Shinwa Densetsu no Eiyuu...
Tatematsu Miyuki Ruria
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Vol 6 (Đã Hoàn Thành)

Chương 5: Ánh Dương Lại Bừng Lên (9)

1 Bình luận - Độ dài: 2,222 từ - Cập nhật:

Trans: TentacleSoHot

-----

Hiro ngước nhìn bầu trời với nụ cười dịu dàng trên môi.

(Mình sẽ chết ở đây… để kế hoạch được hoàn tất.)

Dù biết bao sinh mệnh đã nằm xuống nơi chiến trường đẫm máu này, bầu trời vẫn trong vắt, chẳng chút bận lòng.

Thiên mệnh không níu giữ ai, cũng chẳng vì ai mà ngừng trôi.

Bầu trời lam thẳm, kéo dài vô tận kia… mới là kẻ thống trị duy nhất của thế giới này.

(Mình đã câu đủ thời gian… và để lại con đường sống cho Đại Đế Quốc Grantz.)

Hiro bước vào trận chiến này với tư cách là một quân cờ bị thí.

(Liz… mong cậu tha thứ vì tớ chỉ có thể nói lời từ biệt… bằng một bức thư.)

Nụ cười giễu cợt hiện lên trên môi, cậu lại cúi xuống nhìn mặt đất, và mọi âm thanh xung quanh như tan biến.

(Đây là phép thử cho năng lực của cậu – với tư cách là hoàng đế. Vậy nên… đừng bỏ qua con đường dẫn đến chiến thắng. Dù cậu có mắc một hai sai lầm, cũng chẳng sao. Tớ đã để lại vô số khả năng.)

Hiro nhặt lại cờ hiệu mang phù hiệu gia tộc vừa rơi xuống đất, và dựng nó thẳng lên một lần nữa.

“Giờ thì ― tới đi.”

Cậu nở nụ cười dữ tợn như dã thú, tay trái lại siết chặt “Hắc Đế”.

Giữa nơi chẳng còn đồng minh, Hiro nhìn thẳng vào kẻ địch đang tiến đến, giẫm lên xác của những người đồng đội đã ngã xuống.

Địch quân rõ ràng đang hoang mang. Họ run rẩy, không tin nổi vào sự điên rồ này.

“Thử xem… các ngươi có vượt qua được tuyệt vọng không.”

Một vệt sáng chém vụt qua đội hình kẻ địch đang áp sát. Dù chỉ là một nhát vung nhẹ, nhưng uy lực thì tuyệt đối.

Chỉ trong chớp mắt, một chuỗi đoá hoa đỏ nở rộ trên không trung.

Trước khi kịp gào thét, hàng loạt cái đầu rơi xuống đất, vang lên âm thanh rợn người.

“Hắn đang hấp hối rồi! Đừng phân tâm! Kết liễu nhanh――!?”

Hiro thả rơi đầu của một tên vừa lượn lờ quanh tai.

(…Chỗ này à?)

Bọn chúng đều nhằm vào đầu của Hiro, đến mức chẳng còn đội hình gì cả.

“Vậy thì… giờ khi cơ thể ta đã phục hồi, đến lúc nổi điên một trận rồi.”

Cậu gồng mình nói thế, nhưng thực lòng… hai đầu gối đang run rẩy như sắp gãy. Thể lực đã cạn kiệt từ lâu. Nhưng… điều đó không có nghĩa là có thể buông bỏ.

Vẫn còn người đang chờ cậu quay về. Nghĩ vậy, Hiro dốc hết sức đạp mạnh xuống đất.

“Q-quái vật!!”

Cậu chỉ nhắm đến lớp chỉ huy, chém hạ những kẻ chắn đường như cắt cỏ.

(Tình huống… không ổn rồi. Mình phải trở nên nổi bật hơn nữa.)

Địch vây quanh đông hơn dự tính. Điều này sẽ cản trở kế hoạch của cậu.

“Đủ rồi! Bỏ cuộc đi!!”

Một tên chỉ huy định rút kiếm, nhưng Hiro lập tức đá văng vũ khí của hắn.

“Không có vũ khí, ngươi không sợ chết à?”

“Khốn kiếp――!”

Không để tên đó rút thêm thanh kiếm nào khác, Hiro tung cú đá vào chuôi kiếm rồi bật nhảy.

“…Đừng bao giờ lơ là trên chiến trường.”

Giữa không trung, cậu vặn người rồi vung mạnh, chém bay đầu tên chỉ huy.

Hạ cánh nhẹ nhàng, Hiro quan sát xung quanh.

Trước mắt cậu là địch quân đang kéo cung từ xa. Hàng trăm mũi tên đang nhắm thẳng vào cậu. Nhưng Hiro vẫn mỉm cười lạnh lùng.

“Tốt đấy. Quyết định đó không sai.”

Bởi vì con người không thể chiến thắng quái vật bằng sức mạnh đơn thuần, họ mới tạo ra vũ khí. Cung tên là một ví dụ điển hình – có thể áp đảo đối phương bằng số lượng.

“Nhưng… không phải thứ đó bắn được ở cự ly gần đâu, phải không?”

Ngay sau khi Hiro nói, mưa tên dội xuống như bão.

Nếu cậu tránh né, tên sẽ xuyên trúng chính lính địch phía sau. Nghĩ vậy, Hiro thầm thấy thương cảm thay cho họ.

Chỉ để hạ một người… phải hi sinh bao nhiêu sinh mạng mới đủ?

Nhưng kẻ chỉ huy không do dự mới là kẻ mạnh. Hắn hiểu rằng, sự chần chừ chỉ tạo ra sơ hở.

“Hah… quyết đoán lắm. Không chút do dự… hẳn thật sự định giết ta.”

Giờ đây, khi Hắc Trà Công Chúa bị phong ấn, cách duy nhất để ngăn cản trận mưa tên…

Là dùng duy nhất một thanh kiếm trong tay trái, đỡ từng mũi tên bằng chính cơ thể mình.

Nói cách khác – tất cả những gì cậu có thể làm là tránh tử thương.

Khi cơn bão qua đi, nơi Hiro đứng đã dày đặc tên đến mức… không còn chỗ đặt chân.

“Haha… vẫn chưa xong đâu…”

Cậu dịch bước chân đã cắm chặt xuống đất, bước tới một bước.

(Mắt phải… bị lấy rồi sao?)

Cậu lau vết mờ bằng mu bàn tay trái – chỉ cảm thấy dính dính đầy máu.

Nhưng cậu vẫn còn mắt trái. Miễn là còn thấy được. Miễn là tay trái vẫn cử động.

(Không… mình còn chẳng cảm nhận được cả bàn tay…)

Không chỉ vậy. Hiro nhận ra – mình đã mất đi nhiều thứ hơn.

(Nếu vết thương không còn đau nữa… thì đây hẳn là…)

“Đến lúc rồi! Mau rút kiếm ra!”

“Đừng vui mừng quá sớm…”

“Đội ta lên trước! Phần thưởng lớn đang chờ! Kết liễu hắn――!?”

“Đã nói rồi mà… đừng vui mừng quá sớm. Như vậy khiến ta lại muốn… phản kháng.”

Cậu dồn chút sức tàn, đạp đất tung đầu tên chỉ huy.

Hiro tấn công như một cỗ máy lạnh lùng lặp lại cùng một hành động.

Vuốt đầu kẻ địch rồi chẻ đôi. Đập nát sọ kẻ đang run rẩy. Lưỡi “Hắc Đế” liên tục cướp lấy sinh mệnh từng tên một.

“――Kuh!?”

Đột nhiên, đầu gối cậu khuỵu xuống, và Hiro ngã xuống đất bất lực.

“Ah ―― vậy là… kết thúc rồi sao?”

Một ngón tay cũng không cử động nổi. Mặt úp xuống đất, tầm nhìn bắt đầu thu hẹp.

“Chặt đầu hắn! Lấy thủ cấp hắn đi!”

Có kẻ túm tóc kéo ngẩng đầu cậu lên. Trong tầm nhìn mờ nhòe, những khuôn mặt hiện ra đều đẫm vẻ tham lam.

Ngay khi lưỡi dao áp sát cổ…

“Đợi đã! Để ta chặt đầu hắn!!”

Luca xông tới, phá vỡ vòng vây binh lính.

“Ôi trời… đúng là không có tố chất làm chỉ huy, cứ cướp công thuộc hạ thế này.”

Lucia cũng bước đến bên Luca, đôi chân giẫm lên sỏi đá lạo xạo.

“Nhưng dù gì thì… sự vùng vẫy của ngươi cũng vô ích thôi. Không thể chạy trốn. Cũng chẳng thể lật ngược thế cờ.”

Lucia nhướng mày như thể nhìn thấy một sinh vật lạ.

Hiro cười khẩy đáp lại.

“Không… Lục Quốc mới là bên đang thua, biết không ― chẳng nghe thấy gì sao?”

“Ta chẳng nghe gì cả. Chết đến nơi rồi nên phát điên à?”

“…Có thể. Nhưng ta nghe thấy rất rõ… âm thanh của Lục Quốc đang sụp đổ.”

“Còn ta thấy… mạng sống của ngươi đang lụi dần.”

“Vậy thì ― ta thắng rồi.”

Cậu đã biết kế hoạch của Lucia ngay từ đầu.

Cậu biết người đứng đầu gia tộc Mark và những quý tộc trung ương đã cấu kết với cô ta. Cậu cũng biết cô ta đã có cả quý tộc phương Tây – bao gồm cả Kyrthia – đứng sau.

Bọn họ chắc chắn sẽ là trở ngại về sau. Nhưng nếu Hiro giết họ mà không có bằng chứng, chắc chắn sẽ bị phê phán. Vậy làm sao để loại bỏ tất cả cùng lúc?

Nhờ vậy, Đế Quốc Grantz đã có đủ thời gian để chuẩn bị lực lượng.

“Ta phải cảm ơn ngươi vì điều đó.”

“…Ta biết ngươi sẽ đoán ra. Nhưng ta cũng đã đạt được mục tiêu – đó là lấy thủ cấp ngươi.”

“Vậy thì tốt rồi. Ta cũng vậy.”

“Ngươi nói gì cơ?”

Nụ cười của Lucia đông cứng lại. Hiro mỉa mai cười lại.

“Cái chết của anh hùng… chính là mảnh ghép cuối cùng của kế hoạch ta đặt ra.”

“…Ngươi tưởng dọa thế là ta sẽ tha mạng à?”

Thực tế thì, những chiến binh lẫy lừng sau khi chết thường sẽ được thần thánh hóa. Một anh hùng tử trận sẽ dễ dàng được tôn vinh như Chiến Thần.

Với một quốc gia như Grantz – vốn coi trọng sức mạnh quân sự – cái chết của Hiro sẽ là một quân cờ lợi hại.

Nó giúp dân chúng hiểu hơn về chiến tranh, giúp binh sĩ có thêm sĩ khí, và có thể trở thành lá bài ngoại giao với các quốc gia khác.

“Chỉ một cái đầu… cũng đáng giá hơn tất cả phần còn lại.”

“…Và chính vì thế, cái chết của ta… mới là mấu chốt cho tất cả.”

“Ngươi đúng là… lắm lời.”

Lucia thở dài, gập chiếc quạt sắt lại.

“Vậy thì chết đi! Nữ hoàng Lucia, xin hãy lui xuống!”

Luca tiến đến với những bước chân nặng nề, lưỡi kiếm lạnh ngắt đặt lên cổ Hiro.

“Ta đã chờ ngươi từ nãy rồi đấy.”

“Im đi!!”

Cơn phẫn nộ khiến Luca không thể giữ nổi lý trí, Hiro hạ ánh mắt nhìn xuống.

Một nụ cười hoang dại khẽ nở, khi cậu nhìn vào viên đá nhỏ đang khẽ rung động dưới chân.

“――Đến muộn đấy…”

Ngay sau đó, lưỡi kiếm vung mạnh xuống cổ Hiro.

*****

“Này này, Hiro? Cậu nghe không đấy?”

Trên một ngọn đồi nhuộm hoàng hôn, cô cúi sát mặt cậu, tay giữ lấy mái tóc mai.

“Ể… cậu vừa nói gì cơ?”

“Geez! Tớ hỏi là… vì sao cậu lại giúp tớ?”

“Giúp người… đâu cần lý do đâu.”

Cô nhăn mặt rồi khẽ nhéo má cậu.

“Không được lảng tránh!”

“Fuwa…”

Hình phạt tuy nhẹ nhàng… nhưng lại chạm tới tận tim gan.

Cậu cảm thấy tội lỗi một cách lạ thường, dù chẳng thấy đau chút nào.

“Tớ không thông minh lắm đâu. Chắc tớ làm phiền Hiro nhiều lắm. Tính thì hay giận, lại còn bốc đồng nữa…”

“Ừ… cậu nói đúng đấy. Phân tích bản thân giỏi ghê.”

“Buồn ghê… cậu chẳng thèm phủ nhận gì cả.”

Cô bĩu môi, như thể chờ cậu sẽ nói lời an ủi. Nhưng nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, vòng hai tay ra sau lưng và nắm chặt chúng lại.

18c4448b-129e-4b98-9572-2c3c803bb455.jpg

“Hmm… mà dù sao thì, đó là lý do vì sao, Hiro à, cậu nên tìm ra điều mà cậu thật sự muốn làm.”

“Dù cậu nói vậy… nhưng đột nhiên lại nghiêm túc thế là sao?”

“Nếu Hiro thật sự, thật sự tin rằng tớ xứng đáng ngồi lên ngai vàng… thì tớ cần sự giúp đỡ của cậu.”

“…..”

“Tớ muốn trở nên mạnh mẽ. Muốn thông minh hơn nữa, để có thể giảm bớt gánh nặng cho Hiro, hiểu không?”

“…Ừ, nhỉ.”

Nhìn thấy nụ cười xấu hổ của Liz, Hiro khẽ nheo mắt, trong lòng dâng lên một nỗi buồn khó tả.

(Dù bề ngoài chẳng giống nhau, nhưng trái tim và linh hồn cô ấy… lại y hệt Altius.)

Nếu Altius trở lại thời đại này và thấy Liz, không biết tên đó sẽ nói gì nhỉ?

Chắc hẳn… cậu ta sẽ rất ngạc nhiên.

Rồi sẽ xúc động vô cùng khi nhìn thấy một cô gái mang dáng hình giống hệt mình.

(Dù tính cách khác nhau, nhưng vẻ ngoài lại giống Rey như đúc.)

Tương lai mà những người bạn của cậu từng hình dung, có lẽ không phải là thế giới này.

Nhưng dù vậy… những điều họ mơ ước sẽ không bao giờ phai nhạt.

Ở bất kỳ thời đại nào, thiện và ác luôn tồn tại song hành.

Thế giới của một ngàn năm trước, cũng chẳng khác gì thế giới hiện tại.

(Chắc chắn… tương lai mà các cậu khao khát… chính là ở nơi cô ấy.)

Hiro nheo mắt, ánh nhìn dõi theo mặt trời đang khuất dần sau rặng núi.

(…Cho đến ngày ý chí ấy nảy mầm…)

Cậu sẽ bảo vệ cô khỏi mọi hiểm họa, mọi bóng tối.

Đó là sứ mệnh đã được giao phó, cũng là sự chuộc tội của một người đàn ông từng vứt bỏ quá khứ.

“…Tiếng gầm của hắc long khiến quy luật thế gian đảo lộn, nhưng tiếng rống của sư tử… sẽ đem lại trật tự cho thế giới.”

Hiro vươn tay – bàn tay vẫn chưa thể chạm tới điều mình khao khát – lên bầu trời.

“Để thế giới cùng gầm vang.”

――Nguyện danh cô ấy vang xa khắp thế gian.

Bình luận (1)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

1 Bình luận

hiểu sao người ta gọi anh là hoàng đế r
Đẳng cấp vl thua gia cát lượng đúng cái quạt
Xem thêm