Main Story (Từ chương 203)
Chương 214: Gấp Rút Leo Tháp (2)
0 Bình luận - Độ dài: 3,608 từ - Cập nhật:
Chương 214 – Gấp Rút Leo Tháp (2)
Boss lặng lẽ nhìn đồng hồ rồi quay sang Kim Hajin. Cậu đang ngồi dưới đất, khéo léo xáo bài như một màn ảo thuật tinh vi. Bề ngoài trông có vẻ bình thường, nhưng rõ ràng tâm trạng không ổn.
Cô nhớ lại những gì vừa xảy ra. Không biết Kim Hajin đã mơ thấy gì, nhưng hình ảnh cậu lẩm bẩm gọi "mẹ" và "bố" in sâu vào tâm trí. Giọng nói đau thương đó khiến tim cô nhói lên.
“Haaa…”
Cô thở dài trong căn phòng yên tĩnh. Spartan đã quay về phòng chờ, còn các thành viên khác vẫn chưa trở lại. Ai biết họ đang làm gì? Cô cũng chẳng rõ nên mở lời thế nào để phá vỡ bầu không khí khó xử này.
Sau một hồi suy nghĩ, Boss mở tin nhắn và gõ một dòng:
[Khỏe không?]
“…”
Câu này nghe có vẻ quá lạnh nhạt.
[Cậu khỏe không, Hajin.]
Cô thử thêm tên vào.
[Cậu khỏe không, Hajin?]
Dấu chấm hỏi trông hơi lạ.
[Cậu khỏe không, Hajin, lol]
Cái này nghe có vẻ ổn hơn một chút.
“Hmmm…”
Cô do dự một lúc, nhưng cuối cùng lại không gửi. Tắt tin nhắn, cô quay sang nhìn cậu lần nữa. Có lẽ nên xin lỗi?
Nhưng chẳng lời nào thoát ra khỏi miệng. Giờ có nói gì cũng chỉ là dối trá. Tuy vậy, mỗi lần nhìn Kim Hajin, tim cô lại nhói lên một cách khó hiểu.
Đột nhiên, một suy nghĩ vụt qua tâm trí. Đến giờ, cô đã giết không biết bao nhiêu người. Dù lý do là gì, thì họ cũng là cha mẹ, con cái của ai đó. Ý nghĩ này làm cô khó chịu, nên cô nhanh chóng gạt bỏ nó đi.
Hối hận ư? Đã quá muộn rồi. Những kẻ cô giết sẽ không bao giờ sống lại, và bàn tay này sẽ tiếp tục vấy máu.
— “Đừng bận tâm những gì không thể thay đổi. Hãy làm tốt những gì có thể.”
Lời của Boss tiền nhiệm vang lên trong đầu. Cô đã luôn tin vào điều đó, tưởng rằng mình đã không còn vướng bận gì nữa. Nhưng…
“Boss.”
Một giọng nói gọi cô. Ngẩng lên, cô thấy Kim Hajin đang bước tới.
“Sao cô lại ngồi như vậy?”
Chỉ lúc này, cô mới nhận ra mình đang thu mình trong tư thế ôm gối.
“…Tôi cũng hơi buồn ngủ.”
Cô lẩm bẩm rồi khẽ cười cay đắng.
“Boss, tôi chán quá. Chơi bài không?”
“Tưởng cậu không muốn chơi?”
Kim Hajin cười. “Tôi nghĩ ra một luật mới rồi. Cô bắt đầu với 10 lá, còn tôi 5 lá. Như vậy sẽ thú vị hơn. Mà cô biết chơi poker chứ?”
“Biết.” Cô gật đầu.
“Vậy thì chơi nào.”
“Được thôi.”
Cậu ngồi xuống đối diện cô. Khi thấy cậu trộn bài, bản năng của Boss liền trỗi dậy, cố tìm kiếm mánh khóe gian lận. Nhận ra điều này, cô tự thấy ghê tởm bản thân.
“Rồi, tôi chia bài đây.”
Nhìn qua, Boss khá hài lòng với bộ bài của mình. Nhưng trong 37 ván đấu suốt 3 tiếng tiếp theo…
“Tôi bỏ cuộc.”
Cô thua 36 lần. Ở ván cuối, dù có tứ quý Q, cô vẫn bị đánh bại bởi tứ quý A. Không chịu nổi nữa, Boss đặt bài xuống, quay đi không thèm nhìn Kim Hajin nữa.
“Chà, có vẻ luật này vẫn chưa đủ nhỉ. Hay để cô lấy 14 lá, tôi 5—”
“Tôi bỏ cuộc.”
“…”
[Tầng 8-3F, Lục Địa Crevon]
Các Player tập trung ở phía Đông Crevon. Thành phố đã huy động các pháp sư để dựng một bức tường thứ hai bên ngoài tường thành chính, đồng thời xây một pháo đài nhằm thu hút các Player. Họ đưa ra phần thưởng TP và vật phẩm làm mồi nhử. Hoàng gia tuyên bố sẽ cho mượn vật phẩm miễn phí và thưởng TP cho mỗi quái vật bị tiêu diệt. Nếu có thể tiêu diệt toàn bộ Đại Thảm Họa, họ sẽ tặng hẳn những vật phẩm đó. Ngoài ra, bất cứ Player nào hạ gục một Đại Thảm Họa sẽ nhận được một báu vật hoàng gia cùng 100.000 TP.
“Chúng ta chỉ nhận được phần thưởng nhập tầng của tầng 10 thôi.”
Aileen nói chuyện với một vài thành viên của Liên Minh Guild trong một nhà hàng gần tường thành phía Đông. Xung quanh cô là Rachel, Kim Youngjin và Yoo Yeonha.
“Hắc Liên và nhóm của hắn đã hạ gục Đại Thảm Họa thứ năm, con trăn khổng lồ. Họ cũng đã leo lên tầng 11, 12, 13 và 14.”
Kim Youngjin khẽ gật đầu trước lời của Aileen.
“Vậy sao.”
Trong suốt 20 ngày qua, hàng loạt thông báo đã khiến các Player trong Tháp chấn động.
[Một tổ đội vô danh đã vào tầng 11 lần đầu tiên.]
[Một tổ đội vô danh đã vào tầng 12 lần đầu tiên.]
[Một tổ đội vô danh đã vào tầng 13 lần đầu tiên.]
[Một tổ đội vô danh đã vào tầng 14 lần đầu tiên.]
Mất gần một năm để leo từ tầng 1 lên tầng 10, nhưng chỉ mất vỏn vẹn hai tuần để tiến từ tầng 10 lên tầng 14.
Các Player tranh cãi xem tổ đội nào đã đạt đến những tầng đó trước, nhóm của Aileen hay của Hắc Liên. Và hôm nay, Aileen tự mình chấm dứt cuộc tranh luận.
“Chúng ta mất khoảng ba ngày để hoàn thành tầng 10. Nó khó hơn tưởng tượng đấy. Hiện tại, chúng ta đang trên đường lên tầng 13.”
“…”
Yoo Yeonha nghe vậy nhưng tâm trí lại đang mải suy nghĩ chuyện khác. Một nỗi bất an sâu sắc cứ quẩn quanh trong cô.
Luồng suy nghĩ của cô diễn ra như sau:
Nhóm Hắc Liên chắc chắn là Đoàn Kịch Tắc Kè. Kim Hajin chắc sẽ đuổi theo họ đến bất kì đâu, nhưng cậu vốn không phải kiểu người dựa dẫm vào kẻ khác. Vậy nên ... Quá Nguy Hiểm
“Vậy… tiền bối Aileen, về Fenrir…”
Yoo Yeonha cẩn thận lên tiếng. Đã gần một tháng kể từ khi cô vào Tháp, nhưng vẫn chưa gặp cậu ấy lần nào. Đôi khi, cô chợt ngửi thấy mùi của Kim Hajin khi đang đi trên phố, nhưng khi lần theo dấu vết, thứ duy nhất cô tìm thấy là Rachel—ngập trong mùi hương của cậu ấy. Hôm nay cũng vậy. Rachel hoàn toàn không hay biết gì, vô tư hỏi liệu Yoo Yeonha có phải đến tìm mình không. Đứng trước nụ cười hồn nhiên đó, Yoo Yeonha chẳng thể từ chối, nên hai người quyết định đến gặp Aileen cùng nhau.
“Cô đang tìm Fenrir?”
Aileen nhăn mặt. Đương nhiên, các diễn đàn cũng đang xôn xao bàn tán về cậu ta và nhóm của cô.
“Dạo này cậu ta không được ưa chuộng lắm đâu.”
Mọi chuyện bắt đầu từ sự kiện Hắc Liên. Trước đây, Hắc Liên từng tấn công các Player, nhưng khi Đại Thảm Họa đổ bộ Crevon, hắn ta bất ngờ quay sang tiêu diệt quái vật. Hành động này khiến tất cả ngỡ ngàng. Hôm đó, hắn chỉ dùng năm mũi tên để tiêu diệt hàng trăm con quái, tạo nên một câu chuyện truyền kỳ khác. Người ta bắt đầu gọi hắn là “Hắc Anh Hùng.”
“Người ta chắc cũng đang nói xấu Fenrir không kém gì tôi. Cô lo cho cậu ta à?”
“Không, cậu ấy không phải kiểu người bận tâm mấy chuyện đó.”
"Vậy à? Mà tôi cũng không rõ nữa. Cậu ta vốn giỏi xoay sở, chắc vẫn ổn thôi."
Yoo Yeonha có chút thất vọng khi nghe vậy.
“Khụ.”
Rachel lặng lẽ bước lên. Cô có quan hệ khá tốt với Aileen, nên muốn thử dò hỏi thay Yoo Yeonha.
“Tiền bối Ail—”
“Soạt.”
Cánh cửa nhà hàng bất ngờ mở ra trước khi Rachel kịp nói tiếp. Tất cả quay đầu lại nhìn. Một pháp sư có vóc dáng nhỏ nhắn, gần bằng Aileen, bước vào.
“Hả…?” Aileen trợn tròn mắt.
“À, đây là bạn đồng hành của tôi.” Yoo Yeonha đứng dậy, giới thiệu. “Cô ấy nhất quyết muốn gặp tiền bối Aileen.”
Tuy nhiên, Aileen vẫn sững sờ. Tiếng giày cao gót vang lên trên sàn khi người mới đến tiến lại gần. Cô gái này chỉ cao khoảng 1m60 dù đã đi giày cao gót, gương mặt tròn trịa khiến cô trông như một đứa trẻ. Nhưng khí chất toát ra từ bước đi và ánh mắt của cô lại mang nét kiêu hãnh và thanh lịch tột cùng.
“Khụ.”
Kim Youngjin cố nhịn cười trong khi Rachel nhìn cô gái nhỏ nhắn đầy thích thú. Chỉ có Aileen là trông nghiêm túc hơn bao giờ hết.
“Aileen.”
Giọng nói cất lên, Aileen sững sờ.
“Lâu rồi không gặp.”
Ah Hae-In.
Trên Trái Đất, có rất nhiều trung tâm giáo dục tài năng. Tại các học viện quân sự, trẻ em dưới 11 tuổi chỉ học đến 2 giờ chiều do luật bảo vệ trẻ em. Vì vậy, các trung tâm tư nhân rất được ưa chuộng để tiếp tục đào tạo và huấn luyện những đứa trẻ này. Trung tâm Veritas tại Gangnam, Hàn Quốc là nơi nổi tiếng nhất thế giới. Ah Hae-In và Aileen đều từng theo học ở đó. Aileen nhập học từ năm 5 tuổi, còn Ah Hae-In gia nhập khi 11 tuổi.
“…”
Hai người họ có một đoạn thời gian dài gắn bó trong quá khứ, nhưng Aileen chẳng buồn chào hỏi, chỉ nuốt khan. Họ từng đánh nhau sống chết trước đây—theo đúng nghĩa đen.
Cộp, cộp—
Ah Hae-In kiêu ngạo bước tới, rồi ngồi xuống đối diện Aileen.
“…”
“…”
Hai "người lùn trưởng thành" nhìn chằm chằm vào nhau. Như một cuộc đấu mắt giữa mèo và chó. Cả hai đều cực kỳ nghiêm túc, nhưng với người ngoài, cảnh tượng này chỉ trông đáng yêu một cách kỳ lạ.
Cộc, cộc.
“…?”
Yoo Yeonha khẽ chạm vào vai Kim Youngjin, ra hiệu cho anh kiểm tra tin nhắn. Anh giả vờ nhìn đồng hồ rồi lặng lẽ mở tin nhắn ra.
YooYeonhaYeonha: Tôi vừa nhận được báo cáo về một khu di tích cổ đại khổng lồ vừa được phát hiện ở Trung Á.
Kim Youngjin khẽ mở to mắt, nhưng nhanh chóng tắt tin nhắn đi. Dù có hơi áy náy với Rachel, nhưng chuyện này cần được giữ bí mật.
“Tiền bối Aileen, Fenrir chắc chắn vẫn sẽ tiếp tục đuổi theo Hắc Liên. Nếu tình cờ gặp cậu ấy, xin hãy chuyển lời tôi muốn gặp cậu ấy.”
“H-Hả? À, ừm… được thôi…”
Aileen vừa đáp vừa lén quan sát sắc mặt của Ah Hae-In.
“Chúng tôi đi trước đây. Cứ thong thả dùng bữa nhé.”
“Hả? Đ-Đi đâu chứ? Ở lại đi, không, hãy ở lại…”
Yoo Yeonha đứng dậy cùng mọi người, để lại Aileen phía sau.
Ở góc khuất của nhà hàng, một người phụ nữ lẳng lặng lẩm bẩm.
“Đúng là lũ ngốc.”
Jin Sahyuk trông cực kỳ khó chịu.
Ai cũng nói Fenrir đang truy sát Hắc Liên, hoặc Fenrir đã giết Hắc Liên.
Nực cười.
Cô muốn hét lên như gã thợ cắt tóc hét vào rừng trúc về bí mật của nhà vua.
Kim Hajin chính là Fenrir và Hắc Liên, lũ đầu đất!
Nhưng Jin Sahyuk chẳng buồn vạch trần chuyện này. Không phải vì cô sợ Kim Hajin, mà đơn giản là ghét mấy trò ném đá giấu tay. Như vậy chẳng thể gọi là trả thù.
“…Làm sao kiếm đủ 150.000 TP bây giờ?”
Thứ cô quan tâm hơn là TP. Cô cần chúng để sử dụng Trung Tâm Nâng Cấp trên tầng 7.
Giả sử muốn nhanh chóng có TP, cô có thể cướp NPC giàu có hoặc săn Player khác. Nhưng… Kim Hajin đã cảnh cáo, và cô không muốn thử thách giới hạn đó.
Jin Sahyuk tự an ủi bản thân rằng không chỉ cô mà chẳng ai trong tòa tháp này có thể đối đầu với hắn.
Ting— Một tin nhắn bất ngờ đến.
Bell: Sahyuk, theo tin tình báo, một khu vực chứa cổ vật vừa được phát hiện ở Trung Á.
"Thì sao?" Jin Sahyuk chẳng buồn trả lời. Ngay lúc này, ngay cả thời gian ăn uống cũng trở nên lãng phí. Cô cần săn quái, tích lũy TP và đến Trung Tâm Nâng Cấp càng sớm càng tốt.
Bell: Có vẻ Đoàn Kịch Tắc Kè cũng sẽ xuất hiện ở đó. Cô nghĩ sao?
Ánh mắt Jin Sahyuk sắc bén như lưỡi dao khi đọc dòng tin nhắn ấy.
Tôi: Chắc không? Đoàn Kịch Tắc Kè ở đây tức là Kim Hajin cũng sẽ xuất hiện?
Bell: Có lẽ thế? Cô biết đấy, tôi có chút quan hệ với Boss của bọn họ. Tôi dám chắc 90%, nhưng sao? Cô định lao vào đánh nhau để lại bị hắn đá văng lần nữa à?
Jin Sahyuk siết chặt nắm đấm. Trong này thì không, nhưng ngoài kia, ở Trái Đất, cô chắc chắn mình sẽ thắng. Không phải tự tin, mà là một niềm tin tuyệt đối. Lòng kiêu hãnh đã bị dìm xuống tận đáy vực lại dâng trào, cô lẩm bẩm đầy căm hận:
"Ta sẽ nghiền nát hắn thành từng mảnh một..."
“Gà rán của quý khách đây.”
Phục vụ đặt xuống bàn trước mặt cô một đĩa chất đầy đùi gà. Jin Sahyuk lập tức chộp lấy và xé tan chúng. Chóp, chóp. Đôi mắt lóe lên sự giận dữ khi cô nghiền nát từng thớ thịt mềm.
[Tầng 15 – Chiến Hạm Bị Bỏ Hoang của Genkelope]
Đoàn Kịch Tắc Kè quyết định tạm dừng tiến độ tại tầng 15. Chúng tôi đang đứng bên trong một chiến hạm bỏ hoang trông chẳng khác gì bước ra từ phim khoa học viễn tưởng. Tôi và Cheok Jungyeong ngồi trên một băng ghế phủ đầy rêu xanh.
“Chúng ta dừng lại ở tầng này à?” Cheok Jungyeong hỏi.
“Ừ, bây giờ ta cần quay về Crevon.”
Ngoài con mãng xà, các Đại Thảm Họa khác vẫn còn đang tấn công Crevon trong khi chúng tôi leo tháp. Kim Suho chắc cũng sắp tiêu diệt Medusa rồi, nhưng vẫn còn nhiều mối đe dọa khác, như Minotaur cấp 40, Chimera, và Cyclops cấp 45. Chưa kể, ở tầng 9 vẫn còn một đám đang chực chờ. Chúng tôi chỉ vượt qua tầng đó bằng cách giết một Đại Thảm Họa chứ chưa thực sự chinh phục nó.
“Này, Cheok Jungyeong.”
“Hử? À, gì thế? Xin lỗi, tôi chưa quen cách nói chuyện tùy tiện này của cậu.”
“Thật à?”
“Ừ… mà không phải là tôi không thích đâu. Haha, chắc sẽ quen thôi.”
Tôi khẽ cười. Giả chết đúng là một chiêu hiệu quả, dù lần đó tôi cũng suýt đi thật.
“… Cậu còn bị thương không?” Cheok Jungyeong gãi má, lúng túng hỏi.
“Tạm ổn.”
Tôi định quay lại Trung Tâm Nâng Cấp lần nữa. Tác dụng phụ của việc đảo ngược thời gian quá nghiêm trọng. Trước giờ tôi vẫn chần chừ chưa nâng cấp chỉ số vì cơn đau khủng khiếp kèm theo, nhưng lần này có lẽ nên dứt khoát tăng tối đa cả ba điểm.
“‘Tạm ổn’ là thế nào? Ổn thì nói là ổn đi.”
“Kệ đi.”
Tôi đứng dậy. Tầng 15 thực chất là một cỗ máy khổng lồ có tên [Chiến Hạm Bị Bỏ Hoang của Genkelope]. Con tàu này rộng gấp đôi đảo Jeju và chứa đầy những hiện tượng khoa học viễn tưởng còn đáng sợ hơn cả quái vật. Muốn lên tầng 16, chúng tôi phải khởi động lại con tàu. Nói cách khác, cần ít nhất một tháng để vượt qua tầng này.
“Ừm… tôi về Crevon trước. Không, trước tiên là đến tầng 7.”
“Rõ. Tôi sẽ về Crevon trước, có chuyện phải giải quyết ở đó.”
Cheok Jungyeong vươn vai. Giọng điệu hắn hơi đáng ngờ, nên tôi hỏi:
“Gì đấy? Trả thù cho Kaita à?”
Cheok Jungyeong khựng lại. Hắn quay sang tôi với vẻ mặt khó xử, nhưng rồi nhanh chóng cười lớn.
“Một khi là đồng đội, thì mãi là đồng đội. Dù hắn có ngu ngốc cỡ nào đi nữa.”
Hắn có vẻ nghĩ rằng mình vừa nói ra một câu cực ngầu, nhưng với tôi thì chẳng có tí tác dụng nào. Thực tế, Kim Suho đã giết Kaita hai lần rồi.
“Thế có định báo thù thật không?”
“Có chứ, tên chết tiệt này.”
Cheok Jungyeong bĩu môi. Cảnh tượng đó khiến tôi cảm thấy… buồn nôn. Sao dạo này hắn lại hành xử "đáng sợ" thế chứ?
“Vậy, tôi không cần làm gì hôm nay à?”
“Ừ.”
“Thế thì tôi đi đây.”
Cheok Jungyeong sử dụng bia dịch chuyển xuống dưới. Boss, Jain và Jin Yohan cũng rời khỏi tháp từ lâu, có lẽ đang tìm kiếm cổ vật của Thành Cát Tư Hãn. Đây cũng là một cột mốc quan trọng trong cốt truyện gốc.
Bỗng nhiên, tim tôi chùng xuống.
Chae Nayun sẽ gặp kẻ đã giết mẹ cô ấy ở đó.
Vậy mình có nên đến không? Tôi vẫn chưa quyết định. Nhưng trước hết, tôi cần mạnh hơn để bảo vệ Crevon.
[Tầng 7 – Khu Giải Trí]
Tôi lướt qua sảnh quen thuộc và tiến thẳng đến Trung Tâm Nâng Cấp. Khi mở cửa, một giọng nói vang lên chào đón.
— Hoan nghênh.
“Ừ, chào.”
— Hôm nay ngài cần gì?
“Tôi đến để làm thứ tôi không muốn làm.”
Tôi đã chần chừ việc nâng cấp chỉ số vì quá trình này đau đớn y như bị chặt tay chân rồi gắn lại vậy.
— Ý ngài là phẫu thuật tăng cường chỉ số?
“Phải, có làm được không?”
— Được. Phẫu thuật này có thể thực hiện tối đa ba lần. Ngài có thể tiến hành thêm hai lần nữa.
“Được rồi. Vậy thì…”
Tôi định nâng cấp mọi chỉ số ngoại trừ Ma Lực và dễ dàng thanh toán 150,000 TP.
Két—
Cánh cửa bỗng nhiên bật mở, và một người vội vã bước vào. Một nữ pháp sư khoác áo choàng. Tôi nhận ra cô ta ngay lập tức.
Medea.
"Ồ, cậu đây rồi. Tôi biết thế nào cậu cũng quay lại, nên đã đợi suốt 20 ngày nay đấy."
Medea mỉm cười rạng rỡ, giọng điệu đầy duyên dáng khi bước tới gần.
"Cô đợi tôi sao?"
Tôi giả vờ ngây ngô.
"Đúng vậy, Extra7. Cậu còn nhớ những gì mình nói lần trước không?"
"Tôi không thích bị gọi bằng cái Nickname đó."
"Ồ… Vậy sao? Xin lỗi nhé. Thế thì—"
Cô ta định nói tiếp, nhưng AlphaGo đã nắm lấy tay tôi.
— Quá trình phẫu thuật sẽ sớm bắt đầu.
"À, thật sao? Xin lỗi nhé, quản trị viên. Tôi phải vào ca phẫu thuật ngay bây giờ."
Medea có vẻ hơi khó chịu khi liếc nhìn AlphaGo, nhưng vẫn gật đầu.
"Vậy à? Thế… tôi đợi cậu xong cũng được. À mà, cái này đắt đỏ lắm phải không? Cậu có cần tôi trả giúp không?"
"Tôi trả rồi."
"… Vậy à?"
— Vui lòng đi theo tôi.
Giọng nói vô cảm của AlphaGo giục tôi, và tôi đi theo nó với vẻ mặt như thể rất tiếc nuối.
Jiing— Kwaaaa— Wiinng—
Tiếng động cơ vang lên khắp căn phòng, đủ loại âm thanh ghê rợn vang vọng.
Bốn tiếng sau, tôi lảo đảo bước ra, đau đớn đến mức tưởng như vừa bị xé xác rồi ghép lại. Medea ngủ gục trên ghế, còn tôi thì uống liền mấy bình potion để hồi phục thể lực. Xem ra tính cách thích xa hoa của cô ta vẫn chẳng thay đổi.
"Ồ, xong rồi à?"
Medea mở mắt, cười gượng. Cô ta định đưa tôi một lọ potion nhưng thấy tôi đã uống hết mấy chai nên lại cất vào túi.
"Ừ, có chuyện gì sao?"
"À, chuyện lần trước… Khi đó tôi gặp chuyện không vui, nên mới có thái độ không hay. Trước hết, tôi muốn xin lỗi. Simad đã kể cho tôi nghe rồi, cậu thực sự là người chế tạo...."
Tôi im lặng lắng nghe trong lúc đọc bảng thông báo vừa hiện lên trước mắt.
[Cảnh báo! Các Đại Thảm Họa ở Crevon đang nổi loạn!]
"Thực ra tôi cũng không ngạc nhiên lắm. Dạo gần đây tôi đã nghĩ rằng tay nghề của cậu thật sự đáng nể. Nhưng từ giờ trở đi, sẽ có không ít quản trị viên tìm đến cậu đấy. Một chiếc áo choàng như vậy hoàn toàn không thể tìm thấy ở nơi nào khác. Đương nhiên, tôi không định lấy không—"
"Ối trời ơi!"
"C-Cái gì?"
Tôi cố tình tròn mắt la lên.
"Xin lỗi nhé, quản trị viên. Có chuyện cực kỳ nghiêm trọng vừa xảy ra ở Crevon!"
"H-Hả?"
Medea còn chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra thì tôi đã nhanh chóng thu dọn đồ đạc từ AlphaGo và lấy ra tấm bia dịch chuyển cầm tay.
"Chúng ta bàn chuyện này sau nhé! Đang có một Đại Thảm Họa bùng phát!"
"Đ-Đợi đã, nhóc kia!"
Tôi chợp cảm thấy déja vụ trong khi cơ thể tôi bị hút vào không gian dịch chuyển.


0 Bình luận