Shinwa Densetsu no Eiyuu...
Tatematsu Miyuki Ruria
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Vol 6 (Đã Hoàn Thành)

Chương 4: Khi Thế Gian Bắt Đầu Rạn Vỡ (4)

0 Bình luận - Độ dài: 1,548 từ - Cập nhật:

Trans: TentacleSoHot

-----

Ngày 6 tháng 2, năm 1024 theo Lịch Đế quốc.

Tin tức đến vào buổi sáng. Cũng vừa đúng lúc ánh mặt trời vừa mới le lói soi sáng thế gian.

Có lẽ vì thế mà chỉ có lác đác vài binh sĩ đang khởi động thể dục buổi sáng, còn tổng doanh của Lục Quốc thì yên tĩnh đến mức nghe rõ từng tiếng bước chân. Một người phụ nữ đang bước đi giữa doanh trại trong tình trạng gần như chỉ mặc đồ lót.

Cô ta hoàn toàn không tỏ ra xấu hổ. Từng bước đi đều toát ra một thứ khí chất cao ngạo đến mức đám lính xung quanh không dám nhìn thẳng, nhưng cũng chẳng dám quay mặt đi.

Nếu có ai hỏi ai là người phụ nữ chói lóa nhất trong Lục Quốc, thì cái tên được nhắc đến chắc chắn sẽ là cô ta ― Lucia Levia de Anguis, Tư lệnh tối cao kiêm Nữ hoàng của vương quốc Anguis.

Lucia sải bước thẳng vào trung tâm chỉ huy, từng bước nện xuống sàn như trút giận.

Trong phòng đã có sẵn các sĩ quan tham mưu cùng hai anh em nhà Urpeth.

Khi nhận ra Lucia, họ lập tức đứng dậy chào theo nghi thức. Một số sĩ quan tham mưu mặt đỏ bừng khi thấy cô. Dù cố quay mặt đi, khí chất gợi cảm phóng ra từ Lucia vẫn khiến họ không thể không chú ý.

Nhưng với Lucia, họ chẳng khác gì đá ven đường. Cho dù có ôm trong lòng bao nhiêu mộng tưởng đi nữa, thì đối với cô, họ chỉ là những kẻ không đủ tư cách nói chuyện, trừ lúc họp hành.

Dù sao thì…

“Ngồi xuống đi.”

Giọng Lucia trầm thấp, mắt vẫn dán chặt xuống nền nhà như thể đang cực kỳ bực bội. Không khí trong phòng như ngừng lại, ai nấy đều giữ im lặng, ngoại trừ vài người thân cận như Seleucus và anh em nhà Urpeth.

“Heh, ăn mặc thế này… đang dụ dỗ tôi đấy à?”

Eagle, tay gác sau đầu, cười với ánh mắt đầy dâm tà.

Lucia không đỏ mặt. Thay vào đó là sát khí lạnh thấu xương.

“…Muốn chết hả?”

Eagle lập tức thu mình, mồ hôi lạnh túa ra như suối, không dám hé nửa lời. Áp lực trong phòng tăng lên rõ rệt. Không khí nặng nề đến mức mấy quý tộc xung quanh cũng bắt đầu rên khẽ.

Lúc đó, Luca đứng dậy.

“Xin hãy thứ lỗi cho sự khiếm nhã của em trai ta. Tên ngốc này chỉ định phá không khí cho đỡ căng thôi.”

“Đủ rồi. Báo cáo tình hình đi.”

Lucia phẩy tay như vừa chán ghét điều gì đó. Áp lực khủng khiếp ban nãy cũng tan biến.

Seleucus đứng dậy, gật đầu đáp.

“Vậy thì thần sẽ báo cáo.”

Ông ta nhấc một quân cờ, đặt lên bản đồ ― vị trí mà Cánh quân chinh phạt thứ hai của Lục Quốc đang đóng quân. Lucia nheo mắt, có vẻ đang chờ câu giải thích cụ thể.

“Hậu duệ của Chiến Thần đã chính thức phát động phản công quy mô lớn.”

Cả phòng im bặt. Mắt Lucia lập tức ánh lên hứng thú.

“Se-Seleucus-dono… thật sao?”

“Không thể nào! Quân tiếp viện đến nhanh vậy sao?!”

Trung tâm chỉ huy lập tức rơi vào hỗn loạn.

“Là thật. Báo cáo vừa gửi về, cánh quân chinh phạt thứ hai đã bị tiêu diệt hoàn toàn.”

“Chuyện gì đã xảy ra vậy!?”

Một sĩ quan hét lên, cả phòng rúng động.

“Sao đến lúc bị tiêu diệt rồi mới có báo cáo?!”

“Trinh sát làm gì vậy? Bị lạc trong núi à?!”

“Tất cả câm miệng lại.”

Lucia đập mạnh xuống bàn. Cả phòng lập tức im bặt.

“Seleucus, nói rõ đi.”

“Như mọi người biết, cánh quân thứ hai đang vây thành Sabelt. Có vẻ do chủ quan, họ đã bị tập kích từ phía sau bởi quân Grantz khi trời còn tối. Cùng lúc đó, lãnh chúa thành Sabelt cho quân đánh ra, tạo thành thế gọng kìm. Tư lệnh bị mất khiến đội hình rối loạn, và kết quả là bị tiêu diệt toàn bộ.”

“Sao lại mắc cái bẫy đơn giản như thế?”

“Chúng nhận được rượu và vật phẩm triều cống từ làng xung quanh, rồi mở tiệc ăn mừng.”

“…Không có gì ngạc nhiên thật.”

“Hơn nữa, lãnh chúa Sabelt còn gửi thư ca ngợi tư lệnh cánh quân thứ hai. Hắn ta vì quá hưng phấn nên mất cảnh giác.”

“Ha ha ha… tên đó giờ đâu rồi?”

Lucia bật cười khô khốc, sát khí trào ra như muốn tự tay xé xác hắn.

“Chưa rõ là chết hay bị bắt.”

“Nếu còn sống… lôi hắn về đây cho ta. Ta sẽ tự tay bóp cổ chết hắn.”

Lucia liên tục gõ quạt sắt vào tay, thở mạnh để lấy lại bình tĩnh.

“…Cái bẫy này chắc chắn là của ‘Cổ Vương’. Hắn từ nước nào ra? Sao lại để mắc lỗi ngớ ngẩn vậy giữa thời chiến?”

“Từ vương quốc Urpeth. Cái tên tướng chỉ huy đó là… Lekigmaev.”

“À, đúng là người bên ta… Hừ, dính bẫy lộ liễu như vậy à…”

Eagle đưa tay che mặt, vai run lên đầy xấu hổ.

“Thật không thể ngẩng mặt…”

Sát khí bao trùm quanh người hắn. Luca, ngồi cạnh, nhẹ nhàng giơ tay lên.

“Để lấy lại danh dự, xin hãy để chúng ta tiêu diệt Hậu duệ của Chiến Thần. Seleucus-dono, quân địch hiện có bao nhiêu?”

“Tính cả quý tộc địa phương hỗ trợ… khoảng hơn 30,000.”

“Vậy bọn ta xin xuất chiến với 50,000 quân. Nữ hoàng Lucia, xin cô chuẩn thuận.”

“Không nên. Ta hiểu các ngươi muốn gỡ gạc, nhưng nếu đây là bẫy của Cổ Vương thì các ngươi sẽ tự chui đầu vào chảo dầu.”

“Nhưng… để đất nước mang tiếng như thế, ta không thể chịu nổi.”

“Bỏ đi. Chính vì ta quá đông nên mới chủ quan, và kết quả là mất cánh quân số hai. Chúng ta tuy vẫn áp đảo, nhưng không được lơ là.”

“Chúng tôi không chủ quan!”

Eagle đập mạnh ghế xuống đất, vài mảnh văng trúng người khiến một số sĩ quan ngã xuống.

“Nữ hoàng Lucia. Xin hãy để việc này cho bọn tôi.”

Giẫm lên mảnh vỡ, Eagle cười gằn, trán nổi gân xanh.

“Ngươi đúng là nóng nảy. Hay muốn đấu với ta một trận?”

Lucia lại liếc Eagle bằng ánh mắt sắc lẹm, rồi ra hiệu đưa người bị thương đến phòng y tế.

“Đỡ đổ máu hơn đó, đúng chứ?”

“Cái đó…”

“Thì đừng có sủa nữa. Chỉ mất có 20,000. Vẫn còn 180,000 quân. Nếu Grantz dám tập kích tiếp, chỉ là dâng mạng thôi.”

Lucia đứng dậy, dùng quạt sắt chỉ vào bản đồ.

“Trên hết, ta đã cắm sẵn một cái nêm rồi.”

Lucia hất bay quân cờ đại diện cho cánh quân số hai, chọc thẳng vào cánh quân số ba.

“Đây là đội gần nhất với Cổ Vương, đúng không?”

Cô quay sang hỏi, Seleucus gật đầu xác nhận.

“Vậy bảo bọn chúng đánh lẻ vài lần rồi rút về hợp quân. Ba đội còn lại cũng rút hết về.”

“Ý người là… dụ địch?”

“Ừ. Nhưng phải ra lệnh rõ: không được giao chiến thật sự. Cứ khiêu khích vài đòn rồi rút. Nếu chúng ta thất bại, quý tộc phương Tây sẽ đổi phe. Không được liều lĩnh. Kích để kéo hắn ra thôi.”

“Thế còn chúng tôi phải làm gì?”

Luca hỏi, tay vẫn vỗ nhẹ đầu Eagle như dỗ trẻ con.

“Lấy lại lý trí. Và nhớ kỹ rằng, Cổ Vương là kẻ phải bị diệt trừ.”

Lucia cũng ra lệnh thay đổi tuyến tiếp tế, đồng thời giải tán tạm thời toàn quân.

“Nhưng… bây giờ sao? Dù thay tướng cũng được, chứ giải tán cả đơn vị sẽ khiến rối loạn chỉ huy.”

Lucia cau mày, cắt ngang lời phản đối của Seleucus.

“Không sao. Cứ lan tin ra ngoài rằng Lục Quốc không có ai lãnh đạo. Cứ đồn rằng ta với hai anh em Urpeth cãi nhau to.”

Mồi dụ quá rõ ràng, nhưng nếu ta giả vờ rút lui hoàn toàn, thì Cổ Vương sẽ không thể ngồi yên. Khi ấy, quý tộc phương Tây được “giải phóng” sẽ dồn về phe hắn.

Và đến lúc đó ― là lúc hắn tự nuốt lấy quả bom hẹn giờ và nổ tung.

“Hiểu rồi thì hành động ngay.”

Lucia ra lệnh. Cả đám sĩ quan vội vàng rời khỏi phòng họp.

Trong lúc hỗn loạn, Lucia giữ Eagle lại.

“Eagle, đợi đã.”

“Hửm? Nếu không theo, chị ấy lại nổi giận mất.”

“Ngươi đúng là yêu chị mình ghê nhỉ? Nhưng yên tâm, không lâu đâu.”

Lucia liếc xuống viên tinh thạch màu lam trong tay trái Eagle rồi hắng giọng.

Ánh mắt cô lúc này không còn là của một nữ hoàng, mà là dã thú săn mồi đã phát hiện được con mồi.

“Ta hỏi thật lòng… Ngươi có sẵn sàng chết vì chị gái mình không?”

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận