Shinwa Densetsu no Eiyuu...
Tatematsu Miyuki Ruria
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Vol 6 (Đã Hoàn Thành)

Chương 4: Khi Thế Gian Bắt Đầu Rạn Vỡ (5)

0 Bình luận - Độ dài: 2,128 từ - Cập nhật:

Trans: TentacleSoHot

-----

Đại Đế quốc Grantz ― gần thành Sabelt, thuộc khu vực trung tây.

Hiro đã cho dời đại bản doanh đến đây và đang nhận các báo cáo về hoạt động của Lục Quốc.

Xung quanh trung tâm chỉ huy, các quan tham mưu và quý tộc chạy tới chạy lui hối hả. Họ đang lo sắp xếp việc vận chuyển tù binh, kiểm tra số vũ khí, giáp bị hư hỏng, và tính toán lại khẩu phần ăn vì quân số đã tăng mạnh sau khi Cánh quân chinh phạt thứ hai bị tiêu diệt.

Từng nhóm sứ giả thay nhau ra vào lều chỉ huy. Ưu tiên được dành cho các báo cáo từ đơn vị trinh sát về động thái của địch, tình trạng an ninh trong trại, và các tuyến tiếp tế vừa được phát hiện.

Sau đó là báo cáo về tình trạng đường xá, nơi xuất hiện bọn cướp hay quái vật, để chuyển cho các quý tộc phía tây ― những người đang giữ vai trò hậu cần với số quân không đáng kể.

Nếu phía họ không xử lý được, lập tức yêu cầu trợ giúp từ trung ương.

“Cánh quân chinh phạt thứ tư đang đóng ở đồng bằng Larix có vẻ đã bắt đầu hành động.”

Orléans – người đứng đầu gia tộc Mark – bước tới đưa cho Hiro một bản báo cáo.

“Có vẻ chúng đang phản ứng trước việc Cánh quân chinh phạt thứ hai bị tiêu diệt.”

“Hiểu rồi. Bảo lính tăng cường giám sát và cảnh giác. Chắc chắn chúng đang tính dàn dựng gì đó. Quan trọng hơn… tình hình thiệt hại bên ta ra sao?”

“Ngài muốn nghe chi tiết chứ?”

“Không, ước lượng sơ thôi.”

“Thiệt hại nhẹ. Mất khoảng 300 kỵ binh và 1.000 bộ binh. Nhưng nhờ các quý tộc phương tây hội quân nên quân số đã tăng lên 30.000.”

“Tốt.”

“Vâng… tuy vậy, có một điều khiến thần lo lắng.”

Orléans đưa ra một mảnh báo cáo.

Hiro đọc lướt nhanh. Trên đó ghi tên các quý tộc tử trận.

“Một số quý tộc trung ương tử trận ― nói thế không biết có chính xác không.”

“…Nguyên nhân đều là trúng tên lạc?”

“Và là tên từ phe ta bắn ra. Trùng hợp quá mức. Bảy người bị ‘tên lạc’ giết thì rõ ràng là có thích khách của địch trà trộn.”

“Cho nâng mức cảnh giới thêm một bậc. Ta muốn để nhiều người nghỉ ngơi hơn, nhưng giờ không thể lơ là được.”

“Rõ.”

“Sĩ khí binh lính vẫn còn thấp à?”

Hiro hỏi, Orléans vỗ ngực trấn an.

“Xin ngài yên tâm, việc tiêu diệt Cánh quân chinh phạt thứ hai đã nâng cao tinh thần rất nhiều. Cứu thành Sabelt cũng góp phần không nhỏ.”

“Vậy thì tiến sang giai đoạn tiếp theo thôi.”

Địch đang dồn lại các cánh quân đã phân tán ― đúng như kế hoạch của Hiro.

Nhưng trán Orléans vẫn lấm tấm mồ hôi lo lắng.

“Nhưng gom lực lượng địch lại… không phải sẽ khó đối phó hơn sao?”

“Quân địch đúng là mạnh hơn khi tập trung, nhưng nếu không xây dựng được hệ thống chỉ huy, thì khác gì một đám ô hợp. Ta chỉ cần khai thác điểm yếu đó là đủ để lật ngược tình thế.”

“…Giờ thần nhớ có báo cáo về việc đó.”

Nghe nói giữa tướng chỉ huy và phó tướng của Lục Quốc đang có xích mích. Thêm vào đó, họ còn giải tán và tái tổ chức quân đội ― rõ ràng là do nghi ngờ lẫn nhau. Nếu các đội quân đang phân tán bị lôi kéo về đó, hệ thống chỉ huy sẽ rối loạn hoàn toàn.

(…Xem ra mọi thứ đang diễn ra đúng như mình tính.)

Hiro mỉm cười sâu hơn, bước đến gần bản đồ để xác nhận lại chiến lược.

“Giờ ta nói phần kế tiếp.”

Vừa nhìn sang Orléans với quân cờ trên tay, Hiro vừa gật đầu nhẹ, ra hiệu cho ông tiếp tục theo dõi.

“Phần trung tuyến giao cho các quý tộc phương tây đã gia nhập. Nếu để họ xung trận, khi đối đầu với Lục Quốc, e là họ sẽ loạn đội hình rồi sụp đổ ngay.”

Thứ cảm giác thất bại, một khi ăn sâu, sẽ rất khó xóa bỏ. Nỗi sợ đó được in sâu như một ký ức đẹp đẽ méo mó. Cho họ ra chiến trường lúc này chỉ khiến tình hình thêm nguy hiểm.

(Ừ, sĩ khí họ thấp ― nên cho họ về tuyến sau thì hơn.)

Nếu đây là một trận chiến mà bên ta có thể dư sức thắng, Hiro sẽ để họ xung trận để lấy lại tinh thần. Nhưng tình hình hiện tại quá bất lợi ― đến mức bản thân binh lính cũng bắt đầu nghi ngờ cả giới chỉ huy.

(Mình tưởng sau khi diệt Cánh quân chinh phạt thứ hai thì đã cải thiện được rồi, nhưng vẫn chưa đủ.)

Quân đội do Hiro chỉ huy giờ không còn vấn đề. Nhưng đám quân từ quý tộc phương tây thì khác. Họ từng bại trận, từng bị khuất phục. Dù có kẻ nung nấu ý chí báo thù, nhưng không đủ để lay động toàn thể.

Vậy thì ― tại sao Hiro lại chấp nhận cho họ gia nhập?

(Giờ thì, Orléans sẽ phản ứng thế nào đây?)

Hiro mong chờ một phản ứng đủ để khiến cậu tin tưởng ông ta.

“Tuyệt vời lắm. Đúng là Hiro-dono, sáng suốt như mọi khi.”

Orléans lập tức khen ngợi. Nhưng Hiro thì lòng nguội lạnh. Cậu cố giữ bình tĩnh, đè nén cảm xúc trong người.

Đôi mắt đen thẳm của cậu giờ như vực sâu không đáy.

“Vậy thì cứ làm vậy đi. Mấy quý tộc phương tây sẽ gia nhập sau này cũng xếp giống thế.”

Cuối cùng, Hiro đã nắm bắt được nỗi bất an cậu ôm trong lòng từ khi cuộc chiến bắt đầu.

Và giờ, cậu đã sẵn sàng ra tay không chút do dự.

“Còn nữa, ta sẽ cho quý tộc trung ương ra tiền tuyến. Hậu tuyến giao cho quý tộc cấp nhỏ và trung. Ta cũng sẽ đích thân ra tuyến đầu.”

“Vậy thần sẽ cùng đi với Hiro-dono.”

Orléans vui vẻ bày tỏ, Hiro đáp lại bằng một nụ cười đáng sợ.

“Có ông đi cùng, ta yên tâm hơn nhiều.”

Hiro quay người, sải bước về phía cửa lều.

“Chúng ta sẽ rời nơi này trong hai ngày nữa. Những việc còn lại giao cho ông.”

“Ngài định đi bây giờ sao?”

“Hôm nay ta nghỉ.”

“Vậy để phần còn lại thần lo.”

Cảm nhận được ánh mắt phía sau, Hiro vẫy tay rồi rời khỏi lều trở về trướng riêng. Ngoài trời lạnh tê tái, nhưng với Hiro ― nhờ có “Hắc Trà Công Chúa” ― lại cảm thấy như làn gió xuân dịu nhẹ.

Hiro bước đi trong đêm, bỗng dừng lại.

“…Dù là ngàn năm trôi qua, có những thứ vẫn không thay đổi.”

Cậu ngước lên. Trên bầu trời, trăng tròn rọi ánh sáng xuống mặt đất. Các vì sao rực rỡ lấp lánh giữa đêm tối.

“Không nhớ rõ ai nói… rằng các vì sao là linh hồn của người đã khuất?”

Khi con người chết, linh hồn trở thành sao trời, ở bên Thần Linh, luôn dõi theo thế gian. Vì vậy, khi sợ hãi, cô đơn hay buồn bã, chỉ cần ngẩng lên bầu trời ― bạn sẽ biết rằng mình không đơn độc.

“…Đúng rồi. Là Liz.”

Hiro từng nghe Liz nói điều đó khi họ cắm trại ở núi Himmel. Khi ấy tình hình xoay chuyển liên tục, trí nhớ cũng dần nhạt phai.

“…Khi đó, tớ thật sự rất hạnh phúc. Như thể cậu đang nói chuyện với chính tớ vậy.”

Nhưng giờ đây, cậu không còn cảm nhận được hơi ấm đó nữa.

Hiro đưa tay về phía bầu trời, như muốn nắm lại ký ức xưa.

“Nhưng ta đã lựa chọn. Ngàn năm trước, ta quá sợ hãi để bước đi… nên đã chọn lối thoát nhục nhã.”

Cậu cúi đầu, chạm tay lên chiếc băng bịt mắt phải.

Giờ không còn Liz và mọi người bên cạnh, cậu chẳng còn lý do để che giấu nữa.

“Có thể ta đã sai… nhưng cuối cùng ta đã tìm thấy.”

Hiro từ từ tháo băng bịt mắt. Đôi mắt u buồn hiện ra.

“Ta sẽ đi. Trở thành kẻ ngạo mạn nhất, mạnh mẽ nhất, vĩ đại nhất trong tất cả những người từng được gọi là vua.”

――Ta sẽ nuốt trọn cả thế giới.

“Chỉ tiếc… là không thể nhìn thấy cậu ấy lớn lên đến cuối cùng…”

Cậu mỉm cười nhẹ. Nhưng rồi nụ cười ấy tan biến.

Gương mặt vừa hiện lên sau tấm mặt nạ ― là khuôn mặt của tai họa.

“…Hãy để kết thúc một thời đại, bắt đầu một huyền thoại mới.”

Hiro thì thầm, rồi lại bước tiếp. Từng bước chân mạnh mẽ đầy sát khí dội xuống mặt đất.

Tiếng côn trùng ngừng hẳn, gió cũng im bặt. Cả thế giới như bị cuốn vào tĩnh lặng.

“Ta sẽ là quân cờ của số phận.”

Hiro bước vào trướng đã chuẩn bị sẵn. Ánh mắt cậu ngay lập tức dừng lại.

Một người đang quỳ chờ sẵn.

“Hiro-sama, thần đã chờ ngài.”

Sau lưng kẻ đó là một chiếc ghế, trên đó có người đang bị trói chặt. Miệng bị bịt khăn, có lẽ để không la hét được.

Hiro tiến đến gần, nhìn xuống người đang quỳ và nói khẽ.

“Vất vả rồi. Cảm ơn vì đã ám sát đám quý tộc trung ương.”

“Không, thần đã để sót một người. Thần xin lỗi.”

“Không cần xấu hổ. Có vẻ ngươi đã mang hắn theo rồi.”

Ánh mắt Hiro nhìn sang quý tộc trung ương bị trói kia. Hắn cố vùng vẫy như muốn nói gì đó, nhưng khăn bịt miệng khiến tiếng phát ra chỉ còn như tiếng thú gầm.

“Trong trại còn bao nhiêu người khác?”

“Cộng cả thần thì có mười người.”

Hiro từng thỏa thuận với Claudia từ trước khi bắt đầu kế hoạch.

Một trong những điều kiện là có được sát thủ đang quỳ trước mặt. Thực lực hắn rất cao, Hiro có thể cảm nhận được từ khí tức.

“Đây là thư của Nữ hoàng Claudia gửi ngài.”

Hiro nhận lấy, kéo ghế ngồi xuống. Cậu mở thư ra, đọc lướt, rồi khẽ nhếch mép.

“Ừ… Có vẻ mọi thứ đang đi đúng hướng.”

Cậu đứng dậy, tay vung vẩy lá thư, bước đến bàn trong góc lều.

Sau khi nhìn lướt bản đồ, Hiro cầm bút, viết vài dòng lên tờ giấy.

“Và… cảm phiền, hãy xử lý hắn luôn. Ta đã có bằng chứng. Không cần tra khảo thêm.”

Không thèm liếc lại, Hiro đưa bút chỉ về phía quý tộc trung ương bị trói.

Từ cuộc nói chuyện với Orléans trước đó, cậu đã xác định được.

Người đứng đầu gia tộc Mark ― Orléans ― gần như chắc chắn có liên hệ với Lục Quốc.

Hoặc có thể là Hắc Tử Thôn… Dù là bên nào, Orléans cũng đã đáng tội.

“Không biết nếu mất thêm một người thân cận nữa… hắn sẽ phản ứng sao nhỉ? Bắt đầu cảnh giác? Hay bị cơ hội trước mắt làm mờ mắt?”

Sẽ thật tốt nếu hắn cảm thấy sợ hãi khi biết rằng trong trại có sát thủ đang hoạt động.

Hiro thở dài ― một hơi dài nặng trĩu u sầu.

Ngòi bút trên giấy dừng lại. Cậu lấy một tờ giấy mới.

(…Liz, nhất định cậu sẽ lên ngôi.)

Dù không thể dẹp hết chướng ngại, nhưng nếu có Rosa và mọi người bên cạnh, thì Liz sẽ vượt qua được. Những âm mưu, đấu đá chính trị sẽ rèn giũa cô trở thành một hoàng đế thật sự.

(Và mong cậu giữ sức cho những trận chiến phía trước.)

Sẽ có lúc tuyệt vọng. Có ngày muốn khóc.

Nhưng Hiro tin rằng cô sẽ vượt qua.

Nỗi buồn khiến con người trưởng thành. Giận dữ tạo ra sức mạnh. Niềm vui đem lại hạnh phúc.

(Mong rằng ước mơ của cậu sẽ nở rộ giữa thế gian này…)

Hiro đặt bút xuống bàn rồi quay lại.

“Ta cần nhờ ngươi vài việc.”

Hiro nhìn sát thủ được Claudia gửi đến.

“C-cứ giao cho thần…”

Tên sát thủ run nhẹ, nhưng vẫn cúi đầu nhận lệnh, dưới áp lực to lớn đang tỏa ra từ Hiro.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận