Chương 229 – Tháp Điều Ước (1)
— Chẳng phải đây là Chae Nayun sao?
Một giọng nói quen thuộc vang lên khi cô đang ngủ dưới lớp chăn ấm áp. Giật mình, cô mở bừng mắt.
“Uwoah!”
Trước mặt cô là hai gương mặt quen thuộc.
“Cậu đang làm gì vậy?”
“Không ngờ cậu lại ngủ luôn ở đây.”
Yi Yeonghan và Kim Suho cúi xuống nhìn cô rồi bật cười. Hai người họ không che mặt, nên cô không rõ là cuộc xáo trộn đã kết thúc hay họ tự nguyện tháo mặt nạ.
“Hai cậu đang làm gì ở đây?”
“Còn phải hỏi sao? Cuộc xáo trộn sắp kết thúc rồi, bọn tớ đi tìm đồng đội chứ gì nữa.”
“À.”
Chae Nayun hít sâu một hơi rồi nhìn quanh. Xung quanh chỉ toàn bụi rậm hoang vu và cỏ dại. Mọi thứ vừa xảy ra giống như một giấc mơ.
“Mà cái áo choàng đó là gì thế?” Yi Yeonghan chỉ tay vào thứ đang phủ trên người cô.
Chae Nayun nghiêng đầu.
“Áo choàng? Cái gì cơ?”
“Cái áo phủ trên người cậu ấy.”
“Cậu đang nói cái gì…”
Cô cúi xuống nhìn tấm vải đang đắp lên mình. Chiếc áo choàng bí ẩn này mềm mại như lụa, nhưng lại cứng cáp như áo giáp và nhẹ tựa lông vũ.
“W-Whoa, vật phẩm cấp 7!”
“Hả?”
Nghe thấy tiếng reo phấn khích của Yi Yeonghan, Chae Nayun liền kiểm tra thông tin vật phẩm.
[Áo Choàng Cấp 7 – Chế Tác Bởi Bậc Thầy Thủ Công]Lv.7 Hấp Thụ Chấn Động, Lv.6 Tự Điều Chỉnh Kích Cỡ, Lv.6 Kháng Ma Lực, Lv.6 Phong Ấn Tăng Tốc, Lv.5 Khuếch Đại Ma Lực Cấp Thấp
Chae Nayun nhìn chằm chằm vào chiếc áo choàng cấp 7, và ký ức vụt qua trong đầu khiến cô nhận ra mọi chuyện không phải là mơ.
“…”
Một ký ức mờ nhạt bỗng ùa về.
— Hãy đợi ba năm.
Kim Hajin đã thì thầm với cô khi ý thức cô vẫn còn mơ hồ, ngay trước khi dòng năng lượng chữa lành ấm áp bao phủ lấy cô.
“Này, cậu lấy nó từ đâu vậy? Có muốn bán cho tớ không? Hay đổi lấy cái của tớ đi?”
“Biến đi.”
Chae Nayun đẩy Yi Yeonghan ra rồi đứng dậy.
“Áo choàng đó không hợp với người dùng trường kiếm đâu, nhưng lại hoàn hảo với một võ sĩ cận chiến đấy!”
Cô liếc mắt nhìn gã lắm lời rồi khoác chiếc áo lên người.
Hắn bảo đợi ba năm, nhưng tôi không chờ nữa đâu. Dù có phải dùng đến sức mạnh của gia tộc, tôi cũng sẽ tự mình tìm ra sự thật. Sau đó, tôi sẽ đi tìm cậu và trả lại chiếc áo này.
“Này này, nó thực sự rất hợp với võ sĩ cận chiến mà! Tớ sẽ đưa cậu toàn bộ số tiền tiết kiệm của tớ. Toàn. Bộ. Luôn. À, tớ còn có một Bộ Chọn Hiệu Dụng Phẩm chưa dùng nữa, tớ sẽ tặng luôn!”
“Trời ạ, biến đi đồ đeo bám.”
===
Tôi mở mắt ra và nhìn thấy trần nhà đỏ thẫm được thêu hoa văn vàng. Đây là khoang đặc biệt của tàu thì phải.
“Tỉnh rồi à?”
Một giọng nói khàn khàn đánh thức tôi khỏi cơn mơ màng. Tôi quay đầu lại và thấy Cheok Jungyeong đang đứng đó.
“Agh, đầu tôi…” Tôi ôm lấy đầu đang đau nhức và hỏi, “Chuyện gì đã xảy ra?”
“Chuyện gì à?”
Cheok Jungyeong giơ lên một cuốn sách.
[Sách Kỹ Năng Tối Thượng Cấp 1 – Energy Blast]
Nhìn vật phẩm đó, có vẻ cuộc xáo trộn đã kết thúc.
“Cậu ngủ suốt cả sự kiện, đồ yếu đuối.”
“Ồ, anh lấy được Energy Blast à?”
Kỹ năng này nổi tiếng từ một bộ phim hoạt hình. Nghe thì có vẻ đơn giản, nhưng thực ra nó vô cùng mạnh mẽ. Energy Blast sử dụng năng lượng, bao gồm cả ma lực lẫn sức mạnh thể chất. Một kỹ năng cấp cao hoàn toàn xứng đáng với danh hiệu “tối thượng” và có thể tạo ra sức mạnh kinh hoàng tùy vào người sử dụng.
“Sao, cậu muốn không?”
“Không, anh nên học nó đi.”
Một người như Cheok Jungyeong hoàn toàn phù hợp với kỹ năng này. Tôi thậm chí còn không dám tưởng tượng hiệu quả nếu hắn sử dụng nó.
“Tôi á?”
“Ừ, trong tay anh thì nó sẽ rất bá đạo đấy.”
Hắn nhìn cuốn sách rồi lắc đầu.
“Nó không hợp với tôi.”
Nói vậy nhưng hắn vẫn cất nó vào kho đồ. Sớm muộn gì cũng sẽ có ngày hắn hét lên: Energy Blast! cho mà xem.
“À.”
Tôi chợt nhớ ra chuyện trước khi ngất. Tất nhiên, tôi cũng nhớ rõ những gì đã nói với Boss. Cô ấy hẳn đã rất sốc nên mới đánh tôi ngất ngay lập tức. Tôi chẳng có cách nào biện hộ cả, liền vội vàng ngồi dậy.
“Boss đâu rồi?”
“Bên ngoài.”
“Bên ngoài?”
“Trên ban công.”
Cheok Jungyeong chỉ về phía góc phải của khoang tàu đặc biệt. Nơi này có ba phòng ngủ, một phòng khách và một ban công.
“Mmm…”
Tôi nhìn về phía cánh cửa có tấm bảng ghi: [Ban Công]. Boss đang đứng sau cánh cửa đó, lặng lẽ nhìn ra ngoài. Tôi từ từ tiến lại gần.
Gõ, gõ— Tôi chờ phản ứng của cô, nhưng dù đợi một lúc lâu, cô vẫn không nhúc nhích.
Gõ, gõ— Lần này, tôi không chờ nữa mà mở cửa bước vào.
“…”
Boss ngồi trên ghế bên ban công, lặng lẽ ngắm bầu trời đêm. Tôi cẩn thận ngồi xuống bên cạnh và nhìn cùng một khung cảnh với cô.
Mặt trăng khuất sau những đám mây đen, bầu trời không có lấy một vì sao. Cô ấy đang dõi theo một khoảng không tăm tối.
“Boss.”
Tôi gọi cô, nhưng không có hồi đáp.
“Boss.”
Tôi gọi lần nữa.
“Tôi sẽ gọi mãi đến khi cô trả lời.”
“…”
Lúc này, đôi vai cô khẽ run lên. Không rời mắt khỏi bầu trời, cô cất giọng.
“Gì?”
Chỉ một từ đơn giản, nhưng tôi có thể cảm nhận được sự bất an trong đó. Tôi cẩn thận lựa lời, rồi quyết định hỏi một chuyện đơn giản trước.
“Tôi đã ngủ bao lâu rồi?”
“Khoảng một ngày.”
“Hmm.”
Cũng khá lâu đấy. Tôi lẩm bẩm một mình rồi nhìn ra ngoài lần nữa.
Cảnh vật bên ngoài thay đổi theo chuyển động của đoàn tàu.
Dưới bầu trời vẫn còn tối đen, một khung cảnh huyền ảo hiện ra bên dưới. Chúng tôi lướt qua những cảnh tượng hư ảo mà không thể tồn tại trên Trái Đất. Con tàu này sẽ tiếp tục leo lên cho đến tầng 26. Từ đó trở đi, đến lượt Kim Suho tỏa sáng. Phần còn lại của chúng tôi có lẽ sẽ chật vật ngay cả khi đối đầu với một tên thuộc hạ yếu ớt. Những tầng trên dường như chỉ dành riêng cho Kim Suho—người nắm giữ thánh kiếm, một anh hùng chân chính bước đi trên con đường chính nghĩa.
Khi đang nghĩ về những diễn biến trong tương lai, Boss bất chợt lên tiếng, cố tỏ vẻ bình thản.
"Cậu có nhớ điều gì xảy ra trước khi ngất đi không?"
Giọng cô ấy mang theo một chút đau khổ. Tôi lặng lẽ gật đầu.
"Cậu đã biết từ bao giờ?"
"Cũng được một thời gian rồi."
Boss rơi vào im lặng. Có vẻ như cô ấy không thể nói ra điều mình muốn, nên tôi chủ động trả lời câu hỏi trong lòng cô ấy.
"Ở tầng 20, bản sao của tôi đã bảo tôi tìm ra nguyên nhân khiến mình luôn cô độc. Những lời đó thực sự chạm đến tôi."
Sự đồng bộ với Kim Chundong đã ảnh hưởng đến tiềm thức của tôi. Tất nhiên, tôi không định giải thích điều đó với Boss.
"Vậy à."
"Ừ, và… sự kiện Kwang-Oh."
Ngay khi tôi nhắc đến sự kiện đó, một ngôi sao lóe lên trên bầu trời.
"Tôi có lẽ là người sống sót duy nhất."
Một cảm giác kỳ lạ bao trùm lấy tôi. Nó không giống như những lời đó là do tôi nói ra. Tôi im lặng một lúc vì cảm giác này, rồi nhìn sâu vào mắt Boss.
"..."
Tôi đã ở bên cạnh cô ấy đủ lâu. Chúng tôi đã cùng nhau trải qua đủ loại cảm xúc và tình huống, nên tôi hiểu được cô ấy đang cảm thấy thế nào. Boss đang sợ hãi. Bình thường cô ấy hiếm khi dao động, nhưng lúc này lại có vẻ rất hoang mang.
Từ phản ứng nhỏ nhặt đó, tôi có thể đoán ra phần nào sự thật. Nó cũng khớp với những gì tôi biết về cốt truyện. Boss có lẽ chính là người đã giết cha mẹ của Kim Chundong. Nghĩ đến điều đó, cơ thể tôi bắt đầu nóng lên. Một ngọn lửa bùng lên trong lòng. Nhưng...
"Dù Boss đã làm gì trong sự kiện Kwang-Oh đi chăng nữa…"
Đây không phải cảm xúc của tôi. Thế giới này không phải tiểu thuyết, và tôi cũng không phải một nhân vật trong đó. Tôi là Kim Hajin, không phải Kim Chundong. Vì vậy, tôi từ chối chấp nhận những cảm xúc đó.
"Tôi sẽ không vì chuyện đó mà hận cô."
Tôi đã đơn giản hóa mọi thứ trong một câu. Tôi không trách cô ấy vì đã giết cha mẹ Kim Chundong. Tôi không quan tâm nếu điều đó khiến tôi trông lạnh lùng. Dù có miễn cưỡng đi nữa, tôi vẫn sẽ tiếp tục tiến về phía trước. Tôi không muốn đánh mất những mối quan hệ mà mình đã xây dựng.
"Boss chắc cũng còn trẻ khi đó."
Tôi nắm lấy đôi tay nhỏ bé của cô ấy bằng cả hai tay mình. Chúng đang run lên và lạnh buốt.
"Vậy nên, đừng tự trách mình nữa."
Boss cố rút tay lại, nhưng tôi không buông. Tôi siết chặt tay cô ấy, rồi kích hoạt ma lực của Dấu Thánh.
Sssss…
Ma lực của tôi khẽ dâng lên, xoa dịu đôi tay cô ấy. Hai vệt sáng từ Dấu Thánh lan ra, xóa đi những vết chai sạn trên tay Boss. Cô ấy mở to mắt nhìn tôi.
"Tôi muốn hỏi cô một chuyện."
Tôi nhìn thẳng vào mắt cô ấy.
"Tên cô là gì?"
Đây là sự tin tưởng lớn nhất mà tôi có thể yêu cầu.
"…?"
Boss dường như bị bất ngờ. Sau một lúc im lặng, cô ấy nói với giọng run rẩy.
"T-Tên…?"
"Ừ, tôi sẽ giữ bí mật với người khác."
Tôi lờ mờ nhớ Bell đã từng nhắc đến tên cô ấy. Tôi cũng đã biết nó, nhưng vẫn muốn nghe chính cô ấy nói ra.
"T-Thật bất ngờ…"
Boss nhìn tôi với ánh mắt dao động, rồi hướng về ngôi sao đơn độc trên bầu trời.
"Byul."
"Byul? Chỉ một chữ thôi à?"
Boss lặng lẽ gật đầu, còn tôi thì mỉm cười.
"Đó là một cái tên đẹp."
"Không."
Boss ngập ngừng. Có vẻ như cô ấy muốn nói luôn họ của mình. Tôi nhìn cô ấy chăm chú.
Huu—
Boss hít một hơi thật sâu, rồi nhẹ nhàng dặn tôi phải giữ bí mật tuyệt đối.
"Họ của tôi là…"
"Ừ?"
Giọng cô ấy quá nhỏ khiến tôi không nghe rõ.
"Họ của cô là gì cơ?"
Boss thở dài.
"Là Yi…"
Tên đầy đủ của cô ấy là Yi Byul.[note70093]
"Một cái tên xấu, đúng không?"
Nếu vẫn còn viết tiểu thuyết, có lẽ giờ tôi sẽ viết rằng: "Yi Byul càu nhàu." Nhưng giờ tôi đã dừng viết rồi.
"Không đâu, đó là một cái tên đẹp." Tôi mỉm cười nhẹ nhàng.
"Vậy thì, Yi Byul?"
"Đừng gọi thế."
"Tôi là Kim Hajin."
Boss nhíu mày. "Cậu nghĩ là tôi không biết à?"
"Không." Tôi lắc đầu.
"Chỉ là… tôi không muốn cô quên."
Bầu trời đen tối dần tan biến, để lộ ra vầng trăng trắng muốt. Dưới ánh trăng lạnh lẽo, mái tóc Boss trông có chút rối bời, còn quầng thâm dưới mắt cô ấy thì rõ mồn một. Không biết chỉ trong một ngày, cô ấy đã phải chịu bao nhiêu dằn vặt nữa?
Tôi cảm thấy có lỗi và tạo ra một chiếc lược bằng Aether.
"Để tôi chải tóc cho cô. Cũng lâu rồi nhỉ."
Boss gật đầu, lặng lẽ dựa vào tôi. Tôi đứng sau cô ấy, nhẹ nhàng chải mái tóc dài mượt. Nhưng cơ thể cô ấy vẫn còn cứng nhắc, như thể đang tiếp tục gặm nhấm nỗi dằn vặt trong lòng.
Chợt, một ý nghĩ tinh quái lóe lên trong đầu tôi. Có lẽ hơi thô lỗ, nhưng dù sao chúng tôi cũng bằng tuổi mà. Cô ấy sẽ chịu được một trò đùa nhỏ, đúng không?
Tôi hắng giọng, rồi thì thầm vào tai cô ấy.
"Thấy sao, Byul?"
Bất ngờ, Boss phản ứng vô cùng mạnh mẽ như một con cá bị vớt ra khỏi nước. Nhưng phản ứng đó còn dữ dội hơn cả một con cá bình thường—giống như một con thú hoang thì đúng hơn.
===
[Bốn ngày sau, tầng 8-3F, tường thành phía Đông của Crevon]
Tình hình ở Crevon trở nên tệ hơn sau khi hầu hết ranker rời đi để tiến lên các tầng trên. Tuyến tường ngoài đã thất thủ khi số lượng người chơi ngày càng ít, trong khi quái vật lại mạnh hơn. Tệ hơn nữa, Hoàng tộc Atalos cũng đang chìm trong tranh chấp nội bộ—thái tử đã bị đầu độc và qua đời.
“Binh lính, vào hàng!”
Dù tình thế ngặt nghèo, Rachel vẫn nỗ lực hết mình trong vai trò Chỉ huy đặc biệt của Crevon. Cô trị thương cho các binh sĩ và người chơi bằng tinh linh, dựng lá chắn để đỡ những đợt tấn công diện rộng, và không ngừng tung ra những nhát kiếm sắc bén. Nếu không có Rachel, quái vật đã tràn vào tận trung tâm Crevon từ lâu.
“Tình hình không ổn chút nào. Chúng ta nên từ bỏ tiền đồn.”
Ah Hae-In đề nghị, chuẩn bị triệu hồi lại thần thú của mình. Hắc Quy đã chiến đấu rất dũng mãnh, nhưng những đợt tấn công không ngừng đã vắt kiệt sức mạnh của nó. Nếu cứ tiếp tục thế này, thất bại chỉ còn là vấn đề thời gian.
“…”
Rachel nghiến răng đầy bất lực. Sau vụ ám sát thái tử, cô đã đăng tin cầu cứu nhiều lần trên diễn đàn cộng đồng. Hoàng tộc Atalos đang trong tình trạng khẩn cấp, nhưng không một ranker nào ra tay dù Crevon từng giúp đỡ họ. Thậm chí, ngay cả những người chơi không thuộc top rank cũng đổ xô lên tầng 20 vì tin đồn về các quyển kỹ năng tối thượng.
“Chỉ huy Rachel.”
Ah Hae-In lên tiếng lần nữa, nhưng Rachel chỉ lắc đầu.
“Nếu không giữ được nơi này, mọi nỗ lực của chúng ta đều đổ sông đổ bể. Quái vật sẽ tràn vào thành phố, gây ra một cuộc tàn sát nếu không có viện binh từ hướng tây, hướng đông hoặc hoàng gia. Ít nhất một nửa phía đông sẽ bị phá hủy.”
“…”
Ah Hae-In không biết phải nói gì. Cô bé này luôn gánh vác trách nhiệm, đến mức quên đi cả tuổi của mình. Ah Hae-In không rõ nên gọi Rachel là quá ngây thơ hay quá trưởng thành. Cô thở dài khi thấy Rachel mở hộp tin nhắn và nhanh chóng nhập một dòng chữ.
[Hajin, Crevon đang gặp nguy…]
“…”
Nhưng rồi cô dừng lại trước khi gửi đi. Cô đã nhận quá nhiều từ cậu ấy rồi, và không muốn làm phiền thêm nữa. Rachel định tắt hộp thoại—hoặc đáng lẽ là vậy.
“A!”
Nhưng thay vì tắt, cô lại vô tình bấm vào [Gửi].
Mình còn chưa viết xong mà…
Thế nhưng, cô không có thời gian để chỉnh sửa. Đợt tấn công của quái vật vẫn tiếp diễn. Rachel nhanh chóng triệu hồi tinh linh của mình, tiếp tục lao vào trận chiến sinh tử. Mười lăm phút sau, một bóng đen khổng lồ phủ xuống từ bầu trời.
“…?”
Bóng đen ấy che kín cả tường thành phía đông, chắn luôn ánh mặt trời. Tất cả binh sĩ, bao gồm cả Rachel, đều ngước nhìn lên.
“Cái gì vậy?”
Và rồi họ trông thấy một quái vật khổng lồ.
— Chiến hạm hỗ trợ của Genekelope: Bắt đầu vận hành.
Một con tàu khổng lồ xuất hiện giữa bầu trời Crevon.
— Tiến hành không kích theo lệnh của Chỉ Huy Tàu.
Trên boong tàu, hàng loạt khẩu pháo xuất hiện. Rachel không rõ đây là địch hay bạn, nhưng cô thở phào khi thấy con tàu trút hỏa lực xuống lũ quái vật. Dudududu… Không phải đạn phép thuật tầm thường, mà là pháo cỡ lớn và tia laser ngưng tụ ma lực cao cấp. Thành tựu của khoa học và phép thuật đã dễ dàng quét sạch lũ quái vật tầng 8.
===
Đoàn tàu vẫn tiếp tục lăn bánh. Sau sự kiện Xáo Trộn Bí Ẩn, vài sự kiện nhỏ khác đã diễn ra, nhưng hầu hết đều không cần người chơi tham gia. Trong khoảng thời gian đó, tôi ở lại khoang đặc biệt, tập trung vào việc chế tạo váy cho Medea. Chẳng mấy chốc, tàu đã đến tầng 21.
[Tầng 21, Vương Quốc Thẻ Bài]
Mọi thứ trong khu dân cư của tầng 21 đều vận hành bằng sức mạnh thẻ bài. Tôi tạo ra nơi này để tôn vinh một bộ phim hoạt hình nổi tiếng, nơi các lá bài có thể hiện thực hóa và sống động như thật. Đoàn tàu sẽ dừng ở đây trong bốn ngày, vì thế tôi tranh thủ đi tham quan.
[Pinnacle Grade Card Shop]
Điểm đến đầu tiên của tôi là cửa hàng thẻ bài cao cấp, cùng với Cheok Jungyeong—người đang ngứa ngáy vì bị kìm chân trên tàu quá lâu.
“Chúng ta thực sự phải mua mấy thứ này à?”
Bên trong cửa hàng sang trọng là vô số thẻ bài được trưng bày. Cheok Jungyeong nhíu mày khó chịu khi nhìn chúng.
“Có gì mà không thú vị?”
[Người chơi sẽ cần thẻ bài để lưu trú tại tầng 21.][Một số thẻ bài có thể mang lại nhiều lợi ích.]
Tôi tò mò muốn biết đồng tác giả đã hiện thực hóa những ghi chú ngắn ngủi trong cài đặt của tôi như thế nào, nên quyết định tận dụng khoảng thời gian bốn ngày để khám phá nơi này.
“Hộp thẻ ngẫu nhiên? Wow, lại là một cái hộp ngẫu nhiên khác? Đúng là cái thế giới chết tiệt.”
Câu nói của Cheok Jungyeong ngay lập tức thu hút sự chú ý của tôi.
“Hộp ngẫu nhiên?”
Tôi lập tức chạy đến với đôi mắt sáng rực.
[Hộp Thẻ Ngẫu Nhiên Cấp 1][Giá – 40,000 TP][Bao gồm 4 thẻ bài từ cấp trung trở lên. Mỗi người chơi chỉ được mua tối đa 5 hộp!]
Tôi đã tìm thấy một cách để thử vận may của mình.
“Lấy cho tôi 5 hộp này.”
“Hả? Năm hộp luôn á?”
Bỏ ngoài tai lời lẽ của Cheok Jungyeong, tôi thẳng tay chi 200,000 TP. Sau đó, tôi kéo ghế ngồi xuống bàn trong cửa hàng, chuẩn bị mở hộp.
“Điên rồi, cậu điên thật rồi. Cậu vừa ném 200,000 TP vào mấy cái hộp này à?”
“Im miệng đi. Đừng có mà ghen tị với tôi đấy. Được rồi, hãy xem nào…”
Tôi chậm rãi mở hộp.


0 Bình luận