The Novel's Extra
Jee Gab Song 지갑송
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Main Story (Từ chương 203)

Chương 242 – Biến Cố Đột Ngột (1)

0 Bình luận - Độ dài: 4,380 từ - Cập nhật:

Chương 242 – Biến Cố Đột Ngột (1)

Sát khí sắc bén tràn ngập ngôi đền nhuộm đỏ ánh máu, hòa quyện với Ma Lực và bốc lên thành những ngọn lửa ma quái.

“Kẻ… ngu xuẩn…”

Ác Quỷ Plucas lên tiếng mỉa mai sự hiện diện của Chae Joochul. Tuy nhiên, Chae Joochul chỉ im lặng. Khi đứng trước một thực thể mang danh Ác Quỷ, lão chẳng hề tỏ ra dao động hay bất kỳ cảm xúc nào. Ngược lại, thứ duy nhất lão cảm nhận được chỉ là sự thất vọng. Điều đó càng khiến Plucas thêm giận dữ.

“Ngươi.”

Từ trên ngai vàng, Ác Quỷ giải phóng Ma Lực. Một bàn tay khổng lồ hình thành từ nguồn năng lượng ấy lao thẳng về phía trước. Đợt tấn công ấy mang theo một lượng Ma Lực khủng khiếp, nhưng Chae Joochul chỉ nhẹ nhàng giơ cây gậy của mình lên để chặn lại.

Ma Lực từ cây gậy va chạm với Ma Lực của Ác Quỷ, khiến các dòng năng lượng tóe ra, tạo thành những luồng chấn động dữ dội. Bàn tay Ma Lực của Plucas tiếp tục vươn ra, ban đầu nhắm vào cánh tay của Chae Joochul, nhưng ngay khoảnh khắc tiếp theo, nó đột ngột xuất hiện bên đầu lão. Khi cố gắng siết lấy cổ lão, nó lại bất ngờ chuyển hướng đến chân. Bàn tay ấy liên tục dịch chuyển qua không gian, tấn công từ mọi phía.

Dẫu vậy, Chae Joochul vẫn bình tĩnh đối phó, chặn đứng từng đòn một. Lão không cần triển khai kết giới hay vận dụng ngạnh khí công. Chỉ với cây gậy trong tay, lão đều đặn hóa giải từng đòn công kích.

Trận chiến rơi vào thế giằng co, bởi một bàn tay duy nhất không đủ để đe dọa Chae Joochul. Tuy nhiên, lão cũng nhận ra một điều—Plucas vẫn luôn ngồi trên ngai vàng, không hề nhúc nhích. Hắn đang tự tin rằng có thể chiến đấu mà không cần đứng dậy, hay là vì hắn không thể rời khỏi đó?

“…”

Plucas cũng hiểu rõ điều này, nhưng hắn không nói gì. Gương mặt hắn vẫn giữ nguyên, chẳng biểu lộ chút cảm xúc nào. Cơ thể con người mà hắn chiếm đoạt không thể hiện sự thất vọng hay đau buồn.

Kwooo…

Một luồng Ma Lực khổng lồ bùng lên từ tay Plucas. Chae Joochul lập tức dựng kết giới để đón nhận nó trực diện. Sau đó, lão nhanh chóng hội tụ Ma Lực trong lòng bàn tay rồi phóng mạnh về phía trước.

Tuy nhiên, làn sóng Ma Lực của hắn chẳng thể chạm đến Plucas. Một vòm kết giới bằng Ma Lực đã hình thành, che chắn hoàn toàn cho Ác Quỷ.

Tzzzzt…

Chae Joochul tập trung Ma Lực vào cây gậy. Một nguồn năng lượng đáng sợ bị hút vào, rồi ngay lập tức bắn ra.

BOOM!

Một tia Ma Lực khổng lồ lao thẳng về phía Plucas. Thế nhưng, Ác Quỷ chỉ cần vung tay nhẹ nhàng đã đánh tan nó.

Trong suốt trận chiến, cả hai không một ai thở dốc hay phát ra dù chỉ một tiếng kêu. Trong sự tĩnh lặng nặng nề ấy, bàn tay Ma Lực của Plucas bất ngờ gia tăng về số lượng. Hàng chục cánh tay mọc ra từ phía sau ngai vàng, và trên tay hắn, một lưỡi hái khổng lồ được hình thành—tựa như lưỡi hái của Tử Thần.

Ngay lúc đó, Chae Joochul nhận ra: chỉ cần một nhát chém của thứ này thôi cũng đủ khiến lão mất mạng.

Guuoo…

Ma Lực tỏa ra từ cơ thể Chae Joochul, sáng rực giữa ngôi đền của Ác Quỷ. Nó lấp lánh như giọt nước, bốc cháy như lửa, dao động như gió và cuồn cuộn như đá trôi giữa dòng thác.

“…”

Plucas lặng im quan sát khi ánh sáng từ Ma Lực của Chae Joochul ngày càng lan rộng. Ma Lực này mang đặc tính của cả bốn nguyên tố, và duy nhất một người có thể tạo ra một trường hạn chế với quy mô lớn như vậy—bất kỳ ai cũng phải công nhận rằng hắn chính là Bất Tử Giả.

Đứng giữa lĩnh vực mà bản thân thiết lập, Chae Joochul giáng mạnh gậy xuống đất.

KOONG!

Ngay lập tức, Ma Lực bùng nổ. Một dòng chảy cuồng bạo của lửa, đất, gió và nước cuốn sạch mọi thứ, quét thẳng đến Plucas.

KWAAAAAA…

Từng bàn tay Ma Lực lao ra, chặn kín mọi lối thoát của Chae Joochul. Chỉ trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, lão cân nhắc các lựa chọn của mình—bên trái, bên phải, phía sau—tất cả đều là tử lộ. Vậy nên, chỉ còn một con đường duy nhất.

KOONG!

Chae Joochul bật người lao thẳng về phía trước. Hàng chục bàn tay đuổi theo từ mọi hướng, nhưng ở phía trước, chỉ có một lưỡi hái đen huyền đang vung tới.

Một lựa chọn phải được đưa ra ngay giữa không trung.

Tất nhiên, kết cục đã được định sẵn từ trước.

Bất Tử Giả không còn cảm xúc nào để làm vướng bận bản thân. Lão không ngần ngại hi sinh máu thịt chỉ để đổi lấy một cơ hội ra đòn.

Và thế là, hắn tránh được vòng vây của Ác Quỷ và tiếp cận Plucas.

Một lượng Ma Lực khổng lồ tụ hội trong nắm đấm hắn. Bốn nguyên tố cuộn trào, nhắm thẳng vào thân thể Ác Quỷ. Máu trong huyết quản hắn như sôi lên, và thế giới dường như chậm lại.

“Tặng cho ngươi…”

Chae Joochul khẽ lẩm bẩm khi tung cú đấm. Ma Lực vô biên tỏa ra từ nắm tay, xuyên qua khoảng không và tiếp cận dạ dày của Ác Quỷ.

CRACK!

Lớp phòng ngự bằng Ma Lực vỡ vụn, cơ thể Plucas bị nhấn chìm trong cơn cuồng phong dữ dội.

Đôi mắt của Ác Quỷ trợn to. Đối diện với hắn là ánh nhìn sắc lạnh của Chae Joochul.

“…”

Đôi mắt của Chae Joochul vẫn vô cảm như mọi khi. Và Plucas cũng vậy.

Họ nhìn nhau, phản chiếu chính mình trong con ngươi đối phương. Nhưng hoàn cảnh của họ lại khác biệt đến mức không thể nào sánh được.

“Một con người… không có trái tim.”

Plucas thì thầm, như thể phán xét bản chất của Chae Joochul. Lão nhìn thật sâu vào đôi mắt ấy—đôi mắt lạnh lùng, vô hồn, giống như một cỗ máy không chút nhân tính.

Nụ cười khẽ lướt qua môi Chae Joochul. Chính bản thân lão cũng không hiểu vì sao mình lại cười, nhưng ngay sau đó, nụ cười ấy nhanh chóng biến mất. Giọng nói trầm lặng tiếp tục vang lên.

"Vì ngươi chưa ở hành tinh này đủ lâu..."

Chae Joochul đặt tay lên đầu Ác Quỷ.

"Và vì ngươi quá kiêu ngạo để lắng nghe lời của ta…"

Bàn tay lão nắm chặt lấy chiếc sừng nhô ra từ đầu Plucas.

"Có vẻ như ngươi không biết đến câu nói cổ xưa này: Con người còn đáng sợ hơn ma quỷ."

Rắc… rắc… Chae Joochul bẻ gãy chiếc sừng của Ác Quỷ. Nhưng dù vậy, Plucas vẫn giữ vẻ mặt bình thản.

Băng và lửa—hai nguyên tố đối nghịch—len lỏi vào cơ thể Ác Quỷ khi Chae Joochul truyền thêm ma lực.

"Thật đáng thương."

Cơn đau âm ỉ lan khắp thân thể Plucas.

"Ngạo mạn thật đấy, con người."

Hắn có thể cảm nhận rõ ràng hai nguyên tố đối chọi ấy giằng xé bên trong mình. Hắn hiểu, kết cục đã được định sẵn.

ẦM!

Dòng ma lực bùng nổ, xé nát tứ chi Plucas. Cơ thể loài người hắn sử dụng giờ chỉ còn là những mảnh vụn.

Ngôi đền chìm vào tĩnh lặng, luồng ma khí cuồn cuộn dần tan biến. Chỉ còn lại mùi máu nồng nặc vương vấn trong không khí, nhưng điều đó chẳng hề khiến Chae Joochul bận tâm.

Lão đưa mắt nhìn chiếc sừng quỷ trong tay—một vật chứa đựng lượng ma khí khổng lồ, có thể trở thành một lợi thế cả về chính trị lẫn công nghệ.

“…?”

Cơn đau nhói dội lên từ bên hông—vết cắt do lưỡi hái của Ác Quỷ gây ra. Lão lập tức truyền ma lực vào vết thương, nhưng nó không hồi phục như mong đợi. Bản năng mách bảo ông rằng, vết thương này sẽ không bao giờ lành lại một cách tự nhiên.

"Hmm."

Chae Joochul liếc nhìn cơ thể vỡ vụn của Plucas lần nữa. Những mảnh tàn tích rải rác khắp ngôi đền nhanh chóng bị thiêu rụi dưới ngọn lửa ma lực. Một Ác Quỷ, dù mạnh đến đâu, cũng không thể hồi sinh khi đầu bị phá hủy và thân xác bị xé vụn.

Tiếng bước chân vang vọng trong không gian trống rỗng. Chae Joochul rời đi, bàn tay vẫn đặt trên vết thương. Dù máu chảy không ngừng, khuôn mặt lão không hề thay đổi.

Lão đã đầu tư vào một đứa trẻ sở hữu năng lực chữa trị để kéo dài tuổi thọ. Nếu tìm đến cô bé đó, ngay cả vết thương chí mạng nhất cũng có thể được chữa lành…

===

Những tiếng bước chân dần xa, để lại phía sau một Plucas tưởng như đã hoàn toàn biến mất. Nhưng thời gian trôi qua… và khi sự hiện diện của Chae Joochul biến mất hoàn toàn…

Một con mắt bỗng mở ra.

Ánh mắt của Plucas—con mắt duy nhất còn sót lại của hắn—nằm dưới đế giày của cơ thể hắn từng chiếm giữ.

Cơ thể hắn đã hóa thành tro bụi, nhưng con mắt ấy vẫn chớp nhẹ, và quá trình hồi phục chậm rãi bắt đầu.

Một Ác Quỷ không dễ dàng bị tiêu diệt một khi chúng đã giáng lâm hoàn chỉnh. Chính vì điều này mà vô số thế giới đã thất thủ trước chúng, bị biến thành lãnh địa của Quỷ Giới.

Plucas vẫn giữ vẻ điềm tĩnh ngay cả trong giây phút đối diện với cái chết. Và giờ đây, hắn đang từ từ hồi sinh…

Nhưng rồi…

"Ông già đó vừa nói rằng con người đáng sợ hơn ma quỷ."

Một giọng nói bâng quơ cất lên.

Đôi mắt đỏ rực của Plucas bỗng mở to, lập tức hướng về phía âm thanh.

Hình bóng kẻ vừa lên tiếng dần hiện ra trong tầm nhìn hắn.

— Ngươi là…

"Ta cũng nghĩ vậy."

Kách!

Một âm thanh đáng ngại vang lên.

Tim của hắn vẫn chưa tái tạo, nhưng hắn có thể cảm nhận được một nỗi sợ hãi sâu thẳm đang len lỏi khắp cơ thể.

"Ngươi cứ coi ta như một bóng ma đi. Một bóng ma chuyên săn lùng những kẻ như ngươi."

Thép lạnh chạm vào con mắt còn sót lại của hắn. Một dòng năng lượng mạnh mẽ trào ra từ họng súng.

— K-Không…

Lần đầu tiên, Plucas đánh mất sự bình tĩnh của mình.

Hắn có thể cảm nhận rõ ràng luồng khí tức diệt thần ẩn chứa bên trong nòng súng đó.

— N-Ngươi, con người, hãy nghe ta nói…

Bản năng gào thét rằng hắn sắp đối mặt với sự hủy diệt hoàn toàn.

"Đừng sợ."

Người đàn ông đặt ngón tay lên cò súng và mỉm cười.

"Chuyện này sẽ kết thúc trong chớp mắt thôi."

— Không! Không!

Plucas gào lên tuyệt vọng. Nhưng rồi—

BÙM!

Hắn tan biến mà không để lại một dấu vết nào.

Người đàn ông hạ súng và cất nó vào túi. Ngay sau đó, một con chim săn mồi nhẹ nhàng đậu xuống vai anh.

Anh ta nhìn về phía trước, rồi chậm rãi cất tiếng.

"Đi thôi, lên tầng 28."

===

[Tầng 28 – Quỷ Đô]

Aileen và nhóm của cô lê bước trên lớp bùn dày đặc.

Lãnh địa của Quỷ Giới vốn không phù hợp với con người. Mặt đất đen sì bám chặt vào giày họ như một lớp keo dẻo nhớp nháp. Mỗi lần hít thở, bầu không khí đậm đặc ma khí lại khiến cổ họng họ bỏng rát.

Không có hệ thống chỉ dẫn, cả nhóm cứ thế lang thang suốt một quãng thời gian dài. Họ không thể quay về Trái Đất, và nếu muốn rời khỏi nơi này, họ buộc phải vượt qua Đấu Trường Colosseum. Mà một khi bước vào, cũng đồng nghĩa với việc không còn đường lui.

"Vậy kia chính là nơi đó sao?"

Sau một hành trình dài lê thê, họ cuối cùng cũng phát hiện một tòa thành khổng lồ sừng sững trước mắt.

Từ xa xưa, lâu đài luôn là nơi cư ngụ của vua chúa hoặc những kẻ mang địa vị tương xứng. Nếu chủ nhân nơi này thực sự khao khát một thử thách, thì chắc chắn hắn đang đợi trong tòa thành kia.

"Tôi nghĩ vậy." Jin Seyeon đáp.

"Nhưng mà, hắn bảo chúng ta phải vượt qua nó, đúng không? Vậy hắn biến đâu rồi?"

Aileen càu nhàu.

Rõ ràng, Hắc Liên đáng lẽ phải dẫn đường cho họ. Nhưng khi cả nhóm chỉ hơi mất tập trung một chút, hắn đã hoàn toàn biến mất.

Cách hắn biến mất khiến cả nhóm ngơ ngác. Họ thậm chí không cảm nhận được chút Ma Lực nào. Hắc Liên đơn giản là tan biến, như thể hắn chưa từng tồn tại.

“Dù sao thì, chúng ta cũng nên cảm ơn vì hắn đã giúp chúng ta thoát khỏi Đấu Trường.”

Jin Seyeon nói, ánh mắt vẫn dán vào tòa thành phía xa. Nhờ Hắc Liên, cô thậm chí còn học được một kỹ thuật mới. Vì vậy, cô cũng chẳng còn chấp nhất với những gì Đoàn Kịch Tắc Kè đã làm trong quá khứ. Dù sao thì, vào thời điểm xảy ra Sự Kiện Kwang-Oh, hắn vẫn chưa phải là thành viên của bọn họ.

“Chị Jin Seyeon nói đúng. Đòi hỏi thêm nữa chẳng khác gì bắt ân nhân của mình phải trả tiền bữa ăn cả.” Kim Suho gật đầu đồng tình.

“Vậy cứ để tôi làm kẻ xấu đi.”

“Đâu phải ý đó. Trước mắt, cứ tiếp tục di chuyển đã. Chúng ta không có thời gian nghỉ đâu.”

Aileen bĩu môi, nhưng cuối cùng vẫn nghe lời Jin Seyeon. Cả nhóm lại tiếp tục tiến sâu vào rừng.

“Hãy di chuyển chậm rãi và lặng lẽ hết mức có thể.”

Như thường lệ, Jin Seyeon đóng vai trò người dẫn đường. Thành phố quỷ có những con đường dẫn đến các địa điểm nhất định, nhưng cả nhóm không thể đi theo những lối quá công khai đó. Jin Seyeon chọn một con đường vòng qua khu rừng.

“Ugh, mấy thứ này cứ chạm vào người tôi mãi.”

Những dây gai bò ngoằn ngoèo, những cây quỷ có mắt không ngừng phóng ra Ma Lực hoặc thả xuống đủ loại côn trùng. Aileen khó chịu, bèn giải phóng Ma Lực để dùng Ngôn Linh.

“Cố gắng đừng dùng Ngôn Linh nhiều quá. Ma Lực rất dễ bị phát hiện.”

“Hả?” Aileen nhíu mày khi Jin Seyeon ngăn cô lại.

“Cô nghĩ tôi là ai chứ?” Cô cười khẩy, rồi hắng giọng để sử dụng Ngôn Linh.

“Ma Lực của tôi sẽ không để lại chút dấu vết nào.”

Ngay lập tức, Ma Lực của Aileen trở nên vô hình.

“Ồ… Tuyệt thật đấy, Cô Aileen.”

“Hừm, chuyện nhỏ thôi. Tôi đâu có giống cô. À mà này, chị bị Hắc Liên vùi dập trong trận đấu cung thuật đúng không?”

Jin Seyeon nhíu mày, lần này cô không thể phớt lờ lời khiêu khích của Aileen.

“Ngôn Linh của cô cũng chẳng có tác dụng gì với hắn cả.”

“Cái gì? Ai nói với chị vậy?”

“Tôi tự thấy. Với lại, tôi thua là do thuộc tính bất lợi thôi. Hắc Liên đã nói rồi. Nếu tôi dùng thuộc tính trung lập, kết quả chắc chắn sẽ khác.”

“Hmph, nếu tôi đánh nghiêm túc, tôi cũng có thể nghiền nát hắn. Chẳng qua lúc đó tôi chỉ muốn hắn tự kéo mũ trùm ra mà thôi…”

Trong khi hai người họ cãi vã, Kim Suho lại có một suy nghĩ hoàn toàn khác về thân phận của Hắc Liên.

Lạ thật. Dù nghĩ thế nào đi nữa, vẫn cứ thấy lạ.

Cậu cảm thấy có gì đó không hợp lý về Hắc Liên. Nếu phải diễn tả, thì giống như một cảm giác quen thuộc. Càng tiếp xúc với hắn, cảm giác này càng trở nên rõ ràng hơn.

Mình chắc chắn đã gặp Hắc Liên ở đâu đó…

“Ah!”

Bất giác, một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng Kim Suho.

Có khi nào…?

Chẳng lẽ Hắc Liên cũng đến từ Dị Giới? Kim Suho chợt nhớ lại lần cuối cùng cậu gặp Jin Sahyuk. Khi đó, cô ta đã tỏ thái độ như thể biết Hắc Liên từ trước và còn nói rằng: Có một kẻ tôi muốn giết hơn cả cậu.

Đúng rồi, cô ta đã nói vậy.

Nếu giả thuyết này là thật, mọi thứ sẽ hợp lý. Nó giải thích vì sao, dù sở hữu sức mạnh như vậy, Hắc Liên chỉ lộ diện sau khi tiến vào Tháp Điều Ước. Cũng giải thích được vì sao hắn lại giúp mình, dù mình đã giết đồng đội của hắn rất nhiều lần…

Suy nghĩ của Kim Suho dần mở rộng như những nhánh cây lan tỏa khắp nơi.

“Suho? Này, Kim Suho?” Jin Seyeon lay vai cậu.

“H-Hả?”

“Cậu đang nghĩ gì thế?”

“À… không có gì.”

Cậu chối phắt, nhưng ánh mắt Jin Seyeon lại ánh lên sự nghi ngờ. Cô có cảm giác mình đã đoán được điều cậu đang nghĩ đến.

“Có phải cậu nhớ ra điều gì đó về Hắc Liên không?” Jin Seyeon hỏi. Cô vốn mang thù với Đoàn Kịch Tắc Kè, nên Kim Suho không thể giả vờ không biết.

“…”

Cậu nhìn thẳng vào đôi mắt của Cung Thủ Thần Thánh. Đôi mắt ấy vẫn đẹp như mọi khi. Nhưng cậu không thể dễ dàng tiết lộ bí mật này, dù đối phương có đáng tin cậy đến đâu.

“Không có gì đâu… Dù sao thì, giờ…”

Kim Suho mỉm cười và lắc đầu, rồi rút Misteltein ra. Đã đến lúc chiến đấu.

“Hãy lo xử lý đám này trước đã.”

Những con quái vật lũ lượt tràn ra từ bụi rậm xung quanh. Hình dạng của chúng hoàn toàn khác với những gì họ từng biết, và trông vô cùng quái dị.

===

[Seoul, Hàn Quốc – Bệnh viện Nan Chi Bản Chất]

Hai năm trước, Nan Chi Bản Chất đã mua lại bệnh viện này. Trước đây, nó được gọi là Bệnh viện Đại Học Samhan, nhưng chẳng có gì nổi bật, dù mang danh “đại học.”

Yoo Yeonha cũng mua luôn Đại Học Samhan như một phần trong kế hoạch đầu tư. Cô tin rằng, số lượng nhân tài mà một tổ chức sở hữu sẽ quyết định tương lai của tổ chức đó. Vì thế, cô muốn trực tiếp đào tạo những nhân tài ngoài lĩnh vực Anh Hùng.

Trước khi thực hiện thương vụ này, Yoo Yeonha đã hỏi ý kiến Kim Hajin. Về cơ bản, cô có thể tự lo liệu tài chính bằng quỹ của Guild, nhưng nếu có thể lôi kéo Kim Hajin vào, thì càng tốt. Với thành tích học tập áp đảo của cậu, trường đại học chắc chắn sẽ có lợi.

Kim Hajin đồng ý một cách khá hờ hững, nhưng lại đầu tư gần như toàn bộ số tiền mình có. Nhờ đó, cậu trở thành cổ đông cá nhân số một. Hành động này khiến Yoo Yeonha có thể cảm nhận được sự tin tưởng tuyệt đối mà cậu dành cho cô.

Nan Chi Bản Chất đã mua lại Đại học Samhan nhờ khoản đầu tư của Kim Hajin và đổi tên thành Đại học Essential. Không ai để tâm đến việc đổi tên này, vì ngôi trường vốn chỉ mới tồn tại trong thời gian ngắn. Trên thực tế, cái tên mới lại mang đến danh tiếng và sự công nhận lớn hơn cho họ.

“Haaa…”

Yoo Yeonha thở dài, suy nghĩ về Kim Hajin—người đã giúp xây dựng nên bệnh viện này. Cô đã xin nghỉ phép và nhập viện ngay sau khi buổi lễ thăng cấp bậc Bậc Thầy của Yoo Jinwoong kết thúc. Trong tình trạng này, cô không thể tiếp tục làm việc được nữa.

— Tin nóng: Một Ác Quỷ được cho là đã giáng lâm xuống Trái Đất. Thông tin này đang được đưa tin rộng rãi trên toàn thế giới. Như chúng ta đã biết, Ác Quỷ thường cám dỗ con người từ cõi tinh thần để tạo ra Ma Nhân, nhưng đây là lần đầu tiên chúng xuất hiện trực tiếp trong thế giới vật chất.

Trong căn phòng VIP vắng lặng, chỉ có giọng của phát thanh viên vang lên.

— Bất Tử Giả Chae Joochul tuyên bố trong buổi họp báo gần đây rằng ông ta đã tiêu diệt Ác Quỷ và đưa ra một chiếc sừng quỷ làm bằng chứng. Các chuyên gia không nghi ngờ lời ông ta, bởi chiếc sừng chứa một lượng Ma Lực khổng lồ và danh tiếng của Bất Tử Giả là điều không thể bàn cãi.

Thế giới ngày càng trở nên hỗn loạn khi Chae Joochul hạ sát một Ác Quỷ, trong khi Aileen và Kim Suho đã gần chạm đến đỉnh của tòa tháp. Đoàn Kịch Tắc Kè chiếm giữ một phần tư Pandemonium, còn lũ quái vật hình người thì liên tục xuất hiện.

Yoo Yeonha nhìn chằm chằm vào những bản tin đó với ánh mắt vô hồn. Không một dòng nào nhắc đến Kim Hajin. Cậu ấy cứ thế mà rời khỏi thế giới này, lặng lẽ như chưa từng tồn tại.

“Hức… Sao cậu lúc nào cũng làm mọi thứ một mình vậy?”

Cô lau nước mắt rồi bật đồng hồ thông minh lên, lướt qua hàng trăm tin nhắn chưa có hồi âm mà cô đã gửi cho cậu. Tin nhắn cuối cùng cô nhận được chỉ đơn giản là:

[Cậu vẫn đang đầu tư vào nghiên cứu vũ khí và quốc phòng, đúng chứ?]

Thay vì một lời nhắn thông thường, nó giống như một lời nhắc nhở mà Kim Hajin vẫn hay gửi cho cô. Lúc nào cậu ấy cũng thúc giục cô đầu tư vào lĩnh vực quốc phòng và phát triển vũ khí.

— Với sự xuất hiện của Ác Quỷ và lũ quái vật hình người, các vấn đề liên quan đến quốc phòng đang trở thành tâm điểm của các cuộc tranh luận. Essential Armory, Essential Dynamics và các công ty con khác của Nan Chi Bản Chất, vốn tập trung vào phát triển vũ khí và nghiên cứu quốc phòng, đã chứng kiến giá trị cổ phiếu của họ tăng vọt…

Cậu ấy cũng đã lường trước chuyện này sao?

“Thật sự quá thông minh…”

Từ “xuất sắc” cũng không đủ để diễn tả cậu ấy. Nếu không có Kim Hajin bên cạnh, cô sẽ không thể đạt được thành công như ngày hôm nay.

Cốc, cốc—

Hai tiếng gõ cửa vang lên khi Yoo Yeonha bắt đầu rơi nước mắt lần nữa.

“Mời vào.”

Cánh cửa mở ra. Như cô dự đoán, Yoo Jinwoong đến thăm. Ông không còn khoác trên mình bộ vest chỉnh tề nữa, trông ông bây giờ giống một người cha bình thường hơn.

“Bố.”

“Yeonha, con thấy khá hơn chưa?”

Yoo Jinwoong bước vào và ngồi xuống bên cạnh giường cô. Ông trông có vẻ rất mệt mỏi, có lẽ vì đã lo lắng cho cô suốt thời gian qua.

“Chuyện gì đã xảy ra vậy? Có ai làm gì con sao?”

Giọng ông run rẩy. Nhưng Yoo Yeonha không trả lời.

“Nói cho bố biết đi, để bố giúp con.”

Cô biết rằng việc căm ghét cha mình cũng không thể thay đổi được gì. Không ai có thể giải quyết nỗi đau này cho cô.

“Bố.”

“Ừ, bố đây. Cứ nói đi con.”

Dù vậy, cô vẫn không thể kìm nén được nữa. Cô lấy hết can đảm để thốt lên những lời tiếp theo.

“Bố có nhớ vụ thảm sát Kwang-Oh không?”

Gương mặt Yoo Jinwoong đột nhiên cứng đờ. Trái tim Yoo Yeonha đau nhói, như thể cô vừa tự biến mình thành kẻ đối địch với cha.

“Bố nhớ chứ?”

Cô siết chặt ngực mình, nỗi đau không sao kìm nén nổi.

“Yeonha…”

Cô đã hối hận sau khi biết về cái chết của Kim Hajin. Và sẽ còn hối hận mãi mãi. Nếu cô tin cậu ấy nhiều hơn, nếu cô nói cho cậu biết sự thật, nếu cô ăn năn, nếu cô ở bên cạnh cậu…

“Tất cả những chuyện đó… đều là do bố gây ra.”

Có lẽ, cậu ấy vẫn còn sống.

“Yeonha, con đang nói gì vậy…”

“Bố còn nhớ đứa bé được sinh ra vào ngày hôm đó, trong hầm trú ẩn Kwang-Oh không? Con đã đọc nhật ký của bố.”

Đứa bé được nhắc đến trong cuốn nhật ký ấy. Người duy nhất mà cha cô đã để sống sót, chỉ vì trong khoảnh khắc đó, ông nghĩ đến cô.

“Đứa bé đó…”

Cô đã mất cậu ấy rồi. Nhưng điều đó không có nghĩa là cô sẽ chôn giấu sự thật mãi mãi. Lý trí và logic luôn là kim chỉ nam cho cô. Nhưng lần này, cô muốn sống thật với cảm xúc của chính mình.

“… đã trở thành một người vô cùng quan trọng với con…”

Cô nấc lên từng tiếng, giọng nói run rẩy.

“… Nhưng cậu ấy đã chết rồi.”

Những tiếng khóc của cô như một nhát dao lạnh lẽo đâm vào tim Yoo Jinwoong. Gương mặt ông hoàn toàn đờ đẫn, bàng hoàng đến mức không thể thốt nên lời.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận