu.

Giờ thì cô hiểu rồi.

Gội đầu phiền thật sự. Mà ngày nào cũng gội á? Miễn đi.

Tóc cô cũng đâu có bết! Hai ba ngày gội một lần là hợp lý rồi còn gì.

Về tới phòng, cô đóng cửa, khóa lại, vứt ba lô lên giường.

Vươn vai lười biếng một cái, rồi ngồi phịch xuống trước máy tính.

Tuần đầu tiên sau khi xuyên không sắp kết thúc rồi.

Chen Cheng thở dài mệt mỏi, tựa lưng vào ghế, ngửa đầu nhìn trần nhà. Cặp kính hơi mờ khiến ánh đèn trần cũng nhòe theo.

Cô đã dần quen với cơ thể này lúc nào không hay.

Tắm không còn lúng túng nữa, kỳ kinh đầu tiên cũng qua rồi, cô học được cách cài áo ngực từ phía sau, làm quen với trọng tâm mới của cơ thể, thậm chí còn có thói quen mang khăn giấy mỗi khi đi vệ sinh cho tiện.

Bảo sao hồi đi học, cứ hỏi mượn khăn giấy mấy bạn nữ là kiểu gì họ cũng có.

Chen Cheng lắc đầu, mở hộp kính trên bàn, xịt nước lau kính, lau sạch rồi đeo lại.

“Thật luôn… chỉ có mỗi tao là thành con gái.”

Dù sinh hoạt hằng ngày đã dần đi vào quỹ đạo, nhưng trong đầu cô vẫn là một thằng con trai đúng nghĩa. Hai mươi bảy năm sống kiếp đàn ông, đâu phải muốn quên là quên được.

Ngồi xếp bằng trên ghế, Chen Cheng nhắn tin cho An Yuan – giờ này chắc đang chơi game với mấy đứa bạn ở net.

“An Yuan, mai mẹ tao đi chơi rồi đó nha!”

“……”

An Yuan chưa trả lời ngay, chắc đang giữa trận.

Chen Cheng chờ một lúc, bỗng thấy hơi trống trải. Cô bặm môi, vươn tay bật đèn bàn.

Thôi thì tranh thủ làm bài tập cuối tuần vậy.

Trong tình huống hiện tại, nghe lời An Yuan vẫn là đúng đắn nhất – cố thi cho xong đại học cái đã.

Không cần vào trường top, nhưng chí ít cũng không thể tệ hơn kiếp trước được. Có bằng cử nhân là ổn rồi.

Mới làm bài được chưa tới mười phút, điện thoại sáng lên. Cô lập tức bỏ bút, xem tin nhắn của An Yuan.

“Mai đi net chung không?”

“Đi chứ! Tao ngủ qua nhà mày nha. Mẹ mày cũng đi chơi mà.”

“Cần thiết vậy luôn?”

“Hay mày qua nhà tao đi? Nhớ mang laptop theo.”

…Rồi im lặng.

An Yuan không trả lời nữa.

Chen Cheng cau mày nhìn khung chat, trạng thái của cậu ta đã chuyển sang “Bận”.

“Vẫn đang chơi à…”

Chơi tiếp cũng được, nhưng không nhắn lại một câu rồi vào trận được sao?

Ngoài phòng, tiếng mẹ cô vang lên.

“Chen Cheng, mẹ ngủ đây. Nhớ đi tắm đấy.”

Mẹ cô mai đi sớm nên hôm nay ngủ sớm hơn thường lệ.

“Con tắm sau khi làm bài xong nha!”

“Đừng thức khuya quá. Hại da lắm.”

“Biết rồi mà~”

Không biết có phải do cơ thể này có nhịp sinh học khác không, nhưng mấy ngày nay Chen Cheng ngủ sớm hẳn. Tầm nửa đêm là ngáp ngắn ngáp dài, 7 giờ sáng tỉnh dậy vẫn thấy đầy năng lượng.

Nhưng mai nghỉ mà! Không thức khuya thì phí mất ngày tự do duy nhất!

Vừa làm bài tập, vừa tra đáp án trên mạng, thỉnh thoảng lại xem vài video, chơi vài ván game, rồi lại quay về làm bài…

Chớp mắt đã hơn nửa đêm.

Chen Cheng ngáp dài, dụi mắt, chống cằm bằng hai tay, cố giữ đầu không gục xuống khi nhìn vào màn hình máy tính.

An Yuan vẫn còn chơi hả?

Sao đang nói chuyện lại mất hút thế kia?

Cô mệt lắm rồi…

Cơn buồn ngủ kéo đến, đầu óc cũng bắt đầu mơ màng, chẳng nghĩ được gì rõ ràng nữa.

An Yuan chán mình rồi sao?Cậu ấy thấy phiền mình à?Nên mới tự nhiên không thèm trả lời nữa?Mình có đang bám quá không?

Chỉ một chút chậm trễ trong tin nhắn thôi cũng khiến cô cảm thấy hụt hẫng.

Mà… cũng đâu có gì lạ?

Dù gì bọn cô cũng là anh em chí cốt hơn hai mươi năm. Giờ lại còn xuyên không kỳ quặc thế này – kiểu gì cũng là chiến hữu rồi.

An Yuan là người duy nhất biết cô từng là đàn ông. Cũng là người duy nhất vẫn nhìn cô như một thằng con trai.

Ở bên cậu ấy, cô mới có thể hoàn toàn thả lỏng, không cần đề phòng hay giấu giếm gì cả.

Chen Cheng gục xuống bàn, mắt lim dim…

Cốp!

Đầu đập vào thùng CPU khiến cô choàng tỉnh vì đau.

Cô ngồi dậy ngay tắp lự.

“Thôi bỏ đi, đi ngủ cái đã…”

Đêm đó, Chen Cheng ngủ không ngon chút nào.

Trong mơ, mẹ phát hiện ra cô không phải con gái ruột rồi tức giận đuổi thẳng ra khỏi nhà.

Cô còn mơ thấy An Yuan có bạn gái cực xinh đẹp, rồi chẳng buồn quan tâm đến cô nữa...

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận