The Novel's Extra
Jee Gab Song 지갑송
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Main Story (Từ chương 203)

Chương 233 – Hành Động Cá Nhân (2)

0 Bình luận - Độ dài: 3,686 từ - Cập nhật:

Chương 233 – Hành Động Cá Nhân (2)

Tôi: Tớ nghe nói cậu là fan số một của Fenrir đấy.

Sau đó, mất khoảng năm phút Rachel mới trả lời.

CaptainBritain: Cậu nói gì thế? Lol??

Nhìn tin nhắn, tôi có thể đoán được cô ấy đang khá bối rối, liền mỉm cười.

Tôi: Cung Thủ Thần Thánh nói với tớ đấy. Chắc cậu chỉ nói vậy để thân thiết với chị ấy thôi nhỉ?

Tôi có thể dễ dàng hình dung ra tình huống đó. Lúc mới gặp Jin Seyeon, có lẽ Rachel không nói nổi câu nào mà chỉ biết đứng nhìn đầy ngưỡng mộ. Rồi đến phút chia tay, cô ấy mới lấy hết can đảm để hỏi Nickname của Jin Seyeon. Rachel vẫn luôn như thế, ít nói khi gặp mặt nhưng lại gửi tin nhắn rất dài.

CaptainBritain: Cậu gặp Anh Hùng Jin Seyeon rồi sao?

Tôi: Ừ, chính chị ấy nói với tớ đấy.

Có vẻ Rachel khá sốc nên không trả lời nữa. Trong lúc chờ, tôi gọi Spartan. Tôi cần giao cho nó một nhiệm vụ trong khi mình quay về Trái Đất.

"Spartan."

— Pururu.

"Cậu thấy người đẹp trai mà tớ đang nghĩ đến chứ?"

Tôi hình dung Kim Suho trong đầu—mái tóc nâu mượt mà, đôi mắt trong xanh sâu thẳm như đại dương, cùng những đường nét trên gương mặt hài hòa một cách hoàn hảo. Quả thực, ngoại hình của cậu ấy quá mức áp đảo.

"Tên cậu ta là Kim Suho. Theo dõi cậu ta cho tớ."

— Pururu.

Spartan có vẻ không thích lắm, nhưng vẫn gật đầu. Gần đây nó đã trưởng thành hơn và biết nghe lời hơn một chút.

"Giỏi lắm. À, đúng rồi."

Tôi mở nhà đấu giá ra kiểm tra.

[Nhà Đấu Giá]

Nhờ việc liên tục bán đi những món đồ cũ, tôi đã đạt đến cấp bậc cao nhất trong nhà đấu giá (mà khách hàng số một chính là CaptainBritain). Tuy nhiên, tôi hiếm khi mua vật phẩm, vì hầu như có thể tự chế tạo chúng. Dù vậy…

[Tìm kiếm: Áo Choàng Trong Suốt][Tìm thấy tổng cộng 2 vật phẩm.]

Tôi không thể tự tạo bùa chú. Việc thêm hiệu ứng ma pháp vào vật phẩm tốn quá nhiều thời gian và công sức. Vì vậy, tôi phải mua đồ đã được cường hóa sẵn.

[Áo Choàng Tàng Hình cấp 6][Giá hiện tại – 11.000 TP][Mua ngay – 35.000 TP][Thời gian còn lại – 3:13:23]

Tôi lập tức chọn "Mua ngay" vì tiền trong và ngoài tòa tháp của tôi vẫn còn dư dả.

[Bạn đã mua Áo Choàng Tàng Hình cấp 6.]

Chỉ mất mười phút cùng một chiếc kéo, tôi đã chỉnh sửa áo choàng để vừa vặn với Spartan. Nhìn nó khoác áo, trông khá đáng yêu.

"Nhớ là gặp nguy hiểm thì lập tức chạy trốn ngay nhé."

— Pururu.

"Giỏi lắm."

Sau đó, tôi liếc nhìn tin nhắn. Rachel vẫn chưa trả lời, nên tôi tiếp tục tìm kiếm một món đồ khác.

[Tìm kiếm: Sách Học Kỹ Năng Đặc Biệt – Cường Hóa][Tìm thấy tổng cộng 0 vật phẩm.]

"Chậc, bao giờ thì nó mới xuất hiện đây?"

Không rõ do vật phẩm này quá hiếm hay đã bị ai đó mua mất. Kỹ năng này hoàn toàn phù hợp với phong cách "trang bị tận răng" của tôi.

"Có nên thử tung xúc xắc tiếp không nhỉ?"

[Xúc Xắc Ngẫu Nhiên], kỹ năng thưởng tôi nhận được từ vé đen, giờ đã đạt cấp 6. Gần đây, tôi không còn kỳ vọng nhiều vào lượt xúc xắc mỗi ngày, vì ở giai đoạn cuối của tòa tháp, tôi hầu như không thiếu vật phẩm gì nữa.

"Thôi, thử cũng không mất gì cả. Làm ơn cho tôi kỹ năng Cường Hóa đi."

Tôi lấy ra bốn viên xúc xắc từ kho đồ, vừa nghĩ về kỹ năng Cường Hóa vừa lắc nhẹ và tung chúng xuống. Cả bốn viên đều hóa thành sách kỹ năng. Đương nhiên, tỷ lệ xuất hiện kỹ năng Cường Hóa cực kỳ thấp.

"Hả?"

Tôi nhìn chằm chằm vào một trong số chúng.

[Sách Học Kỹ Năng Đặc Biệt cấp 3 – Cường Hóa Tứ Sắc]

"Thành công rồi sao?"

Cái tên này thậm chí còn nghe xịn hơn cả Cường Hóa thông thường.

"Vậy mà nãy giờ mình cứ cố đi tìm sách ngoài nhà đấu giá. Sao mình ngốc vậy chứ?"

[Lv.3 Cường Hóa Tứ Sắc]

○ Truyền Ma Lực Cường Hóa: Việc cường hóa hiệu ứng ma pháp sẽ hiệu quả hơn.○ Bốn Thuộc Tính Tứ Sắc (Lv.2): Có thể truyền tối đa bốn thuộc tính do người dùng sở hữu vào vật phẩm.

Tôi lập tức sử dụng sách kỹ năng. Đúng lúc đó, đoàn tàu bắt đầu giảm tốc.

— Chúng ta đã đến tầng 26. Mọi người vui lòng chuẩn bị xuống tàu.

Tiếng thông báo vang lên, và ngay lúc ấy, tôi nhận được một tin nhắn.

CaptainBritain: …Gặp nhau vào tuần sau nhé.

Cô ấy nghe có vẻ kiệt sức thế nào ấy nhỉ.

[Tầng 26 – Chân Ma Giới]

Kim Suho bước xuống tàu, ngay lập tức bị sương mù dày đặc và mặt đất nhuốm sắc tím chào đón.

"Một con quái vật không thể tưởng tượng nổi đang ẩn nấp ở đây."

Cậu đọc dòng chữ khắc trên biển báo ở ga tàu.

"Này, cậu định tiếp tục leo tháp à?"

Yi Yeonghan run rẩy hỏi từ bên cạnh.

"Anh em nhà Fermun đã rời đi, cả Chae Nayun cũng về rồi. Sao cậu cứ nhất quyết phải đi tiếp vậy?"

Hai anh em nhà Fermun đã gặp vấn đề gia đình nên rời khỏi tầng 24, nói rằng sẽ sớm quay lại. Có lẽ họ đã đi đối phó với lũ quái vật đang hoành hành ở Ý.

"Tớ vẫn phải tiếp tục."

"Tại sao? Không phải tháp này sẽ không biến mất nếu cậu nghỉ ngơi một thời gian sao? Cứ mạnh lên từ từ cũng được mà."

Yi Yeonghan có vẻ e ngại khi tiến sâu hơn.

"Chỉ là… cảm giác như tớ phải leo lên đó."

Kim Suho nhìn về phía Tòa Tháp Ma Vương ở đằng xa, ánh mắt kiên định không chút do dự.

"Cảm giác?"

"Ừ, tớ cũng không rõ nữa."

"Ý cậu là sao?"

"Oi!"

Một giọng nói quen thuộc vang lên từ phía sau.

Hóa ra là Aileen, "Nhân Long".

"Cậu đang đi một mình à? Muốn đi chung với bọn tôi không?"

"Ơ này? Tôi đứng đây mà cô không thấy sao?"

Yi Yeonghan có chút tổn thương, liền chỉ vào mình. Tuy nhiên, Aileen chỉ nhìn chằm chằm vào Kim Suho.

"Tôi có thấy, nhưng không hiểu sao lại nghĩ cậu sẽ không leo cao hơn nữa."

"Không đâu, tôi sẽ leo tiếp."

Yi Yeonghan lập tức nắm lấy cánh tay Kim Suho. Nếu có thể gia nhập nhóm của Aileen, thì chẳng còn gì phải sợ nữa. Kim Suho khẽ cười trước thái độ đó.

"Tôi đi với Suho, bọn tôi là một cặp."

"Ừ, được thôi. Vậy cậu đi cùng bọn tôi chứ?"

Kim Suho suýt gật đầu thì bắt gặp ánh mắt Shin Jonghak đang nhìn mình chằm chằm từ bên cạnh.

"A, cậu ta cũng đồng ý mà."

Aileen chỉ tay về phía Shin Jonghak rồi nhún vai. Quả đúng như lời cô nói, Shin Jonghak không phản đối. Điều này khiến Yi Yeonghan không khỏi bối rối. Shin Jonghak mà lại không phàn nàn khi lập nhóm với Kim Suho ư? Hay là cậu ta bị bản sao của mình ăn mất rồi?

"Vậy thì, tôi rất sẵn lòng."

Kim Suho gật đầu và ngay lập tức một thông báo hệ thống hiện lên.

[Aileen và Những Đứa Trẻ đã mời bạn vào nhóm.][Bạn có muốn chấp nhận không?]

Kim Suho nhấn đồng ý, và cả hai chính thức trở thành thành viên của nhóm cùng với Jin Seyeon, Shin Jonghak, Aileen và Yi Yongha.

"Quyết định sáng suốt đấy. Như tôi đoán, cậu biết nắm bắt cơ hội mà. Tôi nghe nói cậu sở hữu Ma Lực thuần hệ ánh sáng đúng không?"

"Vâng, đúng vậy."

"Hehehe, tôi thích lắm. Nhóc con, cậu có muốn gia nhập Đền Công Lý không?"

Aileen phá lên cười đầy thích thú khi nghe về thuộc tính Ma Lực 100% ánh sáng của Kim Suho.

"À, cái đó thì..."

Koong, koong, koong—

Một người khổng lồ bước xuống tàu, từng bước chân nặng nề mang theo áp lực khủng khiếp. Aileen lập tức quay đầu lại, đôi mày khẽ nhíu.

"Là hắn."

Chỉ hai chữ đơn giản nhưng hàm chứa vô số ý nghĩa. Đa số các Ranker đều không dám động vào gã này. Thế nhưng, Aileen lại trực tiếp tiến về phía hắn—một người khổng lồ bọc thép.

Cheok Jungyeong cũng nhanh chóng nhận ra kẻ to gan đang tiếp cận mình.

"Này."

Aileen đứng trước gã đàn ông cao hơn mình ít nhất 60 cm.

"Muốn gì?"

Giọng nói trầm khàn vang lên. Aileen ngẩng đầu nhìn hắn, nhưng vì chênh lệch chiều cao quá lớn, cô đành bọc Ma Lực dưới chân, nhấc mình lên. Giờ đây, Aileen lơ lửng trên một đám mây mềm, ngang tầm mắt với Cheok Jungyeong. Hắn chỉ lặng lẽ nhìn cô.

"Sao? Muốn ta húc đầu ngươi à? Cẩn thận hộp sọ và não nổ tung cùng lúc đấy."

"Im đi. Nói tôi nghe Hắc Liên đang ở đâu."

Cheok Jungyeong nhíu mày. "Hắc Liên?"

"Đúng. Chẳng lẽ anh nghĩ tôi quan tâm đến anh chắc?"

"Tại sao cô lại hỏi ta về hắn?"

"Hah? Anh nghĩ tôi ngốc à? Hai người cùng một nhóm, nên mau khai ra đi, trước khi tôi dùng Ngôn Linh."

Thật là một người phụ nữ vô lý. Có phải trí não của cô ta đã ngừng phát triển để đổi lấy Ngôn Linh không?

Cheok Jungyeong thở dài, trầm ngâm một lúc rồi đáp.

"Cứ tiếp tục leo Tháp đi, rồi cô sẽ gặp được hắn."

"Gì?"

Aileen, Jin Seyeon, Kim Suho và những người khác đều lộ vẻ hứng thú trước câu nói này.

"Đúng vậy, vì hắn luôn theo dõi tất cả các người."

"Chúng tôi?"

"Đó là một lời cảnh báo sao?"

Jin Seyeon chen vào. Không giống như một lời đe dọa suông. Với năng lực của Black Lotus, mũi tên của hắn có thể xuyên qua cổ họng họ bất cứ lúc nào.

"Không đâu. Gã đó… không biết vì sao, nhưng hắn muốn các người chinh phục Tháp này."

"Khoan đã?"

"Có ý gì? Nói rõ hơn đi."

"Hmph, đừng lằng nhằng nữa, biến đi. Nhất là cô, nhóc con phiền phức."

Cheok Jungyeong liếc nhìn Aileen với ánh mắt khó chịu.

"Nhóc con?"

Trong tất cả những điều Aileen có thể chịu đựng, chiều cao của cô là thứ cô ghét bị đem ra chọc nhất. Ma Lực lập tức bùng lên trên đầu cô, nhưng Cheok Jungyeong chỉ nhe răng cười, siết chặt nắm đấm.

"Cô Aileen, bình tĩnh đi."

"Giờ này không phải lúc để đấu đá nội bộ."

Jin Seyeon và Kim Suho nhanh chóng ngăn cô lại. Nhưng dù vậy, Aileen vẫn nhìn chằm chằm Cheok Jungyeong một hồi lâu trước khi khẽ hừ mũi đầy đáng yêu.

"Hmph, tôi biết rồi. Hạng người như anh chắc chẳng làm gì được đám Quỷ đâu, vì cả đời sống quá dơ bẩn. Nếu không muốn chết, tôi khuyên anh nên quay về Trái Đất đi."

"Haha."

Lời nhận xét thẳng thừng của Aileen vốn đúng với phần lớn Người Chơi. Nhưng ngay lúc đó, Cheok Jungyeong lập tức chứng minh điều ngược lại.

Hắn đưa tay ra, ngưng tụ một quả cầu Ma Lực.

Guoooo—

Một luồng năng lượng màu xanh lam gợn sóng trong không khí. Ngoài thuộc tính chính là ánh sáng, còn có một vài nguyên tố khác hòa lẫn trong đó.

"Nhìn xem, cái này trông như gì nào?"

"Cái quái gì vậy?"

"Đừng có mà lên mặt, nhóc con."

Cheok Jungyeong thu lại Energy Blast rồi bước ngang qua nhóm Aileen, rời khỏi nhà ga. Tak, tak—

Hắn sải bước tiến vào khu rừng tầng 26, thu hút sự chú ý của vô số Ranker. Bóng lưng hắn toát lên khí chất uy nghiêm và tự tin.

"À phải rồi!"

Bỗng dưng, Cheok Jungyeong hét lên.

Giọng hắn vang vọng như sấm rền, rồi hắn quay đầu nhìn về phía nhóm Aileen một lần cuối. Có vẻ hắn đã lỡ lời nói quá nhiều về Hắc Liên.

"Nếu muốn tìm Hắc Liên, trước tiên các người phải đánh bại ta đã."

"Cái gì?"

Cả nhóm Aileen lập tức hiểu theo một nghĩa khác. Với họ, lời đó đồng nghĩa với việc ngay cả một kẻ bá đạo như Cheok Jungyeong cũng phải tuân theo Hắc Liên.

Dù gì thì trong Đoàn Kịch Tắc Kè, màu đen cũng là đại diện cho kẻ mạnh nhất.

Cheok Jungyeong biến mất vào rừng sâu, trong khi nhóm Aileen không khỏi lo lắng về việc bị Hắc Liên theo dõi.

"Đi thôi. Đừng bận tâm đến hắn."

"Ừ."

Nhóm Aileen tiếp tục tiến về tầng 26, đi theo một con đường khác với Cheok Jungyeong.

===

[Trái Đất, Trung Tâm Huấn Luyện Ngầm Của Evandel]

Ngay khi trở về, tôi lập tức đến trung tâm huấn luyện ngầm. Ah Hae-In tạm dừng buổi huấn luyện và bước đến chỗ tôi. Không kìm được, tôi liền hỏi:

“Thế nào rồi?”

“Con bé đã đạt đến trình độ của một triệu hồi sư 6-7 sao rồi.”

“Oh, thật sao?”

“Ừ, nhưng chỉ xét về ma pháp triệu hồi thôi. Số lượng triệu hồi mà con bé có thể điều khiển chỉ kém tôi một chút.”

“…”

Điều đó có nghĩa là Evandel đã đạt trình độ 6-7 sao về mặt kỹ thuật, nhưng về số lượng thì thậm chí có thể sánh ngang với cấp 7-8 sao.

“Thật đáng kinh ngạc.”

“Không chỉ đáng kinh ngạc, mà là phi thường. Nhất là con sói và con hổ kia.”

Một con sói—chúa tể của loài khuyển, và một con hổ—bá chủ của họ mèo. Fenrir, con sói bờm đen, mang phong thái lạnh lùng như một samurai đơn độc, trong khi con hổ vàng vĩ đại lại toát lên uy thế áp đảo như bậc quân vương giữa chiến trường.

“Hai con này đang ngày càng mạnh lên cùng với Evandel. Hiện tại, chúng mới chỉ đạt cấp cao-trung, nhưng chẳng bao lâu nữa sẽ vươn đến cấp cao.”

“Tôi hiểu rồi.”

“Trước đây tôi không nhận ra, nhưng có vẻ cậu đã nuôi dạy con bé rất tốt.”

“Khụ.”

Tôi và Evandel đã ở bên nhau rất lâu, nhưng nói thật, tôi không nghĩ mình đã nuôi dạy con bé tốt đến vậy. Trong suy nghĩ của tôi, tiềm năng bẩm sinh cùng với những vật phẩm cao cấp mà tôi cung cấp mới là yếu tố chính giúp con bé phát triển nhanh chóng.

Ah Hae-In chợt xoa cằm, trầm ngâm.

“Dù nhìn thế nào, con bé cũng trông rất giống một người.”

“Ai cơ?”

“Rachel. Tôi vừa gặp cô ấy không lâu.”

Tôi bật cười. Đúng như Ah Hae-In nói, hai người họ trông rất giống nhau. Nếu gọi Evandel là phiên bản thu nhỏ của Rachel cũng chẳng có gì sai. Evandel nhỏ hơn nên đáng yêu hơn, trong khi Rachel lại xinh đẹp theo một cách trưởng thành.

“Evandel?”

Con bé đang nằm trên sàn, đầu tựa vào đuôi của Fenrir như một cái gối. Nhưng ngay khi nghe thấy giọng tôi, con bé liền bật dậy.

“Dạ! Hajin, em đã tập luyện rất chăm chỉ! Rất, rất chăm chỉ luôn!”

Nó lao thẳng vào vòng tay tôi.

“Chú biết rồi, chú đã nghe nói mà. Vậy nên chú đang nghĩ…”

Tôi ghé sát tai con bé thì thầm. Trong lòng vẫn còn đôi chút do dự, nhưng với tư cách người giám hộ, tôi phải làm điều đúng đắn.

— Chúng ta đi gặp Rachel nhé.

Evandel sững người. Một lúc sau, con bé mới thốt ra được một từ.

“… Thật ạ?”

Tôi gật đầu. Nhưng con bé vẫn nhìn tôi tròn mắt, không sao bộc lộ hết cảm xúc của mình.

“Thật, thật luôn ạ?”

“Tất nhiên. Chú đã nói rồi mà, nếu con chăm chỉ luyện tập, chú sẽ cho con gặp chị ấy.”

“Thật, thật, thật luôn á?”

“Ừ, nhưng đổi lại…”

Tôi giơ một ngón tay lên.

“Hứa với chú một điều.”

===

[Anh Quốc, Merseyside]

Tôi cùng Evandel và Hayang đến Anh Quốc. Trong ngày đầu tiên, chúng tôi dạo quanh thành phố, tôi cũng tranh thủ giảng giải cho Evandel về văn hóa hiệp sĩ của nơi này. Con bé thích thú chạy nhảy khắp nơi cho đến tận 11 giờ đêm.

“Evandel, con đã ngủ chưa?”

Chúng tôi đã về khách sạn sau một ngày dài vui chơi.

“…”

“Evandel?”

Con bé đã ngủ say, ôm chặt Hayang trong lòng.

Giờ thì tôi phải đi làm việc thôi.

Tôi rút danh sách các Ma Nhân cấp cao mà Jain đã cung cấp. Một trong số đó đang ở ngay tại Merseyside.

[Anh Quốc, Merseyside – Crook Levin]

Crook Levin là kẻ cầm đầu Slaughtering Annihilation, một nhóm Ma Nhân chuyên buôn bán người và ăn thịt đồng loại. Tôi sử dụng Chân Thư để tra vị trí hiện tại của hắn.

[53°32’35.5” N 3°05’34.8” W]

Sau khi nhận được tọa độ, tôi mở cửa sổ khách sạn rồi nhảy xuống.

Tòa nhà cao 15 tầng chẳng hề ảnh hưởng gì đến tôi.

Tạch!

Tôi đáp xuống nhẹ nhàng rồi lấy ra chiếc Siêu Xe Người Lùn mà tôi đã chuyển thành thẻ bài. Khi tôi búng tay, chiếc xe lập tức xuất hiện từ hư không.

Nó khá lớn, nhưng tôi đã ếm thêm một hiệu ứng đặc biệt.

“Chuyển đổi.”

Tôi lẩm bẩm, và chiếc xe trượt tuyết bắt đầu tái cấu trúc, biến thành một chiếc mô tô. Tôi đã thêm chức năng này bằng SP, tương tự như khả năng biến đổi hình dạng của Desert Eagle. Sau đó, tôi leo lên xe và kích hoạt phù chú tiếp theo.

“Du hành bóng tối.”

Tôi tạo ra phù chú này từ ma thạch và tinh hoa bóng tối chiết xuất từ khoáng thạch đen.

Cơ thể tôi và chiếc mô tô vàng kim lập tức tan vào màn đêm. Chúng tôi trở nên mờ ảo như làn sương, hòa làm một với bóng tối.

Tôi nhấn ga.

Chwaaa…

Chiếc mô tô lao vút đi trong màn đêm, chỉ mất 5 phút để đến được vị trí của Crook Levin.

Tôi dừng lại trước một tòa nhà khả nghi ở vùng ngoại ô Merseyside. Đây chính là nơi Slaughtering Annihilation tiến hành buôn bán người.

— “Thằng này trông ngon đấy. Giữ lại sau này dùng.”

Tôi chuyển Desert Eagle sang dạng súng bắn tỉa.

Tôi chỉ cần một viên đạn. Không gì có thể ngăn cản tôi. Việc bọn chúng hoạt động dưới lòng đất cũng chẳng quan trọng. Tôi chỉ cần bóp cò mà thôi.

“…”

Không ai có thể phát hiện ra tôi.

Khẩu súng của tôi giờ đã hoàn toàn im lặng khi bắn.

Tách!

Tôi bóp cò, và viên đạn lao đi trong im lặng.

— “Không, không, thằng đó vô dụng vãi l—”

Hắn chẳng bao giờ nói hết câu.

Nhưng tôi chưa dừng lại ở đó.

Tôi tiếp tục bắn từng tên Ma Nhân trong căn cứ. Những viên đạn lao xuống từ bầu trời, xuyên thẳng qua mặt đất. Đạn của tôi phá vỡ mọi quy luật vật lý, giết sạch tất cả bọn chúng trước khi chúng kịp nhận ra chuyện gì đang xảy ra.

Chẳng mấy chốc, tầng hầm của tòa nhà trở nên trống rỗng.

Bọn Ma Nhân không để lại xác.

===

Ngày hôm sau, tôi tiếp tục cùng Evandel dạo chơi trong thành phố.

Chúng tôi hẹn gặp Rachel lúc 6 giờ, nên tôi muốn đưa con bé đi chơi trước để giúp con bé bớt căng thẳng. Lịch trình hôm nay bao gồm công viên giải trí mà hôm qua chưa kịp ghé, một nhà hàng đạt chuẩn Michelin 3 sao, tháp Big Ben, cung điện Buckingham… Sau một ngày vui chơi, điểm dừng chân cuối cùng của chúng tôi là Bảo tàng Anh.

“Uwoaah!”

Tôi không ngờ Evandel lại thích bảo tàng đến vậy. Con bé chạy khắp nơi đầy phấn khích, còn tôi chỉ mỉm cười đi theo. Tôi liếc nhìn đồng hồ—5 giờ 45 phút. Chỉ còn 15 phút nữa là đến giờ hẹn. Evandel và Rachel sắp sửa gặp nhau tại đây.

“Huuu…”

Tim tôi đập mạnh hơn khi nghĩ về khoảnh khắc đó. Tôi siết nhẹ bàn tay nhỏ nhắn của Evandel, con bé cũng bẽn lẽn nắm chặt lại.

Rồi…

“Hajin?”

Một giọng nói vang lên, khiến thời gian như ngừng trôi. Tôi và Evandel đều sững lại. Tôi hít sâu, cố gắng giữ bình tĩnh. Giọng nói ấy, cùng mùi hương quen thuộc phảng phất trong không khí… Không thể nhầm lẫn được. Là cô ấy. Chỉ cần cư xử tự nhiên… phải thật tự nhiên…

Tôi từ từ quay người lại. Đúng như dự đoán, Rachel đang đứng ngay trước mặt.

“Chào Rachel.”

“Ừm, lâu rồi không gặp.”

Cô ấy nhìn tôi.

“Vậy… cậu muốn nói chuyện gì?”

Rachel mất vài giây để nhận ra tay tôi đang nắm lấy một bàn tay nhỏ bé khác. Ánh mắt cô ấy dần chuyển xuống đứa trẻ bên cạnh tôi—một cô bé mang diện mạo giống hệt cô. Evandel cũng ngước nhìn Rachel bằng đôi mắt long lanh, vừa lo lắng, vừa háo hức, xen lẫn một chút mong chờ.

Khi hai ánh nhìn giao nhau, Evandel đang hy vọng điều gì đó.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận