The Novel's Extra
Jee Gab Song 지갑송
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Main Story (Từ chương 203)

Chương 240 – Hắc Liên (2)

0 Bình luận - Độ dài: 3,269 từ - Cập nhật:

Chương 240 – Hắc Liên (2)

Tôi đề nghị giúp Jin Seyeon giải cứu đồng đội của cô ấy và đưa cho cô một cuộn trúc.

“…?”

Jin Seyeon nghiêng đầu nhìn cuộn trúc, nên tôi giải thích ngắn gọn.

“Tôi có 5 cuộn trúc được liên kết với nhau. Viết gì lên một cuộn bằng Ma Lực thì nội dung đó sẽ hiển thị trên các cuộn còn lại.”

Ánh mắt Jin Seyeon lóe lên một tia ngạc nhiên.

“Làm sao anh mang chúng vào được?”

Khi bước vào Đấu Trường, lũ quỷ sẽ tịch thu mọi vật phẩm trừ trang phục và trang bị. Ngoài ra, khi vào Tháp Quỷ Vương, người chơi cũng không thể sử dụng cộng đồng hay các dịch vụ hệ thống khác. Vì vậy, việc liên lạc là điều đầu tiên cần giải quyết.

“Tôi tự làm chúng.”

“… Gì cơ?”

Với kỹ năng đặc biệt [Cường Hóa Tứ Sắc], tôi có thể dễ dàng tạo ra những cuộn trúc này bằng Ma Lực từ Dấu Thánh.

“Đồng đội của cô hẳn sẽ nhận ra Ma Lực của cô. Hãy dùng chúng để giải thích kế hoạch của chúng ta cho họ.”

Ma Lực cũng giống như dấu vân tay, mỗi người có một đặc trưng riêng. Chỉ cần nhìn thấy Ma Lực của Jin Seyeon trên cuộn trúc, đồng đội cô ấy sẽ tin ngay.

“Nhưng trước hết, phải đưa những cuộn trúc này đến tay họ đã.”

“Cứ để đó cho tôi.”

Tôi vỗ nhẹ lên tấm áo choàng, nơi Spartan đang ẩn mình. Nó nhanh chóng cắp theo cuộn trúc và bay đi, lần lượt chuyển đến Aileen, Kim Suho và Yi Yongha.

“Tôi đoán không sai. Con chim đó là của anh.”

“Không cần tán gẫu, viết tin nhắn đi.”

“Con đại bàng này trông đẹp thật.”

Spartan hất mặt ra vẻ nghiêm nghị trước lời khen, còn tôi thì lẳng nó trở lại dưới áo choàng.

===

[Seoul — Tháp Hiệp Hội Anh Hùng]

Một đám đông khổng lồ đang tụ tập trước Tháp Hiệp Hội, tổ chức quốc tế chịu trách nhiệm bổ nhiệm và quản lý các anh hùng trên toàn cầu.

Sự kiện hôm nay thu hút vô số nhân vật danh tiếng: những anh hùng nổi tiếng, các ngôi sao hạng A, các quan chức cấp cao của Hiệp Hội, các tập đoàn lớn, thủ lĩnh của những công hội hàng đầu… Nhưng không phải ai cũng đến để chúc mừng. Lễ thăng cấp lên bậc Bậc Thầy chính là thứ kéo họ tới.

“Haaa…”

Đã 4 năm kể từ buổi lễ thăng cấp cuối cùng. Hôm nay, thủ lĩnh của Nan Chi Bản Chất sẽ chính thức lên bậc Bậc Thầy. Công hội này có ảnh hưởng lớn nhất trong thời điểm hiện tại. Nhưng dù cha mình sắp đạt được ước nguyện, Yoo Yeonha lại chẳng thể nào vui nổi.

“…”

Cô ngồi im lặng trong chiếc limousine, ánh mắt cứ dán chặt vào smartwatch. Đã một tuần rồi cô không nghe tin gì từ Kim Hajin, nhưng đoạn video mà drone ghi lại thì lại quá rõ ràng.

Cô đã xem đi xem lại đoạn phim đó cả trăm lần, và cuối cùng cũng phải chấp nhận sự thật. Con quái vật hình người mà Kim Hajin đã đuổi theo, thứ đó đã…

Cô không dám nghĩ tiếp. Hàm răng nghiến chặt đến mức phát ra tiếng kèn kẹt.

“Tại sao…”

… Tại sao lại đi một mình? Cô đã nói không biết bao nhiêu lần rằng anh không cần phải gánh vác mọi thứ một mình.

Bàn tay Yoo Yeonha siết chặt, rồi lại lặng lẽ mở video ra xem thêm một lần nữa. Lần này, cô chú ý đến một bóng người khoác áo choàng đứng cạnh Kim Hajin, khuất ở góc màn hình. Nhưng vì chiếc mũ trùm đầu, cô chẳng thể nhận ra gì về kẻ đó, thậm chí còn không xác định được giới tính.

“Haiz…”

Dù thế nào đi nữa, những thứ này giờ cũng chẳng còn quan trọng. Yoo Yeonha thở dài, ánh mắt tràn đầy u ám.

Tiriring—

Smartwatch bỗng reo lên. Cô vội vàng bắt máy mà không cần nhìn tên người gọi.

“Alô?”

— À, Yeonha à.

Giọng nói vang lên từ đầu dây bên kia. Là Chae Nayun.

— Tớ đây, Chae Nayun. Dạo này cậu thế nào?

Giọng nói vui vẻ ấy như những lưỡi dao cứa vào lòng Yoo Yeonha. Cô không trả lời, và Chae Nayun lại tiếp tục.

— Tớ nghe nói hôm nay cha cậu được phong Bậc Thầy. Tin tức lan đến tận Himalaya luôn đấy.

“… Cậu vẫn đang ở Himalaya à?”

Yoo Yeonha cố nuốt nước mắt xuống, nhưng giọng nói vẫn nghẹn ngào.

— Ừ, tớ vừa leo núi xong, giờ đang ở một thị trấn dưới chân núi đây.

Chae Nayun vẫn hồn nhiên như vậy. Yoo Yeonha muốn giả vờ tươi cười như cô ấy, nhưng đôi mắt lại đã nhòe đi từ lúc nào.

“… Tiến triển đến đâu rồi?”

— Tớ đang từ từ điều tra. Có một người dân ở đây nói từng thấy ông ấy, nên chắc sẽ không mất quá nhiều thời gian nữa.

Yoo Yeonha muốn ngăn Chae Nayun lại. Ngay cả khi sự thật được phơi bày, cũng chẳng thể thay đổi điều gì. Kim Hajin đã chết rồi. Biết được sự thật quá muộn chỉ khiến Chae Nayun càng thêm suy sụp mà thôi.

“Nayun…”

— À mà, dạo này tớ mạnh lên nhiều lắm nhé! Himalaya cũng không khác Baekdu là mấy, có cả đống quái vật ở đây luôn.

Chae Nayun cứ thế tiếp tục huyên thuyên về chuyện sức mạnh ngày càng tăng, về Ma Lực ngày một bùng nổ, về cảm giác thỏa mãn mỗi khi đạt đến một giới hạn mới… Himalaya dường như đang đẩy cô ấy lên một tầm cao mới.

Cốc cốc—

Có ai đó gõ cửa kính xe limousine.

— A, chắc lễ thăng cấp sắp bắt đầu rồi. Xin lỗi nha, tớ chiếm hết thời gian của cậu mất rồi. Để lúc khác gọi tiếp nhé!

Chae Nayun cúp máy trước khi Yoo Yeonha kịp nói điều mình muốn.

Kim Hajin đã chết.

Cô không thể bắt Chae Nayun chấp nhận một sự thật mà ngay cả bản thân cô cũng không thể chấp nhận được.

Cốc cốc—

Tiếng gõ cửa xe tiếp tục vang lên. Yoo Yeonha hít một hơi thật sâu rồi hạ kính xuống một nửa. Đứng bên ngoài là một nhân viên bảo vệ trông có vẻ như là người của Hiệp Hội.

“Nếu không có thư mời, quý khách sẽ phải rời đi. Ah, tôi rất xin lỗi!”

Nhân viên nhận ra Yoo Yeonha và cúi đầu. Cô không trả lời, chỉ lặng lẽ kéo kính xe lên rồi trao đổi ánh mắt với tài xế. Chiếc limousine lướt êm vào bãi đỗ xe của hiệp hội.

Bước xuống xe, Yoo Yeonha tiến về phía sân trước của hiệp hội. Ánh mắt của nhiều người lập tức đổ dồn về phía cô, nhưng không ai dám tiếp cận, ngoại trừ một vài cộng sự. Dẫu sao, một nửa số người có mặt ở đây cũng là đối thủ.

“Chào buổi tối.”

Giữa đám đông toàn những gương mặt không mấy thân thiện, cô bất ngờ nhìn thấy một đồng minh. Park Soohyuk của SH Agency bước lại gần. SH Agency gần đây đã gia hạn hợp đồng với Nan Chi Bản Chất sau khi chứng tỏ được thực lực và vươn lên thành một tập đoàn đáng nể.

“Lâu quá rồi nhỉ. Dạo này anh vẫn ổn chứ?”

Yoo Yeonha đáp lời như thường lệ. Park Soohyuk vui vẻ chào lại, nhưng câu nói tiếp theo của anh ta như một nhát dao đâm thẳng vào tim cô.

“À đúng rồi, Hajin dạo này thế nào?”

“…”

Yoo Yeonha khựng lại.

“Tôi vẫn còn giữ liên lạc với cậu ấy cho đến khoảng một tháng trước, nhưng giờ thì không thể nào liên hệ được nữa. Cậu ấy vẫn còn ở trong tòa tháp sao?”

Cô đứng yên, lặng lẽ quan sát Park Soohyuk. Cô đã tự mình quay lại tòa tháp để xác nhận. Cô cũng đã gửi không ít tin nhắn cho Extra7, nhưng chẳng nhận được lấy một hồi âm.

“Hajin bận lắm, tôi cũng chẳng mấy khi gặp được cậu ấy. Cô biết đấy, vài năm trước chính cậu ấy là người đầu tiên…”

Park Soohyuk tiếp tục câu chuyện về việc Kim Hajin vô tâm thế nào khi chẳng buồn giữ liên lạc. Nhưng rồi anh chợt nhận ra điều gì đó kỳ lạ—Yoo Yeonha đã tụt lại phía sau.

“Leader?”

Cô chỉ mỉm cười khi nghe tiếng gọi.

“Phải.”

Chỉ một từ ngắn ngủi. Đúng lúc đó, một gương mặt quen thuộc xuất hiện. Shin Jonghak lướt mắt nhìn Park Soohyuk trước khi đứng chắn trước mặt Yoo Yeonha.

“Chúc mừng.”

Shin Jonghak chưa bao giờ có mặt khi cô cần anh ta.

“Phải. Lâu rồi không gặp. Nghe nói cậu ở trong tháp chơi với mấy kẻ có máu mặt, nhưng sao lại về sớm vậy? Bị đuổi ra à?” Yoo Yeonha vô thức buông lời châm chọc.

“…”

Hàng chân mày của Shin Jonghak nhíu lại. Anh ta lườm cô một cái, nhưng nhanh chóng lắc đầu.

“Tôi chỉ đang nghỉ ngơi thôi. Chae Nayun đã đến chưa?”

Đến tận lúc này, trong mắt anh ta vẫn chỉ có Chae Nayun. Yoo Yeonha siết chặt nắm tay.

“Nayun không đến.”

Nói xong, cô bước thẳng qua Shin Jonghak.

“Này, cô định đi đâu—”

Cô nghe thấy tiếng gọi từ phía sau, nhưng chẳng buồn đáp lại. Yoo Yeonha cứ thế bước đi, lướt qua những người xung quanh, qua những đóa hoa nở rộ và những chiếc lá rụng vương trên lối đi, cuối cùng dừng lại trước phòng chờ của cha mình.

“Ah, tiểu thư đến rồi.”

Người gác cửa nhận ra cô. Yoo Yeonha chỉ gật đầu, và cánh cửa lập tức mở ra. Bên trong, Yoo Jinwoong ngồi đó với vẻ mặt căng thẳng.

“Cha.”

“Ồ, ôi, con gái yêu của ta!”

Yoo Jinwoong lập tức đứng dậy, nở nụ cười rạng rỡ rồi dang tay ôm chặt lấy con gái. Yoo Yeonha lặng lẽ đóng cửa sau lưng.

“Yeonha, cảm ơn con. Ta luôn cảm thấy con chính là thần may mắn của ta.”

Giọng nói ông tràn đầy tình yêu thương. Chính khoảnh khắc đó, Yoo Yeonha không thể kìm nén thêm nữa. Cô bật khóc. Không chỉ vì biết ơn, mà còn vì những oán hận chất chứa trong lòng bấy lâu nay.

“Y-Yeonha?”

Yoo Jinwoong bối rối đến mức không thốt nên lời. Là một người cha, ông hiểu rõ rằng đây không phải là những giọt nước mắt hạnh phúc. Từ trước đến nay, dù có rơi vào tình huống nghiêm trọng đến đâu, Yoo Yeonha cũng chưa từng khóc như vậy.

“Yeonha, có chuyện gì sao? Nói cha nghe đi, Yeonha?”

Cô vẫn không ngừng khóc, cơ thể run rẩy từng đợt. Tất cả những cảm xúc mà cô đã dồn nén bấy lâu nay vỡ òa. Bao nhiêu căng thẳng, bao nhiêu áp lực gặm nhấm cô suốt thời gian qua, giờ đây tràn ra như dòng lũ. Yoo Jinwoong cảm thấy tim mình thắt lại khi nhìn con gái khóc trong vòng tay ông.

“Yeonha, Yeonha. Bình tĩnh nào. Hãy nói cho cha biết chuyện gì đã xảy ra… nếu không, cha chẳng thể giúp con được…”

Giọng Yoo Jinwoong dần nhạt nhòa trong tai Yoo Yeonha. Cô siết chặt nắm tay, rồi đấm nhẹ lên ngực cha.

Cha, có bao giờ cha nghĩ rằng mình nên xin lỗi ai đó không?

Cô nuốt chửng những lời đó vào lòng, chỉ để trách cứ ông bằng ánh mắt đầy oán trách.

Cái chết của Kim Hajin đã khiến mọi thứ trở nên vô nghĩa. Và chính sự thật đó lại càng khiến cô khóc dữ dội hơn.

===

[Tầng 27, Đấu Trường]

Kim Suho nhận được một bức thư từ Jin Seyeon. Khi vừa kết thúc buổi tập, anh thấy một cuộn trúc đặt trên giường. Trên đó có khắc ấn ký Ma Pháp của Jin Seyeon.

[Nếu gặp Hắc Liên, cậu nên cố tình thua. Chúng ta có thể tái hợp và tìm cách rời khỏi Đấu Trường. Nếu có gì nghi ngờ, hãy gửi tin nhắn cho tôi.]

Kim Suho khó mà tin được, nhưng Ma Pháp của Jin Seyeon đã chứng thực sự chân thật của bức thư. Anh cầm bút, viết hồi âm.

[Thật sao? Tôi chỉ nghe nói tiền bối đã thua trận.]

[Tôi được Hắc Liên giúp đỡ. Chúng tôi tạm thời liên minh với nhau…]

Một bức thư phản hồi lập tức đến ngay sau đó.

Có vẻ như họ không còn lựa chọn nào khác ngoài hợp tác với Hắc Liên. Ngay cả nét chữ cũng giống hệt của Jin Seyeon.

— Và bây giờ, trận chiến sắp bắt đầu! Thử thách lần này là Dwarf Aileen với chuỗi 3 trận thắng liên tiếp!

Kim Suho nhẫn nại chờ đợi.

— Này, ai cho phép các người gọi ta là Dwarf hả?! Ta đã bảo đổi cái biệt danh đó rồi mà!

Đúng như dự đoán, giọng Aileen the thé vang khắp đấu trường. Kim Suho bật cười, nhưng rồi bất chợt, một nỗi lo lắng dâng lên trong lòng anh.

— Dwarf Aileen sẽ đối đầu với Hắc Tiễn, người cũng đang có chuỗi thắng liên tiếp!

Aileen đã nhận được cuộn trúc chưa? Không, liệu cô ấy có nhận ra cuộn trúc vừa đột ngột xuất hiện không?

“Trời ạ, thật nực cười. Ta đã bảo đổi cái biệt danh đó đi cơ mà! Sao không chịu nghe lời hả? Hửm? Ngươi muốn chết à?”

Aileen vừa lải nhải vừa bước vào đấu trường, quát mắng gã lính gác quỷ có hình dạng như một người tuyết. Tên lính gác chỉ biết đưa tay gãi gáy đầy bất lực.

“Cô ép ta phải nói mà…”

“Đừng viện cớ.”

“Đó không phải là cái cớ…”

“Ta bảo là không.”

Lời của Aileen vang lên, và Ngôn Linh lập tức chặn họng hắn.

“Lần sau nhớ mà đổi. Dù có chuyện gì xảy ra đi nữa. Nếu không thì cứ liệu hồn.”

Cục diện giữa hai bên có vẻ như bị đảo ngược, nhưng cũng chẳng có gì lạ. Rốt cuộc thì, chỉ trong vòng bốn ngày, Aileen đã giúp đấu trường cháy vé liên tục.

“Dù sao đi nữa.” Aileen bắt đầu suy nghĩ về đối thủ tiếp theo của mình—Hắc Tiễn.

“Hắc Tiễn…”

Cô không có thời gian để đoán xem hắn là ai. Chẳng mấy chốc, cô đã đến đấu trường và nhận lấy vũ khí. Nhưng thực ra, đó khó có thể gọi là vũ khí—một chiếc vòng tay giúp lưu chuyển Ma Lực trong cơ thể cô.

— Trận đấu hôm nay sẽ là một cuộc đọ sức giữa con người với con người, hứa hẹn những pha va chạm bốc lửa và đẫm máu! Hãy cùng thưởng thức nào!

Giọng người dẫn chương trình vang lên khi cánh cổng mở ra. Aileen dũng cảm bước vào, từng bước nhỏ nhưng đầy khí thế.

“Hử?”

Cuối cùng, cô cũng nhìn về phía đối thủ của mình. Một người đàn ông khoác áo choàng đen thêu hình hoa sen, đeo mặt nạ đen và cầm trên tay một cây cung đen tuyền. Ngoại hình này quá quen thuộc. Mọi mảnh ghép trong đầu cô bỗng chốc kết nối lại, khiến mắt cô mở to.

“Ngươi là… Hắc Liên!”

Aileen chỉ thẳng vào hắn và hét lên. Toàn thân cô nổi da gà, nhưng chỉ thoáng qua. Cô nhanh chóng lấy lại bình tĩnh. Trong trận chiến này, cô cần giữ sự điềm tĩnh hơn bao giờ hết.

— Trận đấu chính thức bắt đầu! Chiến đấu vì mạng sống của mình đi nào!

Cả hai đứng yên, cẩn trọng quan sát đối phương. Ba phút trôi qua, đám khán giả bắt đầu la ó vì chán nản. Cuối cùng, Aileen lên tiếng, vận dụng Ngôn Linh.

“Này, cởi mũ trùm ra đi.”

Điều cô tò mò nhất lúc này chính là khuôn mặt của hắn. Ngôn Linh từ miệng cô bay đến Hắc Liên, nhưng hắn vẫn đứng im, không hề dao động.

“Gì cơ?”

Aileen nhíu mày. Sao hắn không phản ứng gì? Hắn vừa chống lại Ngôn Linh của mình sao? Không thể nào, nếu thế thì mình đã cảm nhận được rồi. Aileen nghiêng đầu khó hiểu, rồi lại sử dụng Ngôn Linh lần nữa.

“Ta bảo, cởi mũ trùm ra!”

Thế nhưng, Hắc Liên vẫn không hề nhúc nhích. Cùng lúc đó, Kim Hajin cũng cảm thấy tò mò không kém.

Tại sao Ngôn Linh lại không có tác dụng với mình?

===

[Đền thờ Plucas — 34º51’15.4” N 128º43’50.2” E]

Những ngọn tháp đá cao vút sừng sững giữa màn đêm đỏ thẫm. Máu và xương phủ kín mặt đất, tạo thành những hoa văn kỳ dị—một sự kết hợp giữa sắc đỏ của máu và sắc trắng của xương.

“Thưa Chúa tể, nơi này đang có quá nhiều kẻ lang thang. Chúng ta cần phải đưa ngài đến một ngôi đền khác.”

Bên trong đền thờ, một Ác Quỷ đang ngự trên ngai vàng, được bao quanh bởi những kẻ phục tùng. Một Ma Nhân cung kính cúi đầu, dâng lời đề nghị.

“Không… cần…”

Giọng nói trầm khàn cất lên. Hình dạng của Ác Quỷ này trông như một thanh niên trẻ tuổi, nhưng giọng của hắn tựa như sắt nung chảy hoặc lửa đang bùng cháy trong lò rèn.

“Cứ để… bọn chúng… đến…”

Không đơn thuần chỉ là tò mò. Ác Quỷ cầm trong tay một cái đầu người. Dù đã bị tách khỏi cơ thể, kẻ đó vẫn còn sống, rơi vào một trạng thái thảm thương. Y đã trở thành một món đồ chơi, bị Ác Quỷ hành hạ, kéo dài sự tồn tại chỉ để chịu đựng thêm nhiều đau đớn. Nhưng hôm nay, tất cả sẽ kết thúc.

Crack.

Ác Quỷ siết chặt tay. Chiếc đầu người vỡ nát, mềm oặt như thể chưa từng có hình dạng. Nhưng linh hồn của kẻ xấu số vẫn chưa được giải thoát. Plucas không hề có ý định ban cho hắn một cái chết nhẹ nhàng.

Plucas, Ác Quỷ tượng trưng cho thần chết, đắm chìm trong bạo lực và sự hành hạ. Hắn khao khát nhìn thấy nỗi đau, như một cách để thỏa mãn cơn khát ác độc vô tận của mình.

“Đưa thêm… con người… đến đây…”

“Vâng, theo ý chỉ của ngài, Chúa tể vĩ đại.”

Ma Nhân cúi đầu, thề sẽ thực hiện mệnh lệnh.

Bức màn phong ấn hòn đảo giữa vùng biển phía Nam từ từ tan biến. Ngay lập tức, tiếng người vọng đến tai Ma Nhân.

— Kết giới quanh đảo đã biến mất rồi!

Một sinh vật mang danh “Bất Tử Giả” đã cài cắm vô số tai mắt quanh đây. Hắn nhìn thấy, hắn nghe thấy, và hắn biết tất cả.

“Bọn chúng sẽ là… những kẻ đầu tiên…”

Ác Quỷ hít một hơi thật sâu, như thể tận hưởng mùi vị của những linh hồn sắp rơi vào tay hắn.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận