The Novel's Extra
Jee Gab Song 지갑송
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Main Story (Từ chương 203)

Chương 237 – Giai Đoạn Ba (2)

0 Bình luận - Độ dài: 2,956 từ - Cập nhật:

Chương 237 – Giai Đoạn Ba (2)

Boss lau đi những giọt nước mắt, đôi tay lạnh buốt vì tiếp xúc với làn da giá lạnh của người trước mặt. Cô ngẩn ngơ nhìn qua những kẽ tay, nơi hình ảnh của Kim Hajin vẫn hiện hữu. Cậu đã chết, nhưng mọi thứ diễn ra quá đột ngột khiến cô không thể tin nổi. Dù vậy, cô biết điều này là sự thật, bởi cảm giác này… cô đã từng trải qua khi thủ lĩnh trước đây của mình qua đời.

“…”

Bất chợt, hối hận dâng trào trong lòng cô.

Lẽ ra không cần phải là hôm nay. Ngày mai hay ngày kia cũng được, nhưng chính cô đã quyết định là hôm nay. Chính cô đã kéo Kim Hajin vào Đoàn Kịch Tắc Kè, xem cậu chỉ như một công cụ để báo thù cho thủ lĩnh cũ. Đây có phải là sự trừng phạt dành cho cô không?

Một thứ gì đó trong cô vỡ vụn. Những cảm xúc bị dồn nén bấy lâu nay bỗng nhiên bùng nổ, như một con đê bị phá vỡ. Cô vùi mặt vào lồng ngực lạnh lẽo của cậu, để mặc cho vết máu khô chạm vào trán mình. Những ký ức không thể quay lại lần lượt hiện lên.

Những lần Kim Hajin trêu đùa cô, dáng vẻ dịu dàng của cậu khi chải tóc cho cô, những lời cậu nói khi trao chiếc nhẫn ấy, những ngày cậu dùng sự thông minh và chín chắn của mình để giúp cô bình tâm lại… Cậu đã bảo vệ cô, nhưng cô lại chẳng thể bảo vệ cậu. Cô – người đáng lẽ phải là thủ lĩnh của cậu – lại chẳng làm được gì để giúp cậu cả.

Cô nhắm chặt mắt, chìm trong một thế giới đen kịt, khóc lặng lẽ không thành tiếng.

“Mmm.”

Giữa cơn đau đớn, một giọng nói kỳ lạ vang lên.

“Boss?”

Một giọng nói quen thuộc… giọng nói mà cô nghĩ rằng sẽ chẳng bao giờ được nghe lại nữa. Kim Hajin gọi tên cô trong ảo giác của cô.

“Nhích ra nào, Boss.”

Ảo giác ngày càng rõ ràng hơn, chân thực đến mức đáng sợ.

“Tôi bảo cô nhích ra.”

Boss ngẩng đầu lên khi giọng nói ấy lại vang lên một lần nữa. Trước mặt cô, Kim Hajin đang đứng đó, với vẻ mặt điềm tĩnh và nụ cười nhẹ.

“Cái…”

Mình đang mơ sao? Hay tất cả chỉ là ảo giác? Nếu vậy, phần nào là thực, phần nào là mộng? Cái chết của Kim Hajin… chẳng lẽ chỉ là một giấc mơ?

Rồi một điều không thể tin nổi xảy ra. Ánh sáng vàng kim từ cơ thể Kim Hajin bừng lên rực rỡ. Boss lùi lại một bước, chăm chú quan sát.

Trước mắt cô, một điều kỳ diệu diễn ra. Hai nửa cơ thể bị cắt lìa của cậu bắt đầu liền lại. Xương gãy nối lại thành một thể hoàn chỉnh, da thịt rách nát được tái tạo, dòng máu đã chảy cạn cũng quay trở lại cơ thể cậu. Dù tận mắt chứng kiến, Boss vẫn không thể tin nổi điều này là thật.

“Haizz… đúng là đáng tiếc khi phải dùng mất một mạng ở đây.”

Kim Hajin – giờ đã hồi sinh – bật cười và nhìn Boss. Cô chỉ đứng yên, bàn tay vẫn nắm chặt cánh tay côn trùng mình vừa chém đứt.

“…!”

Ngay sau đó, Boss ném phăng cánh tay côn trùng đi và lao vào ôm chầm lấy cậu. Cô không suy nghĩ gì cả, chỉ đơn giản là cơ thể tự động hành động. Cô siết chặt Kim Hajin trong vòng tay, cảm nhận rõ ràng sự tồn tại của cậu. Tiếng tim cậu đập từng nhịp vững vàng… chứng minh rằng cậu đã thực sự trở về.

===

[Trung Phi, Dưới Lòng Đất]

Loài người đã mất Trung Phi vào tay lũ quái vật từ lâu. Họ không thể sinh tồn trong môi trường khắc nghiệt này và buộc phải rút lui, bỏ lại gần như toàn bộ châu lục. Giờ đây, lũ quái vật đã chiếm lĩnh nơi này. Quy luật rừng xanh – kẻ mạnh nuốt chửng kẻ yếu – ngự trị tuyệt đối. Mảnh đất từng là quê hương của hàng chục quốc gia giờ đã trở thành vùng hoang dã.

“Tức là ngươi đã thua.”

Tuy nhiên, giữa vùng đất vô chủ này, một giọng nói con người vang lên. Nhưng kẻ nói chuyện chẳng còn là con người nữa.

Hắn mang tên Orden.

Hắn tự xưng là Vua của lũ quái vật, kẻ đã dựng nên một đế chế dành cho bọn chúng ngay dưới lòng đất châu Phi. Thành phố ngầm khổng lồ này lan rộng tựa như tổ kiến, ngày một mở rộng và phát triển thành một thuộc địa khổng lồ. Đã từ rất lâu, Orden cai trị vương quốc này, xây dựng một hệ thống phân cấp rõ ràng giữa các loài quái vật và tạo ra những giống loài mới thông qua vô số nghiên cứu cùng thí nghiệm. Con người gọi chúng là "quái vật hình người", còn Orden thì gọi chúng là "tân nhân loại".

— Kururu, kuru…

Một con côn trùng kỳ lạ quỳ rạp trước ngai vàng, phát ra những âm thanh ảo não. Dáng vẻ của nó vẫn mang hình dạng con người, nhưng từng cử chỉ lại như một hiệp sĩ đang phục tùng quân vương của mình.

“Ngươi đã mất cánh tay phải.”

Orden đưa mắt nhìn cánh tay cụt của nó. Con quái vật khẽ co người lại đầy xấu hổ. Nó đã đánh mất Lưỡi Hái Ánh Sáng – vũ khí được đích thân Quái Vương ban tặng. Món vũ khí ấy không thể dễ dàng chế tạo lại, và cũng không thể phục hồi được nữa.

“Không sao đâu, Kurukuru.”

Orden đứng dậy khỏi ngai vàng và bước đến chỗ Kurukuru. Từng bước chân của hắn cộng hưởng với bầu không khí, mang theo luồng ma lực mạnh mẽ. Con quái vật côn trùng bất giác run rẩy.

Chẳng mấy chốc, bàn tay của Orden chạm vào phần cánh tay bị cụt. Một cơn đau nhói truyền đến, nhưng đồng thời cũng là sự biết ơn khôn xiết. Một cánh tay mới mọc ra từ chỗ cụt.

Không còn là Lưỡi Hái Ánh Sáng, nhưng nó được rèn từ một loại kim loại quý hiếm nhất dưới lòng đất. Cánh tay mới mang màu sắc rực rỡ của kim loại, sắc bén và kiên cố.

“Đây là thứ kim loại tốt nhất có thể tìm thấy dưới lòng đất. Dù không thể sánh với Lưỡi Hái Ánh Sáng, nhưng nó vẫn đủ sức chống lại ma pháp của loài người.”

— Kuru, kuru.

Con quái vật cúi đầu bày tỏ lòng biết ơn sâu sắc. Orden khẽ mỉm cười rồi quay lại ngai vàng. Kurukuru vẫn quỳ ở đó, không dám ngẩng đầu lên.

“Nào, kể ta nghe câu chuyện của ngươi đi.”

Giọng Orden vang lên đầy uy nghiêm.

“Kurukuru, ai là kẻ đã đánh bại ngươi, và bằng cách nào?”

Kurukuru cúi gằm mặt vì nỗi xấu hổ tột cùng, rồi bắt đầu thuật lại trận chiến diễn ra cách đây 5 phút.

===

Cuộc xâm lược của Pandemonium đã kết thúc thành công. Sự trở lại của Cheok Jungyeong đóng vai trò vô cùng quan trọng. Không ai biết hắn đã làm gì bên trong tòa tháp, nhưng sức mạnh của hắn đã tăng vọt, quét sạch tàn dư Ma Nhân ở khu vực phía đông.

Gã khổng lồ với đôi chân thần tốc sở hữu bản năng vượt xa cả dã thú. Với tuyệt kỹ tối thượng Energy Blast, Cheok Jungyeong chẳng khác nào một con quái vật bước ra từ địa ngục.

“Haaa…”

Đoàn Kịch Tắc Kè đặt chân đến một trong những cứ điểm bí mật do Hiệp Hội Hắc Nguyệt chuẩn bị. Nhưng tôi chẳng có thời gian để mà thở phào nhẹ nhõm. Sự xuất hiện của Kurukuru đồng nghĩa với việc một đại họa nữa sắp ập đến. Đúng như dự đoán, giai đoạn thứ ba đã trùng khớp với sự kiện của Tháp Điều Ước.

Bên cạnh đó, còn một điều khác khiến tôi cảm thấy bất an. Tôi xoay đầu sang bên cạnh, bắt gặp ánh mắt Boss đang dán chặt vào mình.

“Boss, cô có thể đi rồi. Làm ơn, cứ về đi.”

“…”

Từ sau trận chiến với Kurukuru, cô ấy cứ như vậy mãi. Ép tôi nằm yên trên giường và không chịu rời đi.

“Cô có gì muốn nói không?”

“…”

Không có câu trả lời. Chỉ có đôi mắt vẫn chăm chú dõi theo tôi.

“… Được rồi, được rồi.”

Tôi vò đầu, đành nằm xuống lại. Chỉ khi đó, Boss mới thở phào nhẹ nhõm.

Tôi vừa nhỏm người dậy, gương mặt lo lắng kia lập tức trở lại.

“…”

Vậy là, tôi bắt đầu đấu mắt với Boss.

“…”

“…”

Năm phút trôi qua, cuối cùng Boss cũng cất lời.

“… Xin lỗi. Lẽ ra tôi phải bảo vệ cậu với tư cách thủ lĩnh, nhưng rốt cuộc cậu lại là người bảo vệ tôi.”

Tôi đã nói cho cô ấy biết về kỹ năng độc nhất của mình, bao gồm khả năng đảo ngược thời gian trong ba phút và phục sinh.

Đảo Ngược Thể Xác: Kích hoạt khi cơ thể vật lý của bạn chết. Cơ thể sẽ quay về trạng thái mười phút trước khi tử vong. (Còn 1/2 lần sử dụng).

Đây là khả năng thứ ba của Clockhand of Fate, được kích hoạt khi tôi chết và đưa cơ thể tôi quay về thời điểm mười phút trước đó. Tôi buộc phải nói ra vì nếu không, Boss sẽ không chịu để tôi yên. Nhưng rốt cuộc, cô ấy vẫn không chịu rời đi.

“Tôi ổn mà, Boss.”

“Tôi thì không.”

“Đừng nghĩ nhiều về chuyện đó nữa. Ít nhất thì, chúng ta cũng thu được thứ này.”

Tôi giơ cánh tay phải của Kurukuru lên. Boss chính là người đưa nó cho tôi. Lưỡi Hái Ánh Sáng phản chiếu ánh trăng ngoài cửa sổ.

“… Cái đó thì có ích gì?”

“Cô nói gì vậy? Đây là một vũ khí tuyệt vời đấy.”

Bây giờ trông nó có vẻ kinh tởm, nhưng chỉ cần xử lý đúng cách, nó hoàn toàn có thể sánh ngang với hầu hết vũ khí cấp Thần Thoại.

“Cô có muốn dùng thử không?”

“…”

Boss lắc đầu. Tiriring— một tin nhắn từ Jain xuất hiện.

[Chắc là do chuyện trong quá khứ đấy. Boss sẽ ổn vào ngày mai thôi. Có khi tối nay còn đạp chăn vì hối hận ấy chứ.] [À, nhớ quay phim lại nhé.]

Quay phim? Nghe cũng thú vị đấy. Tôi giơ đồng hồ thông minh lên.

Tiring— Boss lập tức giật mình.

“C-Cậu đang làm gì vậy?”

“Quay cô. Tôi sẽ không dừng lại cho đến khi cô rời đi. Cô biết phải làm gì nếu còn muốn giữ thể diện của thủ lĩnh, đúng không?”

Boss trầm tư một lúc, rồi bất ngờ bật dậy.

“Tốt.”

“Báo tôi biết nếu có chuyện gì.”

Cuối cùng cô ấy cũng rời đi. Tôi vẫn có thể nhìn thấy bóng dáng Boss đứng gác ngoài cửa, nhưng ngay sau đó, Jain xuất hiện và kéo cô ấy đi mất. Tôi thở dài.

“Huuu…”

Giờ thì tôi có thể nghỉ ngơi một chút. Tôi nằm xuống và mở [Đại Tiệc Violet].

[Ngài đã nhận được phản hồi từ Chae Joochul của Daehyun.]

Bốn ngày trước, Chae Joochul thông báo với Cơ Quan Sự Thật rằng ông ta sẽ truy sát Ác Quỷ Plucas. Tất nhiên, tôi đã gửi một máy bay không người lái đến đền thờ của Plucas để quan sát tình hình. Nhưng đó không phải điều tôi quan tâm vào lúc này.

“Ngươi tiêu đời rồi.”

Kurukuru, cái thằng khốn. Dám giết ta à? Để xem, ta sẽ sai kẻ đáng sợ và dai dẳng nhất thế giới này đến xử lý ngươi. Tôi bắt đầu gõ bàn phím.

Vù—

Một cơn gió nhẹ thổi qua khi tôi vừa hoàn thành câu cuối. Vốn dĩ sẽ chẳng có gì kỳ lạ, nếu như tôi không hề mở cửa sổ.

“…?”

Tôi ngẩng đầu lên, hơi ngạc nhiên.

“Gì đây?”

Ở bậu cửa sổ, một vị khách không mời đứng đó. Mái tóc xanh đậm, đôi mắt lóe lên từng tia ma lực nguy hiểm. Jin Sahyuk bĩu môi nhìn tôi.

“Giật cả mình. Sao cô lại ở đây?”

“Tôi nghe nói cậu chết rồi, nhưng trông cậu vẫn sống khỏe re đấy.”

“… Cô nói gì cơ?”

Tôi nhíu mày. Làm sao cô ta biết chuyện tôi đã chết?

“Đến đây để bị ăn đòn nữa à?”

Tôi không muốn đánh nhau trong tình trạng này, nhưng vẫn giữ vẻ mặt lạnh nhạt.

“Không, không phải. Có thằng khốn ngu ngốc nào đó bảo rằng cậu chết rồi, nên tôi chỉ đến… để kiểm tra thôi. Cậu cũng biết hắn mà, đúng không? Bell, cái thằng khốn đấy lừa tôi.”

May quá, có vẻ tôi đã dọa được cô ta. Trông Jin Sahyuk thì có vẻ cứng cỏi, nhưng rõ ràng là cô ta chẳng dám nhìn thẳng vào tôi.

“Nếu muốn đánh thì cứ nói.”

“Tôi, tôi đã bảo là không muốn đánh mà.”

“Ngưng lắp bắp đi.”

“Tôi chỉ muốn… khạc nhổ lên xác cậu nếu cậu thực sự chết thôi…”

Tôi cười nhạt. Phải rồi, đúng là phong cách của Jin Sahyuk. Tôi chợt nhớ đến một tình tiết trong tiểu thuyết gốc, khi cô ta hợp tác với Kim Suho để tiêu diệt một Ác Quỷ, nhưng vẫn khăng khăng rằng mình sẽ là người giết Kim Suho.

“Tôi đã chết thật. Chỉ là sau đó sống lại thôi.”

“… Cái gì?”

“Đó là kỹ năng của tôi.”

Khuôn mặt Jin Sahyuk nhăn lại. Cô ta lầm bầm gì đó, rồi liếc nhìn tôi từ trên xuống dưới.

“Có người giết được cậu cơ à?”

Tôi không trả lời cô ta mà đột nhiên nảy ra một suy nghĩ kỳ lạ.

Liệu đồng tác giả đã để cô ta làm trùm cuối, hay đã thay đổi cô ta thành một nhân vật trung lập có thể thuyết phục được?

Đây là một câu hỏi quan trọng. Ngay cả Kurukuru cũng đã mạnh lên đáng kể. Nếu sau này còn xuất hiện kẻ địch còn vượt trội hơn hắn, thì Jin Sahyuk có thể trở thành một đồng minh hùng mạnh ngang ngửa Kim Suho. Tôi quyết định dò hỏi.

“Này, vì sao cô sống?”

“Hả? Cậu đang kiếm chuyện với tôi đấy à?”

Jin Sahyuk trừng mắt nhìn tôi như thể tôi bị điên, nhưng ngay sau đó lại bối rối quay mặt đi. Tôi chỉ cười nhếch môi.

“Mỗi người đều có lý do để tiếp tục sống. Tôi đang hỏi lý do của cô là gì.”

“Tôi không đến đây để nghe mấy lời nhảm nhí này. Tôi đi đây.”

“Mới vậy đã đi rồi sao?”

“Tôi xác nhận cậu vẫn còn sống rồi. Biết cậu có thể hồi sinh cũng tốt đấy. Điều đó nghĩa là tôi có thể giết cậu nhiều lần.”

Jin Sahyuk quay người định bỏ đi. Tuy nhiên, tôi lập tức kéo dài Aether và giữ chặt cổ tay cô ta. Cảm giác mách bảo tôi rằng nếu để cô ta đi lúc này, tôi sẽ không còn cơ hội nào nữa. Jin Sahyuk sẽ tiếp tục tránh mặt tôi, và nếu lần sau gặp lại, chắc chắn sẽ là một trận đại chiến. Vì vậy, tôi hỏi thẳng vào vấn đề.

“Cô có muốn trở về nhà không?”

“…”

Jin Sahyuk khựng lại, nhưng không trả lời. Tôi không còn cách nào khác ngoài việc ném ra một miếng mồi lớn hơn.

“Trở về Plerion?”

Ngay lập tức, cô ta đông cứng lại. Toàn thân bất động, còn Ma Lực thì lạnh toát. Jin Sahyuk chầm chậm quay đầu về phía tôi, đôi mắt tràn đầy sự kinh ngạc và hoài nghi.

“Đ-Đừng nói là… cậu cũng là một người xuyên không?”

Tôi mỉm cười và lắc đầu.

“Không.”

“Đừng có giỡn với tôi!”

Jin Sahyuk bất chợt hét lên. Chết tiệt, lỡ Boss nghe thấy rồi lao vào thì sao?

“Trả lời đi! Sao cậu biết tên hoàng tộc?”

“Chúng ta sẽ nói chuyện đó sau, khi có cơ hội.”

“Cậu đã sỉ nhục tôi trong suốt thời gian qua dù biết chuyện này sao?”

Giọng điệu của Jin Sahyuk thay đổi hẳn. Cô ta lao tới, túm chặt cổ áo tôi.

“Giải thích ngay!”

“Nếu không buông ra, có thể cô sẽ chết đấy.”

Chỉ còn năm giây nữa là Boss tới nơi. Tôi giơ tay lên và bắt đầu đếm ngược bằng ngón tay.

Năm, bốn, ba, hai…

Thế nhưng, dường như cái tên hoàng tộc đã chạm đến nỗi đau sâu trong lòng Jin Sahyuk, khiến cô ta nhất quyết không chịu buông tha.

Và rồi, đúng lúc tôi đếm đến một…

— Purururu!

Tín hiệu từ Spartan bất ngờ vang lên trong tai tôi. Điều đó có nghĩa là có chuyện đã xảy ra trên tầng 27.

“Giải thích ngay…”

Jin Sahyuk vẫn gào lên trước mặt tôi, nhưng tôi đã không còn thời gian nữa.

Spartan kích hoạt dịch chuyển khẩn cấp, kéo tôi trở lại bên trong tòa tháp.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận