The Novel's Extra
Jee Gab Song 지갑송
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Main Story (Từ chương 203)

Chương 216: Lý Do Gặp Mặt (2)

0 Bình luận - Độ dài: 3,234 từ - Cập nhật:

Chương 216 – Lý Do Gặp Mặt (2)

[Tầng 8 – Crevon]

Jin Sahyuk ẩn mình trong một khu rừng rậm rạp, thậm chí còn đào một cái hố dưới đất để trốn khỏi đợt tấn công của Kim Hajin. Cô không có thời gian để cảm thấy nhục nhã. Chỉ trong vòng một phút, cô đã đào một cái hố sâu hơn cả những đường hầm dưới lòng đất và trốn vào trong đó để băng bó vết thương.

“Khụ!”

Vết thương ở vai trông khá nghiêm trọng. Mũi tên đã xuyên thủng qua một cách gọn gàng. Nếu cú bắn lệch đi chỉ 1 cm nữa thôi, cánh tay phải của cô đã lìa khỏi cơ thể rồi.

— Xoẹt…

Một luồng ma lực rúng động và ngưng tụ trước mặt cô khi cô lấy ra một lọ thuốc hồi phục.

— Lại bị thương nữa à?

Jin Sahyuk liếc mắt về phía giọng nói vừa vang lên. Nó nghe có vẻ như tiếng người, nhưng thực chất lại phát ra từ một con mèo nhỏ.

“Im đi, Bell.”

Bell đang cải trang thành mèo và vẫy đuôi.

— Cô nói là không thích phong cách cũ, nên tôi đổi sang thứ gì đó dễ thương hơn. Không thích à?

Con mèo dựng thẳng tai, cố tỏ ra đáng yêu. Bell có thể biến đổi toàn bộ cơ thể, hoặc chỉ một phần thành ma lực. Hình dạng con mèo này là kết quả của việc hắn tái cấu trúc mắt và miệng mình. Hắn chọn hình dáng này vì đây là loài động vật duy nhất mà Jin Sahyuk không ghét.

“Không thấy à? Tôi chẳng có tâm trạng mà nói chuyện đâu.”

Đôi mắt con mèo mở to. Giọng điệu của cô nghe có vẻ nhẹ nhàng hơn hẳn so với lúc trước, dù cô vừa bị bắn trúng vai. Chẳng lẽ mánh khóe này thực sự có tác dụng?

— Bình thường cô đã xổ một tràng chửi rủa rồi. Jin Sahyuk, chắc chắn cô đã thay đổi! Hay là tại tôi quá dễ thương? Meo~?

Jin Sahyuk thậm chí còn chẳng thèm đáp lại câu đùa ngớ ngẩn đó. Cô chỉ thở dài và tiếp tục phớt lờ con mèo đáng ghét kia.

— Cô có muốn tôi báo thù giúp không?

Câu hỏi ấy khiến cô khựng lại. Cô ngừng tay, sắc bén nhìn về phía con mèo đang ngồi vắt chân.

— Tôi nghĩ mình có thể giết hắn ít nhất một lần nếu ra tay bất ngờ đấy.

Bell dò xét phản ứng của cô một cách cẩn thận.

“Đừng có mà làm bậy.”

Câu trả lời cộc lốc của cô vừa nằm trong dự liệu, nhưng cũng có phần bất ngờ.Bell cười nhạt. Đến nước này, hắn tưởng rằng cô sẽ đồng ý nhận sự giúp đỡ.

“Tôi sẽ là người giết hắn.”

Tuy nhiên, Jin Sahyuk vẫn chưa đánh mất chiến ý của mình.

— Hiểu rồi. Nhớ chữa lành vết thương đi.

Bell biến mất vào không khí, để lại Jin Sahyuk một mình trong khu rừng yên tĩnh. Cô lặng lẽ suy ngẫm về những gì đã xảy ra hôm nay. Chỉ một mũi tên suýt nữa đã lấy đi cánh tay của cô, nhưng cô lại cảm thấy cơ hội chiến thắng của mình đã trở nên rõ ràng hơn. Khoảng cách giữa họ chắc chắn có thể bị thu hẹp.

Jin Sahyuk cầm lọ thuốc bằng tay trái, dùng miệng vặn nắp ra.

— Pong!

Cô đổ thuốc lên vết thương.

— Xèo xèo…

Hơi nóng bốc lên từ chỗ tiếp xúc, và cơn đau thậm chí còn dữ dội hơn lúc bị bắn trúng. Đôi mắt đỏ ngầu của cô sưng lên đến mức tưởng chừng sắp nổ tung.

Cô cắn răng chịu đựng, đồng thời hình ảnh của hắn lại hiện lên trong tâm trí.

Ta muốn giết hắn.

Ta nhất định sẽ giết hắn.

Bằng chính đôi tay này, ta sẽ…

Nước mắt lặng lẽ chảy xuống, nhưng cô không hề thét lên một tiếng nào.Một bậc quân vương phải luôn điềm tĩnh và vững vàng trước mọi tình huống. Cô đã học được điều đó từ Machiavelli.

[Tổ đội ‘Kimchipay’ đã tiêu diệt Đại Thảm Họa Medusa!]

Các thành viên trong tổ đội của Kim Suho ngã xuống đất, thở hổn hển.

“Haa… Haa…”

“Aiya…”

Không rõ đó là tiếng rên rỉ hay tiếng thở dài, chỉ biết rằng âm thanh ấy vang vọng khắp chiến trường. Cuối cùng, họ cũng giành được chiến thắng sau ba giờ chiến đấu khốc liệt. Họ đã tận dụng triệt để mọi lợi thế của mình.

Đôi mắt hóa đá của Medusa đòi hỏi sự thận trọng tuyệt đối, vì nếu bị hóa đá, họ sẽ chết vĩnh viễn. Medusa biết rằng Player có thể hồi sinh, nên chắc chắn nó sẽ nuốt họ vào trong bụng dưới dạng những bức tượng.

Tuy nhiên, Gifts của Kiếm Thánh có thể cắt đứt mọi thứ, kể cả ma nhãn hóa đá. Cuối cùng, Medusa chẳng khác gì một con quái vật mạnh hơn bình thường đôi chút.

“Nhân tiện, khi nãy là Hắc Liên phải không?”

Yi Yeonghan đột nhiên lên tiếng.

Mọi người đều có cùng một thắc mắc, bất chấp niềm vui chiến thắng.

Giữa trận chiến, khi cả nhóm suýt mất thế thượng phong do hàng trăm con Harpy xuất hiện, họ đã định rút lui hoặc gọi viện trợ. Nhưng ngay lúc đó, những mũi tên bất ngờ lao tới từ xa. Những vệt đen ấy như từ hư vô xuất hiện và tàn sát toàn bộ lũ Harpy. Cảnh tượng hủy diệt hùng vĩ đó vẫn còn in sâu trong tâm trí họ.

“Chắc chắn rồi. Mấy mũi tên đó đúng là của Hắc Liên.”

Kim Suho chống tay lên Misteltein, nhổm người dậy. Cậu nhìn lên phía vách đá nơi những mũi tên bay tới, nhớ lại dáng người đứng trên đó.

Hắn ra tay do thấy hứng thú, hay đây thực sự là tinh thần anh hùng mà nhiều người tin tưởng?

Kim Suho nhìn về phía vách đá thật lâu, cảm thấy có chút hoang mang.

“Càng nghĩ, tớ càng không thích cái tên tổ đội này.”

Chae Nayun nhíu mày nhìn hệ thống. Ban đầu, họ định đặt là Kim Chae Fe Yi, lấy chữ đầu tiên trong họ của từng người. Nhưng Yi Yeonghan lại vô duyên vô cớ đổi nó thành Kimchipay.

“Thế mới vui chứ. Nghe còn giống Daehyun Pay của bố cậu nữa.”

Chae Nayun nghiến răng trước lời nhận xét của Yi Yeonghan.

“Tớ không quan tâm cái đó, nhưng cái hệ thống chết tiệt này cứ trêu ngươi tớ hoài.”

Hệ thống của cô hiển thị như sau:

[Tổ đội Kimchipay đã tiêu diệt Medusa.]

[Nayunjajangman Chi Nayun đã đóng góp 14%.]

Nó cố ý ghi tên cô thành Chi Nayun.

“Muốn chết à?”

Những lời đe dọa của cô chỉ khiến hệ thống chế giễu nhiều hơn.

[Kết quả đóng góp của Kimchi Nayun: 14%]

“Haizz.”

Đánh nhau với một thứ thậm chí còn không nhìn thấy được đúng là vô nghĩa. Chae Nayun nằm dài ra đất trong khi những người khác bĩu môi. Đúng như mong đợi từ một con Quái Vật Ma Lực, dù tiêu tốn nhiều Ma Lực như vậy, cô vẫn còn tràn đầy năng lượng.

“Thời tiết hôm nay đẹp ghê.”

Cô nhìn lên bầu trời. Một suy nghĩ bất chợt lóe lên khiến mắt cô mở to.

“Khoan đã, chẳng phải Hắc Liên đã giết hết đám Harpy rồi sao!?”

“Cái gì thế? Có người hơi chậm hiểu đấy nhé.”

“Hả?”

“Tụi này đã nói suốt nãy giờ rồi, là Hắc Liên làm đấy.”

“Thật á?”

Chae Nayun gãi má đầy ngượng ngùng. Nãy giờ cô không để ý vì mải cãi nhau với hệ thống.

“Tại sao Hắc Liên lại…”

… giúp bọn mình? Cô lẩm bẩm rồi mở ứng dụng nhắn tin. Người duy nhất cô trò chuyện gần đây là Extra7. Trước đây anh ta từng là thầy của cô, nhưng giờ lại trở nên đầy bí ẩn. Cô cứ nhắn tin cho anh ta, vì linh cảm rằng người này có liên quan đến Kim Hajin. Chae Nayun kéo lên xem lại đoạn hội thoại gần nhất.

Tớ: Hyung-nim, tụi mình gặp nhau được không? Tuần sau em có một nhiệm vụ nguy hiểm lắm.

Tớ: Nói thật đấy, lần này em có thể chết thật luôn ấy lol. Siêu nguy hiểm.

Tớ: Hyung-nim, em muốn học thêm vài điều từ anh trước khi đi.

Extra7 vẫn chưa trả lời tin nào. Cô bĩu môi thất vọng, nhưng ngay lúc đó, một thông báo từ hệ thống bật lên.

[Phần Thưởng Đánh Bại Medusa]

[Bạn đã nhận được 2 'Bộ Chọn Hiệu Dụng Phẩm'.]

['Bộ Chọn Hiệu Dụng Phẩm' – Bạn có thể biến một vật phẩm cấp 6 trở xuống thành hàng Hiệu Dụng Phẩm.]

“Ơ, cái này là gì vậy?” Yi Yeonghan kêu lên.

“Bộ Chọn Hiệu Dụng Phẩm? Này Suho, cái này có vẻ ngon đó!”

“Đúng thế. Cấp 6… Chúng ta nên mang gì ra ngoài đây?”

Kim Suho mỉm cười, Chae Nayun cũng vui vẻ lật xem kho đồ của mình. Một tấm vé giúp biến vật phẩm thành Hiệu Dụng Phẩm, đồng nghĩa với việc mang vật phẩm đó ra ngoài tháp. Cô chẳng cần nghĩ cũng biết mình sẽ mang gì. Dĩ nhiên, chính là thanh [Lv.6 Claymore của Jack Churchill] mà cô đang cầm trên tay.

Nhưng rồi, một vật phẩm khác bất chợt lọt vào tầm mắt.

[Lv.5 Thư Mời Đến Phòng Tình Yêu]

Nếu mình có thể dùng vé này lên món cấp 5 này thì… Một thông báo khác lại hiện lên.

[Hãy trở về hoàng cung và nhận thưởng từ Crevon.]

[100.000 TP sẽ được chia theo tỷ lệ đóng góp.]

[Thanh kiếm Lv.6 Claymore của Jack Churchill mà Kimchi Nayun thuê sẽ được trao vĩnh viễn cho cô ấy.]

“Cái quái gì đây!? Gọi Kimchi Nayun thêm lần nữa coi…”

“Này, cô làm gì thế?” Yi Yeonghan hét lên. Chae Nayun quay lại, thấy mọi người đang chuẩn bị rời đi.

“Đi nhận thưởng nào!”

“Okay.”

Cô lườm vào khoảng không rồi lẳng lặng đi theo họ.

***

Một buổi tối yên bình trong một ngôi nhà yên bình. Tôi xoa đầu Evandel trong lúc trả lời đủ loại câu hỏi từ Truth Agency.

“Ô, lại là chuyện như vậy.”

Gần đây, nhờ tiếng lành đồn xa mà tôi nhận được rất nhiều yêu cầu. Đám Ma Nhân của phe Hủy Diệt muốn tìm ra ai đã giết các thủ lĩnh của bọn chúng. Dĩ nhiên, tôi chẳng có ý định nhận yêu cầu đó. Trong lúc xem qua danh sách, tôi lại bắt gặp một cái tên quen thuộc.

“Cô ấy bị sao vậy trời?”

[Gửi Truth Agency,

Tôi là LadyU lần trước đây. Yêu cầu lần này của tôi cũng xuất phát từ sự tò mò thuần túy. Tôi thực sự xin lỗi vì lại làm phiền các vị với những câu hỏi này. Tuy nhiên, câu hỏi này chỉ đơn thuần là vì tôi tò mò, không có mục đích cụ thể, nên xin đừng cảm thấy bắt buộc phải trả lời. Và xin đừng tức giận khi thấy yêu cầu này lặp lại. Hãy coi nó như một chút tò mò ngây ngô của một cô gái…]

Yoo Yeonha với phong cách viết lịch sự thái quá. Lần này, cô ấy hỏi về…

[Phó hội trưởng của công hội English Royal Court, Rachel, và Fenrir của Jeronimo Mercenary, Kim Hajin, có phải là người yêu không?]

“Dạo này cô ấy điên rồi à?”

Có lẽ bản năng kinh doanh khiến cô ấy luôn nghĩ đến kịch bản tệ nhất. Nhưng rốt cuộc cô ấy bị hoang tưởng đến mức nào rồi chứ? Tôi nhanh chóng trả lời.

[Không. Fenrir Kim Hajin không có người yêu.]

Tôi nói rõ ràng để cô ấy khỏi hỏi thêm. Liệu lần tới cô có hỏi tôi có thích đàn ông không đây?

Sau khi trả lời xong… Ding— Tôi nhận được tin nhắn từ Yoo Yeonha.

[Này, tớ vừa ra khỏi tháp. Nếu cậu cũng ra rồi thì cho tớ biết Nickname đi.]

“Hừm.”

Có lẽ tôi có thể nói cho Yoo Yeonha. Cô ấy khá thân với Chae Nayun, nhưng không phải kiểu thích buôn chuyện như Yi Jiyoon.

“Ưmmm…”

Evandel bắt đầu cựa quậy trong vòng tay tôi. Con bé nhíu mày như thể đang gặp ác mộng rồi chui sâu vào lòng tôi hơn.

“Dễ thương ghê.”

Tôi mỉm cười, xoa đầu con bé. Tôi truyền Ma Lực của Dấu Thánh vào tay, giúp con bé ngủ ngon lành trở lại.

— Hajin, có cuộc họp.

Một giọng nói vang lên trong đầu tôi. Boss gần đây học được một kỹ năng có tên [Truyền Ma Lực] và đã tìm ra cách dùng nó để liên lạc bằng ý niệm. Tôi đặt Evandel lên giường rồi bước ra ngoài.

Trời không một vì sao vào lúc 11 giờ đêm bên ngoài khu chung cư. Tôi chợt nhớ đến bầu trời đầy sao của Crevon. Boss đã mua một căn hộ ở gần đây theo lời đề nghị của tôi từ rất lâu trước.

Cô ấy sở hữu tòa nhà 101—tòa lớn nhất và đắt đỏ nhất trong cả khu. Giá thị trường của nó đã tăng thêm 5 tỷ kể từ lúc đó. Nhà ở khu vực này vốn đã đắt đỏ, nhưng sự xuất hiện của Tháp Điều Ước còn khiến giá cả tăng vọt hơn nữa.

Tôi đứng trước cửa căn hộ số 902 trong tòa 101, nhẹ nhàng vặn tay nắm và bước vào. Cửa không khóa. Căn hộ trống trơn, chỉ có một chiếc ghế đặt giữa phòng khách rộng lớn lát đá cẩm thạch. Boss ngồi trên đó, hai mắt nhắm nghiền. Có vẻ như cô ấy đang cố tạo không khí bí ẩn, nhưng rồi… Tách. Tôi bật đèn lên.

“…”

Boss cau mày nhìn tôi.

“Boss, Jain đâu rồi?”

— Tôi đây.

Tiếng trả lời vang lên từ phía dưới. Tôi nhìn xuống và phát hiện một con cún nhỏ.

“Hả? Jain đấy à?”

— Tuyệt vời chưa? Đây là lần đầu tiên tôi bé như thế này. Cảm giác như tôi đã vượt qua giới hạn của bản thân sau khi ra khỏi tháp vậy.

Chú cún đáng yêu lè lưỡi thở hổn hển trong khi nói.

“Dễ thương đấy.”

— Haha, thật à?

Tôi quay lại nhìn Boss. Cô ấy mở mắt ra và nói.

“Lý do tôi gọi cậu đến đây hôm nay là…”

— Ở Trung Á, biết không? Người ta tìm thấy Cổ Vật ở đó. Thôi, vào thẳng vấn đề đi.

Trước khi Boss kịp nói tiếp… Jiiiing— Một chùm sáng phát ra từ mắt Jain như máy chiếu. Bọn họ đúng là nhặt được đủ loại kỹ năng kỳ quái trong tháp.

— Đây là danh sách các cổ vật quan trọng.

Một danh sách cổ vật của Thành Cát Tư Hãn hiện ra. [Cung Temujin] và [Yên Ngựa Của Khan] lập tức thu hút sự chú ý của tôi. Một cơn khao khát mạnh mẽ trỗi dậy từ sâu bên trong. Tôi vốn không nghĩ mình là người quá ham vật chất, nhưng vừa nhìn thấy [Cung Temujin], tôi đã muốn cầm nó để bắn những [Mũi Tên Khoáng Thạch Đen]. Mặc dù tôi cũng đã có [Cung Horus Ban Phước], nhưng càng nhiều càng tốt không phải sao.

— Trong số này…

“Bỏ qua mấy món tầm thường đi, chúng ta chỉ lấy đồ xịn thôi.”

Boss cắt ngang Jain, nhưng rồi quay sang tôi.

“Nhưng Kim Hajin.”

“Gì thế?”

Tôi nghiêng đầu nhìn Boss. Cô ấy chỉ nói đúng một câu.

“Cậu sẽ không tham gia nhiệm vụ này.”

Một tuần sau, tôi cùng Boss đi dạo trên đường phố tầng 8-3F của Crevon.

“Cậu giận à?” Boss hỏi khi chỉ còn hai ngày nữa là đến nhiệm vụ.

“Không.” Tôi thản nhiên đáp.

Tôi đồng ý với quyết định không tham gia nhiệm vụ lần này. Khu khai quật khá chật hẹp, mà một tay súng bắn tỉa thì cần khoảng cách đủ xa để chiến đấu hiệu quả. Địa hình này không phù hợp với tôi.

“Không sao đâu. Tôi sẽ tranh thủ tập luyện.”

“Ừm.”

Cuộc trò chuyện kết thúc, nhưng Boss dường như vẫn còn bận tâm. Cô ấy lẩm bẩm một mình. “Giận thì cứ nói ra, có gì đâu. Giữ mọi thứ trong lòng không tốt đâu. Mình đọc câu này trong sách nào nhỉ… Nếu chỉ vì chuyện này mà xảy ra xích mích thì rõ ràng là mình đã không giao tiếp tốt với cấp dưới. Lỗi của mình rồi…”

Tôi đang định bịt tai lại thì bỗng thấy Rachel ở bên kia đường, đi cùng công chúa Araha. Rachel đã để lại ấn tượng mạnh với hoàng tộc trong trận chiến chống lại Đại Thảm Họa, nên giờ cô ấy đã chính thức trở thành Ngự Lâm Quân Hoàng Gia. Có lẽ hôm nay cô ấy đến để cùng Araha theo dõi [Giải Đấu Võ Thuật Crevon].

“À, Boss.”

“Hửm?”

Cô ấy quay lại, như thể đã đoán trước tôi sẽ hỏi gì đó.

“Đối thủ của Boss là ai vậy?”

Trận chung kết bị hoãn lại vì nhiều lý do khác nhau. Nhưng sau khi đánh bại hai Đại Thảm Họa mà không chịu nhiều tổn thất, hoàng tộc đã lấy lại tinh thần và quyết định tổ chức lại giải đấu.

“Một người tôi không quen.”

“Ồ… Vậy à? Boss cứ đi chuẩn bị đi.”

“Được.”

Boss quay lưng bước đi, nhưng một câu hỏi chợt lóe lên trong đầu tôi.

“À, Boss.”

“Gì?”

Cô ấy dừng lại, như thể đã đoán trước tôi sẽ hỏi điều này.

“Nickname của hắn là gì?”

“Hắn tự gọi mình là Yeokma.”

“Yeokma à… Chúc may mắn. Mà chắc Boss cũng chẳng cần đâu.”

Cả hai nhìn nhau cười, rồi Boss biến mất vào bên trong.

“Hmm…”

Tôi quyết định đi dạo một vòng trước khi giải đấu bắt đầu. Hôm nay có khá nhiều Player mạnh mẽ và quý tộc đến xem. Tôi thấy Kim Suho và Chae Nayun. Cả hai trông có vẻ khá tiếc nuối vì không biết đến sự kiện này sớm hơn.

Nếu Yeokma không phải một trong số họ, vậy hắn là ai? Kim Junwoo chăng? Tôi nghiêng đầu suy nghĩ. Một cảm giác bất an bất chợt dâng lên, khiến tôi lập tức lấy Chân Thư ra.

Yeokma tham gia Giải Đấu Võ Thuật Crevon là ai?

Một câu hỏi đơn giản như thế này thế mà lại tiêu tốn quá nhiều Dấu Thánh, nên tôi đổi sang một câu hỏi khác.

Yeokma trong Giải Đấu Võ Thuật Crevon có phải người tôi biết với cái tên Bell không?

Một vệt Dấu Thánh biến mất, và sau năm giây, những con chữ cháy xém dần hiện lên trên trang sách.

[Yeokma chính là người cậu biết với cái tên Bell.]

“…!”

Ngay khi đọc được dòng đó, tôi lập tức lao đi tìm Boss.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận