The Novel's Extra
Jee Gab Song 지갑송
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Main Story (Từ chương 203)

Chương 222: Tầng 20 (2)

0 Bình luận - Độ dài: 2,960 từ - Cập nhật:

Chương 222 – Tầng 20 (2)

Tôi không biết tên chính thức của tàu vũ trụ A7102. Dù vậy, tôi cùng đồng đội vẫn bước lên khoang tàu. Horner hỏi liệu tôi có biết cách điều khiển không, và tôi gật đầu đầy tự tin. Tôi chưa từng lái thứ gì tương tự trước đây, nhưng với [Lv.6 Lái xe], tôi có thể làm chủ mọi loại phương tiện. Thậm chí, ngay cả khi không có nó, tôi vẫn có thể hòa làm một với bất kỳ cỗ máy nào nhờ [Thuật Toán].

“Nếu cậu chưa quen, tôi có thể cử người đi cùng.”

“Không cần đâu. Quét.”

Tôi kiểm tra tỉ lệ. 43%—điều đó có nghĩa là Gifts của tôi đã gần như phục hồi hoàn toàn. Khi vượt qua tầng 20, năng lực của tôi trong và ngoài Tháp sẽ đồng bộ lại.

[Lv.5 Phước Lành Của Yggdrasil đã cường hóa Lv.8 A7102.]

Tôi truyền phước lành lên con tàu vũ trụ. Tôi gọi đây là hợp nhất giai đoạn hai.

“Oh, đây là gì?”

Horner nửa ngạc nhiên, nửa bối rối khi thấy những thay đổi đột ngột của con tàu.

“Thấy chưa? Tôi giỏi mọi thứ liên quan đến máy móc, nên đừng lo. Cứ tập trung vào việc cứu nhân loại hay làm bất cứ thứ gì anh muốn đi.”

“Hiểu rồi.”

Horner rời đi với vẻ yên tâm. Tôi ngồi xuống ghế lái, quan sát bảng điều khiển rồi nắm chặt tay lái. Aether chảy ra, bao bọc xung quanh và lan rộng khắp con tàu, kết nối cơ thể tôi với cỗ máy.

[Aether đã kết nối với tàu vũ trụ.][Thuật Toán đã kích hoạt. Hiệu suất và hiệu quả được cải thiện 40%.][Lv.8 A7102 sẽ di chuyển theo ý chí của bạn.]

Tôi mở to mắt khi hình ảnh chiếu lên võng mạc. Một khoảng không vô tận hiện ra, chỉ có những chấm sáng lấp lánh rải rác. Tôi hét lên khi con tàu bắt đầu di chuyển.

“Cất cánh.”

Bộ ba ngồi trong khoang nhìn quanh với vẻ hoang mang.

“H-Hajin. Cậu chắc là biết điều khiển nó chứ?”

“Tất nhiên.”

“Này, này. Cái tên lúc nãy ấy… Ai thế?”

“Horner.” Tôi trả lời ngắn gọn Cheok Jungyeong.

“Đúng rồi, hắn. Không phải ta có thể nhờ hắn lái thay sao?”

“Không.”

Tôi từ chối thẳng thừng rồi khởi động động cơ.

Shoooong—

Con tàu lao ra khỏi nhà chứa, nhiên liệu bùng cháy dữ dội dưới đáy tạo thành vụ nổ mạnh mẽ. Dẫu vậy, bên trong vẫn vô cùng yên tĩnh.

Hiện tại, tôi đã áp dụng ba loại cường hóa cho con tàu này: Hệ Thống Cường Hóa Ngẫu Nhiên, Thuật Toán và Lá Cây Yggdrasil. Giờ đây, nó còn mạnh hơn cả một chiến hạm thông thường.

“Wow, nhìn ra ngoài kìa.”

Cả ba người trấn tĩnh lại khi con tàu đi vào quỹ đạo chính. Họ nhìn ra ngoài cửa sổ, chiêm ngưỡng những thiên thể rộng lớn.

“Oh, cái vòng tròn kia là tầng 16 à? Đẹp thật đấy.”

“Đúng thế. Vùng đất này có hình dạng khác hẳn Trái Đất.”

“Quá tuyệt vời.”

Cheok Jungyeong, Jin Yohan và Jain trầm trồ không ngớt.

“Phải rồi. Jain, tình hình ở Prestige thế nào?” Tôi chợt hỏi.

“Prestige à?”

Tiếng bước chân của Jain vang lên trên sàn tàu. Cô ngồi xuống ghế bên cạnh tôi.

“Nó giờ như một đô thị thực thụ vậy.”

“Thật à?”

“Ừ. Họ có quán rượu, nhà hàng, tòa nhà, trung tâm mua sắm và nhiều thứ khác. Thậm chí có một Player đang nuôi gia súc ở đó. Hiện họ cũng đang trong quá trình quét sạch lũ quỷ.”

Tiến độ này vượt xa câu chuyện gốc, nơi mà mọi thứ ngoài khu dân cư lẽ ra đã bị phá hủy từ lâu.

— Đã phát hiện kẻ địch tiếp cận.

Giọng nói cơ giới vang lên, cảnh báo. Một bầy sinh vật trông như ruồi giấm lao đến. Tôi nhận ra chúng là Gargoyle, quái vật do quỷ điều khiển.

“Hử? Cái gì kia?”

“Đừng bận tâm.”

Những sự cố kiểu này thỉnh thoảng vẫn xảy ra. Tôi kích hoạt vũ khí ẩn của con tàu—dù không rõ nó là laser, đại bác hay súng máy—chỉ biết rằng, vài phát bắn là đủ xóa sổ lũ gargoyle.

“Oh, chúng chẳng là gì cả.”

“Ừ.”

Đúng như dự đoán, ngay cả một chiếc tàu bình thường cũng có thể trở nên phi lý khi được cường hóa triệt để.

Chúng tôi tiếp tục trò chuyện và chiêm ngưỡng khung cảnh khi tiến về tầng 16. [Vùng Genkelope], hành tinh hình đĩa với lớp đất màu cam, trông giống như một sao Hỏa bị ép phẳng.

Shuuuu…

Tàu vũ trụ lướt đi êm ái và đáp xuống một góc khuất của hành tinh.

[Tầng 16 – Thuộc Địa Quỷ Giới, Genkelope][Nhóm Đoàn Kịch Tắc Kè đã đặt chân lên tầng 16 lần đầu tiên.][Phần thưởng cho lần khám phá đầu tiên là Sách Kỹ Năng Đặc Biệt – Lv.2 Lốc Xoáy Khí Quyển.]

Cánh cửa mở ra, chúng tôi bước xuống Genkelope.

“…”

Tất cả im lặng, chỉ đứng đó quan sát khung cảnh kinh khủng trước mắt. Cheok Jungyeong là người phá vỡ bầu không khí trước.

“Chà, đúng là một nơi quái đản.”

Tầng 16 trông đầy rẫy sự kinh hoàng. Những tòa tháp ở đằng xa không chỉ phập phồng như đang thở, mà còn co giật như những sinh vật sống. Ngay trước mặt, một cái cây quái dị mọc lên với một con mắt khổng lồ ghê rợn khảm sâu vào thân, đảo qua đảo lại như đang quan sát chúng tôi.

“Ugh, kinh quá.” Jain rùng mình trước khung cảnh quái dị.

“Chúng ta không cần dọn sạch chỗ này, đúng không Hajin?”

“Ừ. Phải mất ít nhất 5 năm mới có thể thanh tẩy toàn bộ nơi này.”

Tầng 16 không thể so sánh với [Tầng 5 – Vùng Quỷ Hóa]. Ít nhất thì ở đó, bọn quỷ còn mang dáng dấp con người, còn nơi này chỉ toàn những con quái vật theo đúng nghĩa đen.

“Vậy chính xác thì chúng ta phải làm gì?” Cheok Jungyeong sốt ruột hỏi.

"Hỏi hệ thống đi."

Làm thế nào để lên tầng 17? Tôi đặt câu hỏi cho hệ thống.

[Trên tầng 16, mỗi con quỷ đều mang theo một mảnh bản đồ ngẫu nhiên. Hạ gục chúng để thu thập các mảnh và ghép thành bản đồ dẫn đến tầng 17.]

***

[15F, Chiến Hạm Bị Bỏ Hoang Của Genkelope]

“Tch. Ngay cả các người cũng không biết bao giờ hắn quay lại à?”

Medea nhíu mày khó chịu.

“Đúng vậy. Anh ta rời đi mà không hứa hẹn ngày trở về.”

Horner bình thản trả lời, dù đang đứng trước mặt các Quản Trị Viên. Medea lườm anh ta, nhưng Horner chỉ kiên nhẫn chịu đựng. Cuối cùng, Medea thở hắt ra, bực dọc.

“Đ*t m*, hết chuyện này đến chuyện khác! Phiền phức quá đi mất!”

Athena khẽ giật mình trước lời văng tục của Medea. Cô đặt tay lên vai Medea, nhắc nhở:

“Chú ý lời lẽ của cô.”

“Hừ, cô cũng đâu khá hơn tôi.”

“Tôi có thể chờ.”

“Oh, thật sao? Chẳng phải mới hôm nào cô còn từ chối nói chuyện với tôi vì cái gọi là ‘thần tính’ của cô sao? Giờ lại chịu đợi một con người tầm thường à? Ha, cô thay đổi nhiều thật đấy.”

Medea chế nhạo, nhưng Athena chỉ nghiến răng im lặng. Đúng là cô cũng thấy xấu hổ về bản thân kiêu ngạo trong quá khứ. Sự im lặng của Athena khiến Medea bình tĩnh lại.

“…Xin lỗi. Tôi đã tìm anh ta suốt hai tháng rồi, mong cô thông cảm.”

“Không sao.”

“Dù sao thì—”

Medea quay sang Horner và Erenner. Cô định trút giận lên hai kẻ này vì đã chứng kiến cơn bộc phát của mình, nhưng rồi kiềm lại. Nếu Extra7 coi trọng NPC này, động vào chúng chỉ khiến anh căm ghét cô hơn.

“Bọn ta có thể ở đây đợi Extra7 chứ?”

“Vâng, chúng tôi không phiền, nhưng—”

“Bọn ta cũng không phiền. Chắc các ngươi cũng nghe Athena nói cô ấy sẽ chờ anh ta chứ?”

“Đúng vậy.”

Athena gật đầu, khiến Horner không còn lý do để từ chối. Sự hiện diện của Quản Trị Viên sẽ giúp xua đuổi các sinh vật ngoài hành tinh khỏi Khu 3.

“Vậy để tôi dẫn hai vị đến những phòng tốt nhất.”

Horner đưa hai người họ đến khu phòng xa hoa nhất trong Khu 3.

***

Hành trình leo tháp của Đoàn Kịch Tắc Kè chính thức bắt đầu.

Ngày thứ nhất và thứ hai, chúng tôi chạm trán những kẻ địch có hình dạng kỳ quái. Một con trông giống như một ngọn hải đăng sống, một con khác lai giữa bọ nước, bọ ngựa và cá quỷ biển sâu. Sau khi hạ gục lũ quỷ, chúng tôi thu thập và ghép các mảnh bản đồ lại với nhau.

Từ ngày thứ ba đến ngày thứ sáu, chúng tôi dựa vào bản đồ để tìm đến đường hầm dẫn lên tầng 17. Nhưng rồi nhận ra rằng chính đường hầm này tầng 17. Để đi tiếp, chúng tôi phải tự đào xuyên qua nó. Vô số quái vật và quỷ cản đường, nhưng chúng tôi nhanh chóng nghiền nát tất cả.

Từ ngày thứ sáu đến ngày thứ tám, chúng tôi hoàn thành đường hầm và bước chân vào tầng 18, một khu rừng rậm rạp trong Quỷ Giới. Chỉ cần sơ sẩy một chút là có thể lạc lối vĩnh viễn bởi những ảo ảnh dày đặc, nên tôi dẫn đầu cả nhóm.

Từ ngày thứ tám đến ngày thứ mười, chúng tôi thoát khỏi khu rừng chỉ trong hai ngày và tiến vào tầng 19. Cứ thế, chúng tôi càng lúc càng tiến sâu hơn vào Quỷ Giới… Chỉ mất hai tuần để chinh phục tầng 16 đến tầng 19.

Sau đó, tôi nhận được thông báo rằng các Đại Thảm Họa lại bùng phát, nên tạm thời quay về Crevon.

Lần đầu tiên sau một khoảng thời gian dài, tôi thực sự xứng đáng với danh hiệu Fenrir. Với một nửa số đạn đã tích lũy—khoảng 2000 viên—tôi tiêu diệt hơn 2000 quái vật. Sự kết hợp giữa Hệ Thống Cường Hóa Ngẫu Nhiên, Thuật Toán và Aether đã đưa vũ khí của tôi lên một tầm cao mới, vượt xa khái niệm một khẩu súng thông thường. Hỏa lực chính xác đến mức hủy diệt, quét sạch từng đoàn quân quái vật. Một lần nữa, Fenrir lại được ca tụng khắp nơi.

Nhờ đó, tôi nhận được 350 SP và 100,000 TP từ danh tiếng của mình.

***

[20F - Hốc Thử Thách - Doppelgänger (Kẻ giả mạo)]

Chúng tôi quay lại tầng 20. Cảnh quan ở đây khác hẳn so với tầng 16-19, nơi có những khu đất rộng lớn. Hốc đá này chia thành nhiều căn phòng nhỏ, mỗi cánh cửa đều có một bảng tên ghi chữ Chinh Phục.

“Oh, ý cậu là trong phòng này có một gã y hệt tôi á?”

Cheok Jungyeong đoán đúng một nửa. Như tên gọi của tầng 20, mỗi người sẽ phải đối mặt với một bản sao của chính mình. Nhiệm vụ chỉ đơn giản là đánh bại nó. Một thử thách kinh điển—vừa đơn giản lại vừa phức tạp.

“Trước khi vào, chúng ta chia sách kỹ năng thế nào đây?” Cheok Jungyeong vừa nói vừa liếm môi.

Hiện tại, chúng tôi đang đợi Boss. Vì tất cả đều leo tháp theo tổ đội, nên cô có thể đến bất cứ lúc nào.

“Tổng cộng có bao nhiêu cuốn?”

“Chín. Sáu cái là Kỹ Năng Đặc Biệt, hai cái là Kỹ Năng Độc Nhất, còn một là Kỹ Năng Tối Thượng.”

“Hmm… Vậy ai muốn gì thì lấy đi.”

“Thế á? Vậy tôi chọn cái này với cái này.”

Cheok Jungyeong lấy một cuốn Kỹ Năng Độc Nhất và một cuốn Kỹ Năng Đặc Biệt. Jain chọn một Kỹ Năng Đặc Biệt và cuốn Kỹ Năng Tối Thượng duy nhất, còn Jin Yohan lấy nốt cuốn Kỹ Năng Độc Nhất còn lại cùng một Kỹ Năng Đặc Biệt.

Phần lớn kỹ năng là dạng bị động, tăng cường sức mạnh ma thuật hoặc thể chất.

“Nếu xong rồi thì chuẩn bị đi.”

Woong—

Tấm bia pha lê ở trung tâm phát sáng. Hang động rung chuyển, và rồi một bóng hình xinh đẹp xuất hiện. Boss cuối cùng cũng đến, mái tóc dài đen nhánh buông xuống vai.

“Oh, Boss. Cô đến rồi.”

“Boss, nhớ cô ghê đó.”

“…"

Boss im lặng quan sát từng người chúng tôi: Cheok Jungyeong, Jin Yohan, Jain, rồi đến tôi. Khi ánh mắt cô ấy dừng lại ở tôi, tôi thoáng thấy vai cô ấy hơi run, nhưng có lẽ tôi chỉ tưởng tượng.

“Đây là tầng 20 à?” Boss gật đầu.

“Đúng vậy, đây là tầng 20.”

“Cậu leo nhanh thật đấy.”

Tôi chỉ mỉm cười. Thực ra, tôi cũng tò mò không biết Boss đã làm gì trong hai tuần qua, nhưng tôi không hỏi.

“Nếu có cô ở đây thì chắc chỉ mất một tuần thôi. Thôi nào, bắt đầu chứ?”

Tôi giải tán tổ đội.

[Tổ đội Đoàn Kịch Tắc Kè đã bị giải tán.][Tầng 20 chỉ có thể được chinh phục một cách đơn lẻ.]

Mỗi người chúng tôi đứng trước một cánh cửa. Có tổng cộng mười cánh cửa, nhưng tất cả đều có cùng một chức năng. Chỉ một số lượng giới hạn người chơi có thể tham gia thử thách này cùng lúc. Cheok Jungyeong chọn cánh cửa cuối cùng, Jin Yohan đứng kế bên hắn, còn Jain thì đi vào cửa giữa. Boss chậm rãi đi lại một hồi trước khi dừng lại bên cạnh tôi.

“Cẩn thận đấy. Nhớ rằng bọn Doppelgänger không thành thạo kỹ năng của chúng ta đâu.”

“Biết rồi.”

“Gặp lại nhau khi còn sống nhé!”

Cheok Jungyeong hét lớn rồi vặn nắm cửa. Kiiiik— Tôi cũng từ từ mở cửa của mình. Doppelgänger chỉ là bài kiểm tra đầu tiên của tầng 20. Những thử thách phía sau sẽ còn khó khăn hơn nhiều.

[Cảnh báo! Hãy hết sức cẩn thận!][Từ tầng 20 trở đi, cái chết sẽ là vĩnh viễn!][Mỗi người chỉ có một mạng sống duy nhất!]

“Gì cơ?”

Cái quái gì đây? Tôi lườm hệ thống, nhưng rồi sự thật đã truyền vào đầu khi chiếc smartwatch trên tay tôi rung lên.

“Haa…”

Thật sự rất tệ, nhưng tôi đã quen với mấy tình huống kiểu này rồi. Một khi thiết lập đã bị viết lại, tôi có phàn nàn cũng vô ích. Ít nhất thì nhờ Kỹ Năng Độc Nhất của mình, tôi có thể hồi sinh hai lần. Điều tôi lo lắng hơn là những người khác.

Tôi bước vào trong và đóng cửa lại.

Một người đàn ông xuất hiện ngay lập tức.

Hắn đứng quay lưng về phía tôi, ánh mắt nhìn lơ đãng vào khoảng không.

Dáng người ấy… giống hệt tôi.

Không, hắn chính là tôi.

“Chào.”

Hắn từ từ quay nửa người lại. Nhìn nghiêng, hắn trông hơi lạ. Khuôn mặt mà tôi vốn chỉ thấy qua gương giờ lại đang đứng ngay trước mặt. Đáng ngạc nhiên là trông tôi không đến nỗi xấu. Cơ thể cũng khá rắn chắc nữa.

“Sao rồi?”

Tôi nhún vai. Nhưng phản ứng của hắn lại hoàn toàn bất ngờ.

— Mày là ai?

Tôi nhíu mày trước giọng điệu nghiêm nghị đó. Mình nói chuyện nghe thế này á? Doppelgänger lẽ ra phải bắt chước giọng điệu, hành động và cả thói quen của tôi. Đừng nói là… hệ thống lại sửa cốt truyện nữa nhé?

“Tôi là ai á? Cậu phải biết chứ. Dù sao thì, cậu là tôi mà, còn tôi là cậu.”

— …

Hắn không trả lời. Chỉ lặng lẽ nhìn tôi với một biểu cảm mà tôi chưa từng thấy bao giờ.

Chỉ đến lúc đó, tôi mới cảm thấy có gì đó không ổn.

Tôi không phải kiểu người có ánh mắt nghiêm trọng đến thế.

Đừng nói là…

Một ý nghĩ đáng sợ lướt qua đầu tôi.

“Này.”

— …

Vẫn không có phản hồi.

Đôi mắt ảm đạm của hắn tràn đầy quyết tâm. Cặp chân mày cau lại khiến hắn trông càng sắc bén hơn. Tất cả những điều này tạo nên một cảm giác u ám đến kỳ lạ.

Nhìn hắn chằm chằm, tôi bỗng cảm thấy đau đầu.

Chúng tôi đứng im lặng.

Một màn sương đen mờ dần bao trùm lấy cả hai.

Sự nghi ngờ mơ hồ trong lòng tôi ngày càng rõ ràng.

Cuối cùng, hắn cũng lên tiếng sau một hồi lâu.

— Ngươi là ta sao?

Tôi đã chắc chắn.

Doppelgänger cũng nhận ra.

Chúng tôi có thể không phải cùng một người.

Tôi siết chặt hàm răng.

“Cậu…”

Tôi đấu tranh suy nghĩ có nên hỏi hay không.

Nhưng rồi tôi nhận ra, hắn là người duy nhất trong thế giới này có thể định nghĩa tôi.

“Tên cậu là gì?”

Doppelgänger im lặng nhìn tôi.

Trong đôi mắt hắn phản chiếu hình ảnh của tôi, một bản sao hoàn hảo.

“Tôi hỏi tên cậu là gì?”

Tôi hỏi lại.

Hắn khẽ thở dài.

— Kim Chundong.

“…Hả?”

— Tên tôi là… Kim Chundong.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận