Shinwa Densetsu no Eiyuu...
Tatematsu Miyuki Ruria
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Vol 6 (Đã Hoàn Thành)

Chương 5: Ánh Dương Lại Bừng Lên (2)

0 Bình luận - Độ dài: 2,395 từ - Cập nhật:

Trans: TentacleSoHot

-----

Thế giới bị bóng tối nuốt trọn. Trời phủ đầy mây, những vì sao chẳng còn ánh sáng.

Ánh trăng không thể chiếu tới mặt đất, còn gió lạnh thì gào rú không ngừng.

Đại Đế quốc Grantz ― đồng bằng Larix, nằm ở tây bắc khu vực phía tây.

Đại bản doanh của Hiro và các tướng lĩnh được dựng thành hình vòng tròn tại nơi này. Vì trời quá lạnh, hầu như không thấy bóng dáng binh sĩ nào đi lại trong trại. Trong đêm tĩnh lặng ấy, tiếng kim loại vang lên cùng tiếng bước chân tuần tra cứ vọng mãi.

Một lính gác nghe thấy âm thanh liền ngoảnh lại nhìn. Anh ta đang hà hơi vào tay, nhưng lập tức dừng lại và chào người tuần tra.

Người tuần tra đáp lễ rồi tiếp tục đi qua, ánh mắt sắc lạnh quét quanh khu vực. Ngay lúc mấy người lính canh bắt đầu thả lỏng, một bóng người từ phía trước bước tới.

“Đủ người chưa?”

Orléans Longwill von Mark.

Gia chủ hiện tại của nhà Mark, người đã lên thay sau khi nhà Krone diệt vong.

“Họ đang tập hợp rồi ạ.”

Lính gác liếc nhìn phía sau rồi trả lời. Orléans gật đầu hài lòng, bước về phía trước. Lính gác vội vàng vén rèm lên, còn Orléans thì bước vào trong mà không thèm nói lấy một tiếng cảm ơn.

Không khí ấm áp trong phòng lập tức ôm trùm lấy cơ thể ông ta. Có vẻ hệ thống sưởi đã được chuẩn bị kỹ. Nhiệt độ trong phòng cũng cao do có khá đông người tụ họp.

“Cảm ơn các vị đã đến.”

Khi Orléans cất tiếng, đám quý tộc đang đứng quanh bàn bản đồ lập tức đứng thẳng người. Tổng cộng có tám người ― tất cả đều là tay chân thân tín của Orléans.

“Gọi vào giờ này… quả thật hơi đột ngột.”

“Thôi phàn nàn đi, ta muốn báo ngay khi mọi thứ sẵn sàng.”

Orléans cởi áo khoác đưa cho quý tộc vừa tới, rồi ngồi xuống ghế của mình.

“Nhưng nếu bị Điện hạ Hiro phát hiện thì sao?”

“Đừng lo. Ta đã thay đổi lịch tuần tra. Giờ này lính gác thưa thớt hơn. Hơn nữa, cái lạnh như thế này thì mấy ai lang thang ngoài trại.”

Orléans ngả người ra sau ghế, chống cùi chỏ trái lên bàn, tựa má lên tay.

“Cứ tự nhiên đi.”

Ông ta ra hiệu cho mọi người ngồi xuống. Khi tất cả đã yên vị, ông mới tiếp tục.

“Không cần vòng vo. Có vài người còn lo lắng, nên ta nói thẳng: kế hoạch vẫn đang diễn ra suôn sẻ. Điện hạ Hiro chưa biết gì.”

Lời khẳng định chắc nịch của ông khiến đám quý tộc thở phào nhẹ nhõm. Họ nở nụ cười, như thể đã chiến thắng.

“Phía bên kia phản ứng thế nào?”

“Ổn cả. Vẫn giữ liên lạc thường xuyên. Phản hồi rất tích cực, nên ta tin rằng sự đối đãi sau này sẽ không tệ. Hơn hết, bên đó có Đại Hoàng tử Stobel.”

“Nếu vậy thì càng phải cẩn thận. Nếu bị lộ, tất cả sẽ đổ bể.”

Ý kiến ấy rất hợp lý, nên Orléans gật đầu đồng tình. Nhưng rồi biểu cảm người đó chuyển thành nghiêm trọng.

“Chỉ có một điều… Liệu vị trí của ta có thực sự an toàn? Một lời hứa suông có vẻ quá rủi ro.”

“Ta hiểu nỗi lo của ngươi, nhưng như ta nói đấy… Đại Hoàng tử Stobel cũng đứng về phía ta. Ngay cả khi Đế quốc Grantz sụp đổ, lãnh địa của chúng ta sẽ không bị tàn phá. Miễn là ta tiếp tục hợp tác.”

“…Nhưng chúng ta sẽ phải giao nộp đầu của Điện hạ Hiro. Người có ảnh hưởng lớn, được dân chúng yêu mến… không phải sao?”

Gã quý tộc nọ nhìn quanh để tìm sự đồng thuận, và mọi người đều gật đầu, tuy vẻ mặt đầy chua chát.

“Nếu chuyện phản bội bị phơi bày, dân chúng sẽ lật đổ ta khỏi vị trí lãnh chúa mất.”

Tức là, Lục Quốc sẽ tận dụng điểm yếu đó. Thời bình thì quý tộc coi dân chúng như nô lệ, nhưng lúc chiến tranh thì luôn lo người dân nổi dậy. Nếu lời đồn về việc phản bội Hiro ― người đang rất được ủng hộ ― lan ra, thì kết cục của họ chỉ có thể là diệt vong.

“…Lục Quốc sẽ không làm vậy đâu. Họ cần ổn định để dễ cai trị.”

“Ban đầu, vốn là bọn ta định dẫn quân đánh sập Đại Đế Đô cơ mà…”

Một quý tộc khác lên tiếng, khiến không khí trong phòng trùng xuống.

“Tôi mừng vì lão già nhà Krone chết… Nhưng sau đó thì mọi chuyện lại tệ hơn. Không ngờ Điện hạ Hiro lại quét sạch đám phản loạn. Hắn đã làm quá tốt.”

Lúc ấy, kế hoạch phải thay đổi. Nếu bọn phản loạn trụ thêm chút nữa, Lục Quốc đã có thể tiến sâu vào trung tâm và cùng nhau hạ gục Đại Đế Đô.

Đám quý tộc đang ngồi đây, bao gồm cả Orléans, chính là những kẻ ban đầu đồng thuận với kế hoạch đó. Còn những kẻ khác, đã bị giết bằng “tên lạc” trong trận chiến với Cánh quân chinh phạt thứ hai của Lục Quốc.

“Chúng ta không thể đấu lại Lục Quốc. Nhưng mấy kẻ yêu nước đúng là phiền toái thật.”

Orléans nhìn xuống bản đồ trên bàn.

Những cuộc đụng độ liên tục với Cánh quân chinh phạt thứ ba đã kéo quân Grantz lún sâu vào phía tây. Theo báo cáo, tổng quân số của Lục Quốc giờ đã lên đến 180.000. Ban đầu có chút rối loạn, nhưng hiện tại thì đội hình đã được tái tổ chức hoàn chỉnh.

“Vả lại, đã mở miệng thì không quay đầu được nữa.”

Quyết định phản bội Đại Đế quốc Grantz, đồng nghĩa với việc không thể quay lại.

“Nỗi lo đó… sẽ chấm dứt trong trận chiến ngày mai. Khi Điện hạ Hiro bỏ mạng.”

Trận chiến sắp tới sẽ là kết thúc. Họ hả hê khi biết Hiro sẽ ra tiền tuyến.

Sau khi Hiro bị Lục Quốc tiêu diệt, họ sẽ sắp xếp việc đầu hàng. Rồi quay về trong bộ dạng “bại binh”, và nếu Lục Quốc đánh vào trung tâm, họ sẽ khóc lóc vì dân, tỏ vẻ bất lực.

Nếu họ cùng Lục Quốc hạ được Đại Đế Đô, mọi tai tiếng sẽ bị xóa bỏ. Danh tiếng sẽ vang danh hậu thế.

“Nhưng… Hiro là hậu duệ của Chiến Thần. Liệu giết người như vậy có mang lại lời nguyền không? Ta sợ chọc giận Thần Linh.”

Người phát ra lời yếu ớt ấy là Kyrthia – lãnh chúa Sabelt, một quý tộc miền tây.

Cha hắn từng định đầu hàng Lục Quốc, nhưng thất bại trong đàm phán và bị chém đầu. Sau đó, vùng đất bị Cánh quân chinh phạt thứ hai tấn công, nhưng được quân Grantz cứu. Tuy nhiên, hóa ra tất cả chỉ là mưu kế, và giờ Kyrthia cũng phản lại, chỉ để bảo vệ mạng sống.

“Không có lời nguyền nào hết. Hoàng tử Stobel cũng đã nói vậy. Quyền năng thần thánh đã biến mất từ lâu. Ngươi sợ cái gì? Mai, chúng ta sẽ giả vờ tháo chạy, giao đầu Hiro cho Lục Quốc. Chấm hết.”

Orléans đập mạnh tay xuống bàn. Kyrthia giật mình run lẩy bẩy.

“Lãnh chúa Kyrthia, ngươi đúng là nhát gan!”

“K-Không phải vậy…”

“Nghe này, việc ngươi theo Lục Quốc là vì tương lai. Không sai đâu.”

Orléans tiếp tục đập bàn, ra hiệu Kyrthia nhìn vào bản đồ.

“Hãy tận dụng Lục Quốc làm bàn đạp. Rồi ta sẽ chiếm được trung tâm. Và chưa dừng lại ở đó ― với hậu thuẫn từ Lục Quốc, chúng ta sẽ đánh nát phía đông, bắc và nam. Trở thành bá chủ mới của Grantz!”

“T-Tôi hiểu rồi. Xin lỗi vì đã nói mấy lời vớ vẩn. Mong được tha lỗi.”

“Ha ha, không sao. Mới kế vị thì cũng dễ hoang mang. Không trách được đâu, Lãnh chúa Mark.”

Một quý tộc khác khoác vai Kyrthia, trấn an hắn.

“Phải rồi. Ta cũng hơi nặng lời. Mong ngài Kyrthia cân nhắc kỹ vì hòa bình của dân chúng.”

“Không, chính tôi mới là người phải xin lỗi. Đã khiến ngài Mark khó xử vì lời lẽ không đúng mực.”

“Vậy thì… hai ta đều có lỗi rồi.”

Và rồi, vị quý tộc đang khoác vai Kyrthia ngã vật ra phía sau với tiếng “bịch” nặng nề. Một cảnh tượng bất ngờ khiến tất cả chết lặng.

Tấm bản đồ trên bàn giờ nhuốm đỏ. Một cái đầu lăn lóc, khuôn mặt vẫn nở nụ cười.

“A-a, uoooghh――!”

Kyrthia nhìn trân trối cái đầu vừa lăn trên bàn ― nơi cổ bị chặt phăng ― và nôn thốc nôn tháo.

Cả phòng trợn tròn mắt. Orléans cũng hoảng hốt đứng bật dậy.

“Có vẻ các người đang trò chuyện vui vẻ nhỉ.”

Một giọng nói trầm lặng vang lên, cắt ngang sự im lặng chết người. Ai nấy ớn lạnh sống lưng vì chất giọng vô cảm ấy, lập tức nhìn về phía lối vào.

“Một người ẩn danh mách bảo rằng một đám súc vật béo ị đang tụ tập trong lều.”

Người vừa bước vào có mái tóc đen, đôi mắt u tối. Gương mặt mềm mại như trẻ con vì không đeo băng che mắt, khiến hắn trông trẻ hơn tuổi thật.

Tuy nhiên, nụ cười độc ác trên khuôn mặt dịu dàng ấy khiến ai nấy phải rợn người.

“Món ăn quý giá… nên ta phải tự tay làm thịt trước khi chúng kịp chạy trốn.”

Hiro ― với giọng run lên vì phấn khích ― liếc nhìn Kyrthia rồi bước vào trong.

“Ta cũng muốn góp mặt trong buổi họp lịch sử lật đổ Grantz đấy.”

“Lính gác đâu――!”

Một quý tộc định la lên, nhưng đầu hắn lập tức lìa khỏi cổ. Âm thanh như bao tải đất bị ném xuống vang lên, thân thể không đầu ngã gục.

“Không may là… lính gác cũng ‘ở đây’.”

Một cái đầu khác được đặt lên bàn.

Binh lính xung quanh đều bị giết trước khi kịp hiểu chuyện gì xảy ra, khuôn mặt vẫn đơ cứng với nụ cười méo mó.

“Im mồm đi nào, lũ súc vật. Chỉ cần một tiếng thôi… ta sẽ giết sạch.”

Hiro đưa ngón trỏ lên miệng ra hiệu “suỵt” cùng nụ cười dịu dàng đến rợn người. Đôi mắt cậu thì tuyệt nhiên không cười chút nào.

Không ai dám nhúc nhích. Không ai dám lên tiếng.

Hiro gật đầu hài lòng, tiến đến chỗ Orléans.

“Xin chào, Orléans. Dạo này sao rồi?”

“…Ngươi biết chuyện này từ bao giờ?”

Orléans tái mặt, giọng run run.

Hiro làm bộ suy nghĩ rồi cười như đứa trẻ.

“Ngay từ đầu. Từ đầu đến giờ, ta đã phải cố nhịn cười vì mấy trò rẻ tiền của các ngươi y như ta tính.”

Hắn vỗ vai Orléans một cái như đang trêu đùa.

“Việc ta chọn quý tộc trung ương và bổ nhiệm ngươi làm phó tướng… tất cả đều là vì khoảnh khắc này.”

Biểu cảm Orléans vặn vẹo trong câm lặng. Hắn nghiến răng, đầy uất nghẹn.

“Âm mưu của các ngươi… quá nông cạn.”

Hiro quay người lại, liếc đám quý tộc còn lại với nụ cười ngày càng sâu.

“Nhưng vẫn còn cách để sống sót đấy.”

“C-cách gì…?”

“Chính là lý do ta đến đây. Orléans, ngươi sẽ giúp ta một việc.”

Hiro giơ tay phải lên. Một khe nứt xuất hiện trong không khí, và một thanh kiếm hiện ra.

Không phải linh kiếm. Là một thanh kiếm cong vào trong, kiểu của người phương nam.

Nhưng nó không còn là vũ khí nữa. Gỉ sét, bùn đất phủ đầy.

Lưỡi kiếm răng cưa như lưỡi cưa, nhìn qua là biết không thể sử dụng bình thường. Có vẻ chỉ cần va chạm mạnh là gãy ngay.

“Cắn chặt răng vào.”

Hiro không do dự đâm thẳng thanh kiếm gỉ vào vai Orléans.

“Aaghh, fumuhh―!?”

Ngay khi Orléans há miệng, Hiro bịt chặt lấy. Hắn giãy dụa vùng vẫy, nhưng Hiro không hề nhúc nhích. Đám quý tộc thì tái mét, nghiến răng ken két.

“Giờ ta sẽ tra tấn Orléans. Nếu moi được thông tin hữu ích, ta sẽ bỏ qua cho mấy người. Còn nếu hắn chết mà không khai gì… thì từng người trong số các ngươi, ta sẽ ‘hỏi chuyện’.”

Hiro rút kiếm ra. Một mảnh thịt vẫn dính trên lưỡi gỉ sét.

“Có biết bệnh uốn ván là gì không?”

Orléans mở to mắt, nước mắt chảy ròng ròng, người run như cầy sấy.

“Thanh kiếm này tên là ‘Cán cân của Sự Thối nát’. Đặt theo tên của người con thứ hai Công quốc Lichtine – kẻ từng dùng nó để tra tấn. Ta nghe bệnh uốn ván có tỷ lệ tử vong 1/5, nên gọi là ‘Cán cân’.”

Hiro ghé sát tai Orléans, thì thầm thêm:

“Ta sẽ bỏ tay khỏi miệng ngươi. Nhưng chỉ cần mở miệng không xin phép, tay phải ngươi sẽ rơi khỏi thân. Và ta sẽ dùng nó… thật… chậm…”

Hắn nói đều đều, rồi thả tay ra. Orléans cắn mạnh môi dưới, máu ứa ra.

Hắn dậm chân liên tục để phân tán sự đau đớn.

“Và… thật ra thì… ta đâu có cần ngươi cho kế hoạch.”

Hiro thì thầm, Orléans đông cứng người, dường như quên cả đau đớn.

“C-có phải… tất cả là do ngươi――”

Hắn định nói thì Hiro lại bịt miệng.

“Tiếc nhỉ. Ngươi lại nói không xin phép. Giờ ta sẽ cắt tay phải ngươi.”

Đêm ngắn lắm. Không đủ thời gian tra khảo từng tên trong lều.

(Nếu mình không ra tay sớm, e là không kịp rồi…)

Và để đảm bảo Orléans sẽ mở miệng, Hiro từ từ xoay nhẹ “Cán cân của Sự Thối nát”… bằng tất cả sự mong đợi.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận