• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

WN

Chương 34: Chỉ là anh em thôi

0 Bình luận - Độ dài: 1,607 từ - Cập nhật:

Sức khỏe của Chen Cheng chưa bao giờ tốt.

Cô sinh non, phải vào phòng chăm sóc đặc biệt ngay sau khi chào đời. Khi còn nhỏ, cha mẹ dẫn cô đi khắp nơi để chữa bệnh, từ thầy lang ở vùng quê đến bệnh viện hàng đầu ở thành phố lớn. Sống quanh quẩn trong bệnh viện từ bé khiến cô rất sợ mùi thuốc sát trùng.

Cô không rõ cơ thể hiện tại ra sao, nhưng nếu hôm nay đã ngất xỉu vì tụt đường huyết, thì chắc cũng chẳng khá hơn là bao.

An Yuan quay lại rất nhanh, tay xách theo một túi đồ ăn sáng to đùng, đủ cho ba người ăn.

“Đây, loại mày thích nhất, bánh mì ruốc.”

“Quán bán cả hamburger nữa, tao mua thử một cái cho mày ăn.”

“Sữa đậu nành ngọt. Tụt đường huyết uống cái này chắc sẽ đỡ.”

Từng món từng món được An Yuan lấy ra, cứ như trong cặp của hắn là cái túi không đáy.

“Tao còn mua cả kẹo sữa White Rabbit. Từ giờ nhớ đem theo chút đường trong người. Nếu thấy khó chịu, ăn ngay một viên.”

Hắn cười toe, kéo ghế ngồi xuống cạnh cô, rồi bắt đầu bóc bánh mì và hamburger ra. “Còn nữa, coi mày muốn ăn cái nào.”

“Thôi. Ở đời trước tao cũng chỉ bị tụt đường huyết đúng một lần, sau đó chẳng bao giờ bị lại.” Chen Cheng không quen với kiểu được người ta chăm sóc chu đáo thế này, trong lòng có chút không tự nhiên. “Mày mua gì nhiều vậy? Tao ăn sao hết?”

“Không hết thì tao ăn.”

Hắn vừa dứt lời, bác sĩ bước vào.

An Yuan lập tức bước tới hỏi: “Cô ấy nãy ngất do tụt đường huyết. Có cần truyền glucose không ạ?”

“Chỉ cần ăn uống là ổn rồi.”

Thấy Chen Cheng trông vẫn bình thường, bác sĩ cũng không quá lo lắng. Trái lại, bà nhìn hai đứa với ánh mắt đùa vui.

Bà vẫn nhớ cặp này. Thằng con trai cao ráo đẹp trai, còn con bé thì trắng trẻo xinh xắn. Trong một ngôi trường nơi đa số học sinh không trang điểm hay chải chuốt, ngoại hình của hai đứa đúng là rất nổi bật.

“Sau này phải ăn sáng đầy đủ vào nhé.”

“Hồi trước tao chỉ ăn hai bữa một ngày vẫn sống tốt mà…”

“Đó là hồi trước. Giờ khác rồi.”

An Yuan đưa cho cô chiếc hamburger. Vì có người ngoài ở đây, hắn cố gắng nói chuyện cẩn trọng, không nhắc gì đến chuyện “xuyên không” hay “là đàn ông” để tránh khiến người ta hoảng.

“Này, tụi mình trốn tiết tiếp theo đi?” Chen Cheng vừa nhai hamburger vừa hỏi, mắt long lanh ánh nghịch ngợm. “Tao bệnh đó! Bệnh nặng lắm!”

“Ai lại lên kế hoạch trốn học công khai thế hả?”

Sắc mặt cô đột ngột thay đổi. Cô dựa hẳn vào lưng ghế, than thở yếu ớt: “A~ Đường huyết của tao lại xuống nữa rồi~ Chóng mặt quá~”

Bác sĩ bật cười: “Tốt nhất vẫn nên quay lại lớp, nhưng nếu muốn ở lại quan sát cũng được.”

“Quan sát! Tất nhiên là ở lại rồi! Tao yếu lắm!” Chen Cheng lập tức ôm lấy cánh tay An Yuan. “Mày phải chăm tao đó!”

An Yuan lườm cô, nhưng vẫn lễ phép gật đầu với bác sĩ. “Làm phiền cô rồi.”

“Không sao đâu~ Chăm bạn gái là việc quan trọng nhất mà.”

“Bạn gái gì chứ? Tụi cháu chỉ là anh em thân thôi!” Chen Cheng đính chính ngay.

Giới trẻ bây giờ nói chuyện kiểu gì vậy?

Bác sĩ gật gù đầy suy tư. “Ừm hừm, anh em thân~.”

Ăn xong bánh mì, hamburger và húp vài ngụm sữa đậu nành, Chen Cheng cảm thấy bụng đã no. Lúc này cô mới nhận ra mình không lấy điện thoại từ trong tủ đồ ở buổi chào cờ, giờ rảnh cũng chẳng biết làm gì.

Còn An Yuan – vốn là người có thể chất khỏe mạnh và ăn khỏe – thì ăn hết phần còn lại một cách nhẹ nhàng.

Đúng là có thân thể tốt, ăn gì cũng thấy ngon hơn hẳn.

“Tao đi vệ sinh cái…” Chen Cheng lẩm bẩm, tay ôm bụng đứng dậy.

An Yuan lập tức đứng dậy theo sau.

“Mày đi theo làm gì?”

“Không theo thì tao ở lại đây nhìn bác sĩ chằm chằm à?”

“Ờ ha, với cả nhớ mang theo cái túi đó.”

Nhưng Chen Cheng thật ra không chỉ định đi vệ sinh. Cô muốn cởi bộ váy ngủ mình đang mặc ra.

Giờ đã vào tiết học.

Hai lớp đang học thể dục ngoài sân, tiếng ồn vang vọng từ xa. Hành lang khu văn phòng gần như vắng tanh.

Trong nhà vệ sinh, Chen Cheng soi mình trong gương, chỉnh lại mái tóc rồi mới xoay người bước vào phòng nữ.

An Yuan đứng ngoài đợi. Hắn rửa tay, dựa vào bồn rửa, xoa xoa vai đau, rồi xoay cổ cho đỡ mỏi.

“Lại đau nữa rồi…”

Hắn hiểu cơ thể mình không ổn. Chắc là do áp lực tích tụ quá nhiều ở kiếp trước, không có cách nào giải tỏa. Các triệu chứng tâm lý bộc phát ra thành đau vai đau lưng, đau đến mức nhiều đêm không ngủ nổi.

Nhưng dạo gần đây, dường như cơn đau đã nhẹ hơn.

Là nhờ môi trường mới sau khi xuyên không?

Hay là… nhờ Chen Cheng?

“An Yuan~”

Giọng cô vang lên từ trong nhà vệ sinh. An Yuan theo phản xạ nhìn về phía cửa. “Mày thiếu giấy à? Đợi chút, tao đi lấy.”

“Không, vào đây đi…”

Hắn nhìn quanh xem có ai không, rồi nhanh chóng bước vào nhà vệ sinh nữ. “Gì đó?”

Ngay lúc đó, cánh cửa phòng mở ra.

Chen Cheng đứng đó, môi mím chặt, mặt đỏ bừng như sắp nhỏ máu. Ánh mắt ngại ngùng lảng tránh, tay chân luống cuống.

Cô mặc một chiếc váy ngủ màu hồng nhạt, lớp vải mềm mịn rũ nhẹ xuống người. Đôi chân thon dài được bọc trong lớp tất trắng, vẻ tinh khiết của tất trắng hòa cùng sự quyến rũ mềm mại của váy ngủ tạo nên một cảm giác vừa ngây thơ vừa đầy mê hoặc.

An Yuan đứng chôn chân tại chỗ. Ánh mắt vô thức lướt khắp người cô.

Bị hắn nhìn như vậy, Chen Cheng càng bối rối. Cô theo bản năng đưa tay che phần tà váy, kéo lên che cổ áo. Sự xấu hổ ập đến như sóng trào, làm làn da trắng hồng của cô ửng lên như được ướp trong thứ hương ngọt ngào mơ hồ nào đó.

Rồi—RẦM!

Cửa đóng sầm lại.

Tim cô đập loạn.

Ánh nhìn của An Yuan ban nãy quá mãnh liệt, khiến cô cảm giác như mình sắp bị dồn đến chân tường. Để che đi cảm giác xấu hổ đang dâng lên, cô giận dữ hét lên.

“Mày nhìn đủ chưa thì đi ra ngoài giùm cái!”

Bên ngoài, An Yuan khẽ dụi mũi, trong đầu vẫn lặp đi lặp lại hình ảnh Chen Cheng mặc váy ngủ và tất trắng.

Từ trong phòng, tiếng vải sột soạt vang lên. Hắn không cố ý nghe, nhưng trí tưởng tượng lại tự động vẽ ra cảnh cô đang từ từ cởi bỏ từng lớp váy.

An Yuan vội lắc đầu xua tan suy nghĩ, kéo áo đồng phục xuống một chút, cố gắng che đi phản ứng không thể chối cãi của cơ thể.

Hắn… thực sự hối hận vì đã nhìn lúc nãy.

Chẳng bao lâu sau, Chen Cheng bước ra, đã thay lại đồng phục. Mặt cô vẫn ửng hồng, lặng lẽ ôm váy ngủ và tất trắng trong tay.

“Cái túi.”

“Đây.”

An Yuan đưa tay nhận lấy đống đồ, bất giác ngửi thấy mùi hương dịu ngọt tỏa ra từ đó. Hắn vô thức hít nhẹ một hơi rồi mới bỏ vào túi.

Chen Cheng đỏ mặt lần nữa. “Tao bảo mày lấy cái túi mà… Ai cho mày ôm đồ tao kiểu đó hả?”

Ý thức được hành động của mình, An Yuan cũng thấy lúng túng. Hắn cố tỏ ra bình thản: “Tụi mình là anh em mà, khách sáo làm gì?”

Chen Cheng cũng vờ đồng tình. “Vậy mày cất cho đàng hoàng vào, đừng để ai thấy.”

…Nhưng, tụi nó thực sự chỉ là anh em thôi sao?

Một thằng con trai có thể mặc váy chỉ để cho “anh em” mình nhìn sao?

Một “anh em” lại có thể nhìn người kia bằng ánh mắt nóng bỏng đến mức như muốn nuốt chửng cả thế giới sao?

Chen Cheng cảm thấy có chút không yên lòng khi đi theo An Yuan rời khỏi nhà vệ sinh.

Cả hai dường như vẫn chưa hoàn hồn, đầu óc vẫn quẩn quanh trong những gì vừa diễn ra.

Khi gần đến phòng y tế, Chen Cheng bất ngờ nắm lấy tay áo An Yuan. Giọng cô có chút lo lắng, ngước mắt nhìn hắn.

“An Yuan… mày thực sự vẫn xem tao là con trai sao?”

An Yuan cúi xuống nhìn cô.

Ánh mắt cô tràn đầy bất an, như đang van nài một lời khẳng định.

Cảm giác tội lỗi trào lên, lấn át mọi suy nghĩ khác trong đầu hắn. Không chút do dự, hắn gật đầu.

“Tất nhiên rồi.”

Chen Cheng khẽ thở ra một hơi. “Vậy thì tốt…”

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận