Vol 6 (Đã Hoàn Thành)
Chương 4: Khi Thế Gian Bắt Đầu Rạn Vỡ (2)
0 Bình luận - Độ dài: 2,397 từ - Cập nhật:
Trans: TentacleSoHot
-----
“Vậy thì ta sẽ hội quân với Đệ tứ Quân đoàn ngay lập tức và tiến thẳng về phía tây.”
Vừa dứt lời, Liz lập tức bước đi, Aura và Skaaha cũng không chút do dự mà đi theo sau. Cả hai dường như cũng mang chung một suy nghĩ, chẳng thèm để tâm đến lời của Vetu nữa.
“Lẽ ra mình nên đoán ra điều này sớm hơn… Nhưng cũng đành chịu vậy.”
Vetu thở dài, rồi búng tay một cái.
“Cái gì …?”
Cánh cửa nối với hành lang bật mở, từng toán lính vũ trang ồ ạt đổ vào.
“Ngươi định giở trò gì đây?”
Liz quay phắt lại, rút Hỏa Đế bên hông ra. Aura cũng đã cầm linh khí trong tay, trong khi Skaaha – vì không thể để lộ thân phận thật – vẫn tay không đứng cạnh họ. Nhận thấy nhóm Liz không có ý lùi bước, đám lính lập tức nắm chặt vũ khí, sẵn sàng chiến đấu.
“Xin hãy nghe thần nói. Thần không có ý định chiến đấu.”
“Vậy thì cho lính lui đi.”
“Không được. Thần đã hứa rồi, và sẽ không phá vỡ lời hứa đó. Với thần, lòng tin còn quan trọng hơn cả mạng sống. Nên… mong Điện hạ hãy phối hợp.”
“Vậy… ta sẽ tự mình phá vòng vây ra ngoài.”
Liz và Vetu nhìn chằm chằm vào nhau, cả hai đều kiên quyết không nhượng bộ.
Bầu không khí căng thẳng đến nghẹt thở.
“Giờ thì… ngài định làm gì với Đệ tứ Quân đoàn?”
Chính Selvia là người phá vỡ sự im lặng.
“Địch quân đã lên tới 200,000. Dù có Đệ tứ Quân đoàn với 20,000 quân đi nữa thì kết cục cũng đã rõ. Hơn nữa, chẳng lẽ ngài định khiến quyết tâm của Điện hạ Hiro trở nên vô nghĩa sao?”
“Ta… nhưng với kế hoạch của Hiro, biết đâu chúng ta vẫn có cơ hội.”
“Có thể. Nhưng cơ hội đó gần như bằng không. Điện hạ Celia Estrella cũng hiểu rõ điều đó mà. Lúc này, việc lao vào hỗn chiến không mang lại ý nghĩa gì.”
“…..”
Đôi môi Liz mím chặt vì cay đắng. Có lẽ cô hiểu rất rõ mình đang rơi vào tình huống nào. Hỏa Đế trong tay cô khẽ nhả ra một đốm lửa nhỏ, như phản ánh tâm trạng đang sục sôi.
Ánh mắt Liz đảo khắp nơi, như thể đang cố tìm ra một lý do để phản bác, nhưng càng khiến cô thêm bối rối.
“…Đúng rồi. Blutar đang ở vùng Felzen! Chúng ta nên liên lạc――”
“Có vẻ như Tam Hoàng tử Blutar đã bị bắt rồi.”
Selvia không do dự mà nói ra điều đó.
“Cái gì…?”
Người bật thốt lên lại không phải Liz, mà là Aura đứng phía sau cô. Đôi mắt cô mở to sửng sốt – một phản ứng rất hiếm thấy.
“…Thần nghe nói quân đội của Tam Hoàng tử Blutar, đóng tại khu vực Felzen, đã bị tiêu diệt bởi Nữ hoàng Anguis – một trong những quốc gia thuộc Lục Quốc. Trong khi đó, nhiều quý tộc phương tây đã tuyên thệ trung thành với Lục Quốc.”
“…Chúng ta phải báo cho Hiro!”
“Ngài ấy đã biết chuyện này rồi.”
Liz định lao đi thì Vetu chắn trước mặt cô.
“Xin Điện hạ hãy dừng lại.”
“Điện hạ Hiro là người báo tin về việc Blutar bị bắt.”
“Cái gì…”
“Ngài ấy có 20,000 quân, ngài cũng vậy, tổng cộng chỉ có 40,000. Nếu giờ ngài đi, cũng sẽ không kịp. Đây là lúc cần giữ sức. Trừ phi ngài có một kế hoạch bí mật để đánh bại 200,000 quân địch?”
“Ta… không biết… Nhưng ta cảm thấy mình phải đi.”
Liz có cảm giác như đang đánh mất hình bóng của Hiro. Cô vừa mới chạm tới, vậy mà giờ đây cảm giác sợ hãi cứ len lỏi vào từng kẽ tay, như thể mãi mãi không thể đuổi kịp nữa. Cả cơ thể cô lạnh toát, như thể đang chìm xuống đáy nước.
Cô không thể giữ nổi sự bình tĩnh, vì không tài nào hiểu được suy nghĩ của Hiro.
“Ra vậy…”
Nhìn thấy Liz run rẩy dù không lạnh, Vetu khẽ cúi đầu.
“Giờ thì thần đã hiểu vì sao Điện hạ Hiro không nói thật với ngài.”
Đôi mắt của Vetu – vừa mới nhìn thẳng vào Liz – lúc này hoàn toàn trống rỗng, chẳng có chút cảm xúc nào.
Liz nheo mắt lại, nhìn chằm chằm vào Vetu.
“Ý ngươi là sao…?”
“Chính vì vậy.”
Vetu uể oải giơ tay lên.
“Ngài có trực giác khá nhạy, đúng như những gì Điện hạ Hiro viết trong thư. Sự bốc đồng đôi khi cũng tốt, nhưng nếu quá đà… sẽ trở thành mù quáng, và chuốc lấy tai họa.”
Vetu thản nhiên chỉ ra khuyết điểm của Liz.
“Điện hạ Hiro đang tự biến mình thành quân cờ… để thúc đẩy sự trưởng thành của ngài. Cảm xúc cá nhân của ngài là thứ yếu, điều quan trọng hơn là lợi ích của cả quốc gia.”
Ánh mắt Vetu lóe lên tia kỳ lạ, bàn tay thì vuốt cằm đầy suy tư.
“Vậy thì ― rốt cuộc hắn đang nhìn xa đến đâu ― không, liệu hắn có thật lòng không?”
Sắc mặt Liz cứng lại khi thấy Vetu cúi đầu lẩm bẩm điều gì đó. Nhưng hắn hoàn toàn không để ý, ngày càng chìm sâu vào thế giới riêng.
Không khí kỳ lạ bao trùm, rồi chợt…
“…Thần hiểu rồi. Điện hạ Celia Estrella, thần đã nghĩ ra một cách để ngài có thể lên đường tiếp viện ngay bây giờ. Hơn nữa, chúng ta có thể đẩy lùi cả Lục Quốc.”
Ánh mắt Liz ánh lên tia hy vọng trong thoáng chốc… nhưng khi nhìn vào ánh mắt cháy rực đầy dục vọng của Vetu, một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng cô. Cô cảm giác như vừa thấy được bản chất thật sự của hắn.
“Nhưng với một điều kiện.”
Từ lời nói của Vetu, toát ra cảm giác như có bàn tay vô hình đang siết cổ cô lại.
“Nếu ngài chấp nhận cưới con trai thần làm chồng, thần sẽ hỗ trợ ngài trong cuộc chiến với Lục Quốc. Nếu giờ cho triệu tập, thần có thể gom được khoảng ba mươi ngàn quân. Nếu thêm chút thời gian… sẽ còn nhiều hơn nữa…”
“Ngươi sẽ giúp ta… nếu ta chấp nhận điều kiện đó?”
“Đúng vậy. Nếu ngài trở thành vợ của con trai thần, thần sẽ dốc toàn lực hỗ trợ. Chuyện này chẳng có gì phải xấu hổ cả. Hôn nhân chính trị ngày nay không phải chuyện hiếm.”
Aura – người đứng sau Liz – không thể giữ bình tĩnh nữa, định lao lên.
“Khoan ― Ưm!?”
Nhưng chưa kịp làm gì, cô đã bị kéo ngược trở lại. Skaaha định can thiệp, nhưng Selvia – người vừa ngăn Aura – chỉ nhẹ nhàng đặt ngón tay trỏ lên môi.
Chỉ thế thôi, Skaaha đã hiểu được ý định của Selvia. Cô lập tức lùi lại, rồi nhìn Liz bằng ánh mắt khẩn cầu.
“Phải rồi――”
Liz dường như đã quyết xong. Không còn chút do dự nào trong mắt. Cô nhìn thẳng vào Vetu, không hề che giấu sự khó chịu.
“Ta từ chối. Đừng có giỡn mặt với ta.”
Liz hất nhẹ tóc mái khỏi vai, đặt tay lên hông.
Ánh mắt cô chiếu thẳng về phía Vetu – người đang nghiêng đầu khó hiểu.
“…Ngươi vừa bảo ta đừng bốc đồng mà?”
“Với tư cách là người mang dòng máu hoàng tộc, ta không thể cúi đầu trước những lời uy hiếp của kẻ dưới.”
Liz ngẩng cao đầu, nói rõ ràng từng chữ.
Vetu đưa tay ôm trán, trông như đang bị đau đầu.
“Nếu đất nước sụp đổ, thì ngài lấy gì mà đòi làm hoàng đế?”
“Nhưng là một thành viên của hoàng tộc Grantz, ta không thể chấp nhận điều kiện như thế.”
“…Ngài nói hay đấy. Vậy ngài định làm gì để giúp Điện hạ Hiro?”
“Nếu ta chấp nhận điều kiện đó, Hiro chắc chắn sẽ nổi giận.”
Trước khi đi, Hiro từng dặn Liz hãy làm theo trái tim mình. Vì thế, cô không thể nào đồng ý với yêu cầu ngang ngược này.
“Ta không hiểu kiểu ‘nổi giận’ mà ngài nói là sao… Hahaha, vậy mà bị từ chối vì lý do đó.”
“Thôi đi, ông à.”
Giọng nói từ phía sau ngăn Vetu đang cười sằng sặc.
“Ông nên ngừng đùa giỡn với Điện hạ. Có khi sẽ bất lợi cho ông sau này đấy.”
“…Ờ thì.”
Vetu bật cười rồi ra hiệu cho binh lính hạ vũ khí.
“Điện hạ Celia Estrella… xin thứ lỗi vì sự thất lễ vừa rồi.”
Selvia – không biết từ lúc nào đã đến gần Liz – khẽ cúi đầu.
“Ngươi nói gì cơ?”
“Nhà thần không có con trai. Dù có con gái, nhưng đứa lớn nhất mới chỉ hai tuổi. Cho nên đề nghị vừa rồi của chồng thần… chỉ là nói đùa thôi.”
“Th-thật sao? Ta tưởng hắn nói thật…”
“Phản ứng quyết đoán của Điện hạ rất đáng ngưỡng mộ. Nhưng đồng thời, nó cũng hơi nguy hiểm. Sau này, xin ngài hãy suy xét kỹ hơn trước khi quyết định.”
Selvia mỉm cười, vừa như khuyên nhủ vừa như trách yêu.
“Nhưng vì lỗi nằm ở chúng thần, chúng thần sẽ nghe theo yêu cầu của ngài.”
“Này, Selvia, đừng tự ý quyết định như thế chứ!”
Vetu hét lên, cố kéo vợ lại.
“Sao nào?”
“Khụ…”
Chỉ một ánh nhìn của cô cũng đủ khiến hắn tắt tiếng.
Một thoáng im lặng giữa cả hai.
“Ha… Đành chịu vậy.”
Vetu buông xuôi. Dù do dự một chút, nhưng cuối cùng hắn cũng quỳ xuống trước mặt Liz với vẻ quyết tâm.
“Mọi sự chuẩn bị đã hoàn tất. Giờ thì các quý tộc miền Nam sẽ đứng lên, bảo vệ Đế quốc Grantz khỏi hiểm họa. Nếu để cho lũ mọi rợ phương tây lộng hành, e là sẽ làm ô uế danh tiếng tổ tiên.”
“Ế…?”
Liz buột miệng phát ra âm thanh khó hiểu. Cô hoàn toàn không kịp hiểu chuyện gì đang diễn ra.
Và như thường lệ, người đỡ lời vẫn là Selvia.
“Ban đầu, chúng thần đã hứa sẽ hỗ trợ Điện hạ Celia Estrella theo yêu cầu của Điện hạ Hiro. Nhưng mọi chuyện rối tung lên vì chồng thần tham lam quá đà.”
Liz không biết, nhưng giữa Hiro và vợ chồng Muzuk đã có một thỏa thuận bí mật. Vetu đồng ý vì lợi ích của cả hai bên. Việc hợp tác vốn đã được quyết định ngay từ đầu.
“Th-thật sao…?”
Liz vẫn chưa tiêu hóa hết thông tin, chỉ có thể đáp lại một cách khô khan.
“Vậy thì thần sẽ điều động thêm 50,000 quân. Không mất nhiều thời gian đâu. Khoảng một tuần là có thể xuất phát.”
“…Không phải ngươi nói chỉ có ba mươi ngàn sao?”
“Như thần đã nói, chúng thần đã chuẩn bị từ khi đồng ý hợp tác với Hiro-sama. Dù tốc độ hành quân của bảy mươi ngàn quân – tính cả Đệ tứ Quân đoàn – hơi chậm, nhưng cũng đủ để tiếp viện.”
Liz thoáng sững người, rồi dần nở một nụ cười.
“Ta cảm ơn sự hỗ trợ hào phóng của các ngươi.”
“Vậy thì xin ngài hãy ban lệnh.”
Cũng như chồng mình, Selvia quỳ một gối xuống. Các binh lính và hầu cận cũng lập tức đồng loạt quỳ theo.
Liz hắng giọng một tiếng, lấy lại khí thế, bước lên trước vài bước, giơ tay ra chỉ về phía trước.
“Hội quân với Đệ tứ Quân đoàn rồi tổng tiến công! Trận chiến quyết định với Lục Quốc sẽ vì tương lai của Đế quốc Grantz! Dù chúng ta ít người, nhưng ta tin tưởng chất lượng binh lính vượt trội. Chúng ta là những con sư tử của đại lục trung tâm – và chúng ta không được phép thua!”
“”””Rõ!””””
Toàn bộ những người đang quỳ trước mặt cô đồng thanh hô vang.
“Thần sẽ đến pháo đài Berg chuẩn bị. Sẽ hội quân cùng Điện hạ sau.”
“Được.”
Khi Vetu ngẩng đầu, tất cả những gì hắn thấy chỉ còn là bóng lưng của công chúa đang rời khỏi.
Vetu mỉm cười, nhìn theo hình bóng nhỏ bé ấy.
“Một cô gái đầy sức sống, đúng chứ? Số phận thật trớ trêu… vì khi cô ấy chạy đến bên Hiro-sama, thì ngài ấy… đã không còn nữa rồi.”
Vetu đứng dậy, ánh mắt dõi theo bóng Liz đã khuất xa.
“Chúng ta sẽ không kịp. Không có cơ hội nào đâu. Kế hoạch của Điện hạ Hiro quá hoàn hảo. Mất ngài ấy là tổn thất lớn cho Đế quốc Grantz… nhưng lại là tin tốt với kẻ địch. Vì Điện hạ Celia Estrella… sẽ dễ kiểm soát hơn nhiều.”
“Nhưng anh sẽ không được như ý đâu.”
Selvia lạnh lùng cảnh báo. Vetu khẽ cau mày khó chịu.
“Tại sao?”
“Cô gái đó sẽ mạnh mẽ hơn. Dù em chưa từng gặp Hiro, nhưng… chắc chắn ngài ấy sẽ còn gây cản trở lớn hơn cả khi còn sống.”
“Bà đang đứng về phe nào vậy?”
Vetu gắt lên, nhưng chỉ vung tay như muốn xua tan sự bực bội, rồi ra hiệu cho người hầu đi theo.
“Thôi, giờ cứ thuận theo tình hình vậy.”
Khi anh ta bắt đầu rời khỏi, Selvia đứng nhìn theo bóng lưng rồi đặt tay lên cằm.
Một lúc sau, cô ra hiệu cho một người hầu bước đến.
“…Xin nhận lệnh, thưa phu nhân?”
Selvia nhìn người hầu đang quỳ trước mặt bằng ánh mắt không còn chút cảm xúc. Cô mỉm cười, một nụ cười ma mị đúng với vẻ ngoài của mình.
“Tốt nhất là nên có phương án dự phòng. Liên lạc với Rosa-sama đi.”
Rồi cô lại liếc nhìn bóng lưng của chồng.
“Phụ nữ sẽ làm điều họ muốn. Còn đàn ông… thì nên ngậm miệng và quỳ xuống.”


0 Bình luận