Shinwa Densetsu no Eiyuu...
Tatematsu Miyuki Ruria
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Vol 6 (Đã Hoàn Thành)

Chương 4: Khi Thế Gian Bắt Đầu Rạn Vỡ (3)

2 Bình luận - Độ dài: 2,741 từ - Cập nhật:

Trans: TentacleSoHot

-----

Đại Đế quốc Grantz ― Lãnh thổ Mark nằm ở rìa phía tây của vùng trung tâm.

Tại ranh giới nối giữa trung tâm và miền tây, một lực lượng 20,000 quân do Hiro dẫn đầu đã dựng trại. Từ đây, họ theo dõi sát sao mọi động tĩnh của Lục Quốc.

Có rất nhiều người đến hợp tác. Bao gồm dân làng có quê nhà bị thiêu rụi, quý tộc bị trục xuất khỏi lãnh địa, và binh lính từng thất trận.

Hiro đã dặn họ: “Dù là tin giả cũng phải báo lại cho ta.”

Ngay lúc này, một sứ giả khác đang thúc ngựa phi như bay, lao thẳng về trung tâm doanh trại.

Phía trước hắn, trên đỉnh lều lớn nhất, tung bay ngạo nghễ là “Chiến kỳ Hắc Long”. Uy thế lẫm liệt của lá cờ ấy khiến mọi người nhìn vào đều phải nín thở. Nó như thể tượng trưng cho một niềm tin không thể lay chuyển.

“Phát hiện tiền trạm của địch cách đây ba dặm (khoảng 9km). Dựa theo cờ hiệu, chắc chắn đó là cánh quân chinh phạt thứ hai. Lời khai của dân làng cũng trùng khớp.”

“Cánh quân chinh phạt thứ năm hiện ở xa. Có vẻ bọn chúng đang lấy thành phố Serus làm căn cứ chính, rồi tỏa ra khắp nơi cướp bóc các làng mạc. Thành Serus cách đây khoảng hai mươi dặm (60km).”

“Cánh quân chinh phạt thứ tư có vẻ đã phát hiện ra sự hiện diện của ta, hiện đang đóng quân trên đồng bằng Larix, bố trận chờ sẵn. Dù chưa rõ ai chỉ huy, nhưng xét tình hình thì chắc chắn là loại hiếu chiến.”

Bên trong lều chỉ huy, người người đi lại tấp nập. Các thư lại đang túa mồ hôi hột, hối hả xử lý đống báo cáo đổ về không ngừng.

Nhưng khối lượng tin tức được gửi về quá lớn, gần như không thể xử lý xuể.

Từng chồng báo cáo dày cộp liên tục được chất lên bàn. Số lượng còn vượt xa những gì các thư lại kịp kiểm tra. Đám quý tộc trung tâm đứng quanh bàn đã bắt đầu vò đầu bứt tai vì đống giấy tờ ngày càng cao.

Không phải vì không làm được, mà là vì mức độ thiệt hại đang khiến họ rơi vào tuyệt vọng.

Hiro – đang ngồi tại ghế danh dự – cũng lướt mắt qua đống giấy tờ với vẻ khó chịu. Cậu khẽ thở dài rồi quay sang Orléans – người đứng đầu gia tộc Mark – đang ngồi bên cạnh.

“Thiệt hại lớn hơn ta tưởng nhiều.”

“Xem ra vậy… Giờ không biết nên bắt đầu từ đâu nữa.”

Orléans nhăn mặt, lật lấy một tờ báo cáo lên xem.

“Địch đã chia 150,000 quân thành sáu cánh – năm cánh trừ đại quân chủ lực – rồi đồng loạt tấn công. Chúng tàn nhẫn với kẻ kháng cự, khoan dung với kẻ quy hàng, và gieo rắc nỗi sợ với những kẻ do dự.”

“…Chuyện Tam hoàng tử Blutar bị xử tử, có xác nhận gì chưa?”

“Có vẻ là thật. Cái chết của Blutar-sama đã khiến tinh thần binh lính suy sụp, và quý tộc phía tây thì lần lượt bày tỏ ý định đầu hàng.”

Orléans giáng mạnh nắm đấm xuống bàn, giận dữ vì sự hèn yếu của tầng lớp quý tộc phía tây.

Tiếng động lớn khiến cả căn lều lặng đi một nhịp. Ai nấy đều quay lại nhìn ông với ánh mắt ngạc nhiên, nhưng rồi lại nhanh chóng quay lại với công việc, ánh mắt đầy quyết tâm.

Giữa làn sóng huyên náo trở lại, Hiro đợi Orléans bình tĩnh rồi mới hỏi tiếp:

“Vẫn còn quý tộc phía tây nào chưa đầu hàng và tiếp tục kháng cự chứ?”

“Có ạ. Con trai của Lãnh chúa Kyrthia – một quý tộc phương tây – đã gửi thư cầu viện. Thành Sabelt hiện đang bị cánh quân chinh phạt thứ hai vây hãm. Thành đã chịu thiệt hại nặng, e là không trụ nổi lâu nữa.”

“Là con trai sao?”

“Nghe nói cha cậu ta – Lãnh chúa Kyrthia – đã hy sinh trong trận chiến với Lục Quốc.”

“Vị trí của thành đó ở đâu?”

“Xin ngài đợi một chút, bản báo cáo mới chuyển đến.”

Orléans lục tìm trong đống tài liệu đã được rà soát để tìm đúng phần cần thiết.

“Đây rồi. Một vài phần thông tin hơi thiếu, nhưng chắc vẫn đủ dùng.”

“Nếu vậy, có thể xác định vị trí của cánh quân chinh phạt thứ hai và các cánh quân khác không? Đặt các quân cờ lên bản đồ sau lưng ta.”

“Rõ, thần hiểu.”

Vì chiếc bàn trung tâm đang đầy ắp giấy tờ, Orléans mang quân cờ đến bản đồ phía sau lưng Hiro. Hiro đứng dậy, quay người lại rồi bước tới gần.

“Cánh quân thứ hai hiện cách đây hai ngày hành quân – gần nhất với họ có lẽ là cánh quân thứ ba, và xa hơn một chút là cánh quân thứ tư đang đóng tại đồng bằng.”

“…Còn các quý tộc xung quanh, đã đầu hàng hết chưa?”

“Dù không biết thật hay giả, nhưng lúc này họ có vẻ đều đang ngả theo phía địch.”

“Làm gì tùy ý ghê nhỉ.”

“Không ai muốn lãnh địa của mình bị san phẳng cả. Nên phần lớn đều chọn đầu hàng để bảo toàn. Nhất là sau khi Blutar chết, họ chẳng còn gì để bấu víu. Dù nói là thông cảm, cũng khó lòng tha thứ được.”

Orléans lẩm bẩm, giọng đầy tiếc nuối.

“Thế còn Đệ tam Thủ đô Đế quốc (?) thì sao?”

“Quân trú phòng không nhiều, nhưng tinh nhuệ. Với việc Lục Quốc phân tán lực lượng như hiện tại thì chưa thể đánh hạ được. Nếu họ tính đánh lâu dài thì Lục Quốc sẽ sớm thiếu lương thảo. Có thể lần này, Lục Quốc không định đụng đến nơi đó.”

Và nếu mục tiêu chính của chúng là miền trung, thì cũng chẳng cần phí sức đánh. Nếu bị cô lập bởi đồng minh xung quanh đầu hàng, chúng chỉ cần vây thành chứ không cần đổ máu tấn công.

“Nếu chưa nguy, thì tạm bỏ qua cũng được…”

“Vậy ngài định sao? Chúng ta có nên đến Đệ tam Thủ đô (?) hỗ trợ không?”

Orléans hỏi, nhưng Hiro lắc đầu.

“Nếu chúng ta không quyết tâm, thì chuyện đó là không cần thiết. Không khéo lại bị bao vây ngược.”

Nhưng quan trọng nhất ― Hiro nói thẳng:

“Mục tiêu lần này là đẩy lui Lục Quốc khỏi miền tây. Không có lý do gì để ở lại Đệ tam Thủ đô Đế quốc(?). Trước mắt, phải tiêu diệt Quân chinh phạt số hai đang bao vây thành Sabelt. Với việc địch đang phân tán, chúng ta nên chọn đánh lẻ từng cánh một.”

Chiến lược sẽ là tấn công kẹp từ hai phía. Để làm được điều đó, họ cần liên lạc với người con trai đang cố thủ trong thành.

“Có thể truyền lệnh cho cậu ta phối hợp đánh úp từ trong ra khi ta đánh từ phía sau không?”

“Chưa rõ tình hình vây hãm bên trong thế nào, nhưng thần sẽ cử mật sứ giỏi nhất đi.”

“Thất bại cũng không sao. Nếu không được, ta sẽ nghĩ cách khác. Nhưng cứ làm thử trước đi.”

Hiro quay lại ghế, nhìn lướt qua nhóm quý tộc đang vật lộn với giấy tờ.

“Giờ thì… hãy phân công công việc cho từng người.”

Hiro cất lời.

*****

Đại Đế quốc Grantz ― Pháo đài biên giới Hadrian, nằm ở cực bắc của vùng trung tâm.

Tại pháo đài nối liền miền trung và miền bắc, một đội quân lạ xuất hiện.

Số lượng: năm nghìn. Sự im lặng đến rợn người bao trùm đội quân đó. Họ không nói lấy một lời, thân hình vạm vỡ được bao phủ bởi giáp nặng, gương mặt giấu kín trong mũ trụ. Cờ hiệu mà họ mang theo cũng hoàn toàn xa lạ, khiến dân trong thành càng thêm hoang mang.

Gia đình của các binh sĩ đóng quân ở pháo đài đều nhìn họ với ánh mắt đầy lo lắng.

Nền tím, hai chiếc sừng nhọn chĩa lên ― là biểu tượng của tộc Quỷ, chủng tộc từng khiến thế giới rơi vào hỗn loạn.

Ấy vậy mà, trái với sự bất an của dân thường, binh lính ở đây lại không hề tỏ ra sợ hãi.

Lý do nằm ở lá cờ thứ hai.

Nền tím, trên đó là hình ảnh bạch mã có một sừng. Đó là chiến kỳ của đại tướng Rox Van Levering – một trong “Ngũ Vị Hắc Thiên Tướng” lừng danh.

Lá cờ của người từng phục vụ dưới trướng Chiến Thần. Cho dù người hiện tại chỉ là hậu duệ, nhưng quân đội Grantz không thể tỏ ra bất kính.

“Chắc chắn rồi… có dấu ấn của Đệ tứ hoàng tử Hiro và Đê nhị hoàng tử Selene.”

Đội trưởng lính gác kiểm tra lá thư, soi từng chi tiết xem có gì khả nghi. Nhưng khi thấy dấu triện hoàng tộc đóng song song trên thư – với danh nghĩa của cả hai vị hoàng tử – ông lập tức đứng nghiêm, giơ tay chào.

“Thần xin chào đón Nữ hoàng Claudia. Xin mời đi qua.”

“Thứ lỗi cho sự đường đột. Ta vội quá nên mong được lượng thứ.”

“Không sao cả. Thần biết ơn Vua Tinh Linh đã đưa người kế thừa của Rox-sama đến với Đế quốc.”

Claudia mỉm cười trước ánh mắt cúi đầu kính cẩn của vị đội trưởng, rồi thúc nhẹ bụng ngựa. Người kia bất ngờ cất tiếng gọi với theo, to hơn thường lệ:

“Nữ hoàng Claudia! Nếu người có ý định nghỉ lại, xin hãy dùng tạm dinh thự!”

“Thứ lỗi, lần này ta vội lắm. Nhưng ta sẽ ghi nhớ tấm lòng của ngài.”

Claudia khéo léo điều khiển ngựa, tay vẫy nhẹ ra hiệu đáp lễ.

“――!?”

Vị đội trưởng bỗng ngã ngồi xuống đất, như thể hai chân không còn chống đỡ nổi sau nụ cười hút hồn ấy.

Claudia bật cười vui vẻ, thúc ngựa phi nhanh về phía trước.

“Thưa nữ hoàng Claudia!”

Một trong những cận thần phóng ngựa lên trước, gọi to.

“Có chuyện gì sao?”

“Sứ giả được cử đến chỗ Hiro-sama đã trở về. Có vẻ tình hình không ổn cho lắm.”

“Ra vậy…”

Claudia đặt tay lên cằm, ánh mắt hơi cúi xuống trầm tư. Rồi cận thần đưa ra một bức thư.

“Thần mang thư tay của Điện hạ Hiro.”

“…..”

Claudia đón lấy, lướt nhanh qua nội dung.

“Fufufu… đúng là có khiếu bày trò thật đấy.”

01955f8a-9311-44ba-9051-f963596b716c.jpg

Claudia mỉm cười – một nụ cười có phần ngây thơ so với lứa tuổi của cô – rồi ngẩng đầu nhìn lên bầu trời.

“Cậu định lừa tất cả mọi người à… Để rồi chính mình trở thành quân cờ? Thật là… đúng là tên khốn tệ hại mà.”

Claudia khẽ run lên giữa trời gió. Các cận thần đứng xung quanh thì mang vẻ mặt hoang mang khó hiểu.

“Chẳng lẽ chúng ta nên ngừng hợp tác sao? Hay là… nên cắt đứt phía bắc đế quốc rồi tự mình củng cố lực lượng?”

Người tùy tùng kia không hiểu được ý cười của Claudia, vừa mở miệng ra đã bị ánh mắt lạnh như băng của cô chiếu thẳng vào. Chỉ một cái nhìn thôi, mà sát khí bốc lên đến mức tưởng chừng có thể giết chết hắn tại chỗ. Hắn lập tức hiểu ra mình đã lỡ lời.

“X-xin bệ hạ thứ tội!”

Claudia quay đi, không thèm để tâm đến kẻ đang hoảng loạn cúi đầu xin lỗi. Nàng giơ một tay lên trời.

Viên pha lê tím óng ánh trên tay lóe sáng dưới ánh mặt trời.

“Đừng vội vã chỉ vì một món lợi trước mắt. Hãy nhìn toàn cục. Đừng để bị dụ bởi mồi, mà hãy nhìn xem kẻ nào đang nắm giữ sợi dây mồi ấy.”

Bàn tay giơ cao nắm lại thành nắm đấm, rồi chỉ thẳng về hướng Thủ đô Hoàng đế.

“Đây là con đường duy nhất để Quỷ tộc sinh tồn. Vì chúng ta… không có đế vương.”

Nếu muốn một lần nữa đưa ánh mặt trời chiếu rọi lên đầu mình, thì phải tự tay mà giành lấy.

“Ara… ngươi vẫn chưa tin sao?”

Khuôn mặt của tên cận thần hiện rõ vẻ do dự, như thể hắn biết chỉ cần nói thêm gì nữa là sẽ chọc giận nữ vương.

“Nếu ngươi nghĩ ta là loại nữ vương độc đoán không nghe thuộc hạ, vậy thì đi khỏi đây ngay đi. Còn nếu vẫn là bề tôi của ta, thì hãy can đảm chỉ ra khi nào ta sai.”

“V-với tất cả sự kính trọng… hiện tại chúng ta không đủ lực để chống lại Lục Quốc. Trong tình hình chiến sự hiện tại, thần chỉ nghĩ… hợp tác với chúng có thể là phương án dễ thở hơn…”

Nghe đến đó, Claudia thở dài chán nản, như thể chẳng còn kiên nhẫn với những lời yếu đuối đó nữa.

“Nếu hợp tác, chúng ta cũng chỉ là quân cờ. So với chút lợi nhỏ, cái ta cần là sức mạnh để khiến Vương quốc Levering trở thành thế lực thực sự. Mà đi theo Lục Quốc thì chỉ có thua thiệt.”

“Nhưng nếu theo Hiro-sama mà vẫn thua thì cũng giống nhau thôi, đúng chứ…?”

Tên cận thần vẫn chưa chịu bỏ cuộc.

“Nói thẳng ra, Lục Quốc chẳng hề xem trọng Levering. Với vị trí ở cực bắc lại nghèo tài nguyên, họ đâu thèm để mắt tới.”

Việc hạ thấp đất nước mình là điều khó chấp nhận nhất, nhưng Claudia hiểu rằng… đôi lúc cần nói ra sự thật tàn nhẫn để thức tỉnh những kẻ đang mơ mộng.

“Nếu đi theo chúng, sớm muộn gì cũng bị lợi dụng rồi sáp nhập. Cũng chẳng khác gì làm chư hầu cho Đế quốc Grantz. Ngươi có thể kêu dân mình làm nô lệ lần nữa sao?”

“T-…thần…”

Tên cận thần không thể trả lời. Claudia thấy vậy thì khẽ mỉm cười.

“Đó là lý do vì sao ta chọn hợp tác với Hiro. Quỷ tộc chúng ta… sẽ lợi dụng cuộc chiến này để tuyên bố với cả thế giới rằng mình đã trở lại đại lục trung tâm.”

Những điều kiện mà Hiro đưa ra còn hấp dẫn hơn cả kỳ vọng. Nếu đứng về phía Đế quốc Grantz, họ có thể giành được thứ mà họ muốn. Một thứ mà nếu về phe Lục Quốc thì chẳng bao giờ có được.

“Thần hiểu rồi, thưa Nữ hoàng. Thần sẽ tuyệt đối tuân theo mọi chỉ thị của người. Xin thứ lỗi vì đã đặt ra câu hỏi vô lễ như vậy.”

“Không sao. Nếu có điều gì chưa rõ, thì cứ hỏi.”

Claudia ngẩng đầu nhìn lên, đôi mắt nheo lại, khóe môi cong lên nở một nụ cười đầy ẩn ý.

Giờ đây khi đã là Nữ hoàng, cô sẽ không bao giờ để Quỷ tộc chìm vào bóng tối thêm một lần nào nữa.

Luôn đứng dưới ánh mặt trời ― nếu là như vậy, thì cô cũng không ngại bị xem là vị nữ vương ngông cuồng.

“…Mình vẫn còn thắc mắc.”

Một câu cuối trong bức thư bỗng vụt qua tâm trí cô.

“Tất cả trong một” ― rốt cuộc ý nghĩa là gì? Với người như Hiro thì chắc chắn đằng sau đó là một tầng ý nghĩa sâu xa, nhưng hiện tại cô vẫn chưa thể đoán ra.

“Thôi thì… chắc phải gặp cậu mới biết được, Hiro.”

Tới lúc đó, cô sẽ có được điều mình muốn. Chính vì điều kiện đó mà cô mới quyết định điều quân như hiện tại.

“Dù sao thì… thú vị đấy. Thời cuộc này đúng là chẳng thể đoán trước được gì.”

Claudia khẽ cười, cố nén lại sự phấn khích khi nghĩ đến cơn hỗn loạn đang dần bao trùm khắp đại lục.

Bình luận (2)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

2 Bình luận

Má tụi này chỉ định mặc vài cọng dây ra trận à.
Xem thêm
CHỦ THỚT
TRANS
def thấp nhưng phân tán sự tập trung của địch 👀
Xem thêm