Nếu không thể truy cập trang web xin vui lòng sử dụng DNS 1.1.1.1 hoặc docln.sbs

The Novel's Extra
Jee Gab Song 지갑송
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Main Story (Từ chương 203)

Chương 221: Tầng 20 (1)

0 Bình luận - Độ dài: 3,502 từ - Cập nhật:

Chương 221 – Tầng 20 (1)

Đêm muộn, Boss lần đầu tiên sau một thời gian dài trở về căn cứ của Đoàn Kịch Tắc Kè và nằm phịch xuống giường. Cô nhìn chằm chằm lên trần nhà trong tư thế chẳng khác gì Dracula. Nhìn một lúc lâu, cô thò tay vào túi, lấy ra một thứ và giơ nó lên ánh đèn.

Chiếc nhẫn bạch kim lấp lánh. Bề ngoài trông khá bình thường, nhưng hiệu quả của nó thì không hề tầm thường chút nào.

Tại sao Kim Hajin lại đưa cái này cho mình?

Tất nhiên, cậu ấy nói nó hợp với cô. Boss đã nhận lấy, nhưng trong lòng vẫn thấy khó xử.

Cô thở dài, rồi quyết định đeo nó. [Cường Hóa Ma Lực Cao Cấp] là một hiệu ứng hàng đầu, cực kỳ hiếm gặp. Giờ chỉ còn quyết định xem nên đeo vào ngón nào.

“Ngón tay đau nhất…”

Vẫn còn một ngón tay có thể cảm nhận được nỗi đau.

“…”

Chín ngón tay còn lại của cô đã chai sạn, đầy vết sẹo và vết chai dày cộm do luyện tập khắc nghiệt. Ngay cả phép thuật cũng không thể hồi phục chúng. Ngày nay, những cô gái có ý định trở thành Anh hùng thường được chăm sóc đặc biệt từ nhỏ. Nhưng Boss thì không như vậy. Cô chưa từng có những đặc quyền đó.

Tuy nhiên, có một ngón tay khác biệt. Ngón út bên trái của cô vẫn còn nguyên vẹn, không có vết chai, cũng chưa từng bị đứt lìa. Nó hoàn toàn không có sẹo. Vì vậy, mỗi khi cắn ngón tay này, cô luôn cảm thấy đau đớn.

Boss đeo nhẫn vào ngón út. Chiếc nhẫn tự động thu nhỏ kích cỡ để vừa vặn một cách hoàn hảo.

“Mmm.”

Nhẫn của mình. Món quà mà mình nhận được.

Boss nằm trên giường, nhìn chằm chằm vào chiếc nhẫn trên ngón tay. Một nụ cười nhẹ thoáng hiện trên gương mặt cô.

Liên minh Guild và Hiệp hội đã thắng trận, nhưng lại thua về mặt tổng thể. Dù không chịu tổn thất nhân mạng nào, nhưng Ma Nhân đã cướp mất hơn 60% số bảo vật. Hiệp hội ước tính họ có thể thu hồi được khoảng 50%, nhưng vẫn xem đây là một thất bại.

Tuy nhiên, không phải tất cả các Guild đều trắng tay. Thánh Ân Tạo Hóa là một trong những kẻ chiến thắng lớn nhất. Họ đã tìm thấy tám món bảo vật quý giá, bao gồm mũ và giáp da của Thành Cát Tư Hãn, cùng nhiều trang phục giá trị khác.

“Làm tốt lắm, Suho.”

Kim Suho và Yun Seung-Ah đứng trước bệnh viện Anh hùng cao cấp ở Pyongyang, nhìn nhau và mỉm cười. Bình thường, Yun Seung-Ah lúc nào cũng có vẻ căng thẳng, nhưng hôm nay, cô thực sự nở nụ cười thật lòng.

“Tất cả là nhờ chị đấy, hội trưởng.” Kim Suho cúi đầu.

Yun Seung-Ah vươn tay xoa nhẹ trán cậu, khiến mặt cậu hơi đỏ lên trước cái chạm bất ngờ.

“Giờ tình hình đã khá hơn nhiều rồi. Em có thể mong đợi một khoản thưởng lớn đấy. Chị định sẽ tặng em một trong những cổ vật kia nữa.”

“Hả? Không, em—”

“Cứ nhận đi. Nhận đi. Nếu không có em thì bọn chị chẳng thể làm được gì đâu. Thật đấy, làm sao em có thể đào được nhiều cổ vật như vậy chỉ trong một phút chứ??”

Thanh kiếm không phải công cụ chuyên đào bới, nhưng Kiếm Thánh có thể cắt đứt liên kết giữa bảo vật và mặt đất, khiến chúng bật lên như bóng bay ở dưới nước.

“Haha…”

Kim Suho gãi đầu cười ngượng trước lời khen của Yun Seung-Ah.

“Thôi được rồi, em đi đi. Chắc em muốn gặp bạn bè lắm rồi nhỉ?”

“Vâng.”

“Chị còn phải quay lại làm việc đây. Còn phải báo cáo cổ vật, làm việc với Hiệp hội, rồi đủ thứ nữa… nói chung là nhiều lắm.”

Kim Suho mỉm cười tiễn Yun Seung-Ah. Khi chiếc xe của cô khuất dạng, cậu mới quay trở lại bệnh viện và đi gặp một người bạn.

Ngay khi bước vào phòng bệnh, cậu nghe thấy giọng của Chae Nayun.

"Cái gì? Không phải cậu sao?"

Chae Nayun nhìn chằm chằm vào Yi Jiyoon với ánh mắt sửng sốt. Đầu, cổ và tay cô đều bị băng bó.

"Tất nhiên là không rồi. Tớ đến đây sau khi nhận được tin từ Đội trưởng Youngjin. Tớ đâu có bắn mũi tên nào vào cậu."

"Thật á? Đừng có nói dối tớ."

"Tớ không nói dối mà. Cậu nói là vết thương của cậu hồi phục ngay khi bị mũi tên bắn trúng, đúng không? Năng lực hồi phục của tớ không thể chữa lành ngay lập tức như thế được."

"Vậy ai làm? Ngoài cậu ra, còn ai có thể—"

Đúng lúc đó, Kim Suho bước vào và ngồi xuống ghế.

“Hai cậu đang nói gì vậy?”

"Hả?"

Cả hai đồng loạt quay sang nhìn cậu.

“Ồ, chẳng phải là ngài đại gia của Thánh Ân Tạo Hóa sao?”

Chae Nayun híp mắt trêu chọc. Tin đồn về chiến công của Kim Suho đã lan rộng khắp nơi. Cậu cười và đáp lại một cách vui vẻ.

“Tớ nghe nói Nan Chi Bản Chất cũng thu được kha khá cổ vật mà.”

“Ừ, nhưng không thỏa mãn lắm. Dù gì đó cũng chỉ là tầng 5 thôi.”

“Chẳng phải guild của cậu còn tìm được cả một cặp ngựa hay sao?”

“Oh? Sao cậu biết chuyện đó?”

Bốn thực tập sinh năm ba của Cube bước vào phòng trong lúc họ đang trò chuyện.

"Um, tiền bối!"

"Chào chị ạ!"

"Cơ thể chị ổn chứ?"

"Hy vọng chị không bị thương nặng!"

Chúng là những thực tập sinh của Nan Chi Bản Chất. Chae Nayun nheo mắt nhìn lũ nhóc đang đứng trước mặt.

"Mấy đứa làm gì ở đây?"

"Bọn em đến thăm chị! Nghe nói chị bị thương!"

"Cảm ơn, nhưng chị không thích mấy chuyện này đâu. Đừng đến nữa."

"Vâng! Bọn em hiểu rồi!"

Dù nói vậy, nhưng bọn nhóc vẫn đứng đó mà không chịu đi.

Thở dài, Chae Nayun đành phải lên tiếng, "Được rồi. Biến ngay trước khi chị đánh cho một trận."

"Hehe… Rõ!"

Dù bị mắng, cả bốn người vẫn vui vẻ rời đi. Kim Suho nhìn cảnh tượng đó với vẻ hoang mang.

“Bọn họ là ai thế?”

“Tớ không biết. Nhưng bọn nó cứ thích bị mắng vậy đấy.”

“Hả? Không thể nào.”

“Thật đấy. Tớ nghĩ tính cách mình ngày càng tệ đi vì bọn nó mất. Nếu tớ nói nhẹ nhàng thì bọn nó không bao giờ nghe theo cả. Tớ chẳng làm gì được vì tụi nó cứ chực chờ mỗi khi tớ rời khỏi tòa tháp. Tớ còn lo là bọn nhóc đó sẽ theo tớ vào trong tháp nữa. Đáng sợ thật đấy..."

Chae Nayun lẩm bẩm than vãn, nhưng trong lòng thì có vẻ cũng chẳng khó chịu lắm.

"Có chuyện gì thế? Kể tớ nghe đi."

"Chuyện xảy ra cách đây khoảng ba tháng thì phải? Lúc đó tớ rời tháp một thời gian, rồi Guild giao nhiệm vụ hướng dẫn mấy tân binh anh hùng."

Cả nhóm cùng làm nhiệm vụ và xảy ra tranh cãi với một anh hùng từ Guild nước ngoài về quyền sở hữu xác quái vật. Tên đó cứ lắm lời mãi, thế là Chae Nayun phát cáu rồi chửi thẳng mặt hắn.

"A, cái vụ bên châu Âu đúng không? Có khi tụi nhóc thấy cậu ngầu lắm đấy. Trước đây cậu vốn chửi thề suốt mà, đúng không?" Yi Jiyoon xen vào.

"Thôi, quên chuyện đấy đi... Kim Suho."

Chae Nayun nhấp một ngụm cà phê rồi hỏi.

"Cậu có liên lạc được với cậu ấy không?"

"..."

Kim Suho cảm nhận được trọng lượng trong câu hỏi ấy.

"Tớ không."

"Nếu tớ liên lạc được thì sao?"

"Chẳng biết nữa. Nhưng dù gì thì cũng sẽ phải gặp lại cậu ấy một lần thôi." Chae Nayun lẩm bẩm.

Yi Jiyoon ngồi cạnh cứ bồn chồn, nhưng Kim Suho vẫn tiếp tục.

"Nếu gặp lại thì cậu định làm gì?"

"Thì..." Chae Nayun ngẫm nghĩ một lúc rồi nói tiếp.

"Có lẽ sẽ đánh nhau tới khi một trong hai ngã xuống."

Giọng cô nghe có chút cô đơn. Kim Suho chỉ cười cay đắng. Cậu muốn hỏi Hai người chia tay kiểu gì mà đến mức này? nhưng lại không dám mở miệng.

"Nếu gặp được cậu ấy, nhớ nói tớ biết."

Chae Nayun nghiêm túc dặn dò.

Bây giờ, sau khi đã vượt qua một trong những ám ảnh lớn nhất trong lòng, cô cảm thấy mình có thể đối diện với cậu ấy, để hỏi về sự thật.

"Được rồi."

Chae Nayun bật dậy. "Tớ đi tìm Yeonha đây."

Cô đoán Yoo Yeonha đang trốn đâu đó, có lẽ là chờ thành viên Guild phẫu thuật xong.

Rầm!

Cô đẩy cửa phòng chờ ra. Cánh cửa kêu "cộp" một tiếng nặng nề, hình như nó bị khóa, nhưng Chae Nayun nhìn thấy bóng dáng quen thuộc của Yoo Yeonha bên trong. Cô ấy đang ăn mì ly.

"Khụ, khụ. Phụt!"

Yoo Yeonha phun hết đống mì ra ngoài khi thấy Chae Nayun bước vào. Cô nhanh chóng lau miệng, làm như chưa có gì xảy ra, rồi chậm rãi ngước lên.

"À, cậu đến rồi à, Nayun."

Chae Nayun bật cười trước thái độ dửng dưng đó. "Cậu ăn mì đấy à?"

"H-Hả? Mì? Mì nào cơ?"

Yoo Yeonha chối quanh co. Chae Nayun chỉ vào hộp mì trên bàn.

"Cái đó còn gì."

"A... cái này á?"

Yoo Yeonha nhìn Chae Nayun, rồi nhìn hộp mì, rồi nhìn Chae Nayun, rồi lại nhìn hộp mì... Cuối cùng— Vút! Cô quẹt tay một cái, hộp mì bay thẳng xuống đất.

Chae Nayun chết sững nhìn đống lộn xộn dưới sàn.

"...Cậu làm gì vậy?"

"Hả? À... Cái gì đây?"

Yoo Yeonha bỗng hét lên như thể vừa mới phát hiện ra hộp mì đổ.

Chae Nayun nheo mắt. "Cậu đùa tớ đấy à?"

"Khụ, tớ là sếp của cậu đấy, ăn nói cẩn thận không là có án phạt đấy."

"..."

Chae Nayun quyết định bỏ qua chuyện vừa rồi rồi tiến lại gần. Đến khi cô ngồi xuống ghế, đống mì trên sàn đã biến mất không còn dấu vết. Hẳn là Yoo Yeonha đã dùng ma lực để dọn sạch.

"Cậu cần gì à, Nayun?"

"Tớ cũng đang chờ đồng đội. Tình hình phẫu thuật sao rồi?"

Yoo Yeonha mỉm cười. "Ổn cả. Không ai mất tay chân hay gì hết."

Chae Nayun thở phào nhẹ nhõm. May mà không có ai bị thương nghiêm trọng. Cô liền chuyển sang một chủ đề nhẹ nhàng hơn.

"À đúng rồi, cái vụ scandal đó là sao thế?"

Ngay khi rời tháp, tin tức đầu tiên cô thấy chính là vụ Yoo Yeonha bị đồn đang hẹn hò. Báo chí nói cô ấy đang yêu đương với Lorain, con trai của tập đoàn đa quốc gia Lesrain.

"Lá cải hết đấy. Tớ đang chuẩn bị kiện rồi."

Chae Nayun gật gù. "Ừ, thế là cả hai ta còn lâu mới yêu đương gì được nhỉ."

"Hm? Nhưng tớ có người yêu rồi mà."

Chae Nayun trợn tròn mắt. "Cái gì? Ai cơ?"

Yoo Yeonha cười. "Công việc."

Cô nói đùa, nhưng Chae Nayun không hiểu.

"Công Việc là ai?"

"...Hả?"

***

Sau khi tất cả anh hùng hoàn tất phẫu thuật, Yoo Yeonha rời khỏi bệnh viện và gọi điện cho ai đó.

Tít—Tít—

Điện thoại đổ chuông liên tục. Ngay khi cô lo rằng người bên kia sẽ không bắt máy...

"Alô?"

— Ừ, có chuyện gì?

Giọng điệu hờ hững của Kim Hajin vang lên. Yoo Yeonha khẽ thở phào nhẹ nhõm khi nghe thấy giọng anh.

"Cậu chẳng thèm trả lời tin nhắn hay bắt máy. Cậu đang làm gì thế?"

— đủ thứ chuyện. Giờ thì tớ đang nghỉ.

"..."

Đủ thứ chuyện. Giọng cậu nghe như đã chịu không ít thương tích. Yoo Yeonha thở dài.

"Đừng làm nữa."

— Đừng làm gì cơ?

Kim Hajin giả vờ không hiểu.

"Cậu biết tớ đang nói gì mà."

— Hả? Ý cậu là gì?

"Tớ biết cậu đã giết Hắc Liên rồi."

— Ừ, thì sao?

Cậu nghĩ tớ ngu chắc? Yoo Yeonha lén liếc quanh rồi hạ giọng thì thầm.

“Tớ biết cậu đang truy lùng những thành viên còn lại của Đoàn Kịch Tắc Kè.”

Lần này, Kim Hajin không nói gì. Điều đó có lẽ có nghĩa là cô đã đoán trúng.

“Một mình làm chuyện này quá nguy hiểm. Vậy nên—”

— “Không, tớ không biết cậu đang nói gì. Tớ đâu có truy lùng ai.”

“Hả?”

Yoo Yeonha im lặng. Trong một khoảnh khắc, cô tự hỏi liệu mình có đang suy diễn quá không.

“Thật không?”

— “Ừ. Tớ giết Hắc Liên vì Aileen nhờ tớ. Chứ tớ đâu có thù oán gì với Đoàn Kịch Tắc Kè.”

“Cậu đang ở tầng mấy? Gặp nhau trong tháp đi.”

— “Vậy lên tầng 15 đi.”

Giọng Yoo Yeonha cao hẳn lên.

“Cái gì? Cậu lên cao thế rồi à? Vậy chắc chắn là cậu đang truy lùng họ!”

— “…Không có mà. Dù sao thì, cứ lên tầng 15 đi. Tớ sẽ tìm cậu.”

“Hừm… tớ vẫn không tin cậu lắm, nhưng thôi vậy.”

Yoo Yeonha muốn hỏi thêm nhiều điều, nhưng Kim Hajin có vẻ bận và cô cũng có việc cần làm.

“Đừng làm gì quá liều lĩnh đấy.”

— “Tớ không làm những việc nguy hiểm.”

“Ừ, ừ. Nếu có chuyện gì… thì gọi cho tớ. Tớ cúp máy đây.”

— “Tớ nói rồi, chẳng có chuyện gì…”

Yoo Yeonha cúp máy rồi gọi ngay cho người khác.

“Alo.”

Giọng cô lạnh như băng, hoàn toàn khác với giọng nhẹ nhàng khi nãy.

— “V-Vâng, Trưởng nhóm Yoo, tôi hy vọng cô đã xem thư xin lỗi tôi gửi…”

“Không.”

— “Hả?”

“Tôi đọc rồi. Và đó là câu trả lời của tôi.”

Tập đoàn Suhanmoo từng là một trong những nhà thầu phụ của Nan Chi Bản Chất, nhờ sự đầu tư của họ mà phát triển thành một công ty cỡ trung về công nghệ mới.

Tuy nhiên, khi hợp đồng sắp kết thúc, Suhanmoo lén lút bán công nghệ cho một công ty nước ngoài. Khi phát hiện ra chuyện đó, Yoo Yeonha chỉ biết thở dài ngao ngán.

“Anh có hai lựa chọn.”

— “Xin hãy cho tôi một cơ hội, Giám đốc.”

“Một là tự đào hố chôn mình. Hai là chờ tôi chôn hộ.”

Nan Chi Bản Chất đã điều tra và nắm đủ chứng cứ về vụ mua bán này. Yoo Yeonha lập tức ra lệnh cấm xuất cảnh và đóng băng tài sản của ban lãnh đạo công ty.

— “G-Giám đốc! Tôi còn gia đình, còn con cái—”

Bíp!

Yoo Yeonha thở dài khi cúp máy.

“Haa…”

Nan Chi Bản Chất không khoan nhượng với kẻ phản bội, và những ai nợ họ thì đều phải trả đủ. Hôm nay cũng không ngoại lệ, nhưng cô lại cảm thấy trống rỗng và uể oải.

Ngay lúc đó, một cặp đôi anh hùng ngồi trên băng ghế lọt vào tầm mắt cô. Họ ôm nhau dưới ánh hoàng hôn, rồi trao nhau một nụ hôn.

“Ồ…”

Yoo Yeonha bĩu môi. Không hiểu sao, mắt cô cứ dán chặt vào cảnh tượng đó.

Lưỡi của họ quấn lấy nhau… ực. Một người tấn công, một người đáp trả, giống như hai cây roi quất vào nhau. Ực! Yoo Yeonha nuốt nước bọt khi chứng kiến cảnh tượng đầy dục vọng này. Đúng lúc đó, chiếc limousine của thư ký cô dừng lại trước mặt.

“Xin lỗi vì đến trễ.”

“H-Hả?”

Thư ký vội bước xuống, mở cửa xe cho cô.

“K-Không sao đâu.”

Yoo Yeonha gượng gạo lên xe, cố gắng không ngoái nhìn cặp đôi kia.

 ***

[Tầng 15, Chiến Hạm Bị Bỏ Hoang Của Genkelope]

Sau khi nghỉ ngơi bốn ngày cùng Evandel, tôi quay lại tháp. Tôi khởi động con tàu, đánh thức những binh sĩ NPC và dùng TP để tăng cường sức mạnh quân sự của họ. Sau khi hoàn tất, tôi có tổng cộng 43 binh sĩ vũ trang hạng nặng.

"Khu vực 3 đã trở lại trạng thái vận hành bình thường. Có vẻ như việc sửa chữa hệ thống năng lượng tự động đã có hiệu quả."

Hiện tại, thuyền trưởng đang dẫn tôi đi kiểm tra xung quanh. Khu vực 3 giờ trông giống một nơi có người sinh sống hơn, và các NPC ở đây đều rất biết ơn.

“Giờ chúng tôi muốn bắt đầu kế hoạch cứu nhân loại.”

"…"

"Tất nhiên, điều đó còn phụ thuộc vào sự cho phép của Chỉ Huy Tàu."

Tôi quay lại nhìn Horner. Tôi chính là Chỉ Huy Tàu.

"Các anh có chắc chắn không?"

“Vâng, chúng tôi đã tập luyện rất nhiều. Nhờ ăn uống đầy đủ, chúng tôi đã phục hồi thể trạng tốt nhất và ai cũng tràn đầy khí thế.”

"Mm, vậy cứ làm đi. Tôi cho phép. Cứ dùng TP tùy ý."

Tôi phải tiếp tục tiêu TP để leo tầng. Đúng lúc này, có khách đến.

[Ba người đã bước vào Khu vực 3.][Player PhantomThief][Player Goryeo’sStrongest][Player Hurabono][Xác nhận là đồng đội của Chỉ Huy Tàu. Cửa đang mở.]

Hệ thống quản lý Khu vực 3 phát ra giọng nói máy móc khi cửa mở. Cheok Jungyeong, Jain và Jin Yohan bước vào.

"Mọi người đến rồi à?" Tôi mỉm cười chào.

"Ừ, bọn tôi mới tới."

Jain tháo áo choàng và tò mò quan sát xung quanh, Khu vực 3 trông như một thế giới tương lai.

"Wow, cứ như đang trong một bộ phim khoa học viễn tưởng vậy."

"Boss đâu?"

"Cô ấy nói có việc cần làm."

"Hmm."

"À đúng rồi, Jain. Cô đã chôm được bao nhiêu món Cổ vật?"

Tôi tò mò muốn biết.

"Tôi không tham lắm đâu. Chỉ lấy một nửa số mà lũ Ma Nhân khai quật được thôi. Tôi cũng có mang theo một cây cung cho cậu nữa đây."

Chắc là [Cung Của Thành Cát Tư Hãn] rồi. Tôi định dung hợp [Cung Của Thành Cát Tư Hãn] với [Cung Phúc Lành Của Horus]. Dù sao tôi cũng không cần đến hai cây cung.

"Cảm ơn cô."

"Không có gì. Tôi mới là người phải cảm ơn cậu chứ."

Ba mươi phút sau khi Chỉ Huy Tàu Extra7 rời đi cùng đồng đội, Horner và chiến lược gia quân sự Erenner gặp nhau.

“Chỉ Huy Tàu nói rằng anh ấy sẽ mở các khoang ngủ đông nếu chúng ta khai thông được lối đi.”

“Đúng, nhưng vấn đề là làm sao để mở lối đi đó.”

“Đơn giản thôi. Chúng ta chỉ cần đào xuyên qua.”

“Nhưng dưới lòng đất có những sinh vật vật chủ ngoài hành tinh.”

Khi Horner và Erenner còn đang bàn bạc, một hồi chuông báo động đột ngột vang lên.

[Có một thực thể có cấp độ tồn tại cao vừa tiến vào con tàu.][Có một thực thể có cấp độ tồn tại cao vừa tiến vào con tàu.][Có một thực thể có cấp độ tồn tại cao vừa tiến vào con tàu.]

“Gì cơ?”

“Một thực thể có cấp độ tồn tại cao?”

Toàn bộ NPC trên tàu đều đông cứng trước thông báo bất ngờ. Horner và Erenner lập tức lao về phòng điều khiển và kiểm tra camera. Họ thấy hai người phụ nữ đang tiến vào Khu vực 3. Hai thực thể khoác áo choàng, sở hữu khí chất phi thường.

Medea và Athena đã xuất hiện.

“Chẳng phải họ là quản trị viên sao?” Erenner hỏi.

“Đúng vậy, nhưng tại sao họ lại ở đây?”

Các quản trị viên không thể tùy tiện đi vào tầng của người khác nếu chưa được quản trị viên của tầng đó cho phép. Nhưng tầng 15 không phải một tầng chính thức, cũng chẳng có quản trị viên nào cả.

“Không biết nữa, nhưng xem ra chúng ta phải mở cửa.”

Dù cảm thấy lo sợ, Horner vẫn nhanh chóng đưa ra quyết định.

Ssssk—

Medea và Athena bước vào, tấm mạng che mặt khiến họ trông càng thêm bí ẩn. NPC trên tàu lập tức nhận ra họ qua luồng ma lực độc nhất và run lên sợ hãi. Trong mắt họ, quản trị viên không phải những tồn tại nhân từ.

“Chào mọi người.” Medea nhẹ nhàng lên tiếng.

“Người chơi Extra7 có ở đây không?”

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận