Vol 6 (Đã Hoàn Thành)
Chương 5: Ánh Dương Lại Bừng Lên (1)
0 Bình luận - Độ dài: 2,156 từ - Cập nhật:
Trans: TentacleSoHot
-----
Dưới bầu trời trong xanh ― một nhóm kỵ binh đang phi nhanh dọc theo con đường ngập nắng.
Trên chiến kỳ của họ là hình bông hoa bách hợp trên nền đỏ.
Đó chính là lá cờ mang biểu tượng của Celia Estrella Elizabeth von Grantz, Đệ Lục Công chúa của Đế quốc Grantz.
Ngày 10 tháng 2 năm 1024 theo Lịch Đế quốc.
Tại thủ đô Cladius của Đại Đế quốc Grantz, Liz đang trở về cùng một đội hộ vệ nhỏ.
Người dân hai bên đường ngoái lại nhìn, nhưng bóng lưng của cô đã đi xa, chẳng còn thấy rõ nữa.
Tiếng vó ngựa dội vang khắp các con phố, vang vọng như một làn sóng âm thanh cuốn theo đoàn quân – nhưng tất cả dừng lại khi họ đến cung điện hoàng gia.
Liz nhảy xuống ngựa và sải bước nhanh về phía cửa cung.
Thế nhưng, cánh cửa vừa mở ra trước khi cô kịp đến, và một bóng hình quen thuộc bước ra.
“Rosa-aneesama!”
“Em gái yêu quý… Em về an toàn rồi!”
“Chị chưa quay lại phía đông sao?”
Liz dang rộng hai tay lao vào vòng tay của Rosa, ngẩng đầu nhìn chị bằng ánh mắt rạng rỡ.
“Hừm… Ừm thì…”
Rosa lảng đi, gãi má một cách ngượng nghịu. Liz nheo mắt lại, khẽ lùi về sau.
“Em nghe được chuyện của Hiro từ gia trưởng nhà Muzuk rồi.”
“Ra vậy… thế thì không cần giấu nữa nhỉ.”
Rosa thở dài đầy mệt mỏi, ngẩng đầu nhìn trời, lẩm bẩm với giọng điệu dửng dưng như đang đọc báo cáo.
“Chuyện đó đều là sự thật cả. Xin lỗi vì đã giấu em, nhưng tất cả đều là để em có thể lên ngôi.”
“Tại sao――”
Liz tiến sát lại gần Rosa.
“…cái gì vậy?”
Cô cau mày khi Rosa bất ngờ đưa cho cô một phong thư.
“Cậu ấy nhờ chị chuyển cho em.”
“――!?”
Rosa mỉm cười bất đắc dĩ trong khi Liz nhận lấy lá thư.
Sau đó, cô nhìn quanh rồi hỏi:
“Ghada-dono đâu rồi?”
Cô hỏi Liz, nhưng có vẻ Liz đang mải đọc thư nên chẳng để ý gì. Rosa khẽ bật cười, còn Tris bước đến vì nghe thấy câu hỏi.
“Quân Đoàn Quạ Đen sẽ đến cùng Đệ tứ quân đoàn. Dĩ nhiên, quân nhà Muzuk cũng đi cùng bọn chị.”
“Ồ… Vậy là em đã thuyết phục được nhà Muzuk rồi à?”
“Họ sẽ đến Đại Hoàng Đô trong khoảng một tuần nữa.”
“Quân đội từ các vùng khác cũng đang tập trung về kinh đô. Có vẻ cuối cùng chúng ta cũng có thể phản công rồi.”
Rosa xoa đầu Liz đầy vui vẻ, nhưng cô vẫn đang chăm chú đọc thư, không để tâm đến gì khác. Rosa rút thêm một phong thư khác từ trong người – không phải thư gửi cho Liz.
“Chị định đưa nó cho Ghada-dono càng sớm càng tốt…”
Cô lắc đầu như thể không còn lựa chọn nào khác ngoài việc khẩn trương.
“À đúng rồi, Liz, em đã ăn gì――!?”
Câu nói của Rosa bị cắt ngang khi đôi mắt đẹp của cô mở to đầy ngạc nhiên. Bởi vì… Liz đã biến mất khỏi chỗ lúc nãy.
Rosa cuống cuồng nhìn quanh tìm kiếm, và thấy Liz đang trèo lên ngựa.
“Liz! Em định đi đâu đấy!? Đứng lại ngay!”
Rosa hét lên, giọng to một cách bất thường. Nhưng Liz đã xoay đầu ngựa, không có ý định dừng lại.
“Tris-dono, ngăn cô ấy lại!”
“R-Rõ! Điện hạ! Xin hãy dừng lại!”
Cả hai cùng chạy theo sau Liz, nhưng làm sao đuổi kịp ngựa chỉ với đôi chân người.
Chỉ trong chốc lát, họ đã bị bỏ lại phía sau. Rosa tiếp tục gọi lớn, nhưng Liz hoàn toàn phớt lờ, thậm chí không ngoái đầu lại.
“Đừng nói em định đi một mình đấy… Nếu vậy, chị sẽ dùng hết sức để chặn em lại.”
Rosa bực bội bấm môi, đứng sững lại. Biết không thể đuổi theo kịp, cô đã tính đến việc huy động quân đội để bắt Liz lại. Nhưng không cần làm vậy.
“…Selene-aniisama?”
Selene xuất hiện ngay trước mặt Liz – người đang phi nước đại.
“Anh sẽ ngăn em lại, Liz! Em liều lĩnh quá rồi đấy!”
Sắc mặt Rosa tái nhợt khi nhận ra dáng người đứng dang tay phía trước là Selene. Liz thì không hề có dấu hiệu sẽ ghìm cương. Ngược lại, Selene cũng chẳng có vẻ gì là định tránh ra.
Trong đầu Rosa hiện ra một viễn cảnh kinh hoàng. Nhưng cô không thể làm gì.
Khi khoảng cách giữa hai người thu hẹp―― họ va chạm.
Một làn bụi lớn bốc lên mù mịt. Rosa không thể thấy được chuyện gì xảy ra.
“Liz! Selene-aniisama!”
Cơn bụi được cơn gió thổi tung ra, trước mặt Rosa – người đang lao tới.
Và rồi, khung cảnh trước mắt khiến cô chết lặng.
Không phải Selene bị ngựa đâm, cũng chẳng phải Liz bị ngã ngựa rồi bất tỉnh.
Mà là Liz đang bị Selene đè xuống đất. Con ngựa mất người cưỡi thì hí vang đầy lo lắng, quay đầu nhìn quanh như chẳng hiểu chuyện gì xảy ra.
Rosa cũng rối bời, nhưng rồi cô khẽ thở phào nhẹ nhõm khi thấy Selene đã chặn được em gái.
Khi đến gần, tiếng trò chuyện của hai người bắt đầu vang vọng qua gió.
“Anh không muốn làm ngựa bị thương nên buộc phải mạnh tay.”
“…Selene-aniisama? Tại sao?”
“Câu đó phải để anh hỏi em mới đúng. Giờ là lúc chờ các quý tộc từ khắp nơi kéo về.”
Liz dốc hết sức để vùng vẫy, nhưng Selene không hề nhúc nhích.
“Cái gì…!?”
Liz sửng sốt. Thể chất của cô đã được cường hóa nhờ “phước lành” từ Viêm Đế – một trong Ngũ Linh Đế Kiếm. Với người thường thì khác nào em bé. Vậy mà cô không thể thoát ra khỏi Selene.
“Tránh ra! Selene-aniisama! Em phải đi!”
“Liz, anh hiểu cảm xúc của em. Nhưng trước tiên hãy bình tĩnh lại.”
Liz trừng mắt nhìn Selene, người đang cười nhẹ cố gắng trấn an cô.
Và rồi, khi khóe mắt cô bắt gặp lá thư của Hiro, ánh mắt Liz bỗng nhòe lệ.
“Bình tĩnh thế nào được chứ! Tránh ra!”
Liz cố kìm nước mắt – nhưng thất bại. Nước mắt trào ra lăn dài trên má, rơi xuống đất thấm vào lớp đất khô.
“Làm ơn… để em đến phía tây…”
Liz bật khóc, cầu xin Selene.
Selene nhìn em gái bằng ánh mắt đầy xót xa.
“Anh không thể. Nếu để em đi, quyết tâm của cậu ấy sẽ thành vô nghĩa.”
“Em không cần quyết tâm đó… Cứ để nó vô nghĩa đi!”
“Em đang rối trí. Nên anh sẽ giả vờ như chưa nghe mấy lời ngốc nghếch đó. Chúng ta phải đợi đến khi đủ mạnh. Đó là điều duy nhất ta có thể làm.”
“Nếu đợi, Hiro sẽ chết mất! Em không thể để điều đó xảy ra!”
Áp lực sát khí từ cơ thể Liz không ngừng gia tăng.
Selene cắn chặt răng, dồn toàn bộ sức lực ghì Liz xuống.
“Trong thư nói vậy à?”
Liz khẽ gật đầu, và ngay lúc đó ― một bóng người đổ xuống từ trên cao.
“Liz… xin hãy tôn trọng quyết định của ngài ấy.”
Rosa cúi xuống, nhẹ nhàng vuốt má em gái.
“Còn chị nữa, Anee-sama! Sao chị không ngăn Hiro lại!?”
“Dù chị có ngăn được, thì giờ Đại Đế Đô cũng đã bị 200.000 quân bao vây rồi.”
Xét theo tốc độ tiến quân của Lục Quốc, dự đoán này chẳng sai. Nếu Đại Đế Đô bị bao vây, uy tín sẽ sụp đổ.
Quân tiếp viện từ các vùng khác cũng sẽ không còn điểm hội quân, và Đế quốc Grantz sẽ sụp đổ.
Quý tộc theo lợi ích sẽ phản bội, có kẻ còn quay sang các quốc gia khác.
Thực tế, điều tra cho thấy nhiều quý tộc trung ương có liên hệ với Lục Quốc. Trước kia là phe nhà Krone, nhưng đã bị Đệ nhất hoàng tử Stobel chiêu mộ.
“Cậu ấy tự ra trận để lôi những kẻ đó ra ánh sáng. Nếu cứ để chúng ẩn mình, chúng ta không làm gì được. Cậu ấy nói nếu tạo ra kẽ hở, lũ phản loạn sẽ lập tức cắn câu.”
“Nhưng như vậy thì tại sao Hiro phải tự hy sinh!?”
Liz lúc này đã thôi vùng vẫy, được Selene buông ra và ngồi bệt xuống đất.
“Cậu ấy là người thích hợp nhất. Với quân địch, hậu duệ của Chiến Thần là biểu tượng để nâng cao sĩ khí. Với phản tặc, Hiro là cái gai. Nhưng không thể khiến chúng hiện nguyên hình bằng một cuộc tấn công trực diện. Vì vậy, ngài ấy tự biến mình thành mồi nhử.”
“...Vô lý quá. Tại sao Hiro phải làm mồi nhử chứ.”
“Chị biết. Nhưng giờ ta phải tin cậu ấy.”
Rosa vòng tay ôm lấy Liz, mắt hoe đỏ, kéo cô sát vào lòng.
“Sẽ ổn thôi. Chắc chắn cậu ấy sẽ quay về, vẫn với cái vẻ lạnh nhạt đó. Một lá thư từ thằng nhóc nghịch ngợm thì tin làm gì.”
Giọng Rosa run rẩy như đang tự an ủi chính mình.
Sau lưng cô, Selene đứng yên, lặng lẽ nhìn hai người.
“...Có phải là trò đùa không vậy?”
Selene nhíu mày, nghiêng đầu khó hiểu trước những lời và hành động của Rosa.
Nhưng anh nhanh chóng mỉm cười để làm dịu tình hình.
“Về phòng nghỉ đi. Liz chắc cũng mệt vì phi ngựa từ sớm rồi.”
“Phải đấy… nghỉ ngơi chút đi. Rồi ta nói chuyện tiếp.”
“…..”
Rosa đỡ Liz đứng dậy, đưa cô trở vào cung điện.
Bước chân của Liz nặng nề, loạng choạng như sắp ngã bất cứ lúc nào.
Lão binh Tris cúi đầu chào Selene rồi theo sau hai cô gái.
Selene chỉ giơ tay chào đáp lại, mắt vẫn dõi theo họ.
“Hừm… cảm giác này… khó chịu thật.”
Anh lắc đầu, vò đầu suy nghĩ nhưng không tìm ra lời giải.
Thở dài, Selene tiến lại con ngựa mà Liz để lại.
“Driks, ngươi ở đó chứ?”
“Có, thần ở đây.”
Driks – người vẫn đang ẩn nấp – xuất hiện từ phía sau ngựa.
Selene không lấy gì làm ngạc nhiên, chỉ khẽ vuốt cổ ngựa và lẩm bẩm:
“Có gì từ phía Hiro không?”
“Thần có thư gửi cho ngài.”
Một phong thư màu nâu trượt trên mặt đất, dừng lại dưới chân Selene. Anh cúi xuống nhặt cả dây cương lẫn phong thư.
“Ngươi nghĩ chú của ta biết chuyện này chưa?”
Bên trong phong bì chỉ là một bức thư ngắn.
“Thần đã báo rồi, nên chắc là biết.”
“Hừm… ông ấy chắc cũng đọc nội dung rồi. Ông ta tò mò chuyện người khác lắm. Có nói gì với ngươi không?”
Driks ngập ngừng ― một khoảnh khắc lưỡng lự, nhưng lại ẩn chứa điều gì đó sâu xa.
“…Ông ấy đã thông báo toàn quân bắt đầu triển khai kế hoạch.”
“Đúng là phong cách của ông ấy, nhưng… có gì đó không ổn.”
Selene nhíu mày, liếc bức thư của Hiro với ánh mắt nghi hoặc.
“Thần đã xác minh nội dung, không chỉnh sửa gì cả. Có gì lạ đâu ạ?”
“Không nói chắc được… chỉ là cảm giác có gì đó sai sai.”
Selene nhún vai cười gượng rồi dắt ngựa đi về phía cung điện.
“Ta sẽ gặp chú ấy trước. Có thể ông ấy đang âm mưu gì đó gây bất ổn phương bắc.”
“Thần không nghĩ Gils-sama lại làm chuyện như vậy…”
Driks phản bác, nhưng Selene không nghe. Anh nhìn chằm chằm vào hắn bằng ánh mắt sắc lạnh.
Con mắt phải ― mang màu vàng kim ― khiến Driks đứng chết trân, quên cả việc che giấu thân mình. Rồi hắn đổ gục như bị đánh gãy lưng.
Ngay sau đó, Driks ôm cổ họng, đau đớn vật vã.
“G-gah… ngài… đang làm gì vậy…?”
Mặt hắn đỏ bừng như thiếu dưỡng khí, ánh mắt tràn ngập sợ hãi.
“Ta chỉ đang trút giận thôi. Nhưng nếu lần sau còn quá trớn… ta sẽ giết ngươi.”
Selene vỗ vai hắn, vẻ mặt bình thản, còn Driks thì thở hổn hển như vừa thoát chết. Mồ hôi tuôn ra như suối, thấm đẫm xuống đất.
“Mọi thứ là một thể ― nếu điều đó là thật, thì chú của ta…”
Selene lại tiếp tục bước đi, mặt tối sầm, tay siết chặt lá thư của Hiro.
Mặt trời đã ngả. Gió đêm len lỏi lạnh thấu tim gan.


0 Bình luận