The Novel's Extra
Jee Gab Song 지갑송
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Main Story (Từ chương 203)

Chương 218: Dòng Chảy Định Mệnh (1)

0 Bình luận - Độ dài: 3,974 từ - Cập nhật:

Chương 218 – Dòng Chảy Định Mệnh (1)

[Tầng 15, Chiến Hạm Bỏ Hoang Của Genkelope]

“Ugh, mệt quá đi.”

Trong số các NPC cần dùng Dấu Thánh để giải phóng, tôi đã cứu trước tiên [Thuyền Trưởng Cấp 1 – Horner], [Trưởng Khoa Kỹ Thuật – Matt], và [Trưởng Khoa Khoa Học – Davon]. Tôi vẫn còn bốn NPC cấp trưởng khoa khác cần giải phóng, nhưng Dấu Thánh đã cạn sạch.

"Xin lỗi, cậu ổn chứ?"

Tôi đã dùng 2 dấu cho thuyền trưởng, 1 dấu cho trưởng khoa kỹ thuật , và dấu cuối cùng cho trưởng khoa khoa học. Giờ thì đến trả lời họ tôi cũng không còn sức. Ai mà ngờ được tôi lại tiêu hết sạch Dấu Thánh khi không phải trong trận chiến cơ chứ? Tôi nằm dài trên sàn, nhìn ba người trước mặt. Dù thiết lập của họ có hơi rối rắm khi tôi tạo ra, nhưng đây vẫn là những NPC tôi đã tỉ mỉ xây dựng. Nếu để họ tự xử lý, tôi có thể hoàn thành mọi nhiệm vụ ở tầng 15 mà chẳng cần động tay.

“Cơ thể cậu có vấn đề gì sao?”

“Không, tôi ổn. Chỉ là hơi quá sức khi cố gắng vô hiệu hóa chế độ ngủ đông.”

“À, ra vậy.”

Horner, một thuyền trưởng đầy triển vọng chỉ mới ngoài 30, thở phào nhẹ nhõm.

"Thực ra, chúng tôi đến từ Vùng Genkelope ở tầng 16."

NPC bắt đầu kể câu chuyện của họ. Họ từng điều khiển con tàu này để chạy trốn khỏi lũ quỷ đã chiếm đóng tầng 16, nhưng lại bị những sinh vật bí ẩn tấn công giữa Khoảng Hư Không Của Tòa Tháp. Để chờ đợi sự giúp đỡ từ tương lai, họ đã tập trung toàn bộ lực lượng vào Khu Vực 3 và bước vào trạng thái ngủ đông.

“Hmm, vậy tất cả các người đều đến từ tầng 16 à?”

“Chúng tôi vốn sinh sống ở tầng 15, nhưng sau khi đưa chiến hạm vào khoảng hư không của tòa tháp, một tầng mới đã xuất hiện. Dù sao thì, chúng tôi cũng là những người sống sót cuối cùng của Genkelope.”

“…”

Tôi gật đầu. Vùng Genkelope từng là một khu dân cư lâu đời, nhưng đã bị bọn quỷ phá hủy hoàn toàn. Càng lên cao, lũ quỷ càng mạnh hơn. Horner nhìn tôi với ánh mắt tràn đầy hy vọng và tiếp tục.

"Không chỉ ở Khu Vực 3, mà còn có hàng ngàn người vẫn đang ngủ đông dưới khoang sâu nhất của con tàu. Một số thành viên khác của phi hành đoàn có lẽ cũng đang ẩn náu tại Khu Vực 1 và Khu Vực 2."

"Làm ơn, xin hãy giúp chúng tôi!"

Một NPC trẻ tuổi tiến đến trước khi Horner kịp nói hết câu, cúi đầu thật sâu.

— Làm ơn hãy giúp chúng tôi!

— Chúng tôi cầu xin cậu!

Đằng sau anh ta, khoảng 50 NPC khác vừa được tôi giải phóng cũng đồng loạt cúi đầu. Hàng loạt thông báo hệ thống xuất hiện trước mặt tôi.

[Một nhiệm vụ quy mô lớn đã xuất hiện — Phục Hồi và Kích Hoạt Lại Chiến Hạm][Cơ sở dữ liệu của Extra7 đã được đăng ký vào Khu Vực 3.][Player Extra7 đã được chỉ định làm chủ sở hữu của Khu Vực 3.][Bạn có thể sử dụng TP để cải tạo Khu Vực 3.][Bạn có thể từ bỏ quyền sở hữu bất cứ lúc nào.]

Dù có chút áp lực, nhưng họ cũng là một phần trong cái kết mà tôi hướng tới.

“Đó chính là lý do tôi có mặt ở đây.”

Không khí tại tầng 15 ngày càng trở nên ngột ngạt. Đây là tầng nằm giữa Tòa Tháp, nơi ánh sáng dần mờ nhạt. Bọn quỷ đã hoàn toàn chiếm đóng tầng 16, 17 và 18. Ở đó, không còn ước mơ, hy vọng hay nhân tính. Khung cảnh hoang tàn này chính là lời cảnh báo dành cho nhân loại trong Tòa Tháp Điều Ước.

“Oh, vậy nghĩa là…”

“Trước hết, tôi sẽ khôi phục nguồn năng lượng.”

Tôi làm thứ duy nhất có thể làm trong tình trạng nằm liệt sàn—chi tiêu tiền bạc.

[Quản Lý Khu Vực 3][Bạn đã chi 50.000 TP để khôi phục 12% năng lượng của Khu Vực 3.][Nguồn năng lượng của Khu Vực 3 đã được khôi phục.]

May mắn thay, tôi đã tích lũy khá nhiều TP. Dù vậy, con tàu này đúng là cái động hút tiền. Ngay cả với một năm lợi nhuận của Prestige, tôi cũng chưa chắc đủ để hoàn toàn sửa chữa. Nhưng tôi tin rằng khoản đầu tư này sẽ xứng đáng. Thật lòng mà nói, tôi cũng không nhớ chính xác giá trị của con tàu, vì lúc viết về nó, tôi đã bỏ qua phần chi tiết.

Trong nguyên tác, Kim Suho tin rằng phá hủy tòa tháp chính là cách duy nhất để giải thoát những linh hồn bị giam cầm bên trong. Đồng thời, cậu ta cũng muốn khiến những Quản Trị Viên ích kỷ phải trả giá, thế nên cậu đã tấn công không ngừng nghỉ kể từ tầng này. Cũng vì vậy mà các phân đoạn sau trong tòa tháp trở nên hỗn loạn.

“Bây giờ, tôi sẽ nghiêm túc đây. Mọi người chuẩn bị sẵn sàng đi.”

Tôi bắt đầu tiêu một lượng lớn TP.

[Bạn đã chi 50.000 TP để tái thiết cơ sở y tế cơ bản ở Khu Vực 3 — AUTO BOT đã được kích hoạt.][Tái thiết cơ sở huấn luyện cơ bản — Trường Bắn, Kho Vũ Khí.][Mở rộng cơ sở phòng thủ cơ bản — Cập Nhật Rào Chắn, Hệ Thống Giam Giữ, Cải Tạo Hệ Thống.][Tái thiết cơ sở sinh hoạt cơ bản — Nhà Tắm, Nhà Ăn, Ký Túc Xá.][Tái thiết cơ sở sinh tồn cơ bản — Kho Lương Thực, Trang Trại Nhân Tạo.]

Ngay khi thông báo hiện lên, một điều kỳ lạ đã xảy ra tại Khu Vực 3. Ánh sáng lóe lên từ trần nhà trống rỗng, và các công trình bắt đầu xuất hiện từ hư không.

“Oh!”

“Chuyện kỳ diệu gì thế này?”

Nhà ăn, nhà tắm, trường bắn, kho vũ khí… Tôi chỉ đơn giản là bỏ tiền ra thông qua hệ thống, vậy mà lũ NPC lại nhìn tôi như thể họ đang chứng kiến một vị thần giáng thế.

[NPCs tại Khu Vực 3 đã công nhận bạn là Đấng Cứu Thế.]

Khu Vực 3 rộng khoảng một nửa Yeouido, và cũng chính là trung tâm cốt lõi của con tàu này. Bước tiếp theo của tôi sẽ là nâng cấp các cơ sở hạ tầng tại đây, sau đó sử dụng chúng để giải phóng các khu vực khác như [Khu Vực 1], [Khu Vực 2], và [Khoang Hàng Không].

"Mọi người chắc hẳn đã rất đói. Hãy ăn trước đi, rồi tập trung hồi phục và huấn luyện chiến đấu trong tuần tới. Ngày mai, chuyên viên quân sự ở bên kia..."

Tôi liếc nhìn buồng ngủ đông và ngập ngừng. Đội trưởng nhanh chóng giải thích:

“Đó là Đại tá Erenner. Ông ấy là một quân nhân dày dạn kinh nghiệm, có kỹ năng chiến đấu xuất sắc và khả năng chỉ huy tuyệt vời.”

“À, tôi sẽ đánh thức ông ta sau. Cứ khôi phục nơi này từng bước một đã.”

Tôi in ra một bức ảnh thông qua hệ thống.

“Cái này để dành cho sau này, khi con tàu ổn định và những Player như tôi bắt đầu xuất hiện. Nếu có gặp ai giống người trong ảnh này…”

Tôi đưa bức ảnh cho Horner, anh ta tò mò nhìn vào nó.

“Cô ấy đẹp đấy. Vợ anh à?”

“Không, không đời nào.”

Cơ sở quan trọng nhất trên tầng 15 chính là nhà tù. Bất kỳ ai bị nhốt ở nhà tù của Genkelope sẽ bị hệ thống trói buộc. Tất nhiên, tôi không thể nhốt tùy tiện một ai đó khi có đội trưởng theo dõi, nhưng ít nhất thì tôi vẫn có thể chơi đùa với một Player.

“Hãy bắt cô ta lại. Cô ta là tội phạm mang tên Jin Sahyuk. Cô ta ngạo mạn lắm, cứ gọi thẳng tên là cô ta sẽ đáp lại ngay. Nhớ kỹ đấy.”

“Rõ.”

Tôi gượng dậy với một tiếng rên khẽ.

“Khụ… Tôi sẽ ở đây đến ngày mai.”

Boss bảo tôi đừng can dự vào nhiệm vụ này, nhưng có vẻ tôi không thể làm theo được.

“Spartan?”

Spartan bay trở về sau khi đi dạo cùng Sannuri và đậu lên vai tôi. Horner mở to mắt ngạc nhiên khi nhìn thấy con chim ưng oai phong.

“Nếu có chuyện gì, cứ nói với nó. Tôi với nó có liên kết đặc biệt.”

[Bốn ngày sau, tầng 8-3F, Hoàng Cung Atalos]

Chỉ những người được chọn mới có thể đặt chân vào khu vườn thiêng liêng của Atalos. Rachel đang tập luyện trong khu vườn tràn ngập những nụ hoa lấp lánh như châu báu và thảm cỏ mềm mại.

“Hãy cố gắng kết nối với tinh linh nhiều hơn. Hãy tưởng tượng như đang rải Ma Lực để làm họ vui vẻ. Đừng cố kiểm soát họ, mà hãy cùng họ phối hợp. Nhớ nhé.”

“Vâng, thưa cô.”

Nhờ có sự giúp đỡ của Araha, Rachel trở thành Hiệp sĩ của Công chúa Araha—một bước tiến vượt bậc trong địa vị cá nhân của một Player—và tìm được một sư phụ tinh linh mới.

“Vậy, thử lại nào.”

“Vâng!”

Yuhael, tinh linh sư vĩ đại nhất của Crevon, vượt xa Shin Yeohwa—tinh linh sư giỏi nhất Trái Đất—cả về thực lực lẫn khả năng giảng dạy.

Rachel từng chịu không ít uất ức và áp lực từ Shin Yeohwa. Cô từng vui sướng khôn xiết khi được bà ấy thu nhận làm đệ tử bốn năm trước. Nhưng ngay sau đó, khi biết mức học phí là một tỷ won mỗi ngày, cô đã chết sững.

Dù vậy, cô vẫn cắn răng tiếp tục, quyết tâm trở thành một tinh linh sư xứng đáng với số tiền đó.

Tuy nhiên, Shin Yeohwa rất nghiêm khắc. Bà ta nổi giận với cả những lỗi nhỏ nhất, không ngần ngại dùng roi để trừng phạt Rachel suốt nửa buổi học. Thậm chí, có những lần bà ta đánh cô đến thâm tím.

Vì thế, mỗi buổi học trở thành một cơn ác mộng, và động lực của Rachel dần dần hao mòn. Dù vậy, cô vẫn cắn răng chịu đựng, cuối cùng cũng trở thành một tinh linh sư thực thụ.

Nhưng ngay cả khi đã rời khỏi lớp học, sự đố kỵ của Shin Yeohwa vẫn không chấm dứt. Bà ta còn cố tình tung tin đồn thất thiệt về mối quan hệ giữa Rachel và Fenrir. Nhưng vì tôn trọng bà ta, Rachel đã không làm gì cả.

“Làm tốt lắm, Rachel.”

Yuhael thì khác. Khi Rachel làm tốt, cô ấy sẽ khen ngợi chân thành. Khi Rachel mắc lỗi, cô ấy cũng không ngại chỉ ra ngay.

“Cô thực sự có năng khiếu. Đúng là học trò của tôi có khác.”

Rachel bẽn lẽn cười trước lời khen ấy. Yuhael đã cho cô thấy niềm vui khi học tập.

Điều đó không có nghĩa là Rachel ghét hay oán trách Shin Yeohwa. Cô vẫn xem bà ta là sư phụ của mình và thầm cảm ơn vì đã bồi dưỡng nền tảng cho cô từ ban đầu.

“Dừng ở đây thôi. Tập thêm nữa là ngày mai cô không nhấc nổi chân đâu.”

“Vâng. Cảm ơn cô.”

Yuhael vỗ nhẹ lên vai Rachel, cô cũng cúi đầu đáp lễ.

“Tôi rất mong đợi xem một hiệp sĩ sẽ ra sao khi kết hợp tinh linh với kiếm thuật.”

“Cảm ơn cô.”

“Thôi, tôi đi đây. Nghỉ ngơi cho tốt nhé.”

“Vâng. Cảm ơn cô vì đã vất vả.”

Yuhael rời đi cùng tinh linh gió của mình. Phong cách điều khiển tinh linh của cô ấy thực sự đã mở ra một chân trời mới cho Rachel.

“Wow…”

Rachel muốn mạnh mẽ như vậy.

Gần đây, có tin đồn rằng Lancaster đã tập hợp một đội quân khổng lồ. Không ai biết hắn đang âm mưu gì khi liên tục di chuyển giữa Pandemonium và châu Phi—vùng đất của quái vật. Rachel cần sức mạnh để đối đầu với hắn.

“Đúng là hiệp sĩ của tớ.”

Tiếng vỗ tay vang lên, Rachel quay lại nhìn. Công chúa Araha đứng ở một góc vườn, Rachel liền bước tới.

“Dạo này Công chúa vẫn khỏe chứ?”

“Ừm. Nhờ có cậu mà tớ đã được chứng kiến giải đấu võ thuật và các buổi tập kịch. Nếu biết trước sẽ gặp cậu, tớ đã chú ý đến Cây Quạt Lông Hạc hơn rồi.”

“Hửm? Cây Quạt Lông Hạc?”

“Ừ! Đó là một báu vật tuyệt vời, có thể giúp cậu điều khiển tinh linh dễ dàng hơn. Nhưng đáng tiếc là có kẻ đã đánh cắp nó mất rồi. À mà thôi, chuyện đó để sau đi. Mau vào trong thôi. Chắc cậu cũng đói rồi nhỉ?”

“Vâng, thưa Công chúa.”

Rachel giữ một khoảng cách lịch sự phía sau. Từng bước đi của cô thanh nhã đến mức Araha cũng phải trầm trồ.

“Wow, đúng là công chúa mà.”

“Haha.”

“À này, cậu có bạn trai chưa?”

Rachel mỉm cười trước câu hỏi mang đầy vẻ nữ tính ấy.

“Tớ chưa.”

“Vậy có ai cậu thích không?”

“Tớ… không có.”

“Hả? Cậu ngập ngừng một chút kìa!”

“Không có thật mà.”

Rachel bình thản lắc đầu, phủ nhận. Cô vẫn chưa biết cảm giác thích một ai đó là như thế nào. Nghĩ vậy, cô tiện tay mở trình nhắn tin. Phần lớn tin nhắn cô trao đổi đều là với các thành viên trong guild Hoàng Gia, nhưng gần đây cô đã gửi một tin nhắn cho Extra7.

[Hajin, cậu đang ở tầng mấy? Tớ đang ở tầng 12. Nếu cậu ở gần đây, có muốn leo cùng tớ không? ^▽^?]

Vẫn chưa có hồi âm. Chẳng lẽ là do lỗi chính tả? Cậu ta đúng là kiểu người để ý mấy thứ như vậy. Rachel bĩu môi rồi bước vào cung điện.

“Tối nay chơi bi-a với tớ đi.”

“Tớ không có lý do gì để từ chối, miễn là Công chúa Araha làm xong hết bài tập.”

“Hừm.”

Hai bên hành lang cung điện là những bức chân dung của các vị vua tiền nhiệm. Rachel thường dừng lại trước một trong bốn bức chân dung.

[Arthur Von Atalos Pendragon.]

Những ký tự in nổi hiện lên một cái tên quen thuộc. Huyền thoại nước Anh, Vua Arthur, sau khi được hồi sinh ở Crevon đã giúp nơi này ổn định trở lại.

“Cụ cố của tớ đúng là đẹp trai mà.”

Araha vô tư buông lời cảm thán, trông đáng yêu đến lạ. Đúng lúc đó, Rachel nhận được một cuộc gọi trong trình nhắn tin. Cô nhẹ nhàng cáo lỗi và nhận cuộc gọi.

“Vâng, tôi là Rachel.”

Một giọng nói gấp gáp vang lên.

— Phó hội trưởng! Cổ vật của Thành Cát Tư Hãn vừa được phát hiện ở Trung Á!

“Hả? Cổ vật gì cơ?”

— Bọn tôi biết chuyện quá muộn. Có vẻ sắp nổ ra tranh đoạt rồi. Hội Hiệp sĩ và các guild khác chắc đã âm thầm hành động.

Rachel lặng người, rồi dần nhận ra vì sao gần đây các hội trưởng khác liên tục tránh mặt cô, và vì sao nhiều thành viên của Nan Chi Bản Chất cùng Thánh Địa Băng lại rời khỏi Tòa Tháp.

“Tôi hiểu rồi. Tôi cúp máy đây.”

Rachel nghiến răng. Nỗi buồn và cảm giác bị cho ra rìa dâng trào trong cô. Cô đã nghĩ họ là đồng đội, nhưng hóa ra họ vẫn chỉ coi cô là người ngoài.

Chuyện này cũng dễ hiểu thôi. Guild của cô yếu hơn. Nếu muốn có thông tin, cô phải tự tìm lấy. Không thể dựa dẫm vào ai khác. Trách ai bây giờ, ngoài chính bản thân vì không đủ mạnh?

“Haaa…”

Rachel cảm thấy vô cùng thất vọng, nhưng vẫn cố chấp phủ nhận cảm giác đó.

[Trung Á]

“Tất cả giữ vị trí.”

Yi Jin-ah, phó hội trưởng của Nan Chi Bản Chất, trầm giọng ra lệnh trong đường hầm tối tăm.

“10 phút nữa chúng ta tiến vào.”

Nhóm của họ sẽ xâm nhập qua đường hầm ngầm và đảm nhận tầng thứ năm của khu di chỉ. Việc có được suất tham gia lần này là nhờ chiến lược chính trị của Yoo Yeonha.

“Tất cả kiểm tra vũ khí.”

Nghe lệnh Yi Jin-ah, các thành viên nhanh chóng rà soát trang bị.

“Yi Jiyoon, xác nhận trạng thái buff.”

“Vâng! Toàn bộ thành viên guild đã nhận buff tăng cường thể chất và buff hỗ trợ Ma Lực. Chỉ có Yohei và Shen Yuan nhận buff hỗ trợ ứng dụng Ma Lực do Gifts của họ liên quan đến thuộc tính, và Vũ Khí Chuyên Gia Kim Youngjin nhận buff tốc độ.”

“Tốt. Yi Jiyoon và các healer ở lại khu vực giữa đường hầm chờ lệnh.”

“Rõ.”

Nhóm hỗ trợ nhanh chóng đáp lời rồi lui về phía sau. Ngay trước khi Chiến Dịch Thảo Nguyên Thành Cát Tư Hãn chính thức bắt đầu, Yi Jin-ah tiến hành điểm danh.

“Các đội sẽ được phân công như kế hoạch. Đội trưởng sẽ là tôi, Kim Youngjin và Yi Yoonho. Mọi người xác nhận lại lần cuối.”

“Kim Youngjin, nhóm 11 người đã sẵn sàng.”

“Yi Yoonho, nhóm 12 người đã sẵn sàng.”

“Xác nhận. Phó đội trưởng báo danh.”

“Shen Yuan, phó đội Team Yi Jin-ah.”

“Chae Nayun, phó đội Team Kim Youngjin.”

“Yohei, phó đội Team Yi Yoonho.”

“Tốt. Nếu có vấn đề gì, sử dụng [Multiplying Letter] để liên lạc. Bắt đầu hành động!”

35 thành viên nhanh chóng chia làm ba nhóm và di chuyển vào các đường hầm khác nhau.

Dadadada…

Đội của Kim Youngjin tiến vào đầu tiên, đảm nhận khu vực đường hầm dài 1km phía đông. Họ cẩn thận dò xét từng ngóc ngách, nhưng không gặp phải bất kỳ sự kháng cự nào.

[Hướng Đông, xác nhận an toàn.]

Kim Youngjin gửi tin qua Multiplying Letter, một Hiệu Dụng Phẩm họ mang từ Tòa Tháp.

[Hướng Tây, xác nhận an toàn.]

[Hướng Bắc, xác nhận an toàn.]

Mọi thứ diễn ra suôn sẻ.

“…”

Kim Youngjin gật đầu, ra hiệu cho các thành viên tiếp tục. Cả nhóm lặng lẽ tiến đến khu khai quật cổ vật, cố gắng giữ im lặng hết mức có thể.

Thế nhưng—

Doong!

Ánh sáng chói lóa bất ngờ quét ngang khu vực, làm lộ ra vị trí của họ. Không còn cách nào khác, cả nhóm bình tĩnh đối mặt với kẻ địch. Tất cả bọn họ đều là những chiến binh tinh nhuệ, đã trải qua vô số trận chiến trong Tòa Tháp.

— Ta biết các ngươi sẽ mò đến, lũ chuột nhắt bẩn thỉu.

Một giọng nói khàn đặc vang lên từ trong bóng tối.

“Chuẩn bị chiến đấu.”

Nghe lệnh Kim Youngjin, tất cả lập tức rút vũ khí.

— Các ngươi luôn mồm gọi Ma Nhân là tai họa của thế giới, nhưng rốt cuộc cũng chẳng khác gì bọn ta.

Koong, koong—

Những tiếng bước chân nặng nề dội vang khắp đường hầm. Chae Nayun rót Ma Lực vào [Lv.6 Jack Churchill’s Claymore] của mình, lưỡi kiếm sáng lên ánh lam sắc bén. Kim Youngjin cũng siết chặt thanh kiếm từng thuộc về một vị chiến binh cổ đại của Hàn Quốc.

Chẳng mấy chốc, hàng chục Ma Nhân bước ra từ bóng tối.

"Chúng mày đến đây để trộm đồ của bọn tao, đúng không?"

Tên cầm đầu tiến lên phía trước. Hắn có mái tóc dài xõa như bờm sư tử, lông lá che phủ cả ngực và cằm. Với chiều cao hơn 2 mét, hắn trông chẳng khác gì một con mãnh thú.

"Bọn ta không đến để trộm. Bọn ta đến để tiêu diệt cái ác của nhân loại."

"Lại cái kiểu ngụy biện rẻ tiền đó. Ha ha ha…"

Hắn cười phá lên, để lộ hàm răng nanh sắc nhọn. Nhưng rồi nụ cười vụt tắt khi hắn nhìn sang người phụ nữ đứng cạnh Kim Youngjin. Ánh mắt hắn trợn lớn, còn Chae Nayun thì nhíu mày khó chịu.

"Đến nước này mà mày còn thèm thuồng đàn bà à? Đúng là một con thú ngu xuẩn." Kim Youngjin nhìn hắn khinh bỉ.

"Ku ha ha ha ha!"

Tiếng cười của hắn vang vọng khắp đường hầm, chói tai đến mức vài thành viên phải bịt tai lại. Sau đó, hắn đưa ngón tay to bè chỉ thẳng vào Chae Nayun.

"Là mày! Chính là mày!"

"Gì cơ? Thằng điên này đang lảm nhảm gì thế?"

"Hửm?"

Hắn khựng lại trước phản ứng thờ ơ của Chae Nayun, rồi gật gù như đã hiểu ra điều gì đó.

"À, chắc là mày không nhận ra tao rồi. Ha ha, thôi thì để tao giới thiệu vậy. Chắc chắn mày sẽ thích thú lắm đây."

Hắn nói bằng giọng điệu hờ hững, như thể đang bàn về thời tiết trong ngày.

"Chính tao là kẻ đã giết mẹ mày."

Trong khi đó, Bell đang do thám khu vực khai quật cổ vật của Thành Cát Tư Hãn từ trên cao. Cơ thể hắn hóa thành Ma Lực, lượn lờ giữa những đám mây.

Đôi mắt Ma Lực của hắn có thể xuyên thấu mọi chướng ngại vật, giúp hắn nhanh chóng nắm bắt tình hình tổng thể. Hiện tại, Nan Chi Bản Chất, Thánh Địa Băng, và Cô Nguyệt đã lần lượt tiến vào. Creator’s Sacred Grace là nhóm cuối cùng với chỉ vỏn vẹn 8 thành viên, đi xuống tầng hầm đầu tiên – nơi nguy hiểm nhất nhưng cũng ít tốn chi phí nhất.

"Bọn chúng trốn ở đâu được nhỉ?"

Bell tiếp tục tìm kiếm một ai đó, nhưng 7 phút trôi qua mà vẫn không thấy dấu hiệu gì. Điều này có nghĩa là chúng đã được Jain dùng Gifts che giấu từ trước ít nhất 2-3 ngày.

"Thôi bỏ đi, Sahyuk. Chúng ta không tìm thấy đâu. Rời khỏi đây thôi."

— …

Nhưng đối tác của hắn lại không nghĩ vậy.

"Jin Sahyuk?"

— Câm mồm. Ta nghĩ ta tìm thấy hắn rồi.

"Hả? Ai cơ?"

Không có câu trả lời. Bell nhíu mày rà soát lại một lượt, nhưng vẫn chẳng thấy gì. Ba phút sau, Jin Sahyuk mới lên tiếng.

— Tìm thấy mày rồi, con chó sói khốn kiếp.

Giọng cô ta tràn ngập phấn khích. Bell ngạc nhiên hỏi lại.

"Thật á? Cô chắc chứ?"

— Haa… Này, Bell. Chúng ta đang ở ngoài Tòa Tháp, đúng không? Đây là Trái Đất chứ?

"Ừ thì, đúng là vậy… Nhưng làm sao mà cô— Thôi, ta không hỏi nữa. Nhưng đừng động vào hắn cho đến khi hắn tự ra mặt."

— Biết rồi, biết rồi.

Giọng cô ta run lên đầy kìm nén. Dường như cô ta đang rất kích động. Kim Hajin đã khiến cô ta phát điên đến mức nào rồi? Bell nhếch mép cười.

— Ta không biết thằng khốn đó đang âm mưu cái gì…

Trong giọng nói đầy hận thù ấy ẩn chứa một sự chờ đợi.

— Nhưng ta sẽ giết hắn vào khoảnh khắc quan trọng nhất.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận