The Novel's Extra
Jee Gab Song 지갑송
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Main Story (Từ chương 203)

Chương 224: Giai Đoạn Chuẩn Bị (1)

0 Bình luận - Độ dài: 3,449 từ - Cập nhật:

Chương 224 – Giai Đoạn Chuẩn Bị (1)

[20F, Nhà Ga Cuối Cùng]

“Tôi muốn nói chuyện riêng với cô một lát, được chứ?”

Tôi không thể chờ đợi thêm nữa. Boss tò mò nghiêng đầu.

“Chuyện gì?”

“…”

Tôi không trả lời, nhưng cô ấy vẫn gật đầu.

“Được thôi, nói đi.”

“Không phải ở đây. Theo tôi một chút.”

“Hả? Sao vậy?”

Tôi nắm lấy cổ tay cô ấy trước khi cô ấy kịp hỏi tiếp. Boss trợn mắt ngạc nhiên, nhưng vẫn để tôi kéo đi đến một quán cà phê gần đó.

“Khoan đã, có phải cậu…” Một suy nghĩ vớ vẩn lướt qua đầu cô ấy.

“Tôi không phải Doppelgänger đâu.”

“…”

Sau khi thanh toán cho chỗ ngồi, chúng tôi ngồi đối diện nhau. Bầu không khí trong quán cà phê vắng lặng đến lạ. Nếu hôm nay không làm rõ chuyện này, những nghi ngờ trong tôi chỉ càng chồng chất thêm, vậy nên tôi quyết định đi thẳng vào vấn đề…

“Boss, cô có muốn uống cà phê không?”

… Hoặc là không. Không khí chưa phù hợp, thời điểm cũng không đúng. Tôi cần tìm cách mở đầu cuộc trò chuyện trước. Chứ ai đời lại hỏi một câu đột ngột như vậy chứ?

“Cà phê?”

“Ừ, tôi mời.” Tôi gượng cười, vuốt những giọt mồ hôi trên trán.

“Tôi muốn một ly Americano.”

“Được rồi, để tôi gọi.”

Tôi mở bảng điều khiển tự động trên bàn và đặt một ly Americano. Sau đó, tôi tiếp tục.

“À, phải rồi. Boss, cô nhận được gì sau khi đánh bại Doppelgänger?”

Boss nhìn tôi với ánh mắt dò xét. “… Quả Cầu Phán Đoán.”

“Ồ, thật à? Nó có tác dụng gì vậy?”

“Tôi không nói đâu.”

“Hả? Sao lại không?”

“Cậu chắc chắn sẽ đòi nó từ tôi.”

“Á, khi nào tôi từng… khụ.”

Ừ thì, tôi có lấy hết phần thưởng hạng nhất của cô ấy trong giải đấu võ thuật. Cả lọ thuốc cảm xúc mà cô ấy không muốn đưa cũng bị tôi lấy mất.

Tôi tiếp tục nói dông dài về những chuyện chẳng liên quan trong suốt 45 phút. Và rốt cuộc, tôi chẳng thể đi vào chủ đề chính. Cứ chờ thời điểm thích hợp như một thằng ngốc.

===

[8-3F, Tường Thành Phía Đông Crevon]

Kể từ khi cánh cổng lên tầng 9 mở ra, từng đàn quái vật không ngừng đổ vào Crevon mỗi ngày. Cho đến giờ, các Người Chơi vẫn cố thủ để cầm cự, nhưng khi cuộc chiến kéo dài, nhiều người bắt đầu rời đi để tiếp tục leo tháp.

Giới quý tộc cấp cao của hoàng gia Crevon vô cùng lo lắng trước sự suy giảm lực lượng. Tuy nhiên, một tân binh bỗng nổi lên trong trận chiến hôm nay. Nhưng gọi cô ta là tân binh e rằng không phù hợp.

“Cô có thể duy trì triệu hồi trong bao lâu?”

Bộ trưởng Quốc phòng của Crevon sốt ruột hỏi. Ông ta chỉ vào sinh vật bên ngoài bức tường thành. Đó là một triệu hồi thú trông như một con rùa khổng lồ, đứng sừng sững như một ngọn núi. Làn da xám xịt của nó trông cứng như đá.

Hiện tại, con rùa đang uể oải ngáp sau trận chiến, nhưng khi giao đấu, nó di chuyển linh hoạt hơn bất cứ thứ gì. Đôi khi, nó lao mình vào kẻ thù, phá nát đội hình của chúng. Những lúc khác, nó há to miệng, phun ra hơi thở băng giá đóng băng mọi kẻ địch.

“Một triệu hồi thú mạnh như vậy chắc hẳn rất khó duy trì.”

“Nó có thể tồn tại vĩnh viễn nếu đáp ứng điều kiện thích hợp.”

Ah Hae-In đáp nhẹ nhàng. Nhờ nỗ lực kiên trì qua luyện tập và thiền định, cô đã khôi phục được một nửa sức mạnh của mình. Giờ đây, cô có thể triệu hồi một triệu hồi thú hạng cao.

“Vĩnh viễn sao?”

Bộ trưởng Quốc phòng không dễ dàng tin lời cô. Crevon có bảy học viện ma pháp, hoạt động tương tự như các tháp ma pháp trên Trái Đất. Một số Người Chơi đã được nhận vào học, và trong số các lĩnh vực, ma pháp triệu hồi được xem là khó nhất.

“Nếu có thể đặt một viên ma thạch gần Huyền Vũ, tôi có thể kết nối với nó và duy trì triệu hồi này suốt cả ngày.”

Giống như Thanh Long, Huyền Vũ cũng là một trong bốn linh thú thần thoại của phương Đông. Xếp hạng của nó nằm giữa các triệu hồi thú hạng cao. Dù là linh thú yếu nhất trong nhóm Tứ Tượng, nhưng Ah Hae-In đã gắn bó với Huyền Vũ từ lần đầu triệu hồi nó khi còn ở độ tuổi đôi mươi.

“Ồ! Thật đáng kinh ngạc!”

“Haha, không có gì đâu.”

“Vậy thì—”

“Chúng ta nên bàn bạc chi tiết hơn.”

Yoo Yeonha mỉm cười xen vào. Cô lặng lẽ lắng nghe nãy giờ và chỉ lên tiếng khi cảm thấy cuộc đàm phán đã tiến triển đến giai đoạn tiếp theo.

“Chúng tôi cần làm rõ các điều khoản. Dù gì thì chúng tôi cũng không phải làm việc từ thiện.”

Lời lẽ của cô mềm mỏng nhưng đầy ẩn ý. Bộ trưởng Quốc phòng liếc nhìn Yoo Yeonha, sau đó lại quan sát biểu cảm của Ah Hae-In, người khẽ gật đầu đồng tình.

“Ừm, tôi hiểu rồi. Vậy mời mọi người vào hoàng cung để tiếp tục trao đổi.”

“Hoàng cung Atalos… Đúng là một vinh hạnh.”

Bộ trưởng bật cười nhẹ trước câu nói của Yoo Yeonha.

Ngay sau đó, một cỗ xe ngựa do thương hiệu Benlek—một trong những nhãn hiệu danh giá nhất Crevon—sản xuất tiến đến. Ba con tuấn mã kéo xe, mỗi con mạnh ngang 300 con ngựa bình thường.

“Mời lên xe.”

“Đi ngay bây giờ sao?”

“Tất nhiên rồi.”

Yoo Yeonha và Ah Hae-In bước vào bên trong. Nhờ phép mở rộng không gian, nội thất bên trong rộng hơn bề ngoài ít nhất ba lần. Dĩ nhiên, độ êm ái và tiện nghi cũng khỏi phải bàn.

Hai người ngồi cạnh nhau, nhìn ra ngoài cửa sổ.

Chiếc xe bắt đầu lăn bánh. Yoo Yeonha mải suy nghĩ về những điều khoản cần thương lượng, còn Ah Hae-In lại chăm chú kiểm tra bảng tin cộng đồng.

Kẻ trộm vào nghề muộn mới đáng sợ nhất. Câu tục ngữ này hoàn toàn phù hợp với Ah Hae-In, người trước đây chưa từng sử dụng mạng xã hội khi còn ở Trái Đất.

AhHaeInHaeIn: Người chơi Plabo... buồn cười quá... lol... tớ cứ tưởng... rốn mình sẽ nổ tung... bụp! Lol

Yoo Yeonha nhìn Ah Hae-In gõ dòng bình luận trên, trong đầu chợt lóe lên một suy nghĩ. Trông như một cô gái tuổi teen, nhưng thực tế đã ngoài ba mươi rồi.

— “Ừm, Nữ Công Tước Ah Hae-In?”

Kim Hajin từng vô tình hỏi Yoo Yeonha một điều.

— “Hửm? Có chuyện gì sao?”

Hồi đó, cậu ấy hỏi liệu cô có quen một người thầy nào giỏi về phép triệu hồi, đồng thời có thể giữ bí mật và đáng tin cậy hay không. Khi ấy, cô không biết ai phù hợp cả. Suy cho cùng, một người mạnh mẽ thì khó mà trung thực được. Nhưng bây giờ…

— “Chị có dự định nhận đồ đệ không?”

— “Đồ đệ?” Ah Hae-In nhíu mày trước câu hỏi đột ngột.

— “Vâng. Em biết chuyện này hơi bất ngờ, nhưng em chợt nghĩ đến. À, cũng không có gì lớn đâu. Chỉ là một người bạn của em nói rằng cậu ấy tìm được một pháp sư rất có tiềm năng.”

— “…”

Ah Hae-In không trả lời mà chỉ lặng lẽ nhìn ra ngoài cửa sổ, sau đó tựa đầu lên kính một cách mơ màng. Nếu có ai nhìn vào, chắc hẳn sẽ nghĩ cô là một cô bé dễ thương.

Chắc là chị ấy không muốn nhỉ… Yoo Yeonha nhanh chóng từ bỏ ý định. Nhưng ngay lúc đó, Ah Hae-In lại lẩm bẩm.

— “Chị không nhận đồ đệ.”

— “À, vâng, em hiểu.”

Yoo Yeonha không hề do dự mà lùi bước ngay, nhưng Ah Hae-In vẫn liên tục liếc nhìn cô. Đến lúc này, Yoo Yeonha mới nhận ra rằng cô ấy muốn mình hỏi tiếp.

— “Chị có thể cho em biết lý do không? Nếu chị không phiền.”

— “Haa…” Ah Hae-In thở dài một hơi đầy vẻ xa xăm. “Chị từng có một đồ đệ.”

Cô nhớ lại quá khứ mười năm trước, khi bản thân trông còn trẻ hơn cả bây giờ.

— “Nhưng người đó đã trở thành Ma Nhân.”

— “…”

Yoo Yeonha chỉ lặng lẽ gật đầu. Chuyện này cũng không hiếm gặp. Những kẻ say mê nghiên cứu phép thuật rất dễ bị ma quỷ cám dỗ. Vì lý do này, luật pháp yêu cầu phải lắp đặt cảm biến phát hiện ma khí trong tất cả các tháp pháp thuật, cũng như trong nhà của các pháp sư từ năm sao trở lên.

— “Em xin lỗi. Em không biết chuyện đó.”

— “Không sao. Nhưng mà, pháp sư mà em nói tài giỏi đến mức nào mà em lại tìm đến chị?”

— “À, theo như người quen của em nói… em ấy có thể sánh ngang với chị trong vòng năm năm nữa.”

Kim Hajin chưa từng nói vậy. Nhưng Yoo Yeonha chỉ muốn khơi dậy sự hiếu thắng của Ah Hae-In.

— “Hừm, to gan thật đấy.” Ah Hae-In chỉ cười nhạt.

— “Ừ, em cũng nghĩ thế, nghe vô lý thật.”

Coi bộ không hiệu quả nhỉ. Hầu hết các pháp sư từ bảy sao trở lên đều sẽ mắc bẫy vì lòng kiêu hãnh, nhưng lần này thì không. Chiếc xe ngựa tiếp tục lăn bánh trong im lặng suốt năm phút.

— “Bạn em tên gì?” Ah Hae-In đột nhiên lên tiếng, cố gắng tỏ ra thờ ơ. Yoo Yeonha phải cố gắng lắm mới kìm nén nụ cười.

— “Hửm? À, đó là bí mật. Ai cũng có quyền riêng tư mà.”

— “…”

Ah Hae-In không nói gì thêm, chỉ khẽ gật đầu. Người pháp sư tám sao đang tiến gần đến cấp chín ấy chống cằm, suy tư về những lời của Yoo Yeonha.

— “Phì, năm năm sao?” Cô khẽ cười rồi lẩm bẩm.

— “Năm năm… Thú vị đấy.”

Yoo Yeonha ngồi cạnh, mỉm cười hài lòng. Có vẻ như cô đã thành công giúp Kim Hajin thêm một lần nữa.

===

[Phòng chờ của Player Extra7]

Đã bốn tiếng trôi qua kể từ sự kiện ở tầng 20. Tôi nằm dài trên giường, suy nghĩ về sự tồn tại của Kim Chundong và việc tôi đã thay thế cậu ấy. Ban đầu, tôi không quan tâm lắm, vì đây vốn không phải là cuộc đời tôi. Có lẽ, suy nghĩ đó là đúng. Rốt cuộc, chúng tôi là hai cá thể khác biệt.

“Có phải vì sự đồng bộ không?”

Cuộc gặp gỡ với Kim Chundong hôm nay đã thay đổi cách nhìn của tôi. Tôi không muốn đổ hết mọi thứ lên sự đồng bộ. Dù gì đi nữa, tôi cũng đang sống nhờ cuộc đời của cậu ấy, chẳng lẽ tôi không nên có trách nhiệm sao?

Cùng lúc đó, một cảm giác trầm uất xâm chiếm lấy tôi. Kim Chundong đã nói rằng chúng tôi sẽ gặp lại. Tôi có linh cảm rằng, đó sẽ là ngày tôi biến mất. Một ngày nào đó, cậu ấy sẽ lấy lại cơ thể, còn tôi sẽ trở về Trái Đất nguyên bản.

“…”

Tôi dán mắt lên trần nhà. Trái Đất mà tôi đã sống suốt 26 năm, nơi có bạn bè, căn phòng trọ nhỏ hẹp, bản thảo tiểu thuyết dang dở, bút danh của tôi, và cả bố mẹ mà tôi yêu thương. Ở đó, tôi chẳng là ai cả, chỉ là một con người bình thường.

Nhưng ở thế giới này, sau gần 6 năm, tôi có nhiều thứ hơn rất nhiều. Tiền bạc, sức mạnh, quyền lực, danh vọng, và…

Boss: Hajin.

Một tin nhắn từ Boss đến đúng lúc tôi sắp chìm vào hố sâu của sự u ám.

Tôi: Gì thế?

Nhân tiện, có vài vị khách đang ở phòng chờ của tôi: Jain, Jin Yohan, Cheok Jungyeong, Boss, và cả Kaita. Tôi đoán bọn họ đang tổ chức tiệc tùng ngoài phòng khách.

Tôi: Cô không uống rượu à? Tôi nghe nói Kaita mang theo rượu ngon đấy.

Boss: Tôi không thích rượu.

Tôi bật cười. Boss rất thích uống rượu. Cô ấy không bao giờ say, nhưng luôn tận hưởng hương vị của những loại rượu ủ lâu năm như một tay sành sỏi thực thụ.

Boss: Cậu đang làm gì thế?

Tôi: Tôi sắp đi ngủ.

Boss: Mmm. Vậy sao ㅋ-ㅋ

Có vẻ cô ấy đã học cách dùng biểu tượng cảm xúc. Tất nhiên, trình độ vẫn chưa thể so với chuyên gia thực thụ—công chúa tóc vàng người Anh.

Tôi nhìn quanh, tìm kiếm Boss.

“Hử?”

Cô ấy đang nằm trên giường trong phòng khách ngay bên cạnh, tay chạm vào màn hình tin nhắn. Boss nói rằng không thích rượu, nhưng một chai rượu vang mà Kaita mang theo lại đang nằm chễm chệ trên tủ cạnh giường cô ấy. Trên đùi cô ấy còn có một viên cầu hơi mờ nhạt.

Đó chắc hẳn là [Quả Cầu Phán Đoán].

Cô ấy đã sử dụng nó chưa? Tôi kiểm tra bằng đồng hồ thông minh của mình.

[Lv.??? Quả Cầu Phán Đoán]Có thể tái hiện lại một khoảnh khắc trong quá khứ mà bạn đã trải qua, tối đa 60 phút. Thông qua suy đoán, bạn có thể suy luận ra những sự thật tưởng chừng như không thể. Có thể sử dụng hai lần.

"Boss, cô đã dùng Quả Cầu Suy Đoán chưa?"

Boss: Chưa, tôi định để dành khi cần.

Tôi mỉm cười trước giọng điệu hào hứng của cô ấy và gõ nhẹ vào tường. Boss giật mình khi đang nhắn tin, sau đó nhìn về phía âm thanh phát ra.

"Cô không định ngủ à?"

— Hừm, cậu làm tôi giật cả mình. Tôi sẽ ngủ sớm thôi. Còn cậu thì sao, Kim Hajin?

Giọng cô ấy nghe thật dịu dàng.

"Tôi sắp đi ngủ rồi."

— Mmm… Tôi hiểu rồi. Vậy tôi không nhắn tin nữa.

"Ừ."

— Ngủ ngon.

Nhờ giọng nói của cô ấy, tôi nhắm mắt lại một cách dễ chịu.

Thôi bỏ qua mấy chuyện phức tạp này, cứ ngủ một giấc đã...

===

Sáng hôm sau, tôi quyết định xuống tầng 15. Vì không thể khiêu chiến tầng 20 vào lúc này, tôi muốn phát triển [Chiến Hạm Của Genkelope] để sau này có thể sử dụng nó chinh phục tầng đó.

Tuy nhiên, khi tôi đến Khu Vực 3…

"Cái gì đây?"

Một chuyện kỳ lạ đã xảy ra. Có đến năm quản trị viên đến tìm tôi. Nhìn qua cũng biết họ đều nhắm vào Wolf’s Fragrance.

"Giá trị của Wolf’s Fragrance không thể quy đổi thành TP, vì vậy—"

"Hắn đã đồng ý trao nó cho ta rồi."

Simad, quản trị viên của tầng 7, mang theo một con robot đến để đàm phán, nhưng Medea lập tức cắt ngang lời hắn.

"Cậu chưa lên đến tầng 21 đúng không? Đó là địa bàn của tôi. Tôi sẽ giúp cậu vượt qua nó."

Seriko, quản trị viên của tầng 21, cũng xuất hiện. Từ tầng 20 trở đi, mỗi tầng có khoảng 3-4 quản trị viên. Trong nhóm này, Seriko có vẻ là kẻ yếu thế nhất.

"Ta muốn biết tên cậu."

Quản trị viên thứ tư, Andromache, lên tiếng. Cô ta nhìn tôi bằng ánh mắt đầy mê hoặc, nhưng tôi chỉ phớt lờ. Quản trị viên thứ năm, Athena của tầng 23, chỉ lặng lẽ quan sát tôi.

Blah blah blah—

Blah blah—

Tôi thở dài khi bọn họ cứ tranh nhau nói. Giọng nói của họ đều chứa Ma Lực, khiến tôi bắt đầu thấy buồn nôn.

Không chịu nổi nữa, tôi lấy Wolf’s Fragrance ra khỏi kho đồ. Tất cả lập tức im lặng khi chiếc áo choàng tuyệt mỹ xuất hiện. Ực. Tiếng nuốt nước bọt vang lên trong không gian yên tĩnh.

"Đúng rồi. Nói với họ đi. Cậu đã hứa sẽ tặng nó cho tôi mà, đúng không?"

Medea nhìn tôi đầy mong chờ, nhưng tôi không đáp lời mà bắt đầu tính toán. Dựa trên những lời đề nghị của họ, người thích hợp nhất để sở hữu Wolf’s Fragrance là… Simad, quản trị viên của tầng 7. Tôi đưa chiếc áo choàng cho hắn.

"Hả?"

Medea sững người khi thấy Simad nở nụ cười mãn nguyện.

"Lựa chọn sáng suốt."

"Tuy nhiên, tôi muốn một món đồ trao đổi."

"Một món đồ?"

"Đúng vậy." Tôi nói ra ý tưởng vừa lóe lên trong đầu.

"Tầng 7 có một hệ thống AI cấp cao, đúng không?"

"Có."

"Hãy giúp tôi chuyển AI đó vào con tàu này."

"Hửm?"

Simad bắt đầu suy nghĩ, trong khi Medea tái mặt như sắp ngất. Simad liếc nhìn cô ta, rồi nhanh chóng ra quyết định. Hắn muốn lấy áo choàng trước khi Medea làm điều gì đó điên rồ.

"Được thôi. Nhưng cậu vẫn không thể sử dụng dịch vụ của Trung Tâm Nâng Cấp miễn phí đâu, vì đó là đặc quyền chỉ có trên tầng 7."

"Không vấn đề. Tôi chỉ cần AI được cài đặt lên con tàu này."

"Vậy thì giao kèo được lập."

Simad lấy ra một thiết bị nhỏ trông giống điện thoại, bấm gọi, và một cánh cổng lớn hiện ra. Một con robot khác bước ra từ cổng, cầm theo một con chip.

"Đây là chip AI."

"Cảm ơn."

Tôi nhận lấy chip từ AlphaGo rồi đưa Wolf’s Fragrance cho Simad. Thịch! Medea ngã quỵ ngay khi giao dịch hoàn tất. Cô ta không chịu nổi cú sốc lẫn sự phẫn nộ của bản thân.

"T-Ta… đã lãng phí một tháng tồn tại của mình… vì chuyện này…"

Medea lẩm bẩm những câu vô nghĩa trong khi Simad hài lòng ngắm nghía Wolf’s Fragrance.

"Giao dịch hoàn thành."

Nói xong, hắn bước qua cánh cổng và rời đi.

"Cậu sẽ hối hận đấy. Hãy chuẩn bị chết ở tầng 21 đi."

"Cậu đã phạm phải sai lầm nghiêm trọng rồi."

Seriko và Andromache cũng quay về tầng của mình. Chỉ còn Medea và Athena ở lại. Tôi đưa con chip AI cho Horner.

"Horner?"

"Vâng, Chỉ Huy."

"Cắm cái này vào chiến hạm."

Với con chip AI này, Chiến Hạm Của Genkelope sẽ hoàn toàn công nhận tôi là chủ nhân của nó.

"Tuân lệnh. Tôi sẽ lo liệu."

"Aaaaaaaaaaakkkk!"

Tiếng hét có thể làm vỡ kính vang lên. Horner và tôi vội bịt tai rồi quay lại nhìn.

"G-Gì thế?"

"Ngươi nghĩ cái quái gì vậy hả!" Medea bật dậy, lao đến chỗ tôi.

"Hử?"

"Ngươi đã nói sẽ tặng nó cho ta cơ mà! Tên khốn!"

"Chính cô nói là không cần mà."

"T-Ta… T-Tại ngươi, ta đã lãng phí một tháng Trạng Thái Tồn Tại của mình!"

Medea có lẽ đã coi Wolf’s Fragrance là của mình ngay từ đầu. Trạng Thái Tồn Tại của một quản trị viên cũng sẽ dần yếu đi nếu họ rời khỏi tầng quá lâu.

"Ngươi đừng mơ bước chân vào Prestige lần nào nữa—"

"Tôi dự định làm cho cô một món khác. Một món tốt hơn."

"Tên khốn này! Tốt hơn? Cái gì mà tốt hơ—?"

Medea, mặt đỏ bừng, bỗng khựng lại. Chớp chớp mắt. Rồi cô ấy ngơ ngác nghiêng đầu.

"Một cái tốt hơn á?"

"Ừ. Cái này tôi giành được khi thắng giải đấu chế tác."

Tớ giơ Cây Đục Của Hephaestus ra trước mặt cô ấy. Medea toàn thân khẽ run lên.

"Tôi có thể làm ra bộ trang phục còn đẹp hơn nữa với thứ này. Mà khoan, hồi nãy cô vừa nói gì với tôi ấy nhỉ? 'Tên khốn'?"

Tôi giả vờ khó chịu, khoanh tay lại.

"Ừm, tôi không nghĩ mình là tên khốn."

Tôi nhìn thẳng vào Medea. Cô ấy cũng nhìn lại tôi, rồi bất chợt nở một nụ cười kỳ lạ— vừa có chút tủi hổ, vừa có vẻ… cam chịu.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận