The Novel's Extra
Jee Gab Song 지갑송
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Main Story (Từ chương 203)

Chương 234 – Hành Động Cá Nhân (3)

0 Bình luận - Độ dài: 3,721 từ - Cập nhật:

Chương 234 – Hành Động Cá Nhân (3)

[Tháp Điều Ước Tầng 26, Chân Ma Giới]

Đội Aileen Và Những Đứa Nhóc đang bị lạc trong [Khu Rừng Mê Hoặc], một trong những khu vực thuộc Chân Ma Giới. Một tuần đã trôi qua kể từ khi họ bắt đầu hành trình, nhưng khoảng cách đến [Tòa Tháp Quỷ Vương] vẫn còn rất xa.

“…Tôi phải thừa nhận, tôi mệt quá rồi.”

Ngay cả Aileen cũng cảm thấy kiệt sức. Mỗi con quỷ mà họ chạm trán đều chẳng khác gì boss quái vật. Ngay hôm nay, họ vừa phải chiến đấu suốt một ngày trời sau khi bị một bầy quỷ bao vây.

“Chỉ có thuộc tính ánh sáng mới hiệu quả… đúng là một trở ngại lớn.”

Jin Seyeon lau mồ hôi trên trán. Họ đã đánh bại 13 con quỷ, nhưng Shin Jonghak và Yi Yeonghan nhận ra giới hạn thuộc tính của mình và đành quay lại [Tầng 21 – Vương Quốc Thẻ Bài] để mua vũ khí hệ ánh sáng cùng thẻ cường hóa.

“Cậu cũng không tệ chút nào.”

Aileen nói khi nhìn về phía Kim Suho. Trong trận chiến vừa rồi, cô đóng góp 50% công sức, còn Kim Suho đóng góp 30%.

“Thuộc tính của tôi vốn rất hợp để đấu với quỷ.”

“Không chỉ là vấn đề phù hợp. Với năng lực này, cậu sẽ sớm lên hạng cao thôi. Không, thật ra cậu đã ở cấp độ đó rồi. Chẳng phải cậu còn có thể thắng cả cái tên tự xưng là Cung Thủ Bậc Thầy kia sao?”

Kim Suho chỉ mỉm cười nhẹ.

“Không đâu, cô khen tôi quá rồi.”

“Khụ. Dù sao thì, Aileen này, cô nghĩ Hắc Liên đang ở đâu?”

Cuối cùng, Jin Seyeon cũng hỏi điều cô đã băn khoăn từ lâu. Cheok Jungyeong từng nói rằng Hắc Liên luôn theo dõi họ. Thế nhưng, hắn vẫn chưa ra mặt giúp đỡ hay tấn công họ.

“Tôi không biết. Chắc hắn đang dõi theo từ đâu đó.”

Aileen vô thức ngẩng đầu lên trời. Đúng lúc ấy, cô nhìn thấy một con đại bàng đang bay ngang qua Chân Ma Giới.

“Oa, một con đại bàng. Ở đây cũng có đại bàng sao?”

Cô tiếp tục quan sát đầy thích thú. Nhưng ngay lúc đó, một suy nghĩ chợt lóe lên trong đầu cô.

“Hả?”

Mọi người cũng nhìn lên theo phản ứng lạ lùng của Aileen.

“Sao thế?”

“Có gì đó kỳ lạ.”

“Ừm…”

“Nhìn kìa, bên đó.”

Jin Seyeon và Kim Suho tập trung vào con đại bàng. Không lâu sau, họ hiểu ra ý Aileen. Con đại bàng đó đang khoác một chiếc áo choàng có vẻ do con người làm ra. Kim Suho lên tiếng trước.

“Chim ưng sao? Trông như nó muốn chúng ta đi theo ấy.”

“Cậu cũng nghĩ vậy à?”

Kieeek— Con đại bàng kêu lên, như thể đang xác nhận suy đoán của họ.

“Nhìn cái áo choàng nó mặc kìa. Còn xịn hơn cả của tớ nữa… Ể? Khoan đã.”

Một suy nghĩ lóe lên trong đầu Aileen, cô lẩm bẩm với vẻ mơ màng.

“Hắc Liên có nuôi chim ưng à?”

“Tôi chưa nghe tin đồn nào về chuyện đó, nhưng con chim này trông có vẻ thuộc về ai đó. Nhìn kìa, dưới lớp áo choàng nó đang mặc là một bộ giáp, mà lại còn là giáp đen được chế tác rất tinh xảo.”

Jin Seyeon quan sát rồi đáp.

Aileen cắn móng tay, nhìn chằm chằm vào con đại bàng.

“Màu đen… nghĩa là…”

“Đúng vậy, tôi nghĩ cô nói đúng, Aileen.”

Jin Seyeon gật đầu, ánh mắt trở nên nghiêm túc.

“Hắc Liên đang gọi chúng ta.”

Cả nhóm im lặng trong giây lát, rồi nhìn nhau. Sau đó, không ai bảo ai, tất cả cùng đuổi theo con đại bàng.

===

“Chẳng lẽ tớ đang mơ?”

Cuối cùng, Rachel cất lời. Vì quá ngạc nhiên, cô vô thức nói bằng tiếng Anh. Nhìn vào vẻ mặt trống rỗng của cô, tôi có thể đoán được một điều: Rachel vẫn chưa quên Evandel.

Đây không phải lần đầu tiên họ gặp nhau. Lần đầu tiên là vào tuần cuối cùng của năm nhất tại Cube. Khi ấy, Evandel vẫn còn là một quả hạnh nhỏ, rồi bất ngờ nở ra giữa bài kiểm tra. Ngay sau khi ra đời, cô bé đã bám lấy Rachel, và câu đầu tiên Evandel nói chính là… “Mẹ ơi.”

“Cậu không mơ đâu.”

Tôi trả lời, đồng thời ra hiệu cho Evandel.

“Ư… uuu…”

Evandel đã chờ khoảnh khắc này từ rất lâu. Cô bé bước lên phía trước, lấy hết dũng khí mà mình có trong suốt 4-5 năm qua.

“H-He, Hello…”

Evandel đặt tay lên bụng và cúi chào. Rachel chớp mắt vài lần rồi quay sang tôi.

“Hajin, Hajin?”

“Ừ?”

Tôi cố giữ bình tĩnh, nhưng vẫn không thể ngăn cảm giác hối hận trào dâng. Rachel sẽ nghĩ gì khi đối diện với một đứa trẻ có ngoại hình giống hệt cô ấy? Phải chăng tôi đã quá ích kỷ khi chăm sóc Evandel mà chưa từng suy nghĩ cho cảm xúc của Rachel?

Tuy nhiên, câu tiếp theo của Rachel khiến tôi sững sờ đến mức quên hết mọi lo lắng.

“Cậu đến từ tương lai sao?”

“Hả?”

Tôi cứng họng. Một cảm giác tội lỗi bất chợt dâng lên. Tôi đã biết trước tương lai… nhưng chỉ đến một giới hạn nhất định. Từ thời khắc này trở đi, một tương lai mà tôi không hề biết trước sẽ bắt đầu…

“Tương lai?”

“Chẳng lẽ tớ nói sai sao? V-Vậy thì đứa trẻ này từ đâu ra?”

Rachel đỏ bừng mặt, chỉ tay về phía Evandel.

Trong khi đó, Evandel vẫn tiếp tục phần giới thiệu mà cô bé đã luyện tập hàng chục lần.

“Con tên là… Evandel…”

Trước khi đến đây, tôi đã dặn Evandel một điều: hãy tiếp cận Rachel từ tốn để cô ấy không cảm thấy áp lực.

“Hả? Ồ… Ừm… C-Chào con.”

Rachel cũng cúi đầu đáp lại Evandel. Đôi mắt cô rung lên như thể có một trận động đất vừa xảy ra.

Evandel vẫn tiếp tục giới thiệu.

“Tên của con là, là… Evandel.

"À, ừm, ừ thì..."

"Evandel... Con là Evandel... Bạn của con là Yun Haeyeon. Còn mèo của con là Hayang..."

Cô bé lặp lại những lời đó trong cơn hoảng loạn. Rachel hết nhìn Evandel rồi lại nhìn tôi, không biết nên làm gì.

"Con là Evandel, con..."

Tôi nghĩ mình nên nhanh chóng dàn xếp mọi chuyện ở đây.

"Ờ, thực ra thì—"

"Điện hạ?"

Vệ sĩ của Rachel đột nhiên xuất hiện. Người đàn ông cao lớn cúi xuống thì thầm vào tai cô ấy.

"Gì cơ?"

— Đêm qua...

Anh ta nói bằng tiếng Anh. Có vẻ như cả Rachel và vệ sĩ đều bình tĩnh lại sau cuộc trò chuyện ngắn ngủi, nhưng Evandel thì bắt đầu lườm anh ta. Biểu cảm ghen tị của cô bé trông thật đáng yêu.

===

Hai mươi phút sau, chúng tôi đến Cung điện Buckingham. Cung điện hoàng gia trông lộng lẫy và sang trọng đúng như trong tranh và phim ảnh.

"Vậy thì..."

Rachel dẫn chúng tôi vào một phòng tiếp khách trống. Cô ấy liếc nhìn Evandel bên cạnh tôi rồi tiếp tục. Lấp lánh, lấp lánh— Evandel nhìn Rachel với đôi mắt long lanh đáng yêu. Rachel không nhịn được mà khẽ mỉm cười. Đó có vẻ là một dấu hiệu tốt.

"Khụ. Vậy hạt giống thú cưng cậu từng có ở Cube giờ đã thành..."

"Ừ, giờ nó đã lớn rồi."

Tôi giới thiệu Evandel, không phải như một phù thủy, mà là một nàng tiên. Một phù thủy chỉ có thể được gọi là phù thủy nếu cô bé được nuôi dạy theo hướng đó. Nhưng nhìn Evandel hiện tại, ai có thể gọi cô bé là phù thủy được chứ?

"Cô bé hoàn toàn không đến từ tương lai đâu."

"..."

Rachel im lặng một lúc, mặt đỏ bừng như quả cà chua. Tôi chẳng biết cô ấy đang nghĩ gì, nhưng ngay cả đôi tai cũng đỏ lên. Khụ. Rachel hắng giọng rồi tiếp tục.

"Đúng là vậy... nhưng thực sự thì… khó mà tin được. Làm sao một nàng tiên có thể nở ra từ một hạt giống chứ?"

Tôi gãi cổ. Không phải tôi không hiểu suy nghĩ của cô ấy, nhưng như Sherlock Holmes từng nói: Khi đã loại bỏ tất cả những điều không thể, thứ còn lại, dù có khó tin đến đâu, vẫn là sự thật.

"Không còn lời giải thích nào khác đâu."

"Không, thay vì một nàng tiên sinh ra từ hạt giống, thì khả năng cao hơn là cậu... đến từ tương lai... tương lai..."

Có vẻ như lý thuyết xuyên không đã hoàn toàn thu hút cô ấy. Nhưng Rachel không thể nói hết câu vì chính cô ấy cũng cảm thấy nó quá vô lý. Tôi quyết định lái câu chuyện theo hướng khác.

"Nào, cậu đang nói điều còn khó tin hơn cả lời giải thích của tớ đấy. Nếu Evandel đến từ tương lai, vậy chắc chắn cậu là mẹ của cô bé rồi. Nhưng còn cha thì sao? Ai là cha?"

"A, Hajin, bây giờ con có thể gọi chú là bố rồi đúng không?"

"Hả?"

Cả tôi và Rachel đều sững người trước câu nói hồn nhiên của Evandel. Không gian lập tức rơi vào tĩnh lặng. Đột nhiên, Rachel nheo mắt nhìn tôi với ánh mắt đầy hoài nghi. Tôi vội lắc đầu phủ nhận, nhưng má cô ấy lại đỏ lên lần nữa.

"Không, chuyện này là... Dù sao thì, tớ đang nói thật đấy."

Rachel nhìn tôi chằm chằm một lúc lâu trước khi quay sang Evandel.

"Em nói tên em là Evandel phải không?"

Evandel đã chờ câu hỏi này từ lâu.

"Vâng!"

Rachel nhẹ nhàng mỉm cười với cô bé.

"Rất vui được gặp em."

"Em cũng rất vui được gặp chị. Em đã muốn gặp chị từ lâu rồi."

Evandel thực sự đã giữ đúng lời hứa với tôi—giữ khoảng cách và từ từ tiếp cận Rachel. Cô bé đã trưởng thành hơn rất nhiều, khiến tôi bất giác thấy xúc động.

"Ừm... Chị hiểu rồi. Đợi chị một chút."

Rachel bật đồng hồ thông minh lên và bắt đầu gõ trên bàn phím ảo. Chẳng mấy chốc, đồng hồ của tôi rung lên.

[Tớ có rất nhiều câu hỏi, nhưng tớ sẽ tạm bỏ qua lúc này.]

Có vẻ như cô ấy muốn trò chuyện qua tin nhắn để tránh làm tổn thương cảm xúc của Evandel.

[Có thật là cậu đưa cô bé đến đây chỉ vì cô bé muốn gặp tớ không?]

[Đúng vậy, nhưng đó không phải là tất cả. Tài năng của Evandel trong tương lai không chỉ có thể cứu nước Anh, mà còn cả lục địa này.]

Tôi trả lời một cách điềm tĩnh, và Rachel khẽ nhíu mày.

[Con bé của tớ ư?]

[Con bé của cậu?]

[Xin lỗi, ý tớ là Evandel ấy?]

"Hajin, chú đang làm gì thế?"

"À, xin lỗi. Có chút việc ấy mà."

Tôi xoa đầu Evandel rồi nhắn lại.

[Đúng vậy, ngay cả pháp sư Ah Hae-In cũng thừa nhận Evandel sẽ vượt qua bà ấy trong 2-3 năm nữa. Cô bé là một nàng tiên triệu hồi với tài năng chưa từng có.]

Những sinh vật Evandel tạo ra sẽ đóng vai trò quan trọng trong giai đoạn ba của câu chuyện, chỉ còn cách không xa. Chúng sẽ cứu hàng trăm, hàng nghìn, thậm chí có thể là hàng trăm nghìn người.

"Hajin?"

"À, nhân tiện, tình hình của Guild cậu có vẻ đã tốt hơn rồi nhỉ?"

Tôi cố tình chuyển đề tài để Evandel không nghi ngờ.

"Ừ, mọi thứ đang tiến triển tốt."

Dạo gần đây, công hội Hoàng Gia Anh đang trên đà phát triển nhờ vào Tòa Tháp Điều Ước. Họ bán TP để đổi lấy won—một loại tiền tệ quan trọng trên Trái Đất.

Tất nhiên, một nửa lợi nhuận của công hội chảy thẳng vào ngân khố quốc gia Anh, vốn đang đối mặt với khủng hoảng kinh tế. Nhưng Rachel đã đầu tư nửa còn lại vào Tòa Tháp Điều Ước. Cô ấy mua thêm vé vào cửa để tăng số lượng thành viên công hội bên trong.

"Ba năm trước, chúng tớ còn thiếu won và mắc nợ, nhưng giờ mọi thứ đã ổn định rồi."

"Mmm."

Tôi cảm thấy hơi kỳ lạ. Theo kịch bản ban đầu, lẽ ra đồng đô la mới là đồng tiền chính, chứ không phải won.

"À đúng rồi."

Rachel chợt nhớ ra điều gì đó và lại nhắn tin cho tôi.

[Vụ thảm sát Ma Nhân đêm qua. Là cậu làm phải không?]

Tôi gật đầu rồi nhắn lại.

[Ừ. Từ giờ, tớ định săn Ma Nhân thay vì quái vật.]

[Không phải quá nguy hiểm sao? Nhất là Slaughtering Annihilation. Bọn chúng chẳng khác gì một tổ ong khổng lồ. Đó là lý do bọn tớ chẳng thể làm gì được chúng...]

"Tớ có thể xử lý mọi chuyện. Tớ không quá lo lắng, trừ cô nhóc này."

Tôi đặt tay lên đầu Evandel. Rachel nhìn cô bé, cả hai liền mỉm cười với nhau.

"Tớ muốn hỏi liệu cô có thể cho con bé ở lại đây khoảng 2-3 tháng được không?"

Tôi nhẹ nhàng xoa đầu Evandel. Như tôi đã nói, Hoàng Cung là một pháo đài bất khả xâm phạm đối với Ma Nhân, được bảo vệ bởi vô số ma pháp và sở hữu một quyền uy nhất định.

"Với tớ thì không có vấn đề gì, nhưng quan trọng là cô bé có đồng ý không..."

"Em đồng ý!"

Evandel hào hứng đáp lại, nhưng ngay sau đó, vẻ mặt con bé hơi chùng xuống như vừa nhớ ra điều gì đó.

"Ôi, nhưng vậy thì em sẽ không được gặp Haeyeon..."

"Haeyeon là bạn của em sao?"

Rachel dịu dàng hỏi. Evandel gật đầu.

"Vâng... nhưng... em không nhất thiết phải gặp bạn ấy đâu!"

Con bé đã chọn Rachel thay vì bạn mình. Tội nghiệp Haeyeon.

"Đừng lo, em có thể mời bạn ấy đến đây chơi mà."

"Thật ạ?!"

"Ừ, tất nhiên rồi."

Tôi nhìn hai chị em trò chuyện vui vẻ rồi bật đồng hồ thông minh lên, lướt qua một số bài báo về Fenrir. Khi tôi mở [Đại Tiệc Violet], Rachel và Evandel đã rời khỏi phòng tiếp khách từ lúc nào.

"Họ đi dạo rồi à?"

Ngồi một mình, tôi mở [Chân Thư]. Giữa hàng loạt yêu cầu, có một cái nổi bật hơn cả—Chae Joochul.

[●THÔNG BÁO● Chae Joochul của Daehyun đang chờ phản hồi của bạn.]

Chae Joochul giao cho tôi một nhiệm vụ: cung cấp bất kỳ thông tin nào về sự tồn tại và vị trí của quái vật hình người. Lão ta hẳn muốn bắt nó về, mổ xẻ và nghiên cứu.

"Xem nào."

Nhưng thay vì điều đó, tôi định đưa cho lão một thứ khác. Kim Hakpyo từng nhắc đến tọa độ của con quỷ Plucas.

[Phản hồi từ Chân Thư][Chúng tôi không có đủ thông tin về quái vật hình người. Tuy nhiên, trong một cuộc trò chuyện giữa hai Ma Nhân, chúng tôi đã xác nhận sự tồn tại của một thực thể chưa xác định. Chúng tôi không chắc nó có liên quan đến quái vật hình người hay không, nhưng bọn Ma Nhân miêu tả nó là thứ không phải quái vật cũng không phải con người. Vị trí của thực thể này như sau...]

Tôi đính kèm tọa độ của Plucas cùng một câu để khơi gợi sự tò mò của Chae Joochul.

[P.S. Bọn Ma Nhân gọi nó là một con Ác Quỷ. Con Ác Quỷ này hiện bị giam bên trong một ngôi đền và không thể trốn thoát.]

===

Nằm giữa sườn núi Kim Cương là một ngôi nhà đẹp như tranh vẽ, hòa hợp hoàn hảo với thiên nhiên. Nó là nơi thích hợp dành cho một kẻ đã đạt đến cảnh giới hòa hợp với vạn vật. Chae Joochul, người duy nhất ở Đông Á có thể được gọi là bất tử, rất thích ngôi nhà này. Ngay lúc này, lão đang hoàn toàn đắm chìm trong phong cảnh và vẻ đẹp của núi Kim Cương.

[Rampaging Fenrir: Cuộc thảm sát của Slaughtering Annihilation...]

Chae Joochul lật lướt [Violet Times] một cách hờ hững. Tòa Tháp Điều Ước, quái vật hình người, Fenrir—tất cả những tin tức giật gân ấy chỉ hiện lên trước mắt lão như một màu tro xám nhạt nhẽo.

"Chủ tịch, Chân Thư đã phản hồi."

Thư ký của lão bất ngờ xuất hiện. Chae Joochul nhẹ nhàng đặt tờ báo xuống.

Chân Thư.

Năm năm trước, chẳng ai biết đến họ. Nhưng giờ đây, cái tên này đã trở thành đồng nghĩa với sự thật. Bọn họ hiếm khi trả lời, nhưng một khi đã phản hồi, lời của họ luôn là chân lý. Chân Thư đã thiết lập uy quyền đối với nhiều tập đoàn lớn.

Không có sự tôn trọng, không có phản hồi.

Hầu hết đều tuân theo quy tắc này, dù nó có phần ngạo mạn. Thậm chí, chủ tịch của Youngsun, tập đoàn đứng thứ 7 thế giới, còn đích thân viết thư bằng đôi tay nhăn nheo và kỹ năng gõ phím vụng về, chỉ để mong nhận được phản hồi nhanh hơn.

Điều thú vị là những lá thư như vậy lại thực sự được hồi đáp nhanh chóng. Tin tức lan rộng, khiến nhiều cụ già cũng bắt đầu tự tay mài mực, cầm bút lông viết thư, dù đã ngoài tám mươi tuổi.

"Thông tin thế nào?"

"Rất chi tiết, nhưng hơi khác so với những gì chúng ta mong đợi."

"Khác thế nào?"

Vị thư ký bắt đầu tóm tắt phản hồi của Chân Thư.

"Họ không tìm thấy quái vật hình người, nhưng lại phát hiện một thực thể được gọi là 'Ác Quỷ'."

"Ác Quỷ?"

Từ đó làm dấy lên chút tò mò trong lòng Chae Joochul. Không rõ là do lão thực sự hiếu kỳ hay đó là bản năng báo thù vì cháu trai mình. Chính lão cũng không biết. Đã từ lâu, lão không còn nhớ mình từng yêu thương gia đình hay không. Có thời điểm, lão tự chế giễu bản thân rằng mình mắc chứng 'mất trí giác quan', nhưng giờ đây, lão không còn cảm thấy hối tiếc hay đau buồn về điều đó nữa. So với việc đánh mất toàn bộ sức mạnh và trở thành một cái tên bị lãng quên như những cựu Cửu Tinh khác, tình trạng hiện tại của lão vẫn còn tốt hơn gấp trăm lần.

"Một con Ác Quỷ sao..."

Chae Joochul lẩm bẩm, liếc nhìn thư ký của mình. Người này lập tức hiểu ý và đưa cho lão một bản sao phản hồi từ Chân Thư. Chae Joochul chăm chú quan sát tọa độ trên tờ giấy.

[34º51’15.4” N 128º43’50.2” E]

Vù…

Một cơn gió lạnh buốt tràn qua khung cửa sổ, khẽ làm rối mái tóc và bộ râu của Chae Joochul. Ông ta ngẩng đầu lên, lặng lẽ quan sát khung cảnh bên ngoài. Trong đôi mắt sâu thẳm ấy, cả dãy núi hùng vĩ như được thu trọn. Một ngọn lửa vô hình bất chợt bùng lên trong lòng ông.

Dù gương mặt chẳng biểu lộ chút cảm xúc nào, nhưng những ngọn núi dường như đang thì thầm điều gì đó.

Ác Quỷ đang gọi Bất Tử Nhân.

Lần đầu tiên sau rất lâu, Chae Joochul cảm thấy sự kích thích trỗi dậy.

===

Tại một cảng biển ở Anh, nơi tiếp nhận những lô hàng từ Hàn Quốc, một nhóm Ma Nhân đang tiến hành các hoạt động phi pháp.

"Xử lý xong rồi."

Đám Ma Nhân thuộc băng Sơn Tặc Tuyệt Vọng vừa tàn sát toàn bộ nhân viên an ninh ở khu vực bến tàu.

"A-108, B-103, C-73, và D-63."

Tên đội trưởng Jeffrey chỉ vào bốn container có địa chỉ gửi đến Hội Hoàng Gia từ Essential Armory.

"Chúng ta chỉ lấy bốn cái này."

Dưới mệnh lệnh của Jeffrey, đám Ma Nhân lập tức hành động. Chúng phá tung cửa niêm phong và kiểm tra vũ khí bên trong.

"Nghe nói gần đây Fenrir đang săn Ma Nhân, nhưng đến giờ vẫn chẳng có động tĩnh gì. Dù sao thì, chúng ta khác bọn man rợ ở Slaughtering Annihilation."

Tên phó đội trưởng, Autumn, lên tiếng. Jeffrey chỉ lặng lẽ quan sát mà không đáp lời.

"Đám Ma Nhân ai cũng bàn tán về Fenrir. Nực cười thật, đội trưởng."

"A-108 xong rồi."

Suốt một tuần qua, Fenrir liên tục tấn công Ma Nhân mà không chút phân biệt. Cả cộng đồng Ma Nhân đều căm ghét hắn, nguyền rủa hắn. Nhưng ẩn sâu trong cơn phẫn nộ ấy là nỗi sợ hãi không thể xua tan.

"Hắn còn chẳng chịu nổi một đấm của đội trưởng nữa là. Lo gì chứ."

"B-103 xong rồi."

Autumn vẫn bám sát Jeffrey, liên tục ba hoa như thể muốn xua đi cảm giác bất an. Nếu không có Jeffrey ở đây, chắc hẳn hắn đã chẳng dám tham gia nhiệm vụ này mà đang ngồi đâu đó than vãn rồi.

"A mà này, đội trưởng, có thật là anh từng đánh cho một Anh Hùng cấp cao thừa sống thiếu chết không? Chất thật đấy."

Autumn tin rằng Jeffrey đủ sức nghiền nát Fenrir. Thậm chí, đến cả Wicked cũng từng muốn chiêu mộ hắn.

"Con người đúng là yếu ớt…"

Hắn tiếp tục lải nhải khi từng cánh cửa container bị phá tung.

"Đám Slaughtering Annihilation đó bị đánh là đáng lắm. Làm Ma Nhân mà lại hạ giá đến mức ăn… thịt… người…"

Một thay đổi nho nhỏ nào đó vừa diễn ra tại bến tàu, trước khi tất cả chỉ còn lại bóng tối.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận